30.1: Phúc lợi
30 · Phúc lợi
◎ Chỉ là muốn kiện áo sơmi thì làm sao vậy? Lại không phải muốn......◎
Bài hát này cậu viết vì Hạ Tư Lê, hiện giờ được chính miệng Hạ Tư Lê hát lên, hôm nay bất luận kết quả thi đấu là gì, cậu đều thỏa mãn.
Kỳ thật người tưởng niệm anh không chỉ có mình cậu, Thất Trung mỗi năm vào ngày thổ lộ, đều sẽ có rất nhiều người biểu đạt sự tưởng niệm của mình với Hạ Tư Lê trên bức tường thổ lộ.
Còn có mẹ cậu, cũng thường xuyên hỏi: "Trong trường học của các con, cái cậu tiểu soái ca rất cao kia, sao gần đây không thấy tới?"
Cha mẹ nuôi của cậu là một gia đình thực bình thường, phụ thân đi làm ở công ty, mẫu thân thì bày quán bán que nướng tại cửa trường học.
Vì sao mẹ cậu sẽ nhận ra Hạ Tư Lê ấy à? Hoàn toàn là bởi vì tiểu tử này quá giàu, mỗi lần đều mua rất nhiều đồ ăn, sau đó mời các bạn ăn cùng.
Nhưng chân chính khiến mẹ cậu khắc sâu ký ức về anh chính là, có một lần, thân thể bà thực không thoải mái, nhưng vẫn kiên trì bày quán, ngày đó ánh nắng mặt trời thực gay gắt, Hạ Tư Lê có thể đã nhìn ra thân thể bà không thoải mái, sau đó một hơi mua hết toàn bộ số đồ ăn trong quán, nhưng anh lại không để mẹ nướng chín cho anh, mà đem đồ ăn sống toàn bộ đóng gói mang đi, anh còn lấy cớ nói là muốn mua lại để nấu lẩu, bởi vì quá lười không muốn động thủ chuẩn bị đồ ăn, cho nên liền mua đồ có sẵn trở về.
Mẹ cậu lúc ấy tin lời anh nói, liền đem đồ ăn toàn bộ bán cho anh.
Vừa lúc một màn này bị cậu thấy, lúc ấy cậu có chút hảo cảm với Hạ Tư Lê, trong lòng nghi hoặc anh mua nhiều rau xà lách thịt tươi chưa nướng chín như vậy làm gì?
Vì thế cậu tò mò đi theo, rồi nghe thấy Hạ Tư Lê gọi điện thoại cho bạn tốt, nội dung cuộc gọi là anh kêu bằng hữu lại đây xách đồ ăn, bằng hữu hỏi anh mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì, có phải bị bệnh hay không, anh trả lời là giúp đỡ.
Kỳ thật ngày đó cậu cũng không hiểu Hạ Tư Lê nói "Giúp đỡ" là có ý gì, cậu cũng không biết thân thể mẹ hôm đó không thoải mái.
Về sau nghe mẹ kể về việc này, cậu mới biết thì ra Hạ Tư Lê đang giúp đỡ mẹ, anh muốn để bà sớm kết thúc công việc về nghỉ ngơi một chút.
Nhưng anh lại không nói thẳng, mà lựa chọn trợ giúp bằng phương thức như vậy.
Từ đó về sau, hảo cảm của cậu với Hạ Tư Lê trực tiếp bay lên thành thích, sau đó bắt đầu một đoạn thời gian dài yêu thầm rất lâu.
Mà sau khi mẹ biết chân tướng, về sau mỗi lần Hạ Tư Lê tới, đều thực nhiệt tình chiêu đãi anh, mỗi lần còn trộm đưa cho anh nhiều xiên thịt hơn.
Hạ Tư Lê mua rất nhiều, cho nên trước nay chưa từng phát hiện.
Đoạn thời gian Hạ Tư Lê rời đi trường học đó, mẹ cậu thường xuyên nhắc mãi, sao gần đây anh không đến nữa?
Hứa Mộng Du không muốn nói cho bà chân tướng tàn khốc, Hạ Tư Lê đại khái sẽ không bao giờ đến nữa.
Năm cậu học cao nhị(lớp 11), thân thể mẹ bắt đầu không tốt, không thể lại đi bày quán, thẳng đến sau khi bà nằm viện, có một lần đột nhiên gọi tên Hạ Tư Lê, cậu mới nói cho bà biết Hạ Tư Lê đã ra nước ngoài.
Ngày đó ánh mắt mụ mụ trở nên thực ảm đạm: "Xuất ngoại a...... mẹ còn tưởng rằng thằng bé đó không thích đồ ăn mẹ nướng chứ."
"Sao lại không thích được? Anh ấy thích, anh ấy thực rất thích."
"Chờ anh ấy trở về, nhất định sẽ lại đến, mẹ nhất định phải tốt lên."
Đoạn thời gian đó, cậu bắt đầu tìm các loại biện pháp để kiếm tiền, vì tích cóp phí nằm viện cho mẹ.
Chính là dưới tâm cảnh bất lực như vậy, cậu viết ra bài hát《 Tưởng niệm 》 này, Cố Diệc Nhiên cho tiền thưởng đã giải quyết sự tình lửa sém lông mày của nhà bọn họ.
Nhưng đáng tiếc bệnh của mẹ vẫn không trị được.
Cậu rất muốn rất muốn đem bài hát này hát cho Hạ Tư Lê nghe, bởi vì đây không chỉ là tưởng niệm của mình với anh, mà cũng là một phần niệm tưởng của mẹ khi sinh mệnh đi đến cuối cùng với anh.
【 Quá ngắn quá ngắn. Nghe không đủ a!!! 】
【 Cầu bản hoàn chỉnh đàn violon. 】
【 Trước kia không biết, thì ra bài hát 《 Tưởng niệm 》 này thích hợp với đàn violon như vậy a, khiến tôi nghe đến khóc. 】
【 Tôi tuyên bố, đây là bản cover nghe tốt nhất. 】
【 Báo cáo: Nam năm câu hồn tôi đi rồi thì phải làm sao bây giờ? 】
【 Nam năm là của Du bảo, ai cũng không thể đoạt. 】
【 Hai người ngồi chỗ đó khiến tôi cảm giác mình giống như đang xem một bộ phim điện ảnh thể loại vườn trường, Lương đạo anh nỗ lực chút, đem bọn họ trói đi diễn phim điện ảnh được không? 】
Dưới ánh trăng lụa mỏng cuồn cuộn, Hạ Tư Lê áo trắng loá mắt, gương mặt hơi cúi xuống, tóc đen tung bay, thần sắc anh chuyên chú ôn nhu, ngón tay trắng tinh nắm cung đàn, chậm rãi buông xuống.
Tiếng đàn violon dừng lại, hai người cùng nhau hợp xướng đoạn kết cuối cùng, lúc này màn ảnh quay đặc tả Hứa Mộng Du, bắt giữ được khoảng khắc khóe mắt cậu đong đầy giọt nước mắt sáng trong.
【 Sao Du bảo lại khóc? Là do quá cảm động sao? 】
【 Gọi Lê ca, anh kéo đàn đến lão bà anh cũng khóc rồi. 】
【 Không ai cảm thấy giọt lệ này rơi xuống vào lúc này thật gãi đúng chỗ ngứa sao? Tiểu mỹ nhân mít ướt tuyệt đẹp. 】
【 Đừng nói là Hứa Mộng Du, bài hát này thật sự thực thúc giục nước mắt, làm tôi nhớ tới mối tình đầu của tôi. 】
Ca khúc đi đến cuối cùng, hai người trên sân khấu không hẹn mà cùng nhau đối diện, tựa như trong phim thần tượng thâm tình nhìn nhau, cho buổi biểu diễn hôm nay vẽ lên một dấu chấm câu hoàn mỹ.
Một khúc ca kết thúc, tất cả người dưới sân khấu đều quên vỗ tay, bởi vì còn đang đắm chìm trong tiếng ca và tiếng đàn violon vừa rồi mà vô pháp tự kềm chế.
Cuối cùng, Lương Thành vẫn là người thứ nhất đứng lên vỗ tay: "Cực cực kỳ dễ nghe!"
Đạo diễn đi lên sân khấu, tuyên bố bốn tiết mục biểu diễn hôm nay đã kết thúc.
Hứa Mộng Du và Hạ Tư Lê đi xuống, về chỗ ngồi, Lương Thành không chút nào che giấu mà khen: "Hứa Mộng Du, thì ra cậu biết ca hát như vậy a, sao biết ca hát mà không hát nhiều hơn?"
Sau đó hắn lại nhìn về phía Hạ Tư Lê: "Còn cậu, Hạ Tư Lê, kéo đàn violon tốt như vậy, là dân chuyên nghiệp à? Mau tới công ty tôi quay phim đi, không nên ép tôi quỳ xuống cầu xin cậu."
Hạ Tư Lê không muốn để ý đến hắn: "Đạo diễn muốn tuyên bố chuyện bầu phiếu."
Đạo diễn: "Tin tưởng rằng mọi người xem xong bốn tiết mục biểu diễn xuất sắc tuyệt luân này, trong lòng đã có nhóm mình thích nhất, trước khi bỏ phiếu, chúng ta sẽ phát một đợt phúc lợi cho các bạn khán giả."
"Kế tiếp hãy bình luận dưới làn đạn ' tôi muốn hẹn hò với yêu 5 ', đợi chút nữa sẽ có khách mời kêu dừng, khán giả xuất hiện ở trên màn hình lúc dừng lại sẽ thu hoạch được quà tặng tổ chương trình chuẩn bị cho mọi người, trong đó bao gồm tự tay viết ký tên, tinh mỹ quà tặng vân vân, lễ vật đều là ngẫu nhiên nha, mọi người tích cực tham dự thì sẽ có cơ hội bắt được."
【 Có chữ ký tự tay viết sao?! 】
【 Xông lên a a a a a a a! 】
【 Tôi muốn chữ ký của nam năm và Du bảo! 】
【 Ảnh đế ảnh đế, cầu xin để tôi rút trúng chữ ký của ảnh đế. 】
【 Tuy rằng tôi đã có chữ ký của Tinh Hoài ca ca, nhưng tôi vẫn còn muốn nữa. 】
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro