Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27.2


Chờ khi Hạ Tư Lê đi đến trước mặt, Hứa Mộng Du hỏi anh: "Sao anh lại chọn tôi a?"

Hội âm nhạc là cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ không phải nên lựa chọn một cô gái có hảo cảm cùng nhau tiếp xúc giao lưu hay sao?

Hạ Tư Lê nói: "Cậu không phải sinh viên trường âm nhạc sao?"

"?"

Bởi vì điều này?

Cậu kéo kéo góc áo anh, thấp giọng nói: "Học trưởng, có đôi khi, thật sự không cần quá cố gắng."

Lần trước vòng xoay sấm quan cũng vậy, lần này cũng vậy, đây chính là chương trình hẹn hò, không phải loại chương trình thi đấu thể thao, thắng hay không thắng đều không trọng yếu, quan trọng là cảm thụ quá trình.

Huống hồ năng lực của cậu hữu hạn, nhân khí cũng thấp, chọn cậu thật sự không phải một lựa chọn tốt nhất.

Đáng tiếc Hạ Tư Lê không sống trong nước, không biết hướng gió về cậu ở trên mạng.

Thẩm Tinh Hoài nhìn thấy Hạ Tư Lê vậy mà chọn Hứa Mộng Du, biểu tình đồng dạng kinh ngạc, sao lại như vậy đâu?

Anh không phải hẳn là chọn một cô gái sao? Anh không phải thuần thẳng nam sao?

Chọn ai không tốt, cố tình chọn Hứa Mộng Du.

Kịch bản ban đầu là trong trò chơi này là hắn sẽ đạt hạng nhất, sau đó chọn cùng một đội với Hạ Tư Lê, đáng tiếc không có cơ hội.

Người thứ hai đến phiên hắn lựa chọn, hắn đi tới trước mặt Hàn Dịch.

"Hàn lão sư, tôi có thể chọn anh không?"

Hàn Dịch mỉm cười: "Vinh hạnh được chọn."

【 Cp của tôi sống lại!!! 】

【 'Toàn tâm toàn ý' đã trở lại, song bếp vui mừng! 】

【 Đến 'tư không du' cũng trở thành sự thật, hội âm nhạc lần này rất đáng xem. 】

Người thứ ba là Sa Sa, cô đi tới trước mặt Lương Thành.

"Biết ca hát không?"

"Biết một chút."

"Nhạc cụ thì sao?"

"Cũng biết một chút."

"Khiêu vũ đâu?"

"Đây chính là khó xử tôi, nhưng mà nếu cô muốn nhảy, cũng có thể bồi cô nhảy."

"Vậy tôi chọn anh lạc."

"Có thể a."

Vì thế, dư lại hai vị nữ sĩ tự động hợp thành một nhóm.

Bạch Thanh Hoan đối với kết quả này rất không vừa lòng, nhưng cũng không có biện pháp.

【 Ha ha ha ha, nữ thần biểu tình quá buồn cười. 】

【 Kỳ thật tôi cảm thấy Sa Sa và Lương đạo rất xứng đôi, bọn họ ở bên nhau thực sung sướng a, Lương đạo lần này ngàn vạn lần không cần lại khiến Sa Sa tiểu khả ái của chúng ta lạnh tâm. 】

【 Tôi có thể nói sao? Kỳ thật tôi rất muốn nhìn Bạch Thanh Hoan và ngự tỷ tổ cp, muốn nam nhân có ích lợi gì, mỹ nữ ở bên nhau không tốt sao? 】

【 Cô gặm cp cũng quá tà giáo đi. 】

Đạo diễn: "Thời gian kế tiếp mọi người tự do sắp xếp, trên đảo mở ra hai phòng âm nhạc, cung cấp cho mọi người dùng để tập luyện, bên cạnh còn có một gian phòng nhạc cụ, nhạc cụ trong đó đều có thể sử dụng, mọi người căn cứ vào ca khúc của mình để lựa chọn nhạc cụ thích hợp."

"Có nghĩ đến muốn hát bài gì chưa?" Hạ Tư Lê hỏi.

Hứa Mộng Du nói: "Chúng ta nhìn xem có các loại nhạc cụ gì trước đi."

Phòng nhạc cụ ở cách đó không xa, tất cả mọi người hướng bên kia đi đến, đẩy cửa ra phát hiện, bên trong có đầy đủ hết các chủng loại nhạc cụ, được phân loại và bày biện chỉnh tề, Hứa Mộng Du còn thấy được cây đàn dương cầm lúc trước cậu từng đàn.

"Nhiều nhạc cụ như vậy? Tổ chương trình thật giàu a!"

"Đúng vậy, so với trong tưởng tượng của tôi còn muốn nhiều, đây là tính toán làm mấy buổi hội âm nhạc luôn sao?"

Hứa Mộng Du đi tới cạnh một cây đàn ghi-ta, hỏi: "Mọi người có ai muốn chọn đàn ghi-ta không? Không ai chọn, vậy tôi sẽ chọn."

Tất cả mọi người đều lắc lắc đầu.

Thẩm Tinh Hoài hỏi Hàn Dịch đằng sau: "Chúng ta chọn dương cầm thế nào?"

"Có thể."

Bạch Thanh Hoan "A" một tiếng: "Tôi cũng muốn chọn dương cầm."

Hàn Dịch nói: "Không có việc gì, cái này không ảnh hưởng, dù sao trình tự biểu diễn cũng khác nhau, nếu dùng trong luyện tập, chúng ta luân phiên thời gian là được."

Bạch Thanh Hoan quay đầu nhìn các loại nhạc cụ khác, sau đó đi về hướng đàn tranh: "Cái này tôi biết đàn."

"Hay là tôi chọn cái này đi."

Cô ta nhìn về phía Tuyết Văn: "Cô ok không? Bài ca Quốc phong."

Tuyết Văn đi qua xách lên một cây tỳ bà: "Tôi đều được."

【 Oa rải! Ngự tỷ thật ngầu a! 】

【 Trời ạ hai người này tổ hợp với nhau, không nghĩ tới vậy mà ngoài ý muốn phối hợp a. 】

【 Một người biết đàn tỳ bà, một người biết gảy đàn tranh. Mỹ nữ đều toàn năng như vậy sao? Không có chút kỹ năng thật sự ngượng ngùng tham gia chương trình thực tế. 】

Hiện tại nhóm đau đầu nhất chính là Sa Sa và Lương Thành, hai người đều không tính thực tinh thông âm nhạc, Sa Sa túm lấy đầu, nhất thời không biết nên chọn cái gì mới tốt.

Lương Thành đề nghị: "Nếu không chúng ta chọn bài hát trước, kỳ thật dùng hay không dùng nhạc cụ đều không sao cả."

"Vậy được rồi."

Hứa Mộng Du nhìn về phía Hạ Tư Lê bên cạnh: "Anh thì sao? Anh muốn chọn nhạc cụ hay không?"

"Tạm thời không cần, chúng ta xác định bài hát trước đi."

"Vậy được." Hứa Mộng Du ôm đàn ghi-ta đi ra ngoài, "Bình thường anh hay nghe nhạc tiếng Trung không?"

"Nghe, nhưng khả năng không nhiều lắm." Hạ Tư Lê vừa đi vừa nói chuyện, "Cậu chọn bài mình muốn hát, không cần bận tâm đến tôi."

"Kỳ thật, tôi đã nghĩ ra được bài mình muốn hát."

Lúc nghe được muốn tổ chức hội âm nhạc, trong đầu cậu trước tiên liền xuất hiện bài hát đó.

"Bài hát nào?"

"Tôi hát cho anh nghe."

Hai người đi tới một địa phương an tĩnh không người, nơi đó có hai cái võng treo trên cây, Hứa Mộng Du ôm đàn ghi-ta ngồi xuống một cái võng trong đó, lấy ra điện thoại tìm kiếm bài hát, sau đó gửi cho anh nghe.

"Bài hát này tên gọi là 《 Tưởng niệm 》."

【 Là 《 Tưởng niệm 》 ai! Thần khúc trong lòng tôi, bài hát của Cố Diệc Nhiên. 】

【 Tôi cũng thích này bài hát, Cố Diệc Nhiên là bản mạng của tôi. 】

【 Du bảo, liền hát bài này đi, tôi cảm thấy có thể. 】

Du dương giai điệu phiêu đãng trong gió, Hứa Mộng Du ôm đàn ghi-ta theo tiết tấu gảy đàn, không ai biết, bài hát này kỳ thật là cậu viết.

Đó là chuyện của nhiều năm về trước, lúc ấy cậu còn học cao trung(THPT), chuyện mỗi ngày chờ mong nhất, chính là sau khi viết xong tác nghiệp chơi đàn ghi-ta một giờ.

Cây đàn ghi-ta thứ nhất trong đời cậu, là khi cậu vào sơ trung(cấp 2) mụ mụ mua cho cậu, từ đó về sau, cậu liền đối với nó yêu thích không buông tay.

Lúc cao trung(cấp 3), cậu đã bắt đầu tự mình mân mê viết bài hát, viết xong sẽ phát video lên mạng, đoạn thời gian đó lưu hành một phần mềm âm nhạc, trên đó cậu còn có không ít fans.

Cũng chính là ở trên đó, cậu quen biết Cố Diệc Nhiên, khi đó Cố Diệc Nhiên đã là đại minh tinh giới giải trí, chính mình có hay chăng chỉ là một fans nhỏ chú ý hắn mà thôi.

Có một lần, Cố Diệc Nhiên tổ chức một hoạt động thu thập, đưa ra chủ đề xác định sau đó thu thập ca khúc, toàn võng đều có thể tham gia, hơn nữa là có tiền thưởng.

Khi đó mụ mụ cậu sinh bệnh nằm viện, vừa lúc cần một số tiền lớn, mà Cố Diệc Nhiên cho tiền thưởng rất cao.

Chính là dưới hoàn cảnh như vậy, cậu viết ra bài hát《 Tưởng niệm 》này, hơn nữa đạt được giải nhất.

Sau đó Cố Diệc Nhiên biểu diễn bài hát này, còn là ca khúc chủ đề trong album của hắn, ca khúc nhận được rất nhiều người yêu thích, bá chiếm đứng đầu bảng âm nhạc liên tục ba tháng.

Bài hát này đã qua bốn năm, như cũ vẫn rất nổi, vẫn sẽ có rất nhiều người đang nghe.

Nhưng không có người biết, người cậu tưởng niệm trong ca khúc là ai.

Cũng không ai biết, bài hát này là cậu muốn viết cho mụ mụ nghe.

Tuy rằng bà hiện tại đã nghe không được.

"Vậy bài này đi." Sau khi kết thúc âm nhạc, Hạ Tư Lê nói.

"Thật vậy sao? Anh thích bài này không?" Hứa Mộng Du không biết trong ánh mắt mình giờ phút này có nước mắt trong suốt đang chớp động.

"Thích, rất êm tai."

"Vậy được, anh nghe thêm mấy lần nữa đi."

Hạ Tư Lê ngồi xuống cái võng bên cạnh cậu, Hứa Mộng Du đưa điện thoại cho anh xem: "Anh làm quen với ca từ trước một chút."

Hứa Mộng Du không nghĩ tới xác định ra nhanh như vậy, cậu đi đến bên cạnh Hạ Tư Lê, cúi người, dùng ngón tay hoa động trên màn hình, chỉ vào ca từ nói: "Chúng ta chia mỗi người bốn câu đi, tôi hát đoạn thứ nhất trước, sau đó anh hát đoạn thứ hai, thế nào?"

Hạ Tư Lê ngẩng đầu lên: "Được, nghe cậu."

Hứa Mộng Du căn cứ vào thái độ có trách nhiệm, nếu anh lựa chọn mình, vậy mình cần phải hướng dẫn anh thực hiện tốt buổi biểu diễn lần này.

Cậu hỏi: "Anh bình thường có ca hát không?"

"Rất ít."

"Không quan hệ, anh cứ hát thoải mái, coi sân khấu như KTV, bầu phiếu gì đó đều không quan trọng."

Hạ Tư Lê gật gật đầu, mỉm cười: "Ân."

"Vậy anh hiện tại hát trước cho tôi nghe nghe, để tôi xem trình độ của anh ở đâu."

Hạ Tư Lê giơ điện thoại lên, nhìn ca từ trên đó, hòa theo âm nhạc cùng nhau cất tiếng hát: "Ở ẩm ướt mùa mưa, lá rụng bay qua phía trước cửa sổ......"

"Dừng dừng dừng!"

Hứa Mộng Du vội kêu dừng.

"Làm sao vậy?"

Cậu túm người lên, lôi kéo đi hướng khác: "Chúng ta đổi địa phương hát, đừng để bị người khác nghe thấy."

"Tôi hát thật sự khó nghe sao?" Hạ Tư Lê hỏi.

"Không phải! Là quá dễ nghe!"

Hứa Mộng Du thật sự không nghĩ tới anh ca hát sẽ dễ nghe như vậy, tiếng nói kia trời sinh chính là nguyên liệu cho ca hát.

"Dễ nghe vì sao không thể bị người khác nghe thấy?"

"Bởi vì chúng ta muốn giữ lại cảm giác kinh hỉ a, chờ ngày mai lúc lên sân khấu hội âm nhạc, mới có thể đủ để kinh diễm toàn trường."

Cậu kéo người đến khu vực không có cameras, ấn ngồi lên một chiếc ghế dài, nhìn chằm chằm anh ai thán một tiếng.

"Làm sao vậy?" Hạ Tư Lê khó hiểu.

"Tôi đang suy nghĩ, thượng đế rốt cuộc có đóng cái cửa sổ nào của anh không?"

Trên đời này sao lại có người hoàn mỹ như vậy?

"Cũng có." Anh trả lời.

"Ví dụ như?"

"Tôi là vật cách điện tình yêu."

"???"

Hứa Mộng Du làm sao cũng không nghĩ tới lời này sẽ từ trong miệng Hạ Tư Lê nói ra, cậu không phục nói: "Anh là vật cách điện tình yêu, vậy chúng tôi là cái gì? Chúng tôi là vi khuẩn gây bệnh cho tình yêu sao?"

"Thật sự......" Hạ Tư Lê biểu tình nghiêm túc, không phải phải nói giỡn với cậu.














.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro