Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16.1: Nhân vật


16 · Nhân vật

◎ Hai người ai sắm vai công tước, ai sắm vai hầu gái? ◎

Cậu ổn định tâm thần, trả lời: "Bởi vì...... chưa từng bị người khác gọi như vậy."

【 Trời ạ tôi muốn chết, sao lại có thể ngọt như vậy? Kịch bản đều diễn không ra ngọt như vậy. 】

【 Lão công thật sự rất thẳng a, chẳng lẽ nhìn không ra Du bảo bị anh câu dẫn đến mặt đỏ sao? 】

【 Đáng giận, tôi vừa rồi không ghi âm, câu ' lão bà tôi yêu cậu ' kia thật sự muốn câu dẫn chết tôi. 】

【 Ai chịu được loại câu dẫn một cách tự nhiên này a? Tôi cược 5 mao tiền, Hứa Mộng Du chân đã mềm. 】

【 Hứa Mộng Du, cậu thanh tỉnh một chút, không cần bị sắc đẹp mê hoặc, đối phương là tình địch của cậu a! Cậu đã quên Tuyết Văn tỷ tỷ bên hồ Đại Minh sao? 】

【 Đang trên đảo ăn nướng khoai Tuyết Văn: Chớ cue. 】

Hứa Mộng Du nhanh chóng đăng ký một tài khoản cho Hạ Tư Lê, tên liền gọi là Savion, tóm tắt dòng đầu điền chính là 《 Yêu 5》 nam khách mời.

"Tài khoản đăng ký xong, muốn tôi giúp anh phát một bài Weibo không?"

"Được."

"Vậy anh ngồi đi đừng nhúc nhích, tôi chụp anh một tấm."

Hứa Mộng Du giơ di động, chụp được một tấm mặt nghiêng của anh, trong hình ảnh, anh một tay chống đường cong hoàn mỹ cằm dưới, ánh nắng chiều màu cam hồng chiếu lên những sợi tóc của anh, tùy tay chụp một tấm, chính là một trương ra vòng tảng lớn.

Cậu biên soạn một bài Weibo, nội dung rất đơn giản: [ Chào mọi người ^O^, tới xem chương trình sao? ]

Sau đó click gửi đi.

"Cái kia, muốn hay không theo dõi nhau một chút?"

Hạ Tư Lê mỉm cười gật đầu: "Được a."

Hứa Mộng Du thành công cùng anh theo dõi lẫn nhau, sau đó cũng phát một bài Weibo, cậu phát hiện fans của mình đang  tăng trưởng bằng tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được.

Trời ạ!

Thật là khủng khiếp.

Chưa từng tăng fan nhanh như vậy, cậu cảm giác có chút không chân thật.

Cậu lại cầm lấy điện thoại Hạ Tư Lê lên xem, phát hiện anh và mình giống nhau, vừa mới phát Weibo nháy mắt đã 99+ like.

Lúc này, trên điện thoại của Hạ Tư Lê bắn ra biểu tượng có cuộc gọi, ghi chú là một chuỗi tên tiếng Anh, hình như gọi là Dave.

Cậu vội đưa điện thoại cho anh: "Anh có điện thoại."

Hạ Tư Lê tiếp nhận điện thoại, ánh mắt trầm xuống, đứng lên, đi đến một bên nhận điện thoại.

"Dave."

Gió biển nghênh thổi qua, thổi bay sợi tóc anh, trong điện thoại truyền ra một giọng nam.

"Hôm nay tình huống thế nào?"

Anh đi vào trong khoang thuyền, đối mặt với người quay phim phía sau làm một thủ thế, sau đó người quay phim liền không đi phía theo nữa.

Anh đi tới một góc yên lặng, đó là chỗ nối tiếp giữa hai phòng của khoang thuyền, có một ô cửa kính hình vuông, cửa sổ nửa mở, vị mặn của biển rộng bị gió đưa vào.

Anh nhắm lại mắt, từng hình ảnh hôm nay dũng mãnh tràn vào trong đầu, mỗi một nhiệm vụ tiếp xúc đều ở ngay lúc này bị vô hạn phóng đại.

Khi làm squat phụ trọng, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng bị mình bế lên, còn có hai cánh tay tinh tế ôm lên cần cổ mình, hô hấp nóng rực phun lên tai mình.

Còn có khi cùng nhau ăn bánh donut, khuôn mặt thanh lệ động lòng người, đôi mắt thủy nhuận linh động vô tội, môi đỏ khẽ nhếch, từng chút một tới gần về phía anh......

Anh bàn tay đặt trên khung cửa sổ, đốt ngón tay dùng sức nắm chặt, trên mu bàn tay gân xanh bạo khởi, trả lời: "Thực không xong."

Hôm nay cả ngày đều thực không xong.

Không ai nhìn thấy được, khi anh và Hứa Mộng Du cùng nhau ăn bánh donut, hai tay nắm chặt dây thừng của anh kỳ thật đang phát run, những sợi tóc phủ trên trán kỳ thật đang che giấu anh đổ mồ hôi.

"Có trạng ghê tởm nôn mửa hay không?" Người trong điện thoại thanh tuyến bình thản hỏi anh.

Nghe được Dave thanh âm, Hạ Tư Lê dần dần bình phục xuống, lắc lắc đầu: "Tạm thời không có."

"Sao lại cảm giác không xong?"

"Tim đập thực nhanh...... tay sẽ phát run......"

"Là có thân thể tiếp xúc sao?"

"Uh."

"Tiếp xúc thế nào?"

"Ôm."

"Lúc phát run, nghĩ tới điều gì sao?"

Hạ Tư Lê mở mắt, thật dài thở ra một hơi: "Nghĩ tới...... những giấc mộng đó."

Trong điện thoại người lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, Dave còn nhớ rõ rất nhiều năm về trước, đó là một mùa hè, thiếu niên tìm đến mình, nói với hắn: "Tôi bị bệnh."

Làm bác sĩ tư nhân của Hạ gia, hắn kỳ thật rất ít xem bệnh  cho anh, bởi vì đứa nhỏ này cơ hồ rất ít sinh bệnh.

Nhưng ngày đó khi anh tìm tới mình, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, dường như là bị ốm đau tra tấn thật lâu.

Hắn hỏi anh: "Bị bệnh gì?"

Thiếu niên ấp a ấp úng, nửa ngày mới mở miệng: "Sợ đồng tính."

Lúc ấy hắn thực kinh ngạc, hỏi anh: "Nguyên nhân bệnh là gì?"

Thiếu niên nói với hắn: "Bị một nam sinh hôn, rồi luôn...... mơ thấy cậu ấy."

Hắn từ trước đến nay biết đứa nhỏ này ở trong trường học rất được hoan nghênh, nhưng mà không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, hắn hoảng sợ hỏi: "Đối phương cưỡng bách cậu sao? Trừ bỏ hôn cậu, còn làm cái gì?"

Thiếu niên một bộ dáng khó có thể mở miệng: "Không phải...... chỉ là thổ lộ."

Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, kiên nhẫn mà dò hỏi: "Là cái dạng gì giấc mơ?"

"Chính là...... không thể nói ra mộng."

"Là tuổi dậy thì mộng sao?"

"...... Vâng."

17 tuổi thiếu niên, mơ thấy giấc mộng này thực bình thường, nhưng đối tượng lại là nam......

Đoạn thời gian đó, anh vẫn luôn tích cực phối hợp trị liệu, sau đó dần dần, bệnh tình xem như ổn định, anh cũng rất ít lại mơ thấy giấc mộng như vậy.

Nhưng không nghĩ tới lần này sau khi về nước, thế mà lại tái phát.

Hắn hỏi: "Là chỉ có bệnh trạng đối với nam hài, hay là đối với tất cả mọi người?"

Hạ Tư Lê: "Tôi trước mắt chỉ tiếp xúc với cậu ấy nhiều nhất."

"Nam hài kia......" Hắn châm chước tìm từ, "Sẽ là thợ săn không?"

Thợ săn, ý nghĩa cố tình tiếp cận.

Hạ Tư Lê ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ mặt biển lam sẫm, đối với vấn đề này, không cho ra câu trả lời nhanh chóng.

Cách đó không xa bay tới âm nhạc thanh âm, hình như có người đang đàn dương cầm.

Nhẹ nhàng chậm chạp tiết tấu chậm rãi chảy về phía trái tim anh, như một dòng nước trong chảy qua, nhẹ nhàng trấn an trái tim nóng nảy của anh .

Người đàn dương cầm không phải ai khác, đúng là Hứa Mộng Du.

Cậu nơi nơi đi dạo, phát hiện trên du thuyền có dương cầm, vì thế liền đi qua đi.

Cậu giờ phút này linh cảm bùng nổ, rất muốn viết bài hát, mà bài hát này nguồn cảm hứng là từ Hạ Tư Lê.

Cậu mở ra app ghi âm trên điện thoại, ghi lại nhạc phổ giai điệu, một bên đàn một bên nhẹ giọng ngâm nga.

【 Hứa Mộng Du đàn ca khúc gì? nghe thật hay a. 】

【 Chưa từng nghe qua nha. 】

【 Không nghĩ tới Du bảo còn sẽ đàn dương cầm, lập tức khí chất liền bay lên đây ai. 】

【 Đàn cái gì a? Lung tung rối loạn, đứt quãng, không biết đàn cũng đừng đàn. 】

【 Âm nhạc gia phổ cập khoa học cho mọi người, cậu ấy đang viết bài hát. Viết ca chính là sẽ như vậy, không ngừng nếm thử, tìm được thích hợp nhất giai điệu. 】

【 Viết ca? Hứa Mộng Du còn biết viết ca? 】

【 Kiến nghị mọi người nên xem chưởng trình 《 Âm động thanh xuân 》, lúc trước Hứa Mộng Du từng hát vài bài trong thủ đô nguyên sang. 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro