32.2
Đạo diễn: "Hiện tại sẽ phát sinh hoạt phí của ngày mai ngày kia, nhóm vừa giành thắng lợi hạng nhất đi lên trước ."
Hứa Mộng Du và Hạ Tư Lê đi lên, đạo diễn phân biệt giao cho bọn họ mỗi một người một phong thư.
"Bao nhiêu tiền? Mau đếm đếm. Tôi nghe nói loại phân đoạn này đều giống nhau, thực thảm."
Hứa Mộng Du mở ra đếm một chút: "Có một ngàn nha."
"Một ngàn? Vậy cũng không tệ lắm, xem ra tổ chương trình vẫn thực có lương tâm."
"Là cậu và Cố Diệc Nhiên hai người một ngàn sao?"
Đạo diễn trả lời: "Đúng vậy. Đây là kinh phí nhóm, cộng đồng tiêu phí chung. Hai nhóm còn lại phái đại biểu lên nhận tiền đi."
Lương Thành và Sa Sa chạy lên lãnh tiền, sau khi lãnh xong, lập tức mở ra.
"Cái gì? Chỉ 500?"
"Hai người bọn họ một ngàn, ba người chúng tôi mới 500?"
Đạo diễn cười tủm tỉm trả lời: "Đúng vậy. Đây là ưu đãi dành cho hạng nhất."
Lương Thành muốn bỏ gánh không làm ngay tại hiện trường, Hàn Dịch và Tuyết Văn thì ngược lại còn tính bình tĩnh.
Tuyết Văn cẩn thận tính một chút: "Ngày mai thêm ngày kia, ngoại trừ buổi tối sáng mai và ngày kia, hẳn là muốn ở bên ngoài ăn bốn bữa cơm, một bữa nếu tính 20, tiền cơm ba người là phải 240, còn dư lại 260, đêm mai tìm nhà trọ bình dân tiện nghi một chút, hẳn là miễn cưỡng có thể."
"Ăn ở đủ rồi, vậy chúng ta chơi cái gì? Giao thông đi lại thì sao?" Lương Thành hướng Vương Hạo chớp chớp mắt, "Vương đạo, đừng keo kiệt như vậy mà, lại cho thêm chút đi."
Đạo diễn: "Giao thông có thể ngồi giao thông công cộng và tàu điện ngầm, còn về chơi, có thể đi khu ngắm cảnh không cần vé vào cửa."
Lương Thành: "......"
Đạo diễn: "Từ xưa hoạn nạn mới thấy chân tình, chúng tôi cũng hy vọng mọi người có thể ở chung trong hoàn cảnh như vậy, cảm nhận được một vài thể nghiệm khác biệt."
Lương Thành đánh chủ ý lên người Hứa Mộng Du, thò lại gần nói: "Hứa Mộng Du, thương lượng một chút, cho anh mượn một trăm, bộ điện ảnh sau anh để cậu tới diễn."
Hứa Mộng Du: "???"
Một trăm khối là có thể đổi một vai diễn trong bộ điện ảnh?
Này cũng quá kiếm lời rồi.
Nhưng mà, cậu không nghĩ tới chuyện muốn đi diễn điện ảnh.
"Tiểu Du, cậu nhìn chúng tôi này có tận ba người đó, chúng tôi còn không có tiền mua nước nữa, cậu không đau lòng cho chúng tôi sao? Bên trong còn có Tuyết Văn tỷ tỷ của cậu đấy."
Hứa Mộng Du có chút động dung, nói thật cậu cũng cảm thấy ba người 500 khối thì xác thật là hơi thiếu.
Cậu nói: "Tiền này là của hai người tôi và Cố tiền bối, tôi phải hỏi anh ấy một chút mới được."
"Vậy được, cậu đi hỏi anh ta đi."
Hứa Mộng Du đứng lên, đi đến hướng sô pha bên phía Cố Diệc Nhiên, đây là lần đầu tiên cậu và Cố Diệc Nhiên gặp mặt, khó tránh khỏi có chút khẩn trương: "Cố tiền bối, ngày mai anh có kế hoạch gì không?"
Cố Diệc Nhiên tươi cười thân thiết: "Tôi đều được, nghe theo cậu."
"Chính là Lương đạo bên kia muốn mượn chúng ta một trăm đồng tiền, anh thấy......"
"Tôi đồng ý. Tiền này cậu quyết định là được."
"Vậy được, vậy tôi tính toán tiêu dùng của chúng ta vào ngày mai ngày kia trước." Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh bàn, mở máy tính trên di động, bắt đầu tính toán những tiêu phí khả năng sẽ dùng đến.
Khi đi học cậu cũng từng cùng bạn bè cùng nhau ra ngoài chơi, một ngàn khối cho hai người dùng, nói đủ thì khẳng định là đủ, chỉ cần không đi đến nơi có vé vào cửa quá mắc.
Chờ cậu tính xong hết một lần, nói: "Vậy tôi sẽ cho bọn họ mượn một trăm nha."
"Được."
Sau khi Lương Thành thu được số tiền lớn Hứa Mộng Du cho mượn, cảm động đến muốn khóc, sau đó hắn lại chuyển hướng mục tiêu về phía Hạ Tư Lê: "Savion, mượn một trăm?"
Hạ Tư Lê trực tiếp cự tuyệt: "Chúng tôi không đủ dùng."
"Sao lại không đủ? Hai người chẳng lẽ muốn đi chơi ở chỗ rất cao cấp hả?"
Hắn nói giỡn nói: "Hai người đêm mai thuê một gian phòng, không phải lại tiết kiệm được hai trăm khối sao?"
"Nhanh, cho anh đây mượn một trăm."
Hạ Tư Lê biểu tình vô ngữ: "Ai là đệ của anh?"
So với Lương Thành bên này nơi nơi 'ăn xin', một nhóm khác đã bắt đầu bãi lạn (buông bỏ mặc kệ).
Sa Sa, Bạch Thanh Hoan, Thẩm Tinh Hoài ba người không có một ai có dục vọng đi hẹn hò, biểu tình trên mặt ba người bọn họ, miêu tả chỉ bằng một chữ, tang.
Đạo diễn tuyên bố: "Mọi người có thể trở về nghỉ ngơi, 10 giờ sáng ngày mai, đến nơi này tập hợp."
Trên đường trở về, Hứa Mộng Du hỏi Cố Diệc Nhiên: "Đúng rồi, đêm nay hai người ngủ chỗ nào a? Muốn chuyển đến ở cùng chúng tôi không?"
"Hôm nay khả năng tạm thời sẽ không, đạo diễn để chúng tôi đêm nay ở nhà xe."
"Úc úc. Đêm nay ngủ ngon, tiền bối."
"Ngủ ngon, ngày mai gặp."
Nam sinh và nữ sinh từng người trở về lều trại, chỉ có Thẩm Tinh Hoài một người đi bờ biển tiếp điện thoại: "Uy, Tề ca."
"Tinh Hoài, đừng khóc a, hôm nay thi đấu Hạ Tư Lê khẳng định là mua thuỷ quân. Trận thi đấu này kết quả không quan trọng, em không cần để trong lòng."
Thẩm Tinh Hoài rũ đầu, nửa ngày không lên tiếng.
"Tinh Hoài, em làm sao vậy? Em đừng làm tôi sợ."
Thẩm Tinh Hoài hít hít mũi: "Tề ca, em không có việc gì."
"Em đừng lại đi tiếp cận Hạ Tư Lê, lúc trước là Tề ca không suy xét chu toàn, chuyện đại ngôn không gấp được, Hạ Tư Lê chính là tên thẳng nam khủng đồng, em yên tâm đi, Hứa Mộng Du cũng bẻ không cong được anh ta. Bọn họ hôm nay dù có thắng được thì thế nào, công lao của fan CP mà thôi, thực lực của chính anh ta cũng không so được với em."
Thẩm Tinh Hoài hai mắt đẫm lệ mông lung: "Tề ca, thật vậy sao?"
"Tôi từng điều tra anh ta, xác thật là tên thẳng nam khủng đồng, bẻ không cong."
Tề Thịnh lại an ủi hắn một lúc, mới cắt đứt điện thoại.
Thẩm Tinh Hoài không trở về, mà ngồi trên ghế click mở Weibo, trên Weibo có rất nhiều người online thảo luận về trận thi đấu phát sóng trực tiếp đêm nay.
【 Ngọa tào ngọa tào, ngưu bức a, 'tư không du' thắng! 】
【 Thẩm Tinh Hoài không phải rất có năng lực sao? Kết quả, thua. Ha ha ha ha ha. 】
【 Tinh Hoài bảo bảo không khóc, một trận thi đấu nhỏ mà thôi. 】
【 Thẩm Tinh Hoài chỉ có thực lực này, năm đó không phải một đường quá quan trảm tướng lấy vi trí center xuất đạo hay sao? Kết quả lại bại bởi một nhân tố và hồ già. 】
【 Sợ là thi đấu năm đó không phải thật sự có miêu nị(điều ẩn giấu) đi. 】
【 Không thể nào? Vậy là lúc trước tôi mắng sai rồi? Vậy thì Hứa Mộng Du cũng quá thảm đi. 】
*
Trong lều, Lương Thành lấy áo ngủ ra hỏi: "Có ai muốn cùng đi tắm rửa sao?"
Hứa Mộng Du nhấc tay.
Hàn Dịch nói: "Các người đi trước, tôi lát nữa mới đi."
Hạ Tư Lê đặt hộp lễ vật mình mang về ở trên bàn, cầm đồ dùng tẩy rửa đi ra ngoài.
Hứa Mộng Du đi theo sau anh, nhíu nhíu giữa mày, vì sao cảm giác đêm nay học trưởng cũng kỳ kỳ quái quái?
Như là...... không vui.
Cậu đi lên hỏi: "Anh và nữ khách mời mới tới rất quen thuộc sao?"
"Không thân."
Tắm rửa xong trở về, Hạ Tư Lê đã sớm nằm xuống ngủ.
Do tối hôm qua luyện đàn quá muộn, cho nên hôm nay sớm như vậy đã mệt mỏi rồi sao?
Hứa Mộng Du cũng theo đó nằm xuống, vừa dính vào giường, đã tiến vào mộng đẹp, xem ra là thật sự mệt mỏi.
*
Hôm sau, Weibo đại bạo đặc biệt bạo.
Mấy chục cái hot search treo trên đầu trang web, tất cả đều là của chương trình 《 Yêu 5》.
# Hứa Mộng Du và Hạ Tư Lê hợp xướng 《 Tưởng niệm 》#
# Hạ Tư Lê kéo đàn violon, khiến người cảm động đến khóc #
#《 Tưởng niệm 》 ca sĩ gốc Cố Diệc Nhiên là tân khách mời của 《 Yêu 5》 #
# Cố Diệc Nhiên tham gia chương trình hẹn hò!!! #
# Hứa Mộng Du PK Thẩm Tinh Hoài, tái hiện danh trường hợp #
# Hứa Mộng Du thắng Thẩm Tinh Hoài #
#《 Yêu 5》giá trị nhan sắc của tân nữ khách mời #
# Cố Diệc Nhiên lựa chọn hẹn hò với Hứa Mộng Du #
# 'Tư không du' muốn BE #
......
Theo video bài hát 《 Tưởng niệm 》 của Hứa Mộng Du và Hạ Tư Lê được truyền như điên trên mạng, một group cực lớn có tiêu đề tên là "Sơn Thành Thất Trung giáo thảo khoá 19" trên Weibo đang tăng trưởng cực nhanh.
Bên dưới Weibo, có thể nói là hiện trường nhận thân cỡ lớn.
【 Bạn cũng học Thất Trung sao? Khoá nào? Nhớ năm đó, Hạ Tư Lê vẫn là học đệ của tôi, vài học tỷ của cao tam(lớp 12) chúng tôi thích cậu ta, vốn tưởng rằng lúc tốt nghiệp sẽ khóc lớn một trận, nhưng không nghĩ tới Hạ Tư Lê đã đi trước khi chúng tôi còn chưa tốt nghiệp. 】
【 Lời không nói nhiều, tôi và Hạ Tư Lê là bạn học cùng lớp, hâm mộ đi? 】
【 Bạn học cùng lớp? Hâm mộ chết tôi. 】
【 Nói xem ai có ảnh chụp chung với đại giáo thảo nào? Hình ảnh.jpg】
【 Thảo!!! Thế mà có ảnh chụp chung! 】
【 Tôi có chữ ký! Hình ảnh.jpg】
【 Nói như người khác không có ảnh chụp vậy? Cầm đi liếm màn hình đi, đây chính là tấm ảnh giáo thảo ném bóng vào rổ cực đẹp trai. 】
【 A a a a a mlem mlem, cảm ơn internet Bồ Tát. 】
【 Vậy sao, tôi có thể nói hả? Tôi đã từng ngồi cùng bàn với giáo thảo. Nói ra sẽ không ai đánh tôi đi? 】
【 Tôi dựa, nói ra vị trí của bạn đi, để chúng tôi tới quần ẩu bạn. 】
【 Lúc này, không thể không lấy ra đòn sát thủ của tôi. 】
Tiếp theo, một vị võng hữu vứt ra một đoạn video, đó là video khi cao trung Hạ Tư Lê kéo đàn violon ở tiết mục nghệ thuật, tuy rằng chỉ ngắn gọn có hai mươi giây, chất lượng video còn cực kỳ không rõ nét, nhưng vẫn đưa tới một đống người chia sẻ.
【 Tác giả có chuyện nói 】
Nhiều tới điểm nhi tân nhân, kích thích!
Nữ khách mời không thích Hạ cẩu, không thích Hạ cẩu, không thích Hạ cẩu!
Chuyện quan trọng nói ba lần.
Là trợ công. Liền không kịch thấu, sợ một hơi kịch thấu xong rồi.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro