Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

24.2


"Hạ Tư Lê! Mau tới nơi này!"

"Hạ Tư Lê...... Mau tới a......"

"Tôi phát hiện cá heo biển!"

Từ tối qua sau khi Hạ Tư Lê đồng ý để cậu gọi tên anh, Hứa Mộng Du liền rất thích gọi tên anh, phảng phất chỉ cần có cơ hội nói chuyện, thì sẽ kêu một lần.

"Cá heo biển sao?"

Hạ Tư Lê có hơi kinh ngạc đi qua.

Đợi khi đến gần, mới thấy thì ra là một con cá heo biển màu đen đang mắc cạn trên bãi biển.

Hứa Mộng Du ngồi xổm bên cạnh cá heo biển, vẫy tay với anh: "Đúng vậy, mau đến xem, thật là cá heo biển."

Hạ Tư Lê đi qua: "Thật sự là đâu."

Hứa Mộng Du sờ sờ lưng cá heo biển, đau lòng nói: "Nó có phải không bơi về biển được không?"

"Uh, hẳn là bơi đến bắt cá, sau đó trở về không được."

"Chúng ta đưa nó về biển rộng đi."

Hứa Mộng D trong lòng ước lượng cân nặng của chú cá heo biển này, còn may nó không phải cá heo biển thành niên, chỉ là một con cá heo biển nhỏ, nhưng hẳn là cũng nặng hơn mình, cậu và Hạ Tư Lê hẳn là có thể đẩy nó về trong biển.

Cậu vừa chuẩn bị động thủ, Hạ Tư Lê bên cạnh đã sắn tay áo lên, nói: "Để tôi."

Sau đó, cậu liền thấy Hạ Tư Lê đem cá heo biển ôm lên.

"Oa, anh vậy mà đem nó bế lên."

Năng lực bạn trai cũng quá bạo lều đi.

Cá heo biển nằm trong lòng ngực anh, giống như một tiểu bảo bảo.

Hạ Tư Lê nói: "Bằng không đâu? Mỗi ngày rèn luyện để chơi sao?"

Hứa Mộng Du cho anh giơ ngón tay cái: "Không hổ là anh."

Đi được vài bước, Hứa Mộng Du thấy một ống quần của anh rớt xuống, lại tiến lên phía trước, sẽ phải đi xuống chỗ có nước biển, cậu vội vàng gọi anh lại: "Hạ Tư Lê, ống quần của anh lỏng xuống."

Hạ Tư Lê cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: "Cậu giúp tôi sắn lên một chút."

"Nga, được."

Cậu ngồi xổm xuống, giúp anh sắn ống quần lên, sắn tới tận đầu gối, Hạ Tư Lê chân thực trắng, cẳng chân cơ bắp rắn chắc, vừa thấy chính là kiểu người tập thể hình quanh năm.

Ngón tay cậu lơ đãng xẹt qua đùi Hạ Tư Lê, mang theo một trận ngứa ý, Hạ Tư Lê có chút không được tự nhiên hỏi: "Được chưa?"

"Được rồi."

Hứa Mộng Du đứng lên.

Hai người vào trong biển, lạnh lạnh bọt nước xuyên qua hai chân, Hứa Mộng Du sảng khoái nói một câu: "Thật thoải mái a."

"Thích? Vậy hôm nào đi trong biển mặt du."

"Trong biển mặt? Có một chút muốn đi nha, nhưng mà không biết tổ chương trình có hoạt động này hay không."

Hạ Tư Lê nói: "Nhất định phải đợi tổ chương trình sắp xếp sao? Chúng ta không thể tự mình đi à?"

"Tự mình đi?" Hứa Mộng Du gãi gãi đầu, "Không biết sau khi chương trình kết thúc, còn có cơ hội hay không."

"Vì sao không có?"

Hứa Mộng Du nghĩ thầm, chờ sau khi chương trình toàn bộ công chiếu, mọi người sẽ ai đi đường nấy, hơn nữa Hạ Tư Lê khẳng định sẽ thấy mình mỗi một tin nhắn động tâm đều gửi cho anh, đến lúc đó dù anh trì độn thì hẳn cũng có thể minh bạch chính mình có chút ý tứ với anh đi, đoán chắc là sẽ không muốn gặp lại cậu.

"Chính là sau khi chấm dứt, tôi khả năng muốn vội làm đề cương luận văn, hẳn là rất bận."

Hạ Tư Lê gật gật đầu: "Quả thật, đại học năm bốn có rất nhiều việc phải bận rộn."

Hai người đi trong nước biển đến một khoảng cách, Hạ Tư Lê quay đầu lại hỏi cậu: "Muốn chụp ảnh lại không? Chụp xong tôi sẽ thả nó đi."

"Được a."

Hứa Mộng Du dùng GoPro đối với Hạ Tư Lê và cá heo biển chụp mấy tấm ảnh, Hạ Tư Lê thấy cậu thu hồi GoPro, hỏi: "Cậu muốn cùng nhau chụp một tấm không?"

"Được ...... được a." Hứa Mộng Du cũng muốn cùng anh chụp ảnh chung, nhưng hơi xấu hổ mở miệng nói.

Cậu một lần nữa giơ GoPro lên, lần này chuyển sang chế độ tự chụp ảnh, tới gần bên cạnh Hạ Tư Lê, căn chỉnh khung hình, đem Hạ Tư Lê và cá heo biển đều chụp vào trong hình.

Hoàn thành chụp ảnh, Hạ Tư Lê liền cong lưng, đem cá heo biển thả vào trong nước.

Cá heo biển vừa chạm vào nước, liền vui mừng quẫy đuôi, Hứa Mộng Du cuối cùng sờ sờ nó: "Đi thôi, về nhà đi thôi."

"Cúi chào lạp."

Mặt trời lặn trên mặt biển phô hạ một tầng kim sắc quang huy, cá heo biển phác động vây lưng, ở sóng biển quay cuồng, dần dần hoàn toàn đi vào kim sắc bọt sóng.

Hai người đứng trong biển, ngóng nhìn phương hướng cá heo biển bơi đi, thật lâu chưa di chuyển bước chân.

【 Mọi người trong nhà ai hiểu a? Một màn này giống như đại kết cục trong phim truyền hình, có chút mạc danh thương cảm và lưu luyến. 】

【 Chờ đến khi chương trình kết thúc, tôi khẳng định sẽ phải khóc chết đi. 】

*

Hai người đi theo nhân viên công tác ngồi thuyền trở về, khi trở lại trên hòn đảo đối diện, Hứa Mộng Du có một loại cảm giác trọng sinh trở về.

"Hứa Mộng Du, các cậu đã về rồi!"

Hai người Sa Sa và Lương Thành đứng cạnh bờ cát, giống như tới chờ bọn họ.

Sau khi rời thuyền, Hứa Mộng Du liền bị hai người vây công.

"Đây là thị dân nhiệt tình tiểu Sa, phỏng vấn một chút, cầu sinh trên cô đảo có cảm giác thế nào? Đều nói cùng chung hoạn nạn mới thấy chân tình, hai người các cậu hiện tại có chân tình không?"

Hứa Mộng Du nói: "Các người sao lại không đi phỏng vấn Hạ Tư Lê?"

"Hạ Tư Lê? Ai là Hạ Tư Lê?" Sa Sa ngốc ngốc hỏi.

Hứa Mộng Du gọi tên Hạ Tư Lê thành thói quen, trực tiếp liền bật thốt lên nói ra.

Cậu thấy người bên cạnh không lên tiếng, vì thế liền giới thiệu nói: "Savion, tên tiếng Trung, Hạ Tư Lê."

"A! Hạ Tư Lê a? Hai chữ sau viết như thế nào?"

"Tư trong tưởng niệm, Lê trong Paris."

Sa Sa nhìn về phía Hạ Tư Lê: "Tên thật dễ nghe nha, ba mẹ anh vì sao lại đặt cho anh cái tên này a?"

Hạ Tư Lê đáp: "Bởi vì bọn họ quen biết nhau ở Paris."

"Oa, thật lãng mạn!"

"Vậy tôi có thể gọi anh là Hạ ca không?"

"Đều được." Hạ Tư Lê hướng trên đảo đi đến.

Lương Thành nhích lại gần, cánh tay đáp trên vai anh: "Trên cô đảo thế nào? Chơi vui không? Nghe nói tổ chương trình còn chỉ định nhiệm vụ trừng phạt cho các cậu, xem phim ma? Này cũng quá biết tạo bầu không khí đi."

Hạ Tư Lê hỏi: "Bầu không khí gì?"

"Bầu không khí yêu đương a! Cậu rốt cuộc có thật là từng yêu đương hay không a? Này cũng không hiểu?"

"......"

Hạ Tư Lê không muốn để ý đến hắn.

Lương Thành tiếp tục nói: "Dưới loại không khí này, tùy tiện một cảnh tượng khủng bố, đều có thể ôm nhau, tổ chương trình rốt cuộc đang trừng phạt các cậu, hay cấp người xem rải đường a? Cho nên, các cậu ngày hôm qua có ôm không?"

Hạ Tư Lê nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua Hứa Mộng Du nhào đến cạnh mình, một cổ bực bội nảy lên trong lòng, nện bước nhanh hơn: "Không có."

Lương Thành xoay người hỏi Hứa Mộng Du: "Hứa Mộng Du, cậu nói, có ôm không?"

"Không có a."

Hứa Mộng Du nghiêm trang nói hươu nói vượn.

Cậu nói sang chuyện khác hỏi: "Đúng rồi, các người hôm nay làm cái gì nha?"

Sa Sa trả lời: "Liền chơi trò chơi, không làm gì khác."

Sau khi trở về, tổ chương trình đem ảnh chụp trong GoPro tải ra, phát lên official weibo, còn đem điện thoại phát lại cho mọi người, để có thể tự mình chia sẻ Weibo.

Hứa Mộng Du cầm di động, mắt nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, liền gọi điện cho hảo bằng hữu Tống Thần của cậu.

"Uy."

"Uy! Huynh đệ, cậu rốt cuộc được thả ra a?" Tống Thần thanh âm phá lệ kích động.

Hứa Mộng Du tìm nơi không có cameras gọi điện thoại: "Nói chuyện kiểu gì vậy? Sao lại gọi là được thả ra? Tôi lại không phải ngồi tù."

"Cậu ở trên hòn đảo nát kia, còn không phải có thể so với ngồi tù sao?"

"......"

Tống Thần nói: "Hai ngày gần đây tôi vẫn luôn vội vàng làm chuyện quan trọng, chưa kịp xem chương trình hẹn hò của cậu, lần trước tôi nói đến người bạn cùng phòng của cậu, tôi nhớ ra rồi!"

"Đó không phải là người trong trường chúng ta sao? Họ Hạ, một giáo thảo, lớn lên đặc biệt soái, năm đó cậu thua Đại Mạo Hiểm, chạy tới thổ lộ với anh ta, cậu nhớ không?"

"Tôi......" Đương nhiên nhớ rõ a.

Đó chính là đối tượng tôi thầm mến!

Nhưng mà chuyện yêu thầm này cậu không cùng bất luận người nào nói qua, năm đó nhiệm vụ Đại Mạo Hiểm là thổ lộ với Hạ Tư Lê, Tống Thần cũng ở đó, mọi người chỉ biết cậu đang hoàn thành nhiệm vụ, lại không biết kỳ thật cậu chân chính yêu thầm Hạ Tư Lê.

"Nhưng mà, sao anh ta lại đến tham gia chương trình hẹn hò a? Cảm giác không quá hiện thực ai, cậu biết đi, trước kia hoa khôi lớp chúng ta thích anh ta bao nhiêu a, lúc anh ta chuyển trường, khóc phải gọi là cả trường động đất tận trời, gần đây chương trình hẹn hò của các cậu không phải đang rất hot sao? Cậu đoán thế nào?"

"Hoa khôi lớp chúng ta tìm đến tôi, cô ấy biết tôi có quan hệ tốt với cậu, muốn nhờ tôi hỗ trợ, kêu cậu muốn phương thức liên hệ của họ Hạ, tôi vốn dĩ không nghĩ đáp ứng, nhưng người ta trực tiếp tìm đến trường tôi, tôi không có biện pháp, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, huống hồ đối phương là đại mỹ nữ, tôi cự tuyệt không được a."

"Cho nên, Hứa ca, giúp một chút, muốn phương thức liên hệ không khó đi?"

Hứa Mộng Du nói: "Tổ chương trình không cho phép chúng tôi lén hỏi phương thức liên hệ a."

"Vậy chờ chương trình kết thúc, đến lúc đó tổ chương trình quản không được các cậu."

"Được rồi."

"Đây nói tốt, cảm tạ Hứa ca, lần sau hoa khôi lớp đến sẽ mời cậu bữa cơm."

"Mời cơm thì không cần, Hạ Tư Lê cho hay không, tôi quyết định không được."

Tống Thần ngữ khí khẳng định: "Nếu cậu hỏi, anh ta khẳng định sẽ cho cậu."

Hứa Mộng Du cười hỏi: "Lời này dựa vào đâu mà nói?"

"Nếu không phải tôi biết anh ta là thẳng nam khủng đồng, tôi đều cho rằng anh ta thích cậu."

Tống Thần vừa nói xong, Hạ Tư Lê liền xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Cậu thấy anh từ đường nhỏ bên cạnh đi tới, cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, hình như đang xử lý chuyện gì đó.

"Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy? Anh ấy sao có thể thích tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro