Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 87: con rối

Tô Bạch liếc mắt một cái liền cúi đầu, dìu Mộ Thanh Giác, hướng mọi người nói: "Theo ta." không nói hai lời đi vào hướng cửa thành, mọi người tâm tình trầm trọng không nói đi theo sát. Đi đến gần, nghe Tô Bạch nhẹ giọng nói: "Nín thở." Mọi người nghe lời làm theo.

Vươn ra ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve cửa thành, nương theo ánh sáng ảm đạm của đèn lồng Tô Bạch ngưng thần tinh tế xem xét, đã tìm được chỗ đột khởi, trong lòng vui vẻ, đi đến gần cúi đầu nhìn kỹ, Mộ Thanh Giác nửa dựa vào hắn, cố gắng khống chế tần suất hô hấp, nhìn hắn thần sắc khó hiểu nói: "ngươi muốn làm gì?"

Tô Bạch ngẩng đầu: "Đợi lát nữa ngươi sẽ biết, đốt một lá bùa chiếu sáng."

Diệp Mính đốt lá bùa, đứng gần chỗ Tô Bạch, lúc này mới nhìn rõ y đang đùa nghịch một cái bát tròn lớn, trên bát điêu khắc rất nhiều con số cùng kí tự kỳ quái, đây là cái gì, trước kia chưa bao giờ gặp qua, hắn nhíu mi nói: "chỉ sợ thấy được ánh sáng của lá bùa, Tiêu Lâu sẽ tìm được đến đây."

Tô Bạch tiếp tục đùa nghịch đồ vật trong tay, trấn an nói: "Yên tâm, đã có biện pháp ngăn hắn ở ngoài.....A, được rồi."

Mọi người muốn mở miệng hỏi, đúng lúc này, "két két" tiếng cửa thành chậm rãi mở ra, bên trong giống như là dài đến vô tận, bầu không khí im lặng vô cùng quỷ dị, hai phiến cửa thành mở ra một cách đồng nhất, mơ hồ có thể nhìn thấy phía sau có một cái bóng đen, đứng ở bên trong nơi tối mịt không một tiếng động, không thấy rõ dung nhan cùng thần sắc, chỉ cảm giác được một đôi mắt sâu kín đang nhìn chằm chằm chính mình, cảm thấy trong lòng phát lạnh. Đang nghĩ ngợi, phía bên trong lãnh lẽo, một âm thanh không cảm xúc nhẹ nhàng truyền từ trong cửa thành tới: "Các ngươi từ đâu tới đây, muốn đi tới nơi nào?"

 Tuy rằng người bên trong nguy hiểm, Tô Bạch vẫn không nhịn được 囧 một giây, thời điểm viết ra cũng không thấy vấn đề gì, giờ nghe lại, sao lại cảm thấy không được tự nhiên, hắn mặt than đồng dạng cũng lạnh như băng máy móc trả lời: " từ nhân gian đến, muốn tới địa ngục."

Vừa dứt lời, bóng người ẩn sau cửa thành liền bay tới một bên, nhường đường cho mấy người, ý bảo mọi người đi tiếp, Tô Bạch không nói một lời dìu Mộ Thanh Giác đi về phía trước, cả người đều bị mồ hôi lạnh làm ướt, ngón tay đều run run, Mộ Thanh Giác quét mắt nhìn một cái, lấy hai tay của hắn đặt trong lòng bàn tay chính mình, môi khép mở, không tiếng động nói: "đừng sợ, có ta."

Đám người Diệp Mính, Bạch Phàm đi ở phía sau, cũng tự giác ngưng thở, cước bộ nhẹ nhàng,  ngay cả Đào Bảo cùng Kỳ Lân đi phía sau hô hấp cũng chậm lại.

Lướt qua cửa thành, bóng đen theo sát bên Diệp Mính nhịn không được nhìn lướt qua, chỉ thấy người nọ một thân hắc y, đầu tóc rối tung, để buông xuống, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, chính là thân hình dị thường gầy yếu, so với nữ tử còn gầy hơn vài phần, tựa vào góc tường vô thanh vô tức đứng ở nơi đó, quả thực so với giấy cũng không hơn bao nhiêu phân lượng.

Diệp Mính không thấy được biểu cảm của người kỳ lạ này, nhất thời không biết làm sao.

Đợi mọi người đi tới, bóng đen nhẹ nhàng đi tới nơi cửa thành, liền đổ đầy lỗ hổng nơi đó, cửa thành liền chậm rãi đóng lại.

Bên ngoài cửa thành, vô cùng tối tăm, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, có người bước tới, hắn yên lặng nhìn tấm biển phía trên, đôi mắt mị hoặc hẹp dài ánh lên tinh quang, môi lạnh lẽo câu lên, ngữ khí giống như trào phúng giống như thương xót, thì thào nói: "Bách Quỷ thành ? thế gian vẫn luôn loan tin nhảm về tòa thành này, thì ra là được giấu ở nơi này, trách không được có người tìm cả đời, cũng tìm không được."

Mọi người đi vào thành, thấy hai bên đường cửa hàng san sát, mùi rượu thoang thoảng trong gió, trà lâu tửu quán san sát nối tiếp nhau, trên đường người đi lui tới,lẽ ra mọi người đi vào đây, thoát được truy tìm của Tiêu Lâu, phải vui vẻ thoải mái mới đúng, nhưng mấy người trên mặt đều không có ý cười, vẻ mặt ngưng trọng nhìn bốn phía, mồ hôi lạnh đều chảy cả người, nếu không biết lúc này Tiêu Lâu có thể đang ở bên ngoài, mọi người sớm không khống chế được đoạt lộ mà chạy.

Về phần Tô Bạch, ha ha, thật có lỗi hắn vừa vào thành liền làm bộ chính mình lúc xuất môn quên mang theo mắt, vẫn cúi đầu cố gắng thôi miên chính mình: "ta không thấy, cái gì ta cũng không nhìn thấy, tất cả chỉ là ảo giác...."

Yên lặng, bốn phía đều yên lặng, chung quanh vô luận có bao nhiêu người lui tới, cũng không hề phát ra một chút âm thanh nào, bọn họ phần lớn mặc trường bào màu trắng rộng thùng thình, vẻ mặt chết lặng cứng ngắt, sắc mặt trắng bệch kì dị, đáy mặt tĩnh mịch không một gợn sóng, động tác cứng đờ chậm chạp, thân hình chỉ biết đi thẳng, đi qua mấy người họ cũng xem như không thấy, cái đó còn đỡ, khủng bố nhất chính là trên người những người này mang theo mùi thối tử thi làm kẻ khác buồn nôn, trên người đều không có bộ phận hoàn chỉnh, ngay cả bộ mặt cũng  mục nát, có người tròng mắt đều rớt xuống, vốn nên có con ngươi để nhìn đường, chỉ còn lại một lỗ hõm tối đen như mực.

"ọe....." mấy người che miệng chạy đến dưới táng cây ngô đồng đồng loạt nôn, ngay cả nam chủ cũng làm vẻ mặt ghét bỏ làm quá......đi, ngữ khí ẩn hàm lo lắng: "Bách Quỷ thành này không đơn giản, sao sư huynh lại muốn dẫn chúng ta đến nơi này, chỉ sợ mới thoát hang hổ, lại vào hang sói, muốn đi ra ngoài sẽ khó khăn."

Chỉ còn biện pháp này thôi, nếu ở trong tay Tiêu Lâu khẳng định sẽ chết, chạy đến Bách Quỷ thành có thể sẽ chết, ta đương nhiên chọn vế sau, Tô Bạch cũng rất lo lắng, Bách Quỷ thành vào đêm trăng tròn mười lăm khi mặt trời lặn sẽ mở ra, tiến vào dễ dàng ra ngoài gian nan, mấy người họ muốn rời đi cũng chỉ có thể đợi đến ngày trăng tròn mười lăm kế tiếp, vì né tránh Tiêu Lâu mà đi vào Bách Quỷ thành, cũng biết là sai lầm rồi.

Mộ Thanh Giác thương tích trên người không có thời gian trị liệu, nhẫn nại bôn ba lâu như vậy, tinh lực đều không tốt, hắn vẻ mặt chuyên chú nhìn y, lúc này trên mặt hai người đều toàn bùn đất, vốn không thấy rõ khuôn mặt, Mộ Thanh Giác thấp giọng nói: "Không phải là ta có ý trách cứ hoài nghi sư huynh, nhưng mà sau này, chuyện nguy hiểm giao cho ta là được rồi."

ánh mắt hắn bao phủ toàn thân Tô Bạch, rõ ràng chính mình còn đang trọng thương, lại còn quan tâm đến an toàn người khác, Tô Bạch trong lòng chua xót, như có dòng nước ấm trong lòng chảy xuôi, y nhìn nam nhân này, trong đầu tự nói với chính mình: Tô Bạch, ngươi nên thử tin tưởng hắn nhiều một chút.

Mi mục thanh lãnh ôn nhuận, đôi mắt trong suốt như nước sáng ngời, Tô Bạch nhẹ giọng trịnh trọng nói: "Mộ Thanh Giác, chờ chúng ta an toàn rời khỏi nơi này, ta sẽ đem tất cả sự thật nói cho ngươi." Tất cả mọi thứ đều nói hết cho ngươi, ngươi sẽ chờ đến lúc đấy chứ.

Mộ Thanh Giác như nhận thấy được lời nói trong lòng hắn, đỡ trán cười đi tới, sâu trong đáy mắt là vui sướng, "ta chờ."

"Uy, hai người các ngươi đang nói cái gì vậy?" Bạch Phàm đỡ thân cây nôn như điên, hơi ngạc nhiên cùng kính nể nhìn về phía Tô Bạch, "Sư huynh, ngươi quá lợi hại, như thế còn nhẫn được."

"Cái đó đương nhiên, ta còn phải chinh phục thế giới của nam........ọe!" chỉ lo cùng Bạch Phàm nói chuyện, trong lúc nhất thời quên thôi miên chính mình, "người qua đường" nửa khuôn mặt đều hư thôi đập vào tầm mắt hắn, dạ dày Tô Bạch như (1)phiên giang đảo hải, vội vàng chạy đến, tùy tiện tìm cái cây, ôm thân cây nôn ra nước vàng, gắt gao không buông tay, thiếu chút nữa đem túi mật đều nhổ ra.

  (1)phiên giang đảo hải: sóng cuộn biển gầm

Mộ Thanh Giác vẻ mặt đau lòng vỗ nhẹ sau lưng hắn, "có dễ chịu hay không?"

Tô Bạch lắc đầu, khóc không ra nước mắt, chữ viết trên giấy so với trải nghiệm chân thực không thể so sánh a, cảnh tượng này đặc biệt khủng bố, ca suýt nữa bị dọa cho tiểu có thể dễ chịu?

Mấy người ói ra đều sức cùng lực kiệt, cuối cùng Diệp Mính lấy đan dược , mấy người ăn, lúc này mới cảm thấy dễ chịu, mọi người thật sự không nghĩ sẽ đi trên đường tiếp tục tìm ngược, liền tìm một cái chòi ở góc đường nghỉ mát, ngồi xuống nghỉ ngơi, Mộ Thanh Giác một bên ngồi xuống bế mục, Tô Bạch canh giữ một bên, trong lòng âm thầm suy nghĩ đối sách.

"Nơi này là nơi quỷ quái gì, thực có thể so với địa ngục nhân gian, sư huynh chúng ta vẫn nên đi ra ngoài đi?" Bùi Nhiên ôm đầu tru lên, móa nó, là một người yêu cái đẹp, mặt của "người qua đường" đối với hắn, quả thực là muốn mạng hắn!

Tô Bạch liếc mắt xem thường: "nếu ngươi muốn bị bắt đi làm thành con rối, vậy cứ than đi."

Bùi Nhiên lập tức câm như hến, Diệp Mính đem túi trữ vật lấy ra, cẩn thận coi một lần, xem coi có đan dược gì hiện tại có thể sử dụng được, nghe lời Tô Bạch trong lòng liền động, nhìn về phía Tô Bạch, "nói như vậy, những người qua đường này đều là con rối bị người khác điều khiển?"

Tô Bạch gật đầu, sắc mặt khó coi, sớm biết lời nói sẽ không như lúc viết khủng bố ra sao, thực sự rất dọa người, "Bách Quỷ thành chỉ có quỷ tu cùng con rối, căn bản không có người sống."

mọi người cùng nhau rùng mình một cái, nhất là câu "không có người sống" kia, thẳng tắp truyền tới chỗ sâu nhất trong đầu, cả Kỳ Lân cùng Đào Bảo cảm nhận được sự sợ hãi của mọi người, ngoan ngoãn lui vào trong góc.

"Quỷ tu chính là tà đạo thiên đạo, nghịch thiên sửa mệnh, nhiễu loạn tam giới luân hồi, vốn là chuyện hao tổn âm đức, nói này sao lại có nhiều quỷ tu như vậy, là ai đem những người này biến thành con rối?" Mạc Ngôn ngữ khí mang theo phẫn nộ, những con rối thần hồn đều bị người khác khống chế, phong ấn ngay trong thân thể, không có cách nào nhập vào vòng luân hồi, trở thành một cái xác không hồn, thuật (2)khôi lỗi này phần đông đều là tu sĩ trơ trẽn học được, nhóm danh môn chính phái đều coi đó là cấm thuật, vô luận là ai, chỉ cần nhìn thấy sử dụng thuật khôi lỗi, đều đem đi tru sát, đến tột cùng là người phương nào lại làm ra điều độc ác như vậy?

  (2)khôi lỗi: con rối   

Quỷ tu bởi phương thức tu hành quá mức thâm độc, thường xuyên bị các môn phái khác đuổi giết, bình thường đều ẩn nấp ở những chỗ tối, đại lục Cửu Châu quỷ tu không phải ít, những tu sĩ bình thường đều khó gặp, nguyên nhân cũng là vì bảo toàn mạng sống nên quỷ tu phải trốn tránh, nếu nói Vô Thượng tông chính là tông phái đứng nhất Cửu Châu, thì Bách Quỷ thành hoàn toàn xứng đáng là nơi tu họp lớn nhất của quỷ tu, mấy người sở dĩ không có nghe nói qua, một là bởi vì vẫn còn trẻ tuổi kiến thức nông cạn, hai là mấy trăm năm nay chưa từng ai tìm ra Bách Quỷ thành, người thường mặc dù ngẫu nhiên nghe được cái tên này, cũng không biết tột cùng nó ở nơi nào.

"Vì sao vừa rồi trên đường chỉ thấy được con rối, không có thấy tung tích của quỷ tu?" Diệp Mính nhìn phía xa xa ngã tư đường, trong lời nói đối Tô Bạch.

"Tất nhiên là không thấy được, bởi nhóm quỷ tu đều bị giam cầm trong động phủ, nghe theo hiệu lệnh của hắn." Tô Bạch đơn giản giải thích, "các ngươi chẳng lẽ không chú ý tới những con rối chỉ mặc áo trắng, mà vừa rồi mở cửa cho chúng ta là một hắc y nhân."

Bạch Phàm cúi đầu một chút: "Chẳng lẽ người thủ vệ kia là quỷ tu?"

Tô Bạch gật đầu, nhìn lướt qua thần sắc của mọi người, hắn trong lòng hiểu rõ: "Các ngươi muốn biết ai đã khống chế bọn họ, ai là người nắm trong tay Bách Quỷ thành?"

"Phải." Mọi người tò mò.

"Người nọ tên gọi là Phong Vô Tình." Tô Bạch không thể không than nhẹ một tiếng, trong lòng lo sợ, cũng không biết vị tổ tông này tối nay có hay không nảy hứng thú đi tuần thành? nếu giống trong tình tiết nửa đêm động kinh đi ra tản bộ, chúng ta phải làm thế nào để tránh thoát?

"Phong Vô Tình?" mọi người liếc mắt nhau, cùng cảm thấy tò mò, bọn họ chưa từng nghe qua cái tên này.

"Là, thành chủ Bách Quỷ thành-Phong Vô Tình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro