18.2
Nếu là thời gian tự do hoạt động, Hứa Mộng Du sẽ không đợi trong lều trại, mà là cầm notebook đi đến bờ biển, tìm cái xích đu ngồi xuống.
Cậu mở máy ra, đem khúc nhạc ngày hôm qua đã ghi âm thả ra nghe, một bên nghe một bên ký lục lời bài hát đơn giản.
Thừa dịp linh cảm vẫn còn, cậu phải nhanh chóng điền xong ca từ. Gió núi ôn nhu, cậu ở chỗ này hưởng thụ thời gian cá nhân độc thuộc về mình .
【 Hứa Mộng Du đang bận việc gì vậy? Thật chuyên chú a. 】
【 Cậu ấy hừ ca thật dễ nghe a, là khúc ngày hôm qua viết sao? 】
【 Hình như đang viết lời bài hát. 】
【 Oa rải, tôi thế nhưng đang chờ mong một hồ già viết nhạc. 】
Hứa Mộng Du viết xong một bản ca từ, lúc ngẩng đầu, lơ đãng thấy được hai bóng người đang tản bộ trên bờ cát.
Là Hạ Tư Lê và Bạch Thanh Hoan.
Bọn họ sao lại ở bên nhau tản bộ?
Mắt thấy bọn họ muốn đi đến đây, cậu lập tức đứng lên, xoay người rời đi nơi này.
Cậu nói với mình: Không thể quấy rầy Hạ Tư Lê hẹn hò!
Lần trước quấy rầy anh và Tuyết Văn hẹn hò, đã đủ có lỗi, lần này tuyệt đối không thể lại quấy rầy anh.
Cậu một lần nữa tìm địa phương, tiếp tục chăm chút lời bài hát.
【 Hứa Mộng Du: Ai đều không thể quấy rầy tôi viết nhạc! 】
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha. 】
【 Bạch trà xanh sao lại dính lên người nam năm? Ngày hôm qua cô ta không phải mới cùng Lương đạo hẹn hò sao? 】
【 Bằng không sao lại có thể gọi là trà xanh chứ? Cô ta chính là muốn đem sở hữu tất cả nam khách mời đều nhận lấy. 】
【 Hôm trước cô ta lại không có bỏ phiếu cho nam năm, hiện tại dính lên thật sự thực kỹ nữ. 】
【 Đúng vậy, chính mình rõ ràng bầu Lương đạo, lại còn nghĩ thầm nam năm, cô ta vẫn luôn là như vậy, ăn trong nồi nhìn trong chén. 】
【 Nam năm rõ ràng là đi ra tìm Du bảo, Du bảo thấy hai người bọn họ ở bên nhau, có phải hay không hiểu lầm a? 】
Sau khi hai người từ trên bãi biển tản bộ trở về, Thẩm Tinh Hoài thấy Hạ Tư Lê bên cạnh không có ai, thì chạy tới trước mặt anh, cầm một nửa quả dưa hấu đưa cho anh: "Ăn dưa hấu không?"
Hạ Tư Lê duỗi tay tiếp nhận: "Cảm ơn."
Thẩm Tinh Hoài ngắm anh vài lần, nói chuyện phiếm nói: "Ngày hôm qua du thuyền chơi vui không? Hai người rút đến nhân vật gì?"
Hạ Tư Lê tựa hồ không quá nguyện ý nhắc tới đoạn ký ức từng trải qua kia: "Đến lúc xem chương trình cậu sẽ biết."
Thẩm Tinh Hoài giấu hâm mộ ghen ghét dưới đáy mắt, vì sao cố tình là Hứa Mộng Du, nếu là người khác đi cùng anh, cậu ta cũng sẽ không ghen ghét như vậy.
Hắn nhìn Hạ Tư Lê, khổ sở trong lòng mà nghĩ: Anh thật là thẳng nam sao? Nếu không phải thì tốt rồi.
Lại nói, thẳng nam cũng có thể bẻ cong đi? Vậy thuyết minh hắn vẫn có cơ hội.
"Hứa Mộng Du cậu ta ngày hôm qua chẳng phải sẽ giả nữ trang sao?" Hắn bỗng dưng cười lên tiếng, che miệng cười nhẹ, "Cậu ta giả nữ trang còn rất thích hợp."
Hạ Tư Lê mày nhăn lại.
Thời gian nhanh đến giờ, đạo diễn thông báo mọi người đến địa điểm trò chơi trước.
Đêm nay trò chơi sẽ cử hành ở bên ngoài, nếu là lửa trại tiệc tối, thì khẳng định sẽ có lửa.
Tổ đạo diễn đã chuẩn bị một đống lửa, đêm nay hạ nhiệt độ, thời tiết có chút lạnh, ngồi bên đống lửa vừa lúc.
Hạ Tư Lê đi tới Hứa Mộng Du bên cạnh, hỏi: "Hôm nay đi đâu vậy?"
Biến mất một buổi trưa, Hứa Mộng Du trả lời: "Đi ra ngoài tìm địa phương an tĩnh viết nhạc."
"Viết đến thế nào?"
"Ân, rất nhanh sẽ xong."
Đạo diễn nói: "Mọi người đều tự mình tìm vị trí ngồi xuống."
Hứa Mộng Du chạy đi cất notebook, lúc trở lại phát hiện mọi người đều ngồi xuống, Hạ Tư Lê hai bên trái phải đều có người, một bên là Thẩm Tinh Hoài, một bên là Bạch Thanh Hoan, vì thế cậu chỉ có thể ngồi xuống đối diện anh.
Đây là một cái sô pha hình cung, giữa sô pha là bàn gỗ, bên trên bày các loại đồ ăn vặt trái cây, cùng với rượu.
Ở đối diện sô pha, dựng một tấm màn màu trắng, dùng để làm hình chiếu.
Đạo diễn: "Hiện tại sẽ công bố cho mọi người nhân số thợ săn tiền thưởng của quý này, mời nhìn lên màn hình lớn."
"Lần này sẽ không công bố cụ thể số lượng, nhưng sẽ công bố một cái khu gian."
Mọi người hướng màn sân khấu nhìn lại, bên trên xuất hiện một cái hình động, hình động không ngừng ở giữa mấy con số nhảy lên, mọi người nín thở chờ đợi, cuối cùng nhìn thấy bên trên xuất hiện một chuỗi ký hiệu.
【 Đây là lớn hơn hoặc bằng 3 ý tứ sao? 】
【 Nhiều như vậy? Vốn dĩ chỉ có 8 người, tương đương với một nửa là thợ săn. 】
【 Không phải chứ, tổ chương trình, tôi cho rằng các người cho tôi xem thuần ái, kết quả các người cho chơi tâm nhãn với tôi a. 】
Con số này vừa được công bố, tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc, cuối cùng Thẩm Tinh Hoài đánh vỡ yên lặng: "Ha, nhìn cái này cũng không dùng để làm gì, có khả năng là 3 người, cũng có khả năng là 8 người."
"Ân ân, không có giá trị tham khảo nào." Hứa Mộng Du yên lặng bốc một nắm hạt dưa tới cắn.
Bạch Thanh Hoan bỗng nhiên nói: "Hứa Mộng Du, đừng diễn, chính là cậu đi?"
"Tôi......" Hứa Mộng Du vô ngữ.
Cắn hạt dưa thế nào lại thành thợ săn được?
Cậu cắn thật mạnh xuống, vỏ hạt dưa phát ra một tiếng giòn vang, như đang đáp lại sự cạn lời của cậu.
Đạo diễn nói: "Hiện tại mời lấy ra di động, bầu cho người mà bạn cho rằng là thợ săn, mỗi người chỉ có thể bỏ một phiếu, thỉnh thận trọng."
Hứa Mộng Du ngón tay ở trên màn hình hoạt động, cuối cùng lựa chọn Thẩm Tinh Hoài, cậu đã là minh lang, chỉ có thể bỏ phiếu cho hắn trước.
Đạo diễn: "Kết quả bỏ phiếu đã ra, bất quá tạm thời sẽ không công bố, chờ đêm nay khi trò chơi kết thúc, lại cho mọi người công bố."
Hàn Dịch hỏi: "Cho nên trừng phạt là cái gì?"
Đạo diễn: "Lưu đày cô đảo."
"Cái gì??????"
Đạo diễn chỉ vào đối diện tòa đảo kia: "Thấy không? Chính là bị lưu đày tới nơi đó, một ngày một đêm."
Lương Thành nhịn không được nắm chặt tay: "Tổ chương trình thật biết chơi. Thao tác này tôi cũng không dám nghĩ."
Thẩm Tinh Hoài hỏi: "Xác định sao? Không nói giỡn?"
Đạo diễn: "Tôi khi nào từng cùng các người vui đùa chưa? Trước tiên thuyết minh, trên đảo đối diện điều kiện sẽ không tốt giống bên này, hơn nữa đến bên kia là cần phải hoàn thành yêu cầu nhiệm vụ, nhiệm vụ không hoàn thành, cũng chỉ có thể ở lại thêm một ngày."
"Nhiệm vụ gì?"
"Vì là chủ đề dám sát bảo vệ môi trường, cho nên nhiệm vụ của chúng ta là dọn sạch rác thải ở hải dương. Các khách mời không muốn đi cô đảo, đêm nay lời nói thật và Đại Mạo Hiểm cần phải nghiêm túc chơi."
【 Cô đảo có phải cái gì đều không có phải không a? Đó có phải yêu cầu dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm a? Rừng núi hoang vắng, nguyệt hắc phong cao, lẫn nhau sưởi ấm, a a a a ta thích xem! 】
【 Mau mau mau, tôi lập tức liền chi lăng đi lên! Ai sẽ là người may mắn đêm nay đâu? 】
【 Ha ha ha ha ha, Hứa Mộng Du sao không cắn hạt dưa nữa? Là sợ sao? 】
Hứa Mộng Du vừa nghe đến trừng phạt này, xác thật có điểm hoảng hốt, kỳ thật từ lần đó bảy năm trước, cậu đã không còn chơi qua Đại Mạo Hiểm, cậu đối trò chơi này vẫn luôn có chút sợ.
Huống chi, Hạ Tư Lê hiện tại còn ở chỗ này, vạn nhất chờ lát nữa lại rút đến nhiệm vụ đáng sợ thì làm sao bây giờ?
Đạo diễn: "Chúng ta hiện tại bắt đầu đi. Quay cái chai, miệng chai quay tới ai, thì có thể chỉ định đối phương nói thật hoặc Đại Mạo Hiểm. Người này có thể từ chối hoàn thành, nhưng sẽ tích lũy số lần từ chối, cuối cùng người tích lũy cao nhất, sẽ phải chịu trừng phạt lưu đày cô đảo."
"Vì để khán giả càng rõ ràng có cảm giác tham dự vào, cách mỗi năm vòng, chúng ta sẽ từ trong những người xem rút ra câu hỏi hoặc là Đại Mạo Hiểm, có ai muốn làm người thứ nhất tới quay chai sao?"
Bạch Thanh Hoan nói: "Hàn lão sư đến trước đi."
Mọi người nhất trí đồng ý.
Trò chơi chính thức bắt đầu, Hàn Dịch cầm lấy một bình rượu trống không, đặt lên bàn xoay tròn, vòng thứ nhất bị quay tới người là Lương Thành.
Lương Thành nói: "Tôi chọn lời nói thật."
Hàn Dịch cười hỏi: "Vậy tôi sẽ đại diện mọi người hỏi Lương đạo, từng gửi cho mấy vị nữ khách mời tin nhắn động tâm?"
Lương Thành trả lời: "Đều từng gửi qua."
【 Đều từng gửi qua??? 】
【 Lương đạo anh ngưu bức a! 】
【 Ha ha ha ha, ảnh đế vừa lên đã nắm chắc tiết tấu, kế tiếp mời ấn theo tiêu chuẩn này tới. 】
Thực rõ ràng, sau khi Lương Thành trả lời vấn đề này, nữ khách mời biểu tình đều có một tia biến hóa.
Này không phải nuôi cá là cái gì?
Đợt thứ hai, quay trúng người là Thẩm Tinh Hoài.
Thẩm Tinh Hoài: "Lời nói thật đi."
Lương Thành hỏi: "Vậy hỏi lại vấn đề vừa rồi."
Thẩm Tinh Hoài trả lời: "1 người."
【 Nói như vậy, ca ca chỉ từng gửi tin nhắn cho Bạch trà xanh? 】
【 Bạch trà xanh ban đầu nhưng không có thu được, tôi cảm thấy ca ca chỉ gửi cho cô ta ngày bọn họ cùng đi du thuyền hẹn hò, nhưng này chỉ là khách khí lễ phép. 】
【 Vậy ca ca lúc trước đều gửi ai? Chẳng lẽ là nam năm? 】
【 Phá án, khẳng định là nam năm, ca ca ban đầu động tâm khách mời chính là nam năm. Ca ca ánh mắt thật tốt. 】
Vòng thứ ba, Thẩm Tinh Hoài quay trúng Tuyết Văn, như cũ vẫn chọn là lời nói thật.
"Từng gửi cho mấy vị nam khách mời tin nhắn?"
Tuyết Văn mắt nhìn đối diện nam khách mời, trả lời: "Hai vị."
【 Hảo hảo hảo, các người liền dùng sức tóm được vấn đề này hỏi đi. 】
【 Tuyết Văn tỷ tỷ, có thể hỏi cái gì kích thích chút không? Ví dụ như có phải xử nam không? 】
【 Nghĩ gì đâu? Trừ bỏ Tinh Hoài ca ca và Hứa Mộng Du, tôi cảm thấy những người khác đều không có khả năng sẽ là xử. 】
Kế tiếp là Tuyết Văn quay, nàng quay tới Hàn Dịch, vẫn chọn như cũ là lời nói thật.
"Xin hỏi Hàn ảnh đế trong lúc quay phim, có gặp được người làm mình động tâm sao?"
Hàn Dịch cười cười, trả lời: "Quay phim thì không có, lén có."
【 a a a, Tuyết tỷ, cô bổng bổng đát. 】
【 Có dưa có dưa. 】
【 Có phải từng nói qua chuyện yêu đương không? 】
Hứa Mộng Du cảm giác lúc hắn đang nói lời này, tựa hồ nhìn về phía mình, cậu có chút không được tự nhiên mà bưng lên đồ uống uống một ngụm.
Tiếp theo một vòng, người bị quay trúng là Sa Sa. Đây là vòng thứ năm, là câu hỏi từ võng hữu.
Đạo diễn tùy cơ ấn xuống chụp lại màn hình kiện, xuất hiện ở trong ảnh chụp lại màn hình câu hỏi thứ nhất, chính là vấn đề Sa Sa phải trả lời.
Mọi người sôi nổi nhìn về phía màn hình lớn, nhìn thấy câu hỏi là: "Cô cảm thấy trên hiện trường vị nam khách mời nào có mị lực nhất?"
Không thể không nói, võng hữu hỏi vấn đề, chính là muốn sắc bén hơn rất nhiều.
Sa Sa vuốt cằm tự hỏi: "Tôi cảm thấy mỗi một vị nam khách mời đều có mị lực của mình, đây là không thể nói tương đối, nếu thật muốn chọn, tôi sẽ lựa chọn Savion, bởi vì anh thần bí nhất."
Lương Thành vỗ tay cho cô: "Trả lời thật hay, một cái cũng không đắc tội."
Mà tiếp xuống một vòng, Sa Sa quay trúng vừa lúc chính là Hạ Tư Lê.
Sa Sa xoa tay hầm hè, nói thầm: "Tôi hỏi cái gì thì tốt đây?"
"Xin hỏi ở trong cuộc đời anh, có đoạn tình yêu nào hoặc là một người nào đó ảnh hưởng đến anh rất sâu không?"
【 Sa Sa này vấn đề hỏi rất hay a, này còn không phải là đang biến tướng hỏi có bạch nguyệt quang hoặc nốt chu sa không hay sao? 】
【 Nam năm soái như vậy, khẳng định nói qua rất nhiều đoạn tình yêu, cho nên loại vấn đề này nhất định phải hỏi. 】
Hạ Tư Lê cũng không phải thực mau cho ra trả lời, anh rũ mi mắt, sau một lúc lâu, mới đáp: "Có."
Hứa Mộng Du nghe thấy đáp án này, cúi xuống đầu, an tĩnh mà cắn hạt dưa.
Lương Thành ồn ào: "Không phải là mối tình đầu đi?"
Hạ Tư Lê không có lại đáp.
Trò chơi tiếp tục, Hạ Tư Lê xoay trúng người là Bạch Thanh Hoan.
Anh hỏi: "Ngày hôm qua chơi vui không ?"
Mọi người: "???"
"Vấn đề này cũng quá phóng thủy qua loa đi."
"Không cần bởi vì là nữ thì ôn nhu như vậy được không?"
Bạch Thanh Hoan khóe môi cong thật sự cao: "Còn được."
Về sau lại chơi mấy vòng, Thẩm Tinh Hoài nói: "Mọi người thế nào lại không một người xoay trúng Hứa Mộng Du? Cậu ta đều sắp ngủ rồi."
Sa Sa: "Đúng vậy, tôi đều mau đã quên còn có Hứa Mộng Du a."
Lương Thành chọc cậu một chút: "Uy, tỉnh tỉnh, lên chơi trò chơi."
Hứa Mộng Du ngẩng đầu lên: "Tôi không ngủ."
Một vòng này, người xoay cái chai là Hạ Tư Lê.
Anh thân thể nghiêng về phía trước, tay cầm bình thủy tinh trên bàn, nhìn về phía đối diện Hứa Mộng Du, thon dài hữu lực đốt ngón tay bắt đầu chuyển động.
Bình thủy tinh cao tốc vận chuyển, xoay chuyển đến khiến người hoa cả mắt, Hứa Mộng Du nhắm mắt lại, chờ nó giảm tốc độ lại mở ra.
Cái chai chậm lại, khi nó dừng, miệng bình vừa lúc là nhắm ngay chính mình.
Giống như là có số mệnh nào đó.
"Tôi?" Cậu có chút giật mình, nhưng nghĩ đến người xoay cái chai là Hạ Tư Lê, liền cũng không thật lo lắng cái gì.
Rốt cuộc Hạ Tư Lê thực ôn nhu, vấn đề anh hỏi đều là chút không đau không ngứa vấn đề.
Huống hồ bọn họ hiện tại vẫn là bằng hữu, anh khẳng định sẽ không khó xử mình.
Vì thế cậu nâng lên đôi mắt, nói: "Tôi chọn lời nói thật."
Hôm nay nhiệt độ hạ thấp, Hạ Tư Lê mặc một chiếc áo khoác màu đen liền mũ, thoạt nhìn thật giống như là một nam đại thanh thuần. Mà giờ phút này anh lưng dựa sô pha, chân dài vắt chéo, thế mà có một tư thái thượng vị giả.
Đôi mắt anh đồng dạng nhìn chăm chú vào mình, ở ban đêm phá lệ sáng ngời, giống như liệp ưng.
Một khi nhắm chuẩn con mồi, thì sẽ không dễ dàng dời đi mục tiêu.
Thời gian chờ đợi dài dòng qua đi, cậu nghe thấy Hạ Tư Lê mở miệng hỏi: "Từng gửi tin nhắn cho tôi không?"
"!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro