Chương 111: Mỹ Nữ Băng Nhi
Chương 111: Mỹ Nữ Băng Nhi
Nói rồi dẫn đầu đi ra khỏi khách sạn.
Với công lực của song tiên, thì ẫn tàng kế bên Bạch Y, Bạch Y cũng vị tất phát hiện, hơn nửa tính khí của cao nhân tiền bối đều có điểm khác người, Bạch Y đương nhiên biết được điểm này, nên không nhiều lời nửa.
Lúc đám người Ngô Lia ra tới ngoài khách sạn, thấy được là kết bạn mà đi, người giang hồ vội vàng gấp gáp hướng tới Lâm Châu mà tiến tới.
Đám người Ngô Lai thất kinh, không tưởng được là có nhiều người giang hồ như vậy đã vì Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm mà đến, nhiều đến làm người khó thể tưởng tượng, giống như là khai mở vỏ lâm thịnh hội vậy.
Nhìn một lát, Ngô Lai nói :"Chúng ta đi thôi!" Nói rồi dẫn đầu theo phía sau những người giang hồ kia hướng tới Lâm Châu Thành mà đi.
Đám Người họ đi được một đoạn đường, đột nhiên một trận tiếng vó ngựa gấp rút từ xa tới gần, phiến khắc đã tới sau lưng họ, cách phía sau mấy người không xa đột nhiên ngừng lại.
Mọi người trong đám không khỏi hiếu kỳ nhìn lại, chỉ là mười người đó của Thanh Phong Bảo.
Người Thanh Phong Bảo sau khi ngừng lại, phi thân xuống ngựa, Hoắc Danh, Hoắc Chấn hai người sau khi xuống ngưỜi liền hướng tới chổ đám người Ngô Lai đang đứng mà đi tới.
Hoắc Danh, Hoắc Chấn hai người đến tới trước mặt mọi người rồi ôm quyền nói :"Quản huynh, lâu lắm rồi không gặp lại, trong khách sạn vì bất tiện chào hỏi, hy vọng Quản huynh không lấy làm khó chịu."
Quản Phong Chỉ vội vàng hoàn lể đáp :"Hai vị Hoắc huynh nói lại nói chổ đó ?"
Cách xưng hô của Quản Phong Chỉ khiến người cảm giác quái lạ, bất quá hai người như là không them để ý tới cách xưng hô, ba người đều là cao thủ có danh tiếng trên giang hồ, trên giang hồ gặp mặt nhau nhiều lần tự nhiên không ít, có thể tính là có biết nhau từ lâu.
Hoắc Doanh nói :"Quản huynh, huynh lần này có phải là vì Huyền Thiên Thạch trong truyền thuyết và Tử Kiếm đứng đầu trong thập đại thần khí mà tới phải không?" Nói rồi cùng với chúng nhân của Thanh Phong Bảo ở sau lưng khẩn trương nhìn Quả Phong Chỉ, nếu như Quản Phong Chỉ cũng là vì hai bảo vật này mà tới, họ lại có thêm một đối thủ, hy vọng lấy được lại ít đi một chút, huống nhi còn các đại thế lực khác trên giang hồ nửa.
Quản Phong Chỉ không lý tới ánh mắt của bọn người Thanh Phong Bảo, nhạt nhẻo đá :"Cũng xem như vậy! dù sào hai bảo vật này chúng ta chưa từng thấy qua, nên không nhịn được hiều kỳ trong lòng, muốn kiến thức bảo vật trong truyền thuyết một chút."
Hoắc Doanh nói :"Quản huynh nói đúng, bọn ta lần này cũng là muốn kiến thúc bảo vật trong truyền thuyết một chút, nếu như may mắn lấy được, bất quá lại càng tốt.
Quản Phong Chỉ nghe xong, trong lòng thầm nghĩ :"Chỉ sợ là nhất định phải lấy được thôi!" Bất quá câu này chỉ là Quản Phong Chỉ trong lòng nghĩ tới, tịnh không có nói ra miệng.
Lúc này, Quản Phong Chỉ không khỏi dò xét mấy người phía sau Hoắc Danh và Hoắc Chấn, chỉ cảm thấy được các người trẻ tuổi này vỏ công đều nhất định đạt tới, đặc biệt là thiếu nữ kia, đừng thấy thiếu nữ trẻ tuổi sinh đẹp, nhưng vỏ công của nàng ta trong đám người là lợi hại nhất, làm Quản Phong Chỉ cũng kinh ngạc không ít, không tưởng được thiếu nữ trẻ tuổi như thế, lại có thành tựu như vậy, không khỏi thầm than là mình già rồi.
Quản Phong Chỉ nói :"hai vị Hoắc huynh, các người trẻ tuổi này chắc đều là tinh anh của Thanh Phong Bảo các người!" Nói rồi không nhịn được thoáng nhìn các người trẻ tuổi này.
Hoắc Danh, Hoắc Chấn hai người đương nhiên nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Quản Phong Chỉ, trong lòng đã rất tự hào, nhưng miện vẫn nhã nhặn đáp :"Quản huynh quá khen, mấy người này là của Thanh Phong Bảo bọn ta là trong các người có ngộ tính rất cao, đã ở trong bảo si ngốc nhiều năm, nay thừa dịp có cơ hội đem họ ra lịch lãm."
Nói xong chuyển thân tới mấy người trẻ tuổI nói :"Băng Nhi, các người còn không mau qua gặp Quản huynh, Quản huynh chính là trên giang hồ đĩnh đĩnh đại danh 'Đoạt Mệnh Kiếm Khach', nếu như các người có thể được Quản huynh chỉ điểm, sẻ có lợi không ít."
Nghe xong, thiếu nữ được gọi là Băng Nhi và mấy người trẻ tuổi kia lập tức hướng tới Quản Phong Chỉ hành lể :"Tiền bối có khỏe không!" Bởi vì họ biết được vỏ công của Quản Phong Chỉ.
Quản Phong Chỉ vội vàng đáp :"Tốt, tốt ." phải làm như vậy, Quản Phong Chỉ cũng không có những tập quá đó.
Quản Phong Chỉ hướng tới Hoắc Danh, Hoắc Chấn hai người nói :"Hai vị Hoắc huynh, vỏ công các người không kém ta, hơn nửa vỏ công của họ đã tới thành tựu nhất định, nếu muốn cao hơn nửa sẻ rất khó khăn, ta cũng không có gì có thể chỉ điểm nửa."
Hoắc Danh nói :"Quãn huynh nói chơi rồi."
Quản Phong Chỉ đáp :"Sao lại thế ? Mấy người họ đều đã có được chân truyền của các người, đặc biệt là vị cô nương này, vỏ công đã đến bình cảnh, có thể là một cao thủ giang hồ bình thường khó có khả năng đối phó được."
Nghe được khen thưởng của Quản Phong Chỉ, mọi người đều cao hứng phi thường.
Hoắc Danh nói :"Đa tạ Quản huynh khen thưởng, đây là tôn nữ Băng Nhi của bọn ta, vốn không muốn đem nó ra, nhưng để nó có đụng chạm qua, đều
Nghe gia gia nói đến mình, thiếu nữ không đồng ý giật giật lấy vạt áo của Hoắc Doanh.
Quản Phong Chỉ nói :"Đều là người trẻ tuổi, nếu như không ra ngoài lịch lảm môt phen, vỏ công sẻ rất khó có đột phá."
Hoắc Doang và Hoắc Chấn hai người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Quản Phong Chỉ, bởi vì bản thân ho cũng là trong giang hồ lịch lảm mà có công lực.
Lúc này thẳng một bên Hoắc Chân chưa từng nói gì đột nhiên hỏi :"Quản huynh, các vị này là ....?" Nói rồi thoáng liếc nhìn mấy người Ngô Lai.
Quản Phong Chỉ vội vàng đáp :"Các vị này đều là bằng hửu ta trên đường quen được."
Nghe xong, Hoắc Danh và Hoắc Chấn hai người đều rất ngạc nhiên, không khỏi đo lường mấy người Ngô Lai, vì họ biết được tính cách của Quản Phong Chỉ, người có thể được Quản Phong Chỉ kết giao, trong giang hồ rất ít, hơn nửa còn là vài người trẻ tuổi, sao mà không làm hai người kinh ngạc cho được.
Không để ý tới biểu tình kinh ngạc của hai người, Quản Phong Chỉ từng người một giới thiệu tới họ, lúc nghe đến danh tự của Ngô Lai, mọi người đều ngơ ngẫn, không tưởng được còn có người có danh tự gọi như vậy.
"Vô Lại ?" Hoắc Danh không khỏi nhẹ giỏng hoỉ một lần, thấy Quản Phong Chỉ gật đầu, Hoắc Danh kỳ quái nhìn Ngô Lai, mấy người kia cũng sắc mặt lạ lùng nhìn Ngô Lai.
Ngô Lai nhìn thấy nhãn thần cổ quái của họ, biết là danh tự của mình lại bị hiểu lầm, không khỏi có nét cười khổ, nhưng cũng không có giải thích.
"Hắn không những là một tên vô lai, hơn nửa còn là một tên lưu manh nửa!" Lúc này Hoắc Băng một bên thì thầm . Thanh âm của nàng tuy thật thấp, nhưng vẫn bị những người có nội lực cao thâm nghe được.
Hoắc Danh kỳ quái hỏi :"Băng Nhi, ngươi sao vậy?"
Hoắc Băng vội vàng đáp :"Nhị gia gia, không có gì ." Nói rồi không khỏi hằn học trừng mắt nhìn Ngô Lai, vừa lúc gặp được mục quang của Ngô Lai nhìn lại, không khỏi hơi đỏ mặt, cái này cũng không phải là Ngô Lai kỳ lạ, xuân quang dụ người của nữ nhân không có nam nhân nào thấy được mà hai mắt lại không thích.
Nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Băng trừng lên, Ngô Lai cười khổ, không có tưởng được mình lại bị mỹ nữ hiểu lầm.
Chúng nhân bên cạnh đều kỳ quái nhìn biểu tình của hai người, không biết được giửa hai người phát sinh ra chuyện gì, đương nhiên ngoại trừ Lãnh Ngưng Vũ, vì nàng lúc đó nghe được Ngô Lai bị mắng là loại lưu manh, vô lại.
Chương 112: Tái Ngộ Đồng Cương
Ngô Lai và Hoắc Băng đã phát hiện ra mọi người kỳ quái nhìn mình, không khỏi bắt đầu có vẻ lo lắng.
Lúc này Quản Phong Chỉ đánh vở hiện trường lo lắng của hai người, bắt đầu giới thiệu Bạch Y huynh muội cho người Thanh Phong Bảo.
Lúc nghe được Bạch Y huynh muội là con cái của Bạch Gia Trang Trang Chủ Bạch Phóng Thiên, Hoắc Danh và Hoắc Chấn hai người trong lòng chấn động, không tưởng được là Bạch Gia Trang đã vài chục năm không hỏi tới chuyện giang hồ đã vì hai bảo vật Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm xuất thế mà hiện thân giang hồ.
Sau đó lúc Quản Phong Chỉ giới thiệu tới Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi, chỉ giới thiệu danh tự của hai người, vì bản thân lảo cũng không biết thân phận của hai nàng.
Mặc dù đơn giãn giới thiệu Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi, nhưng lại dẫn tới chú ý của đám người Hoắc Danh, vì kinh ngạc với vẻ mỹ lệ của hai nàng, tại khách sạn vì khoảng cách có chút xa, không có nhìn được kỹ càng, lúc này đứng trước hai nàng, mới phát hiện hai nàng mỹ lệ không bình thường, ngay cả Hoắc Băng mỹ nữ có có chút hâm mộ.
Thấy mọi người ngơ ngẫn nhìn mình, Lãnh Ngưng Vũ không khỏi hơi đỏ mặt.
Lúc này, Hoắc Doanh nói :"Quản huynh, bọn ta phải trước tiên đi Lâm Châu Thành đã, tới được Lâm Châu Thành lại nói ." Nói xòng cùng với mấy người kia tung người lên ngựa hướng tới đám người Quản Phong Chỉ ôm quyền nói :"Cáo từ!" Nói rồi phóng ngực bỏ đi.
Nhìn theo thân ảnh của đám người Thanh Phong Bảo phóng đi, Quản Phong Chỉ nói :"Chúng ta cũng mau đi thồi!" Nói rồi dẫn đầu hướng tới Lâm Châu Thành.
Đám người Ngô Lai đi được ba bốn dặm đường, ba bốn dặm đường này đối với người luyện vỏ mà nói thì tịnh không tính là gì, mọi người cứ thế tiếp tục đi tới phía trước, lại bị đám người phía trước hấp dẫn lại, mọi người không khỏi hiếu kỳ tiến tới đám người đó.
Chỉ thấy đám người này có bốn năm chục người, vây thành một vòng tròn rất lớn, trong chính giửa có một đại hán khôi ngô thân cao trong ngoài hai thước, bên cạnh để một cây thiết chùy cực lớn, phía sau thiết chùy còn có rất nhiều dưa hấu lớn.
Lúc ngày chính giửa trường một người một quyền kích tới đại hán, lực đạo rất lớn, chúng nhân bên cạnh không khỏi kinh hô lên, nghĩ là đại hán tất bị một quyền này đánh ngã, nhưng đại hán lại tịnh không có ngã xuống, ngượclai. Là người xuất quyền lại bay ra ngoài, được đồng bạn bên cạnch thần tốc tới bên cạnh trị liệu.
Đại hán hướng tới chúng nhân tại trường quét nhìn thoáng qua, nói :"Không biết còn có vị bằng hửu nào tiến tới chỉ giáo nửa không?"
Nửa ngày cũng không thấy có người tiến lên.
Nhìn được trận đấu vừa rồi, Ngô Lai mấy người đã cảm thấy kỳ quái phi thường, vốn nghĩ là luận vỏ, nhưng lại không giống.
Ngô Lai vổ vổ một người bên cạnh hỏi :"Huynh đài, xin hỏi chổ này đang làm cái gì vậy ?" Người kia nhìn thoáng qua Ngô Lai, đáp :"Đại hán này ở đây bán dưa hấu."
"Bán dưa hấu ?" Đám người Ngô Lai lại càng kỳ quái.
Người kia liền giải thích nói :"Đại hán này ở đây bán dưa hấu, nhưng lại có một quy củ rất kỳ quái, là hắn đứng bất động ở đó, ngươi phải đánh lui được hắn, hắn mới chịu bán dưa hấu cho ngươi."
Ngưng lại rồi người kia lại nói :"Trời nóng như vậy, nhưng ở đấy trước sau mười dặm đều không có lấy khách sạn hay trà quán, lúc đi đều rất khát, nếu muốn tới mua dưa hấu giải khát, lại không ngờ có quy củ như vậy, xem ra muốn ăn dưa hấu giải khát sẻ khóa khăn rồi!" Nói xong không khỏi lắc lắc đầu.
Lúc này là giửa mùa hè, đối với người đi đường mà nói, có thể ăn được dưa hấu giải khát cũng là một hưởng thụ rất tốt . Nghe xong, Ngô Lai mấy người thần tình kinh ngạc, không tưởng được lại còn có người bán dưa hấu như vậy.
Lãnh Ngưng Vũ hỏi :"hắn lần này bán dưa hấu còn là tìm người đánh nhau?"
Bạch Y đáp :"Xem ra đại hán này không đơn giản, khẳng định có mục đích gì đó."
Lúc này Ngô Lai lại hướng tới người kia hỏi :"Huynh đài, vậy có ai đánh lui được đại hán để mua dưa chưa?"
Người kia lắc đầu đáp :"Chưa có, ta nhìn đã vài canh giờ rồi, vẫn chưa có thấy một người nào có thể đánh lui đại hán này, nghe nói những người thử trước nói, đại hán này thân thể cứng như là sắt thép vậy, đánh lên trên thân thể hắn như là đánh trên sắt thép, có vài người bởi vậy bị hắn chấn thương."
Nghe xong, đám người Ngô Lai đều kinh ngạc vạn phần, không khỏi kỷ càng đo lường đại hán đó, chỉ cảm thấy đưỢc thân thể đại hán rất cứng cáp.
Bạch Y đột nhiên nói :"có phải là đại hán này luyện thành loại vỏ công Kim Chung Tráo gì không?"
Mọi người không khỏi gật gật đầu, đều cảm thấy rất có khả năng, lúc này Quản Phong Chỉ lại nói :"Đại hán này chỉ sợ là vỏ công luyện không phải là loại Kim Chung Tráo, nếu so với Kim Chung Tráo lại càng lợi hại hơn.
Thấy nhãn quang nghi hoặc của mấy người Ngô Lai, Quãn Phong Chỉ nói :"Ta cũng không rỏ đại hán này rốt cuộc đã luyện thành là vỏ công gì?"
Vừa nó xong đã có người khiêu chiến với đại hán, người này là một người khoãng hơn ba mươi tuổi, cũng là môt đại hán rất khôi ngô.
Chỉ thấy người nay đi tới trước mặt đại hán, ôm quyền nói :"Tại hạ người giang hồ gọi là Thiết Quyền, đến lĩnh giáo." Trung khí đầy đủ, cũng là một người luyện vỏ công.
Nghe được người ngày tự báo gia môn, trong đám người có không ít âm thanh kinh ngạc, xem ra Thiết Quyền này trong giang hồ có chút danh tiếng, đám người Ngô Lai trong lòng thầm nghĩ, bất quá họ tịnh không có nghe qua.
Thiết Quyền này cũng bất quá chỉ là một cao thủ nhị lưu, tịnh không có vỏ công cao cường, chỉ có quyền đầu so ra lợi hại, còn đám người trong trường thì có vài người là vai trò tam lưu trong giang hồ .
Đối với việc Thiết Quyền tự báo gia môn, đại hán chỉ ngơ ngẫn thoáng nhìn, không có tỏ vẻ gì.
Thiết Quyền thấy vậy đại nộ, nói thế nào thì mình trong giang hồ cũng có chút danh tiếng, lòng thầm nói :"Như thế cho ngươi xem thử Thiết Quyền của ta, hôm nay cho ngươi kiến thức lợi hại của Thiết Quyền ta ." Trong lòng nghĩ tới, hai quyền đã vận lên kình khí cường đại tung thân phóng tới đại hán.
Chỉ thấy quyền đầu của Thiết Quyền nháy mắt đã tới trước ngực đại hán, còn đại hán lại không lý tới.
Lúc quyền đầu của Thiết Quyền kích trúng ngực đại hán, như là kích lên trên sắt thép, chấn tới song quyền của hắn phát đâu, hai cánh tay phát tê.
Thân thể của Thiết Quyền thần tốc lui lại, đại hán thì một sợi tơ cũng không động, kế bên chúng nhân đều kinh ngạc nhìn đại hán, không tưởng được Thiết Quyền trên giang hồ thành danh nhờ vào quyền đầu nặng nề, thế nào mà lại chẵng làm gì được đại hán.
Thiết Quyền không tin là thiết quyền của mình lại không thể kích lui đại hán, vì thế hắn đại nộ, vận khởi toàn thân chân khí vào song quyền kích tới đại hán.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lớn lên, thân thể đại hán lay động, còn thân thể của Thiết Quyền thì bay ra ngoài, ngã sấp xuống đất.
Thiết Quyền bò dậy hằn học trừng mắt nhìn đại hán, chuyển thân bỏ đi.
Những người kia vây xem cũng đều đã rời đi, phút chốc chỉ còn lại đám người Ngô Lai, vì mấy người này biết được vỏ công mình cũng không có khả năng đánh lui được đại hán, tuy khát nhưng lại mua không được, cũng không có biện pháp, chỉ có thể lựa chọn bỏ đi.
Ngô Lai lúc này có đo lường đại hán một lát, đột nhiên nói :"Là ngươi!" Nguyên là Ngô Lai lúc này mới nhân ra thân phận của đại hán.
Lãnh Ngưng Vũ kỳ quái hỏi :"Vô lại, chàng nhận ra hắn ? Hắn là ai vậy ?"
Thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người, Ngô Lai đáp :"Hắn gọi là Đồng Cương, huynh đã trước đấy gioa thủ qua với hắn, thân thể hắn xác thật cứng rắn vô bì, không tưởng được tên gia hỏa này còn chưa chết."
Chương 113: Thu Phục Đồng Cương
Nói xong Ngô Lai bản thân cũng thất kinh, lúc đó một quyền đó của mình vốn nghĩ là co thể đánh chết Đồng Cương, nếu không chết cũng tàn phế, không tưởng được hắn lại an nhiên không gì lại còn xuất hiện trước mặt mình.
Nghe xong mấy người Lãnh Ngưng Vũ đều kinh ngạc phi thường, không tưởng được với vỏ công cường hãn của Ngô Lai, mà còn khen thưởng đối phương, có thể thấy được thân thể đối phương cứng rắn không bình thường.
Không sai, đại hán này chính là Hổ Bang phó bang chủ Đồng Cương trước đây, chỉ vì Đồng Cương trong giang hồ tịnh không có danh tiếng, vì vậy mấy người giang hồ kia tịnh không nhận ra hắn.
Nguyên là hôm đó Đồng Cượng bị một chưởng cường hản của Ngô Lai đánh bay ra ngoài, phá tung nhiều vách tường, mở miệng thổ ra một ngụm máu, rồi hôn mê rớt xuống nơi đó, lúc hắn tịnh lại, đã là giửa ngọ ngày hôm sau, còn thương thế trên người cũng đã khôi phục, liền trở lại Hổ Bang.
Nhưng khi Đồng Cương về đến Hổ Bang, Hổ Bang đã là một chổ bề bộn, kiếm ra không được một bong người.
Thây Hổ Bang trống không, Đồng Cương muốn khóc nhưng không có nước mắt, vốn nghĩ là mình tìm được chổ không lo tới cái ăn cái mặc, không ngờ chỉ trong một đêm đã hóa ra bong bong, đành bất lực ly khai Hổ Bang, trở về nhà củ của mình.
Lúc đó tin tức Lâm Châu xuất hiện Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm hai đại bảo vật truyền ra ngoài, trên giang hồ càng lúc càng nhiều người hội tụ tới Lâm Châu Thành, Đồng Cương đã quen với cuộc sống cả ngày đánh nhau trong Hổ Bang, trở lại chổ ở củ có chút không thích ứng . (Đồng Cương trong Hổ Bang lúc vô sự, thì cùng đệ tử Hổ Bang luận vỏ.)
Đồng Cương là người thích đánh nhau, liền nhân cơ hội này ở trên đường ngoài thành đặt một cái sạp bán dưa hấu, hơn nửa nghĩ ra điều kiện như vậy, tuy không có bán ra được dưa hấu, nhưng bản thân lại có có ý muốn đánh nhau.
Lúc Đồng Cương lại muốn kiếm người đánh tiếp, lại phát hiện ra các người đó đột nhiên đều bỏ đi hết, tức giận đờ ra ở đó, vẻ mặt khổ sở, xem ra mình vẫn chưa có bán ra được trái dưa nào, vốn là bán dưa, nhưng một trái cũng chưa bán được.
"Vô lại đại ca, tên đầu to đó quả là rất lợi hại phải không?" Lúc này Tuyết Nhi bên cạnh đột nhiên hỏi, cắt đứt chú ý của mọi người vào Đồng Cương. Nhìn thấy thân thể khôi ngô của Đồng Cương, lại bị Tuyết Nhi gọi là tên đầu to.
Ngô Lai đáp :"Có thể vậy ." Nói xong lại có điểm hối hận, quên mất là Tuyết Nhi cũng là một người thích đánh nhau.
Quản nhiên, Tuyết Nhi hưng phấn nói :"Người ta đi thử xem." Nói xong tung thân tới trước Đồng Cương, Lãnh Ngưng Vũ bên cạnh muốn giử Tuyết Nhi lại, nhưng không giử được.
Tuyết Nhi nói :"Tên to đầu, nghe nói ngươi thật lợi hại phải không?"
Đồng Cương thấy đột nhiên Tuyết Nhi tung thân đến, đáp :"Đó là đương nhiên, tiểu nha đầu, ngươi hỏi làm gì ? Ở chổ này không phải là chổ cho ngươi đùa giởn ."
Tuyết Nhi nói :"Người ta vừa rồi không phải là đùa giởn, người ta muốn tìm người đánh nhau, đem ngươi đánh bại để có thể ăn được dưa hấu ."
Đồng Cương ngây người, nói :"Tiểu nha đầu, ta không đánh với người, muốn ăn dưa thì ngươi tự mình lấy ." Nói rồi chỉ tới dưa hấu bên cạnh.
Tuyết Nhi nói :"Không được, người ta hôm nay muốn đánh với ngươi." Nói rồi người đã chớp tới công ra một chưởng tới trước ngực hắn.
Đồng Cương không lý tới một chưởng của Tuyết Nhi công tới ngực mình, lúc chưởng của Tuyết Nhi kích đến trên thân hắn, cứng rắn vô bì, thân thể của Tuyết Nhi đã bị chấn lui ra ngoài.
Tuyết Nhi ngây ra, trên mặt hiện ra vẻ quật cường, lại lắc mình công kích tới Đồng Cương, lần công kích này Tuyết Nhi không trực tiếp công kích thân thể của Đồng Cương, mà là vòng quanh lấy hắn rồi không ngừng xoay tròn.
Đồng Cương vốn không am hiểu khinh công, bị Tuyết Nhi xoay tròn chung quanh đến váng đầu, nhưng chụp trúng nàng thì lại không có khả năng.
Đồng lúc Tuyết Nhi xoay tròn, còn không ngừng nhiễu loạn hắn, Tuyết Nhi lần này học tốt, không còn công kích thân thể cứng rắn của hắn, mà lại không ngừng công kích lên huyệt nhột và chổ mềm, trêu đến Đồng Cương cười khổ cũng không được, muốn né tránh cũng né tránh không xong.
Đám người của Ngô Lai kế bên đã không tưởng được là Tuyết Nhi lại nghĩ ra phương pháp như thể để đối phó với Đồng Cương, lúc trước thấy được nàng còn lo lắng, Lãnh Ngưng Vũ vốn muốn tiến lên ngăn trở Tuyết Nhi, đã không khỏi ngừng bước, mĩm cươì nhìn Tuyết Nhi hý lộng Đồng Cương.
Đồng Cương không tưởng được bản thân mình lại bị một tiểu nha đầu như thế hý lộng, lực khí toàn thân lại dùng không được, không khỏi đại nộ nói :"Tiểu nha đầu, ngươi mau đình thủ, nếu không ta đối với ngươi không khách khí."
Tuyết Nhi một bên không ngừng công kích chổ mềm của hắn, một bên cười hì hì đáp :"Ta không ngừng, ngươi có thể làm gì ?" Nói xong còn làm mặt quỹ nhát Đồng Cương.
Đồng Cương nghe xong đại nộ, từ sau lưng kéo ra đại chùy của mình, rồi vung ra chung quanh, đại chùy cùng không khí ma xát phát ra âm thanh như sấm, có một phen khí thế, ngay cả đám người Ngô Lai kế bên thấy vậy cũng đã thất kinh.
Thân thể Tuyết Nhi vốn là đang xoay tròn rất nhanh nhất thời bị kình khí từ đại chùy của Đồng Cương vung ra ngăn lại, tốc độ từ từ chậm lại, Tuyết Nhi cũng không thể tiếp cận thân thể hắn nửa, càng không thể công kích.
Đột nhiên, hắn chính tại lúc huy vũ đại chùy trong tay hét lớn lên một tiếng, một chùy đập tới Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi cãm giác được kình phong đập tới, vội vàng né tránh.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, chổ Tuyết Nhi vừa đứng bụi bậm tung lên, đám người Ngô Lai bên cạnh sợ giật thót người, người của Tuyết Nhi lại càng ngừng lại.
Đợi cho bụi bậm tan đi, chỉ thấy chổ đại chùy của Đồng cương mới đập xuống xuất hiện một hố lớn sâu hai thước, rộng hai thước, còn Đồng Cương đã thu lại chùy vào tay, lắc lấy đầu mình vựa bị Tuyết Nhi xoay tròn tới choáng váng.
Mọi người bên cạnh thấy vậy thất kinh, nếu như quả một chùy đó đập trúng lên trên người thì còn gì, Tuyết Nhi thấy được cái hố vừa bị Đồng Cương đập ra, sắc mặt biến thành tái mét.
Thấy được sắc mặt tái mét của Tuyết Nhi bất động đứng tại cái hố đó, Ngô Lai vội vàng tung thân đến trước mặt nàng, nói :"Tuyết Nhi, nàng không gì chứ?"
Nghe được thanh âm của Ngô Lai, Tuyết Nhi òa lên một tiếng rồi phóng vào lòng hắn bắt đầu khóc, làm đến chân tay Ngô Lai hoảng lên.
Ngô Lai vội vừa vổ vai nàng vừa nói :"Tuyết Nhi, đừng khóc, xem đại ca giáo huấn tên đầu to đó."
Tuyết Nhi ngưởng mặt nói :"Vô lại đại ca, huynh nhất định phải giáo huấn tên đầu to đó thật tốt, người ta sớm bị hắn làm sợ chết được ." Mới nghe được Ngô Lai muốn thế mình giáo huấn Đồng Cương, Tuyết Nhi liền ngừng khóc.
Mọi người khác thấy nàng không việc gì, đều thở ra một hơi.
Nhìn thấy Tuyết Nhi đã hết khóc, Ngô Lai nhẹ nhàng buông nàng ra, nói :"Tuyết Nhi, nàng trước tiên đến bên chổ Vũ Nhi, xem đại ca đến giáo huấn tên đầu to đó."
Chương 114: Thu Phục Đồng Cương (2)
Nghe xong, Tuyết Nhi rón rén đi đến bên cạnh Lãnh Ngưng Vũ, giương to mắt nhìn Ngô Lai, muốn biết Ngô Lai sẻ thế nào giáo huấn tên to đầu kia.
Ngô Lai tiến đến trước mặt Đồng Cương vẫn chưa có nói gì, Đồng Cương đã nhận ra Ngô Lai.
Đồng Cương thét lớn lên :"Hảo tiểu tử, không tưởng được là ngươi, ta không tìm ngươi, ngươi lại tự mình đưa đến trước cửa, hôm nay ta nhất định phải báo lại thụ lúc đó bị ngươi đánh tới ngất đi ." Đồng lúc thết lớn lên, đại chùy trong tay vung lên phát ra tiếng rít gió.
Ngô Lai ngây người, không tưởng được Đồng Cương lại mau chóng nhận ra mình như vậy, Đồng Cường vài năm tới nay là lần thứ nhất bị người đã bại, hơn nửa lại là thảm bại, vì vậy đối với Ngô Lai ghi nhớ trong lòng, bây giờ mới thấy mặt là nhận ra Ngô Lai ngay.
Ngô Lai thử thám thính hỏi :"Ngươi không không vì mấy người đã chết đó của Hổ Bang báo cừu chứ ?"
"Vì họ báo cừu ?" Đồng Cương hỏi :"Ta còn phải vì họ báo cừu à ? Bọn họ chết còn chưa đủ đền tội, ta mà gặp lại họ còn muốn dùng đại chùy đem họ đập thành bánh thịt ."
Nguyên là bọn người Hổ Bang đó thường khinh mềm sợ cứng, đều là một đám nịnh bợ, Đồng Cương nhìn thấy không cảm thấy thoải mái, nhưng vì miếng ăn, nên không thể không ở trong Hổ Bang.
Bọn người Lãnh Ngưng Vũ đứng bên cãm thấy kỳ quái, không biết được hai giữa hai người có thù gì.
Ngô Lai nói :"Ngươi vì cái gì mà phải ở trong Hổ Bang?"
Đồng Cương đáp :"Đương nhiên là ......" Đột nhiên ngừng câu nói, trừng mắt nhìn Ngô Lai nói :"Ngươi hỏi làm cái gì ?"
Không đợi cho Ngô Lai nói, Đồng Cương nóng lòng nói :"Đừng dư lời, chúng ta trước tiên đánh một trận rồi nói, lần trước còn tuyệt chiêu còn chưa có sử dụng lại bị ngươi đánh tới choáng váng, lầm này phải nhất định để cho ngươi thưởng thức lợi hại của tuyệt chiêu." Nói rồi vung tới vung lui cự chùy trong tay.
Nghe xong, Ngô Lai cả kinh, không tưởng được lần trước mình đã phải dung một chưởng mạnh, chỉ đánh được đối phương hôn mê, đứng bên đám người Lãnh Ngưng Vũ đều bị lời nói của Đồng Cương chọc cười lên.
Ngô Lai nói :"Lúc đó ngươi không có xuất ra tuyệt chiêu à ?"
Đồng Cương đỏ mặt đáp :"Đương nhiên rồi ." Kỳ thật hắn cũng không có tuyệt chiêu gì, chỉ bất quá bằng vào thiên sinh thần lục mà đã bại người khác, với một chùy này theo tay hắn, còn có người bình thường nào có thể đối phó được, nói như vậy chỉ bất quá là tức khí không phục, lại muốn so tài với Ngô Lai một phen.
Ngô Lai cũng muốn xem thử Đồng Cương còn có tuyệt chiêu gì, liền đáp :"Được, để ta xem thử ngươi còn có tuyệt chiêu gì ?" Bọn người Lãnh Ngưng Vũ đứng bên cũng có vẻ hiếu kỳ.
Chỉ nghe Đồng Cương đột nhiên hét lớn lên một tiếng, huy động cự chùy trong tay đập tới Ngô Lai, cự ly cách xa của hai người vốn gần như vậy, Đồng Cương một chùy này lập tức đã tới trước thân Ngô Lai.
Thấy cự chùy của Đồng Cương với khí thế lôi đình đập tới mình, Ngô Lai vội vàng lắc mình tránh né.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, chổ Ngô Lai vừa đứng hiện ra một cái hố lớn, sâu một thước, rộng hai thước, làm đám người Lãnh Ngưng Vũ đứng bên đã biến sắc.
Đồng Cương một chùy vừa xong, liền tiếp tới một chùy đập tới Ngô Lai, tốc độ so với vưa rồi càng nhanh hơn, Ngô Lai lại vội lắc mình tránh né.
Đồng lúc Ngô Lai lắc mình tránh đi, đại chùy của Đồng Cương lại hướng tới Ngô Lai truy kích theo, hai người một né tránh một truy kích, làm đám người Lãnh Ngưng Vũ đứng bên cảm thấy buồn cười.
Đồng Cương trong nháy mắt đã công ra hơn hai mươi chùy, nhưng hai mươi chùy này thì ngay cả vạt áo của Ngô Lai cũng không có chạm được.
Một tiếng nổ vang lền rồi lại một tiếng nổ, trong nháy mắt đã nổ hơn hai mươi tiếng, giống như trên trời đột nhiên đánh xuống hơn hai mươi sấm sét, làm cả một khoảng đất lớn đều rung rinh, chổ giửa hai người đã bụi bậm đầy trời tung lên, làm đám người Lãnh Ngưng Vũ đứng bên lấy tay áo che mặt lại.
Đợi sau khi tiếng nổ qua đi và bụi bặm lắng xuông, chỉ thấy giửa trường Ngô Lai mĩm cười đứng đó, Đồng Cương thì để chùy chống đất, thở gấp, rỏ ràng là trận công kích này đã tiêu hao không ít thể lực của hắn, chung quanh hai người đã xuất hiện ra hơn hai mươi cái hố, sâu một thước rộng hai thước.
Đám người Quãn Phong Chỉ đứng bên thấy vậy sợ quá, không tưởng được lực lượng của Đồng Cương lớn mạnh như thế, có thể đập ra mấy cái hố hãi nhân như vậy, đồng thời trong lòng thầm đánh giá nếu như là mình thì không dể dàng né tránh như vậy, nói không chừng đã thụ thương.
Đồng Cương thở gấp gáp, hung ác nhìn Ngô Lai nói :"Tiểu tử, có ngon thì đừng có né tránh, cùng ta chọi thẵng vài hiệp ." Bản thân hắn cũng bị một trận công kích này mệt muốn chết.
Nghe xong, Ngô Lai cười đáp :"Được, ta không né tránh nửa ."
Nghe Ngô Lai nói như thế, Đồng Cương mừng rở, đột nhiên vung đại chùy trong tay đập tới Ngô Lai.
Để cho đại chụy của Đồng Cương đập tới, Ngô Lai cười mĩm bất động, bọn Lãnh Ngưng Vũ đứng bên tuy biết được vỏ công của hắn cao tuyệt, nhưng trong lòng cũng lo lắng phi thường, dù sao thì biểu hiện của Đồng Cương vừa rồi đã làm mọi người thất kinh không nhỏ.
Lúc đại chùy của Đồng Cương với lực lượng vạn quân tới đỉnh đầu của Ngô Lai, Ngô Lai đã động, chưởng phải phát ra quang mang tím đỏ nhàn nhạt nghênh tiếp lấy đại chùy đã tới đỉnh đầu của mình.
Đám người Lãnh Ngưng Vũ thấy vậy, thanh âm đều đã lên tới cổ họng, nếu như Ngô Lai đở không nổi một chùy này, sẻ bị đập thành bánh thịt, mọi người muốn ngăn cãn đã không còn kịp, chỉ còn lo lắng nhìn Ngô Lai.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, giửa hai người sinh ra một cổ kình khí cường đại, cuốn lên môt trận bụi bặm, cùng một lúc, thân thể Đồng Cương đã bay ra ngoài, khí thế không giảm, đánh gẩy vài cây đại thụ một người ôm, sau đó rồi không có động tĩnh
Nhìn lại Ngô Lai, chỉ thấy hắn hai chân đã chìm sâu vào đất, mặt mày đầy bụi bặm, nhưng không có nửa điểm thụ thương.
Thấy được mục quang quan thiết của mọi người, Ngô Lai nhè nhàng dụng sức, rút hai chân đang chìm sâu ra ngoài, đến trước mặt mọi người nói :"Không cần lo lắng, ta không việc gì."
Nghe xong, chúng nhân thở ra một hơi dài, không tưởng được hai người chọi thẳng lại ghê gớm như thế, đem một chổ vốn là tốt đẹp làm thành hình dạng tàn phá như bây giờ.
Lãnh Ngưng Vũ không tin tưởng nên dò xét Ngô Lai một lát, nói :"Vô lại, chàng thật không việc gì à ?"
Ngô Lai nhẹ giọng bên tai Lãnh Ngưng Vũ nhẹ nhàng nói :"Đương nhiên rồi, nàng đã không xem thử coi phu quân nàng là ai, bằng vào cái tên nhỏ nhoi đó còn muốn đã thương được phu quân của nàng, thực là nằm mộng ."
Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ cười mắng :"Thiếu xú mỹ ." Nói rồi đột nhiên thấy chúng nhân trên mặt cổ quái nhìn mình, không khỏi toàn mặt xấu hổ đỏ lên, hung hãn nhéo hông Ngô Lai một cái, Ngô Lai đau quá kêu lên một tiếng.
Thấy vậy, chúng nhân ha hả cười lớn lên.
Sau khi cười xong, Bạch Y hỏi :"Ngô huynh, đại hán đó không phải bị huynh đánh chết chứ ? Thế nào mà cả nửa ngày vẫn không có động tĩnh?
Ngô Lai Cười đáp :"Yên tâm đi! Tên gia hỏa đó thân thể rất cứng rắn, là đánh không chết được, tối đa chỉ bất quá bị ta đánh hôn mê đi thôi."
Chương 115: Thu Phục Đồng Cương (3)
Nói xong cũng không nhịn được nhìn tới chổ Đồng Cương vừa biến mất, nhưng không thấy được bóng người nào.
Lãnh Ngưng Vũ không giận nói :"Bị chàng đánh thì không chết cũng tàn phế, chàng nhìn xem nhiều đại thụ đều bị dư lực một chưởng của chàng chấn gẩy như vậy, chàng còn có thể nói là không có việc gì à?"
Nghe xong, Ngô Lai cười khổ không nói gì.
Bạch Y nói :"Chúng ta có cần phải qua đó xem thử không?"
Ngô Lai đáp :"Không cần đâu, lần trước ta sử dụng công lực so với lần này còn mạnh hơn, tên gia hỏa đó củng chỉ bất quá bị hôn mê thôi, lần này phỏng chừng cũng không có chuyện gì, hơn nửa ta vừa rồi nhìn tới nhìn lui chổ hắn biến mất, tịnh không có nhìn thấy được bóng của tên gia hỏa đó, nói không chừng đã chạy rồi, chúng ta không cần quản tới hắn nửa, còn phải đi nửa!"
Nghe xong, đám người Lãnh Ngưng Vũ nghi hoặc nhìn tới phương hướng Đồng Cương vừa bay tới, chỉ thấy vài đại thụ gẩy gục, quả nhiên không thấy bóng của Đồng Cương.
Đám người Lãnh Ngưng Vũ chỉ biết gất đầu theo sau Ngô Lai đi tới phương hướng Lâm Châu thành.
Còn không đợi cho họ đi được bao xa, sau lưng họ đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, đám người Ngô lai giật mình, vội quay lại phía sau nhìn, chỉ thấy một gốc đại thụ vốn đã gục xuống trên đất đã bị đẫy qua một bên, một nhân ảnh từ dước gốc cây ngồi dậy, mơ màng nhìn chung quanh, chính là Đồng Cương.
Thấy mọi người quay đầu lại, Đồng Cương hét lớn lên :"Uy! Các người đừng đi, tuyệt chiêu của ta còn chưa có xuất ra." Nói rồi thân vốn đang ngồi tung mình lên, đem theo đất cát đầy người, hơn nửa y phục càng rách nát không chịu được, lộ ra hết cơ thể cường tráng.
Đám người Lãnh Ngưng Vũ thấy vậy đại kinh, không tưởng được Đồng Cương vừa chịu một kích cường đại của Ngô Lai, nhưng vẫn không việc gì, nếu là bọn họ, đã sớm bị một kích cường đại đó đánh thành tương thịt.
Ngô Lai không có lấy kinh ngạc lớn lao gì, như là đã biết được Đồng Cương sẻ không việc gì, nhưng trong lòng vẫn thầm kinh ngạc với vỏ công quái dị của hắn.
Nguyên là Đồng Cương vừa rồi bị một kích của Ngô Lai, đánh bay ra đập gẩy nhiều gốc đại thụ, còn không đợi cho Đồng Cương có phãn ứng gì, chính bản thân đã đập gẩy một gốc đại thụ rồi chui vào đất cát, nếu như nhìn kỹ, sẻ phát hiện ra chổ Đồng Cương vừa đứng lên, đã có một hố lớn vừa một người nằm xuống.
Đồng Cương vung đại chùy của mình lên, phóng tới trước mặt đám người Ngô Lai, nói :"Tiểu tử, ngươi đừng đi, tuyệt chiêu của ta còn chưa có dùng tới, ta phải cho ngươi thưởng thức tuyệt chiêu lợi hại của ta."
Lúc này đám người Lãnh Ngưng Vũ đã tin lời Ngô Lai vừa nói, tên gia hỏa này quản nhiên không những không có việc gì, hơn nửa còn muốn tiếp tục so tài với Ngô Lai, họ đưa mắt nhìn nhau, không khỏi lắc đầu cười khổ, không tưởng được lại gặp phải một tên thích đánh nhau tới điên lên như vậy.
Ngô Lai cũng chỉ cười khổ, nhưng vẫn bất lực, biết rằng nếu như không để cho Đồng Cương đưa ra tuyệt chiêu, hắn nhất định sẻ níu kéo mình không buông ra, vì vậy nói :"Được, để ta xem thử tuyệt chiêu lợi hại tới đâu!" Nói xong chuyển thân nói với mọi người :"Các người lui lại, ta phải kiến thức tuyệt chiêu của tên gia hỏa này lợi hại tới đâu."
Nghe xong, mọi người vội vàng lui thật xa lại phía sau, vì họ đều biết trận đấu của hai người vô cùng ghê gớm, nếu như không cách xa hai người, có thể sẻ bị trận đấu giửa hai người ảnh hưởng tới.
Đồng Cương mừng rở, hét lớn lên :"Tiểu tử tiếp chiêu!"
Chỉ thấy hai tay Đồng Cương đột nhiên nắm lấy đại chùy đưa lên đỉnh đầu, toàn thân phát ra một cổ khí thế cường đại, càng làm thân thể vốn khôi ngô hiện thêm uy mãnh, ngay cả đám người Lãnh Ngưng Vũ ở xa cũng có thể cảm giác được khí thế bức nhân , thân thể không tự chủ đươc lui lại nhiều bước, nhìn Đồng Cương với vẻ mặt thất kinh, không tưởng được đại hán to lớn này bổng có thể phát ra khí thế cường đại.
Ngô Lai nhìn thấy biến hóa đột nhiên của Đồng Cương, cũng thất kinh, không tưởng được Đồng Cương ngay lập tức đã có thể phát ra công lực như vậy, không khỏi ngưng trọng nét mặt giương mắt nhìn hắn.
Đột nhiên hai cánh tay của Đồng Cương đã động, cây thiết chùy khổng lồ trong tay hắn như là không có trọng lượng bị Đồng Cương múa lên, chỉ thấy hắn trái vung một chùy, phải vung một chùy, nháy mắt đã vung ra hơn chục chùy, bóng chùy không ngừng xuất hiện, giửa không trung đã bị đại chùy đang múa của hắn cuốn lên kình phong cường đại, phát ra tiếng xé gió.
Sau đó, các bóng chùy đột nhiên biến mất, chục chùy Đồng Cương múa lên đột nhiên ngưng tụ lại thành một đạo kình khí cường đại vô bì cuốn tới Ngô Lai, đồng thời hắn đã tung thân lên, một chùy đập tới Ngô Lai, đồng lúc kình khí đến trước thân Ngô Lai, đại chùy của Đồng Cương cũng đã đến bên trên Ngô Lai.
Lãnh Ngưng Vũ đứng bên thấy vậy đại kinh, thiếu chút đã kinh hô lên, không tưởng được Đồng Cương còn có một chiêu lợi hại như thế, trong lòng không khỏi vì Ngô Lai bắt đầu lo ngại.
Lúc thiết chùy của Đồng Cương cùng với kình khí cường đại đến trước thân Ngô Lai, hắn đã động, chỉ thấy trên song chưởng của Ngô Lai đột nhiên ngưng tụ thành hai mãng khí, phát ra quang mang tím đỏ diệu mắt nghênh lấy kình khí do Đồng Cương phát ra, đồng thời phi thân lên, một chưởng kích tới đại chùy của Đồng Cương.
Hai tiếng nổ lớn đồng lúc vang lên, âm thanh làm cả mặt đất lớn rung động mạnh, đồng lúc tiếng nổ vang lên, thân ảnh hai người đã phân khai, bay ngược ra ngoài.
Lúc thân ảnh của Ngô Lai bay ra, thân thể trong không trung đột nhiên ngừng lại, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, vội vàng vận công ép lại khí huyết đang trào dâng trong nội thể, nét mặt thất kinh nhìn Đồng Cương vừa bị mình chấn bay ra ngoài, không tưởng được hắn lại có một chiêu cường hãn như thế.
Thân thể của Đồng Cương bị Ngô Lai chấn bay ngược lại, khí thế không giảm, tiếp tục bay ra xa, cũng không biết được trọng lượng của thân thể hắn và đại chùy, hay là nguyên nhân gì, thân thể vốn đang bay của hắn đột nhiên rớt xuống.
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Đồng Cương rơi xuống, đập lên mặt đất, một trận bụi mù bay lên, làm mọi người trong trường đều nhìn không rỏ đã phát sinh ra chuyện gì.
Đợi cho bụi bậm hạ xuống, chỉ thấy cả thân thể Đồng Cương và đại chủy của hắn đều đã ngập vào dưới đất, nguyên người biến thành như một chử "đại大" chìm vào đất cát, nằm ngửa mặt lên trời, trong tay vẫn nắm chặt đại chùy.
Lúc này đám người Lãnh Ngưng Vũ đã đến kế bên Ngô Lai, quan thiết chăm chú nhìn hắn.
Thấy ánh mắt quan thiết của họ, Ngô Lai cười nói :"Yên tâm đi, ta không việc gì."
Nghe xong, mọi người đều thở ra một hơi, trong lòng càng chấn kinh, chấn kinh với vỏ công của Ngô Lai, không tưởng được Ngô Lai dưới một kích cường đại đó lại bình an vô sự, ngay cả bản thân Quản Phong Chỉ cũng vị tất có thể chống đở một kích đó, thậm chí nếu có thể chống đở, cũng phải thụ trọng thương.
Lãnh Ngưng Vũ thoáng nhìn thấy Đồng Cương nằm ngửa mặt lên trời, chìm vào lòng đất không một động tĩnh, lo lắng hỏi :"Vô lại, hắn không phải đã bị một chưởng của chàng đánh chết chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro