30.2
Đạo diễn: "Mọi người hiện tại có thể bắt đầu gửi bình luận, chúng ta sẽ dựa vào trình tự chỗ ngồi, theo thứ tự đến kêu dừng lại."
Mỗi lần đến phân đoạn phúc lợi này, làn đạn đều sẽ đặc biệt kích động, tốc độ chạy mắt thường đều theo không kịp, nếu không phải Hứa Mộng Du hiện tại không có điện thoại, cậu cũng muốn chơi một chút, kỳ thật cậu cũng rất muốn chữ ký của Hạ Tư Lê.
Sau khi rút mấy vòng quà tặng, đạo diễn nói: "Chúng ta hôm nay không chỉ tặng lễ vật, mà còn có phúc lợi hữu hạn, mọi người có nghĩ muốn?"
【 Muốn muốn muốn! 】
【 Phúc lợi gì? Là cởi sao? Tôi muốn xem! 】
Trên sân khấu lắp đặt một cái TV, các khách mời đều có thể thấy bình luận trên làn đạn.
Sa Sa vừa lúc nhìn đến bình luận này, trực tiếp liền nói ra: "Cởi? Ai cởi a?"
Sau đó làn đạn liền bắt đầu sôi nổi spam chữ "Nam năm" "Hạ Tư Lê".
Hứa Mộng Du sợ ngây người, những võng hữu này thật là khủng khiếp!
Đạo diễn thấy trường hợp bắt đầu không thể khống chế, sợ chờ lát nữa đem phòng phát sóng trực tiếp chỉnh ra sóng gió, nhanh chóng cue lưu trình: "Chúng ta đây kế tiếp để Savion đến vì mọi người kêu tạm dừng đi."
"Lần này không cần gửi câu nói vừa rồi, mọi người nhắn phúc lợi chính mình muốn vào làn đạn, nhưng tiền đề là phúc lợi có thể thông qua kiểm duyệt, bằng không tổ chương trình cũng chỉ có thể bỏ qua, cơ hội chỉ có một lần, mọi người muốn thận trọng điền."
Ngay sau đó, làn đạn liền biến thành hồ hứa nguyện, các loại tâm nguyện kỳ ba đều có thể nhìn thấy.
"Ba"
"Hai"
"Một"
"Dừng đi."
Theo Hạ Tư Lê dứt lời, làn đạn tạm dừng xuống dưới, ở trên màn TV, tổng cộng biểu hiện bảy dòng làn đạn.
Đạo diễn: "Chúc mừng bảy vị võng hữu được chọn, các bạn đều có thể đạt được hữu hạn phúc lợi hôm nay."
"Sau đây tôi sẽ đọc cho mọi người nghe một chút, dòng thứ nhất là: Muốn Tinh Hoài ca ca nói với màn ảnh một câu sinh nhật vui vẻ."
Này đơn giản, Thẩm Tinh Hoài tại hiện trường liền tặng chúc phúc.
"Dòng thứ hai là muốn trâm cài trên đầu Tuyết Văn. Cái này không thành vấn đề, vị võng hữu này nhớ liên hệ với nhân viên công tác, đợi chút nữa sau khi chương trình kết thúc, sẽ gửi đến nhà cho bạn."
"Dòng thứ ba là muốn nghe Hạ Tư Lê hát《Nothing's Gonna Change My Love For You》cho Hứa Mộng Du."
Hứa Mộng Du: "???"
Này giới võng hữu!
Vì sao muốn Hạ Tư Lê hát cho cậu nghe a?
Tuy rằng chính cậu cũng có chút muốn nghe.
Cậu quay đầu nhìn về phía Hạ Tư Lê: "Anh biết hát bài này sao?"
"Biết một bộ phận."
Đạo diễn hành sự tùy theo hoàn cảnh, nói: "Đưa microphone lên."
Nhân viên công tác vội vàng đem microphone đưa tới, Hứa Mộng Du hỏi: "Anh cần lời bài hát không? Tôi giúp anh tìm."
"Không cần, nơi này có sẵn." Thẩm Tinh Hoài lấy ra một bản in ca từ đưa cho bọn họ.
Lời bài hát được in vào khổ giấy A4, một tấm rất lớn, Hứa Mộng Du đem nó giơ lên trước ngực: "Anh hát theo lời bài hát chỗ tôi này."
Như vậy, không phải là xem như hát cho cậu nghe hay sao.
Cậu thầm nghĩ: Tui thật cơ trí.
"Muốn nhạc đệm không?" Sa Sa hỏi.
Hàn Dịch đứng lên: "Tôi có thể đánh đàn làm nhạc đệm, là hát đoạn điệp khúc sao?"
"Đúng vậy."
"Oa nga! Ảnh đế đánh đàn a!"
"Đẹp đẹp!"
Tiếp theo, Hàn Dịch liền đi lên sân khấu, ngồi trước dương cầm, bắt đầu múa lên bàn phím.
Hạ Tư Lê nhìn lời bài hát trong tay Hứa Mộng Du, đặt microphone bên miệng, sau đó liền bắt đầu hát lên.
"Nothing's gonna change my love for you,"
"You ought to know by now How much i love you"
"One thing you can be sure of,
I'll never ask for more than your love."
Hứa Mộng Du phát hiện, lúc Hạ Tư Lê hát, căn bản liền không có nhìn ca từ, mà là đang nhìn cậu.
Đôi mắt anh như có biển sao trời mênh mông, cuồn cuộn vô biên, đôi mắt kia, giống như hai viên ngôi sao có thể nói, đôi đầy thanh huy.
Đuôi mắt đào hoa tự mang độ cong, cuốn theo ôn ý cưới nhu, Hứa Mộng Du dường như cảm thấy mình sẽ bị hút vào, không ai có thể chống cự một đôi mắt thâm tình như vậy.
Nghe tiếng ca của Hạ Tư Lê, cậu được thể nghiệm tới một lần thị giác bạn gái, thì ra được Hạ Tư Lê hát lên ca khúc thổ lộ là cái cảm giác này a.
【 Nam năm hát ca khúc tiếng Anh thật dễ nghe a, phát âm thật quá chuẩn, quả nhiên lưu học sinh nước ngoài chính là khác biệt. 】
【 Tôi khóc rồi, tôi sẽ không nói. Nam năm toàn bộ quá trình chưa từng nhìn ca từ, đều đang nhìn là Tiểu Du a. 】
【 Nếu các anh là kịch bản, có thể diễn cả đời hay không? Đừng làm tôi từ trong mộng tỉnh lại. 】
【 Hạ Tư Lê, nếu anh dám lừa gạt cảm tình Du bảo của chúng tôi, tôi nhất định sẽ hắc anh cả đời. 】
Hạ Tư Lê chỉ hát một đoạn ngắn như vậy, liền không tiếp tục hát nữa, anh buông microphone: "Có thể sao?"
"Tốt tốt tốt." Đạo diễn chỗ nào dám nói không tốt, "Vị võng hữu có id tên là 'Hạ Tư Lê là lão công của tôi', bạn có vừa lòng với phúc lợi vừa rồi không? Nếu vừa lòng, chúng ta sẽ chuyển đến vị tiếp theo."
"Khụ." Hứa Mộng Du nghe được đạo diễn nói ra tên trên mạng của người nọ, trực tiếp sặc một chút.
Này võng hữu là thật dũng cảm a!
Cậu dùng dư quang đi xem bên cạnh Hạ Tư Lê, thấy biểu tình anh siêu hung, tựa hồ cũng đang để ý cái tên vừa rồi.
【 Ha ha ha ha ha ha ha, cười hải, Lê ca nghe được có người kêu anh là lão công thì ra sẽ có biểu tình này a, lần sau cần phải để Hứa Mộng Du kêu. 】
Kế tiếp phúc lợi, mọi người đều thỏa mãn từng cái một cho các võng hữu.
Thẳng cho đến một vị võng hữu nói muốn áo sơmi trên người Hứa Mộng Du và Hạ Tư Lê.
【 Ngọa tào ngọa tào, tỷ muội, tôi kính trọng cô là vị dũng sĩ. 】
【 Quá dũng cảm, yêu cầu này cũng thật sự dám đề ra a. 】
【 Chỉ là muốn kiện áo sơmi thì làm sao vậy? Lại không phải muốn **】
Đối với yêu cầu này, Hạ Tư Lê nhăn mày: "Xin lỗi, tôi không có thói quen tặng quần áo đã mặc cho người khác."
Đạo diễn vừa thấy Hạ Tư Lê nhíu mày, nhanh chóng hoà giải nói: "Vị võng hữu này a, dù sao cũng là quần áo, tặng người không quá thích hợp, như vậy đi, tặng cà vạt của hai người cho bạn thì thế nào?"
Đạo diễn nhìn như là đang hỏi vị võng hữu kia, kỳ thật là đang dò hỏi Hạ Tư Lê, thấy anh lần này không có ý kiến phản đối, hắn mới dám nói với vị võng hữu kia: "Vị võng hữu này, khu làn đạn có quá nhiều bình luận, tôi nhìn không thấy bạn trả lời, như vậy, bạn nếu muốn phần lễ vật này, thì liên hệ nhân viên công tác được không?"
Vị võng hữu kia trả lời: 【 Được a được a cũng đúng. Cà vạt tôi cũng thích. Cà vạt của ca ca cấm dục, tôi muốn bay lên. 】
Bình luận của cô thực nhanh bị bao phủ trong dòng lũ làn đạn.
Đạo diễn vẻ mặt ôn hoà mà hướng người đối diện nói: "Vậy đợi chút nữa sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, hai vị hãy giao cà vạt cho tổ đạo diễn tổ."
Hứa Mộng Du lại thật ra không có vấn đề gì, cậu sảng khoái mà đáp ứng: "Tốt."
Lúc sau một đợt phúc lợi phát xong, liền đến thời khắc kích động nhân tâm nhất.
Đạo diễn: "Kế tiếp cần các vị võng hữu cử động ngón tay nhỏ, cấp một cái sân khấu mình thích nhất bỏ phiếu, mỗi người giới hạn một phiếu, bỏ phiếu sẽ sau kết thúc nửa tiếng, mời mọi người dũng dược tham gia."
"Nửa tiếng...... thật khẩn trương a." Sa Sa hưng phấn mà chà xát tay.
Phòng phát sóng trực tiếp thanh tiến độ bỏ phiếu theo thời gian thật lăn lộn nhích lên, có thể nhìn ra được mỗi một nhóm đều rất phát lực, Hứa Mộng Du không dám nhìn lên màn hình, một màn này làm cậu nghĩ tới hai năm trước, cậu và Thẩm Tinh Hoài đứng dưới ánh đèn trên sân khấu, tiếp thu ba vị đạo sư và một ngàn vị khán giả bỏ phiếu tại hiện trường.
Cậu khi đó, nhìn thanh thủy tinh bỏ phiếu theo thời gian thật cực lớn trên màn hình, trong lòng nhắc tới cổ họng, khi nhìn đến chính mình cuối cùng chỉ kém Thẩm Tinh Hoài mười phiếu, cậu quay đầu lại đối với người xem thật sâu khom lưng, thật lâu mới ngẩng đầu lên.
Người chủ trì tuyên bố cậu dừng bước tại mười cường, Thẩm Tinh Hoài đi tới cùng cậu cáo biệt, phía dưới khán giả đang hô to tên của cậu, cậu cười cùng khán giả từ biệt, khi xoay người rời đi, nước mắt cậu không biết cố gắng mà chảy xuống dưới.
Không phải vì bại bởi Thẩm Tinh Hoài, mà là bởi vì cậu luyến tiếc sân khấu này, luyến tiếc những người nghe hò hét phía dưới vì cậu, cậu muốn đi được xa hơn xa hơn, để càng nhiều người nhìn đến, chỉ là không cơ hội.
【 Tác giả có chuyện nói 】
Tập sau báo trước: Hạ cẩu tình địch lóe sáng lên sân khấu!
.
Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro