18.4
Hứa Mộng Du theo bản năng nhìn về phía Hạ Tư Lê, mà anh cũng đang nhìn mình, tựa hồ cũng muốn nghe đáp án của cậu.
Này...... Này muốn miêu tả thế nào a?
Hàn Dịch cường điệu hai chữ "Thẳng nam", còn không phải muốn để cho cậu thời thời khắc khắc nhớ rõ Hạ Tư Lê và bọn họ không giống nhau hay sao?
Cậu ấp úng trả lời: "Ngày hôm qua vẫn luôn vội vàng làm nhiệm vụ, không có thể nghiệm gì."
"Nhiệm vụ? Đi du thuyền còn có nhiệm vụ a?" Sa Sa tò mò hỏi.
"Đúng vậy, rất nhiều nhiệm vụ."
【 Ô ô ô, Du bảo trả lời thế này, nam năm phải thương tâm đi. 】
【 Cười chết, chẳng lẽ muốn Du bảo trả lời cùng thẳng nam hẹn hò rất vui vẻ sao? 】
【 Hai người đều là thẳng nam, các người mau đừng khái. 】
Sau khi Hứa Mộng Du trả lời, hướng Hạ Tư Lê nhìn lại, muốn nói: Câu trả lời này có vừa lòng không?
Hạ Tư Lê bưng lên ly rượu, ngửa đầu uống một ngụm rượu.
"Tiếp tục tiếp tục."
Một vòng này, cậu chuyển tới Sa Sa.
Cậu hỏi: "Nếu Lương đạo hẹn cô đi hẹn hò, cô sẽ đáp ứng không?"
"A?" Sa Sa đối với vấn đề này của cậu tựa hồ có chút kinh ngạc.
Hứa Mộng Du đã sớm chú ý tới, giữa cô và Lương Thành gần đây vẫn luôn cách một bức tường mỏng.
Nhưng Sa Sa mỗi lần lại thực thích tiếp lời Lương Thành nói, thuyết minh cô kỳ thật đối với hắn vẫn có điểm ý tứ.
Sa Sa nhìn về phía nghiêng đối diện Lương Thành, trả lời: "Hắn chỉ cần dám hẹn, tôi sẽ dám đi."
Sa Sa sau khi trả lời nhanh chóng, liền thu hồi tầm mắt, cầm lấy chai, sau đó chuyển tới Hạ Tư Lê.
"Hắc hắc hắc, rốt cuộc đến tôi hỏi."
Cô hỏi một vấn đề thập phần điều động bầu không khí: "Nụ hôn đầu tiên là khi nào?"
Hạ Tư Lê nheo mắt.
Đối với nụ hôn đầu tiên của soái ca, mọi người đều rất quan tâm, tất cả mọi người nhìn về Hạ Tư Lê.
Trong bóng đêm, đốt ngón anh tay âm thầm căng chặt, trả lời: "Cao nhất (lớp 10)."
"Muộn hơn trong tưởng tượng nha. Tôi còn tưởng rằng sơ trung (Cấp 2) đã không còn đâu."
Hứa Mộng Du cũng cho rằng như vậy, cho nên lúc nghe thấy câu trả lời này, hơi có chút giật mình.
Lớp 10, còn không phải là lúc mình thổ lộ với anh hay sao?
Hạ Tư Lê tầm mắt quét lại đây, đem cậu trong mắt giật mình nhìn không sót gì: "Thực kinh ngạc sao?"
"Ân ân." Cậu gật gật đầu, không cần nghĩ ngợi nói, "Tôi cho rằng người đẹp trai như anh, nụ hôn đầu khẳng định đã sớm không còn."
Lúc trước khi còn học sơ trung anh tai tiếng quá nhiều, hoa khôi của mỗi lớp đều đến đưa nước cho anh, giáo hoa (nam sinh đẹp trai nhất lớp) mỗi lớp cũng đưa thư tình cho anh, tóm lại tai tiếng không ngừng.
"Lớp 10, đã là muộn rồi sao?" Hạ Tư Lê hỏi lại.
Hứa Mộng Du cười gượng: "Cảm giác, rất muộn a."
Hạ Tư Lê nói: "Lớp 10, vậy thì gọi là yêu sớm."
Hứa Mộng Du nghe giọng điệu này của anh, phảng phất như thấy chủ nhiệm lớp mình đang dạy dỗ, thầm nghĩ: Vậy thì không phải là anh yêu sớm sao? Lại không phải tôi yêu sớm, làm gì nói tôi a?
【 Ha ha ha ha ha, nam năm đây là đang nói Hứa Mộng Du không cần yêu sớm sao? 】
【 Đêm nay bọn họ rốt cuộc cũng tương tác với nhau, thật ngọt a. 】
Đoạn tiểu nhạc đệm này rất nhanh qua đi, Hạ Tư Lê tiếp tục trò chơi.
Nhưng mà người bị anh chuyển tới, lại là Hứa Mộng Du.
"Vì sao lại là tôi?"
Hứa Mộng Du nghẹn họng nhìn trân trối, mình thế mà lần thứ hai bị Hạ Tư Lê chuyển tới, cậu đều hoài nghi Hạ Tư Lê có phải đối với cái chai kia làm phép thuật gì hay không.
Cũng may một vòng này là người xem vấn đề, không phải Hạ Tư Lê hỏi.
Cậu chỉ hy vọng mọi người đừng nhắc lại loại vấn đề thái quá vừa rồi.
Sa Sa ôm bụng cười cười to: "Tiếp thu thẩm phán đi! Ha ha ha!"
Khán giả hiển nhiên không có thu liễm, cậu nhìn đến màn hình lớn bình luận chạy, các loại vấn đề kỳ ba đều có.
Hỏi đến nhiều nhất vẫn là về tối hôm qua cậu và Hạ Tư Lê.
Cuối cùng, khi đạo diễn ấn xuống chụp lại màn hình, ngừng ở vấn đề thứ nhất là: "Lần đầu tiên hôn môi là cái gì cảm giác? Xin hãy miêu tả kỹ càng tỉ mỉ."
Dựa!!!!!
Giới võng hữu này sao tàn nhẫn như vậy?
Cậu không dám nhìn đôi mắt Hạ Tư Lê, trả lời: "Lâu lắm rồi, nhớ không rõ."
Bạch Thanh Hoan kinh ngạc mà nói: "Hứa Mộng Du, cậu từng yêu đương a? Tôi còn tưởng rằng cậu là độc thân từ trong bụng mẹ."
Sa Sa: "Bắt tay, tôi cũng cho rằng là như vậy."
Khán giả hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời của cậu, không ngừng xoát làn đạn.
Đạo diễn nói: "Tiểu Hứa, cậu lại miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, bằng không chỉ có thể tính cậu một vòng này thất bại."
"Là thật nhớ không rõ lắm......" Hứa Mộng Du nghẹn trong chốc lát, mới nghẹn ra một đoạn lời nói, "Tôi chỉ nhớ rõ bờ môi của anh ấy thực mềm, hôn lên...... rất thoải mái."
Hứa Mộng Du nhìn về phía lăn lộn làn đạn, hỏi: "Như vậy tính qua sao?"
【 Là hôn lưỡi sao? 】
【 Nữ hay nam a? 】
【 Hôn lúc nào? 】
Hứa Mộng Du: "......"
Đạo diễn: "Vậy thì miễn cưỡng tính cậu qua cửa đi. Chúng ta nghỉ ngơi giữa hiệp một chút, mọi người có thể đi WC."
Hứa Mộng Du đứng lên, tâm tình phiền táo mà rời đi, cậu cúi đầu đi đường, đá cục đá dưới chân.
Quả nhiên, lời nói thật và đại mạo hiểm chính là khắc cậu!
Đằng sau một người đuổi theo kịp, thình lình toát ra một câu: "Này."
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn đến người tới là Hạ Tư Lê, trên khuôn mặt thanh tuyển của anh gợi lên nhợt nhạt nguyệt hoa, cười trêu chọc: "Không thể tưởng được cậu còn yêu sớm a?"
"???"
"Tôi không yêu sớm......"
Hạ Tư Lê nhướng mày kiếm, phảng phất đang nói: Hôn cũng hôn rồi, còn không yêu sớm?
Hứa Mộng Du giải thích: "Đó là ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn."
"Là cái dạng gì ngoài ý muốn, sẽ làm hai người hôn nhau? Hơn nữa, còn hôn đến rất thoải mái? Ân?" Hạ Tư Lê âm cuối kéo dài cực kỳ dễ nghe, cậu nghe đến xương cốt đều tê ngứa.
Cậu đôi mắt đảo qua đôi môi mỏng phiến hồng của anh, hoảng loạn mà nhanh hơn bước chân: "Vậy anh cũng xem như là yêu sớm đi."
Đến phòng vệ sinh một đoạn này không có camera, đây cũng là vì bảo hộ sự riêng tư của mọi người, cho nên đoạn đối thoại này, khán giả nghe không được.
Nam nữ phòng vệ sinh không ở cùng một bên, ba người nam khác đều không tới, trên con đường này cũng chỉ có hai người bọn họ.
Hạ Tư Lê "Sách" một tiếng, lại hỏi: "Là chuyện khi nào?"
"Sơ trung (cấp 2)......"
"Còn sớm hơn tôi?" Hạ Tư Lê trên mặt hiện lên một mạt kinh ngạc, "Cậu có thể nha."
Hứa Mộng Du ngẩng đầu lên, khó chịu mà hỏi lại: "Sao nào? Tôi thoạt nhìn thực không giống như người sẽ yêu sớm sao?"
"Không giống, cậu thoạt nhìn giống học sinh ngoan."
"Tôi...... Thực hung!"
Tôi đều từng đem anh phác gục, tôi còn không hung sao?
Hạ Tư Lê cười nhẹ: "Ừ, rất hung."
Hứa Mộng Du cảm thấy anh căn bản không tin, nâng lên tay, một tay đem anh ấn lên trên vách tường nhà gỗ, ngửa đầu uy hiếp: "Tôi nói anh, anh cẩn thận một chút!"
Hạ Tư Lê thần sắc trên mặt một tia kinh hoảng đều không có, nhấc lên mí mắt, đạm thanh hỏi: "Cẩn thận cái gì?"
Hứa Mộng Du hiện tại trong lòng chứa một bụng hỏa, không chỗ phát tiết, dù sao ở trước mặt Hạ Tư Lê cậu cũng đã bại lộ, đơn giản nói: "Cẩn thận tôi lại gửi tin nhắn cho anh!"
"Ha?"
Cậu căn bản không biết hiện tại hành vi biểu tình của mình, ở trong mắt đối phương đáng yêu bao nhiêu, giống một chú hamster nhỏ thẹn quá hoá giận.
Trong ánh mắt Hạ Tư Lê như bao lấy muôn vàn sao trời, ý cười sáng trong, hỏi: "Cho nên, cậu từng gửi cho tôi mấy tin nhắn?"
"Anh đoán a. Anh thông minh như vậy, còn đoán không được sao?"
Hạ Tư Lê thu hồi ánh mắt, nói: "Thẻ người tốt, là cậu gửi cho tôi?"
"Thẻ người tốt???"
Hứa Mộng Du mộng bức.
"Không phải cậu gửi?" Hạ Tư Lê hỏi, "Vậy cậu gửi tin nào?"
"Từ từ......" Hứa Mộng Du thả lỏng anh ra, loát loát suy nghĩ, "Anh là nói tin nhắn ' anh là một người rất tốt ' kia sao?"
Hạ Tư Lê gật đầu.
"Đó sao lại có thể là thẻ người tốt đâu? Tôi không phải đang khen ngợi anh sao?"
"Khen tôi a?"
"Đúng vậy! Ngày đó anh không phải mang tôi đi nhà xe ăn mỹ thực sao? Cho nên tôi liền gửi cho anh một tin nhắn khen anh a."
"Như vậy a." Hạ Tư Lê rũ xuống mi mắt, giây lát, lại nâng lên mắt hỏi, "Vậy...... Vậy tấm thiệp kia thì sao? Gọi tôi là ca ca tấm thiệp kia, là cậu viết sao?"
Hứa Mộng Du kinh ngạc nhảy dựng, người này là thám tử sao? Như thế nào này đều bị anh đoán được?
Cậu cũng không cảm thấy Hạ Tư Lê sẽ nhận ra được bút tích của mình, rốt cuộc thì đã qua bảy năm, bức thư tình mình viết cho Hạ Tư Lê, đại khái là anh sẽ không bao giờ mở ra xem, dù có nhìn, cũng sẽ không nhớ rõ bút tích của cậu.
"...... Là tôi." Cậu giải thích nói, "Ngày đó anh ở phòng bếp giúp tôi nói chuyện, tôi mới viết cho anh, hơn nữa anh không phải bảo tôi gọi anh là ca ca sao?"
Cậu thấy Hạ Tư Lê hai mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm mình, nỗ lực biện giải: "Tôi gửi cho anh không phải bởi vì gì khác, chính là đơn thuần muốn biểu đạt cảm thụ nhất thời lúc đó, anh đừng hiểu lầm."
Hạ Tư Lê hỏi: "Tôi hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm...... Hiểu lầm...... tôi đối với anh có cái loại ý tứ kia."
"Như thế nào sẽ đâu? Cậu không phải có hảo cảm với Tuyết Văn sao?"
"Đúng đúng đúng." Hứa Mộng Du điên cuồng gật đầu, "Tôi có hảo cảm với Tuyết Văn."
Đại thẳng nam này thế mà thật sự là cho rằng mình thích Tuyết Văn.
Bất quá như vậy cũng tốt, cậu liền không cần ra sức giải thích.
Hạ Tư Lê bỗng nhiên tới gần cậu, cúi đầu dán vào vành tai cậu, dùng giọng nói từ tính nói: "Cho nên, cậu cùng tôi hẹn hò, thật sự một chút cảm giác thể nghiệm gì đều không có?"
【 Tác giả có chuyện nói 】
Tới rồi tới rồi, sách, vị này không phải là thẳng nam sao? Còn quan tâm có cảm giác thể nghiệm để làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro