21.2
Hứa Mộng Du thay xong áo trên, đôi tay túm dây lưng quần, cắn răng một cái, sau đó cởi tụt xuống.
Động tác của cậu nhanh chóng, có thể nói đời này chưa từng thay quần áo nhanh như vậy.
Đợi sau khi thay xong, cậu quay đầu lại, đem xiêm y treo lên.
Hạ Tư Lê nhìn cậu một cái, nói: "Mặt cậu sao đỏ như vậy? Thực nóng sao? Đem cửa sổ mở ra đi."
"Ân ân, nơi này có chút bức bối ."
Cậu làm bộ bình tĩnh mà đi lên giường, giường được đặt trên sàn gỗ, ở một trên vách tường, có một cái cửa sổ, cậu đi tới nơi đó, đem khung cửa sổ đẩy mở ra ngoài.
Đây là cửa sổ kéo nghiêng, khung cửa sổ mở lên trên, cho nên mặc dù đẩy cửa ra, nước mưa cũng không dễ bay vào.
Cậu dựa ngồi bên cửa sổ, tùy ý gió lạnh thổi vào mặt, đôi tay ôm gương mặt, trong lòng nói thật thực hồng sao?
Hạ Tư Lê đem miếng vải đen trên màn ảnh lấy ra, trong khung hình lại xuất hiện người, làn đạn sôi nổi tỏ vẻ:【 Vừa rồi có phải lại hôn không? 】
【 Làm gì vậy? Mặt Hứa Mộng Du sao đỏ như vậy? 】
【 Bọn tỷ muội, các cô phát hiện ra không? Chỉ có một giường chăn! 】
【 Tổ chương trình thật biết sắp xếp. May mắn đến cùng với nam năm chính là Hứa Mộng Du, tôi không dám tưởng tượng nếu là một người con gái, chương trình này còn ghi hình thế nào? 】
【 Đây chính là thời gian làm nóng cảm tình tốt nhất, Hứa Mộng Du cậu phải nắm bắt được cơ hội. 】
Hạ Tư Lê cũng đi tới bên cửa sổ, mưa bên ngoài khí thế hung mãnh, lá cây bị nước mưa đánh đến cúi thấp đầu xuống, anh giơ lên GoPro, vỗ vỗ Hứa Mộng Du bả vai, nói: "Muốn chụp ảnh không?"
Hứa Mộng Du xoay đầu tới: "Được a."
Cậu tiếp nhận GoPro, màn ảnh hướng về màn mưa bên ngoài, dưới ánh trăng mưa phùn như tơ, cây cối lay động, hiện ra khung cảnh thập phần có cảm giác bầu không khí.
Hạ Tư Lê ngồi bên cạnh cậu, một tay dựa lên cửa sổ, cánh tay cằm chống, tầm mắt vẫn luôn di chuyển theo cậu.
【 Đây là hòn vọng thê kiểu mới hì à? 】
【 Còn nói thẳng nam. Cái này gọi là thẳng sao? 】
【 Tôi cảm giác nam năm đêm nay thật sự sẽ ăn sạch Du bảo. 】
"Anh xem bức ảnh này chụp đến thế nào?" Hứa Mộng Du chuyên chú chụp ảnh, không phát hiện Hạ Tư Lê đang nhìn mình, cậu tiến đến bên người anh, đem GoPro phóng tới trước mặt anh.
Hạ Tư Lê nhìn thoáng qua, lời bình nói: "Không tồi, rất có ý cảnh."
Hứa Mộng Du vui vẻ mà nói: "Vậy đến lúc đó đem nó đạo ra tới, trở về phát Weibo."
Cậu lại chụp vài tấm, quay đầu lại nhìn thấy Hạ Tư Lê nhắm hai mắt lại, tựa như đang chợp mắt.
Cậu nhấp nhấp môi, đem cameras đổi thành hình thức tự chụp ảnh, đối với mình và Hạ Tư Lê, khẩn trương mà chụp vài tấm ảnh chụp chung.
Cậu khóe miệng mừng thầm, nhưng ai biết Hạ Tư Lê đột nhiên mở mắt, nói: "Cậu đang chụp tôi sao?"
Cậu nhất thời hoảng hốt: "Tôi không có a. Tôi đang chụp chính mình."
Hạ Tư Lê cúi người lại đây, đoạt quá GoPro trong tay cậu : "Chụp chính là chụp, không chụp chính là không chụp, không thể nói dối."
Hứa Mộng Du cho rằng anh sẽ mở ra album xem xét, nhưng không nghĩ tới anh lại là đem GoPro tắt đi.
"Hứa Mộng Du." Anh bỗng nhiên gọi một tiếng tên của mình, âm cuối hơi hơi câu lên.
"Ân?"
Hạ Tư Lê đem GoPro gấp lại, sau đó dùng tiếng nói mang theo mê hoặc nói: "Chúng ta ngủ đi."
"!!!"
【 A a a nam năm có phải chờ không kịp rồi không? 】
【 Lời này giống như đang nói: Xuân tiêu một khắc đáng thiên kim, lão bà, chúng ta bắt đầu làm đi. 】
【 Tôi ở trên giường điên cuồng lăn lộn. 】
Gối đầu và chăn đặt gọn ở góc tường, Hứa Mộng Du đi qua đi lấy, cậu lúc này mới phát hiện vậy mà chỉ có một giường một chăn, vậy thì ngủ như thế nào a?
Hạ Tư Lê đi tới, nói: "Thất thần cái gì?"
Hứa Mộng Du ngẩng đầu nói: "Chỉ có...... một giường một chăn."
Không khí ngắn ngủi mà đình trệ một hồi.
Sau đó, cậu nghe thấy Hạ Tư Lê hỏi: "Một giường thì một giường, có vấn đề gì sao?"
"???"
Học trưởng, anh có thể cùng nam sinh khác ngủ cùng một giường một chăn a?
Này vạn nhất lăn đến cùng nhau, đụng phải sờ đến thì làm sao bây giờ?
Thẳng nam đều là dạng này sao?
Là một bé cong như cậu quá đại kinh tiểu quái (làm lớn chuyện) sao?
Hạ Tư Lê cúi người xuống: "Hay là nói, cậu có nguyên nhân gì không thể ngủ cùng một giường một chăn sao?"
"Tôi...... tôi ...... đương nhiên là không có a. Tôi đều được."
"Vậy là tốt rồi." Hạ Tư Lê rút ra cái gối phía sau cậu, lui khỏi bên người cậu.
Hứa Mộng Du thở phào một hơi, đáng chết, vì sao cậu có cảm giác đêm nay Hạ Tư Lê thực không thích hợp?
Thật giống như là đang...... câu dẫn cậu?
Đi đi đi, không có khả năng, học trưởng không có khả năng tán tỉnh cậu.
Khẳng định là nguyên nhân do uống nhiều quá rượu.
Một tiếng chuông đột nhiên xuất hiện, phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh.
"Anh có nghe được thanh âm gì không?"
"Là chuông báo có tin nhắn vang lên."
"Tin nhắn?" Hứa Mộng Du chạy tới ba lô tìm kiếm điện thoại của mình, "Chẳng lẽ là kêu chúng ta gửi tin nhắn động tâm?"
Cậu mở điện thoại ra, thì nhìn thấy nội dung trong tin nhắn là: [ Người bị lưu đày cô đảo, hãy hoàn thành trừng phạt hôm nay: Từ trong những bộ phim mà dưới đây hay chọn một bộ để xem, thời gian xem phim không thể thấp hơn một tiếng. ]
"Phim ma?" Hứa Mộng Du kinh ngạc ngẩng đầu, "Lưu đày cô đảo không phải đã là trừng phạt sao? Làm sao lại còn có trừng phạt a?"
【 Ngọa tào! Tổ chương trình thật biết lên kế hoạch! Ai viết phương án kế hoạch? Tôi muốn cho hắn xoát hỏa tiễn. 】
【 Phim ma a a a, trong hoàn cảnh này, cũng quá kích thích đi. 】
【 Đợi lát nữa có phải là có thể nhìn thấy hai người ôm nhau không nha? 】
Hạ Tư Lê cũng thấy được này tin nhắn, nói: "Cậu chọn một bộ đi."
Hứa Mộng Du xem một chút mấy cái lựa chọn tổ chương trình đưa ra, cưa điện kinh hồn, bút tiên quái đàm, Sadako nữ quỷ, quỷ gả nữ......
Ách, cậu một cái đều không muốn chọn.
Giống như mỗi một bộ phim đều rất khủng bố.
"Vậy tôi chọn...... Quỷ gả nữ đi."
Ba bộ phim phía trước cậu đều đã nghe qua, nghe nói đặc biệt dọa người, bộ phim cuối cùng này thuộc thể loại kiểu Trung Quốc, hẳn là sẽ tốt hơn một chút đi.
"Vậy được, tôi gửi tin qua."
Hạ Tư Lê soạn xong tin nhắn, gửi đi cho tổ chương trình.
Nửa phút sau, tổ chương trình gửi tới tin nhắn.
[ Mới đem màn sân khấu trên vách tường kéo xuống, tổ đạo diễn sẽ từ xa phát bộ phim các cậu chọn. ]
Hạ Tư Lê đi tới một bên vách tường, kéo động một cây dây nhỏ trên tường, sau đó một hình chiếu màu trắng bố bị thả xuống dưới, mà trên cái bàn đối diện màn sân khấu, vừa lúc bày một cái máy chiếu.
Màn sân khấu sau khi buông xuống, thực mau, bên trên xuất hiện ánh sáng, chiếu hình đoạn mở đầu điện ảnh kinh điển.
Thanh âm trong nhà đột ngột vang lên, đem Hứa Mộng Du hoảng sợ.
Cậu chạy về đến trên giường, kéo chăn ra, quấn trên người mình, phảng phất như có chăn, thì sẽ không sợ hãi như vậy.
"Thích xem phim ma sao?" Hạ Tư Lê đem gối đầu dựng thẳng lên rồi dựa vào tường, đưa lưng dựa lên gối đầu.
"Thích......" Nhưng sợ hãi.
Khi còn nhỏ thực thích cùng các bạn học hẹn đi xem cùng nhau, điển hình thuộc loại đã ăn hại lại còn nghiện.
Nhưng mà sau khi lớn lên, thật ra lại ít đi xem hơn nhiều.
"Phải không?" Hạ Tư Lê cười nói, "Vậy chờ trở về, gọi mọi người cùng nhau xem."
"......?"
Hứa Mộng Du: Cảm ơn vì đã mời.
【 Không phải, hai người này làm sao cách xa như vậy, lưu lại vị trí ở giữa là cho tôi sao? 】
【 Tôi không ngại ngủ giữa các anh đâu. 】
【 Các anh dính lên cho tôi a! Đây là đang tránh né ngại ngùng cái gì? Là sợ bị chúng tôi thấy sao? 】
【 Cho nên đêm nay thật sự không suy xét phát sóng trực tiếp 24 giờ sao? 】
【 Phía chính phủ vừa rồi đã phát bài PR, đêm nay cô đảo bên này sẽ lùi lại một giờ hạ bá, cũng coi như là cho mọi người phúc lợi. 】
【 Tôi đoán đợi chút nữa phát sóng trực tiếp kết thúc, hai người bọn họ sẽ lập tức lăn cùng nhau đi. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro