Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

•Chapter 2•

*•*•*•*

- Canada ! - Tỉnh dậy trên giường bệnh. Anh bối rồi nhìn lướt xung quanh trong vài giây rồi lại nhắm mắt đi ngủ một mạch. Lâu không được nghỉ ngơi giờ anh tận dung ngủ cho khoẻ, tính toán kế hoạch để sau đi.

Ngủ vẫn là chân ái !

Khi mới vừa vào giấc ngủ sâu, từ cửa phòng bệnh đã xuất hiện một bóng hình người đứng trước cửa.

- America, tôi đến thăm ông nè ! - Người kia vừa nói vừa từ tốn kéo cửa vô phòng.

Đang tính khoe con mười điểm Sử của mình cho "cậu". Nhưng đập vào mắt người kia là một America đang ngủ say, thấy vậy chỉ biết thở dài mà bỏ đi.

- Chắc khi khác vậy...

Sau câu nói đó là tiếng đóng cửa, và không còn tiếng động nào nữa. Xung quanh im lặng một cách đáng sợ. Nhưng America cũng chẳng để ý. Vì đối với anh đây là lần đâu tiên bản thân ngủ đủ 8 tiếng. Những cơn mất ngủ dằn vật, cơn ác mộng ám ảnh từng ngày. Kí ức lúc anh còn nhỏ bị cha mình đánh đập và cả cô ấy— ngày càng tra tấn anh qua thời gian. Điều này đã khiến anh tự làm hại cơ thể, từng nhát dao trên cánh tay, hàng loạt thuốc chống bệnh đa nhân cách...

Mọi thứ chỉ chấm dứt khi UK thấy những vết thương ấy trong lần ghé thăm hỏi tình trạng ở chiến tranh thế giới thứ hai của anh ấy có ổn không. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh được ông ấy nói lời xin lỗi .

- Cha ... Cho cha xin lỗi-

Thật là mắc cười. Suốt nhiều năm chịu đựng nỗi đau dằn vặt từng thớ thịt của anh chỉ đổi lại một lời xin lỗi...Mắc cười thiệt chứ...Ông chính là người đưa tôi vào bước đường cũng này và cũng là người giải thoát tôi ra khỏi con đường này là sao ?

Tất nhiên là KHÔNG !

•*•*•*•
Sáng hôm sau

America giật mình tỉnh dậy khiến cho nữ y tá điều dưỡng cũng phải bất ngờ. Thấy anh tỉnh lại, nữ y tá liền dừng mọi việc đi kêu người thân ra. America mới tỉnh dậy vẫn còn hơn buồn ngủ, nhưng vẫn có được giọng nói đang nói chuyện với cô y tá đó :

- Con trai tôi có sao không ? Nó có ổn không ?

GIẢ DỐI ! GIẢ DỐI ! DỐI TRÁ ! DỐI TRÁ !

Anh nhìn con người đó với ánh mắt nhìn căm ghét, khinh bỉ nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ ngây thơ không biết gì. Đó chỉ là một mánh khoé ngoại giao để tạo sự tin tưởng với người xung quanh. Anh đã học nó qua rất nhiều người, dần dần cải thiện kĩ thuật để thao túng tâm lý những kẻ thấp kém.

- Con thấy mình ổn không ?

- Dạ, con ổn [Bố đéo ổn !]

- Vậy sao ? Nếu con thấy còn ổn thì ngày mai đi học nha. Đừng có bị bệnh như vậy nữa đó ! [Mày đang phí thời gian của tao. Có học thôi cũng không xong]

- Dạ, con ổn. Để con sắp xềp đồ chuẩn bị cho ngày mai học. [Bố chán ngán vẻ mặt của ông rồi ông già]

- Nếu đã ổn rồi thì ta đi làm việc đây - UK vẫy tay chào tạm biệt America rồi đóng cửa cái "rầm".

- Dạ, cha đi làm vui vẻ [Đồ ghê tởm]

Khi UK đi được một lúc, anh mới thoát vỏ bọc ngây thở ấy đi. Anh đã quá quen lẫn mệt mỏi với những nụ cười, khuôn mặt giả tạo của thế giời tàn ác này. Anh ngã lưng lại vào giường. Đang tính đi ngủ thì cánh cửa lại một lần nữa mở ra. Bước vào là một người phụ nữ tầm thanh niên :

- Xin chào bạn cũ - Cô ta vẫy tay chào với chất giọng hêta sức tinh nghịch

- Bạn cũ hả ? Tôi tưởng chúng ta chỉ là khách hàng thôi nhỉ ? - Anh khoang tay bất lực nhìn thêm một kẻ - Khoan, sao cô có thể ở đây !? - Anh bất ngờ khi thấy cô ta

- Thì chỉ là tính giúp đỡ cậu trong nhiệm vụ này thôi, chứ tôi chán quá không có việc gì làm cả - Cô ta ngồi xuống ghế kế bên giường,một cô gái với mái tóc bạch kim dài mượt mà được uốn nhẹ ở phần đôi tóc. Dáng người thon dài.
Hare đang gót nước ép ra 2 ly nước ra.

- Cô với cậu ta quen nhau ?

- Nếu tôi trả lời Có thì sao ? - Đưa ly nước ép dưa hấu cho anh

- Thì tôi đã hiểu lý do tại sao cậu ta lại có khả năng qua thế giới song song rồi... Nước ngon đó, cô tự ép sao Bella— - America tự nhiên bị ép uống nước từ tay Hare một cách thô bạo.

- Ừm, lâu rồi không về nhà cũ, mấy trái dưa hấu mọc ôm tùm hết nên lấy ra ép luôn

- Mà cậu biết thế giới này vận hành sao rồi ? - Hare tay vừa gọt táo vừa nói chuyện.

- Vận hành hả ? Tôi chưa tìm hiểu, tính ngày mai mới bắt đầu. - Lấy một miếng táo cô mới gọt bỏ vào miệng ăn

- Ừm, thôi để tôi giải thích cho này.

- Thế giới này cậu đang sống tạm này có phép thuật nhưng không phải ai cũng có phép thuật.
Tuỳ thuộc vào từng dòng họ lẫn cơ thể mỗi người như thế nào nữa. Lấy ví dụ : như tôi (Hare) thuộc dòng họ Garden thì sẽ có phép thuật liên quan tới mộc. Mỗi dòng họ sẽ có phép thuật riêng nhưng điều liên quan tới 5 nguyên tố cơ bản : Thuỷ, Hoả, Lôi, Mộc, Phong
và bao gồm thêm 3 nguyên tố nhỏ khác : Vật Lý, Băng, Thảo. Tóm gọn lại là Cậu thuộc gia tộc United, phép thuật Vật Lý. Còn lại cậu tự tìm hiểu đi, nó mới thú vị

- Ừm, giờ thì cút cho tôi dọn đồ chuẩn bị ngày mai đi học - Sau khi vừa ăn hết đống táo mà cô gọt vừa nghe từng lời nói khát quát như khát quát của Hare , đứng dậy kéo cô nàng ra khỏi phòng.

- Hả ? Ngày mai đi rồi sao ba ? Từ từ để bà mày đưa mày cái thẻ tên nè ... - Nghe cậu nói, cô mới nhớ ra lý do mình tới đây liền lấy từ trong túi xách. Cô lấy ra từ túi xách một cái thẻ tên có dính máu trên đó cùng với một quyển sách có bìa bằng da đưa cho America.

- Cái thẻ tên nhớ đem đi lau nhẹ mới khăn giấy ướt có chứa oxi già còn quyển sách là nhật ký của "bản thân" cậu nên nhớ giữ kĩ đó - Sau khi dặn dò xong thì cô cũng xách túi lên đi về.

*•*•*•*

- Hừm ...

America nhanh chóng giấu quyển nhật ký vào dưới gối còn thẻ tên thì để trong bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh của phòng bệnh này.

"Bíp"

America nhấn vào phím kêu y tá tới phòng bệnh. Anh nhanh chóng để cuốn sách dưới gối còn thẻ tên thì để trong bồn rửa mặt.

"Cốc cốc"

- Có phải cậu gọi tôi không ?

- Dạ, đúng rồi ạ. Do hồi nãy em bị bất cận nên làm rách một bên da nên ...

- Được rồi, tôi đã hiểu được tình hình để tôi đem đồ tới băng cho cậu. - Sau khi nói xong nữ y tá cũng nhanh chóng đi lấy đồ dùng khử trùng.

Một lúc sau

- Của cậu đây.

- Dạ cảm ơn, để em tự làm cho, nãy thấy chị bận quá nên...

- À Cảm ơn nhóc, không cần khách sáo đâu. Dù gì nhóc với ta cũng quen mặt nhau ở bệnh viện mà

- Vậy chị đi đây ! Nhớ xài xong thì đóng lại nha, xíu nữa chị quay lại lấy

- Dạ vâng ạ

"Rầm"

America liền thay đổi cơ mặt của mình

- Sao không nói mẹ ra là ta đây không có thời gian cho mày

-Đúng là con người

America nhìn chai oxi già trong hộp, cười mỉm rồi cầm nó lên.

.

•*•*•*•

20/4/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro