Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Bóng dáng mơ hồ trong một thế giới khác

Sau khi Chu Toản đi theo Kỳ Thiện đến phòng vệ sinh, bác cả gái vừa cười vừa nói vài câu kiểu như "đàn ông con trai lúc nào trông cũng nóng nảy hơn". Chu Khởi Tú và Phùng Gia Nam biết thừa hành vi của Chu Toản là hoàn toàn cố ý.

"Thằng nhóc này càng ngày càng chẳng ra làm sao!" Chu Khởi Tú thở dài, "Cũng chẳng biết trong lòng nó nghĩ cái gì nữa."

Lão tam chen miệng: "Anh hai, chị dâu, anh chị đừng trách tôi lắm miệng. Tôi thấy Chu Toản bị anh chị chiều hư rồi, chẳng để ai vào trong mắt cả."

Phùng Gia Nam nghe vậy buông thìa canh trong tay xuống đáp: "Chúng tôi chỉ có mỗi một đứa con trai, không tự lập được như Tử Dực, cũng chẳng được như mấy cô con gái nhà mấy người, mỗi cô đều có mẹ của mình trông nom quản thúc, khó tránh khiến người khác bận lòng."

Quan hệ của lão tam và đứa con trai cả Chu Tử Dực vẫn luôn lạnh nhạt. Từ khi Chu Tử Dực lên đại học thì rất ít khi về nhà, nếu có liên lạc với người trong nhà thì chủ yếu là gọi điện thoại cho mẹ mình. Trong lòng lão tam không vui, nhưng con gái của ông ta không ít, mà con trai lại chỉ có mỗi một đứa, đương nhiên ông ta không thể cắt đứt quan hệ với nó được. Hai mẹ con Chu Toản không hẹn mà cùng nhau đâm vào nỗi đau của ông ta.

Trong lòng Chu Khởi Tú biết vợ mình vẫn luôn bênh vực con trai, lại không nỡ khiến em trai mình bẽ mặt, nhẹ nhàng nói: "Gia Nam, mọi người đều vì muốn tốt cho A Toản thôi, những lúc nên dạy dỗ thì cũng phải dạy dỗ nó mới được!"

"Năng lực của tôi có hạn, không biết dạy con. Anh suốt ngày bận rộn, cả ngày cũng chẳng nói được với nó mấy câu, thì làm sao hiểu được suy nghĩ trong lòng nó?"

"Em dâu à, chú hai bận rộn cũng là vì muốn gia đình có được cuộc sống tốt hơn, em hiểu cho chú ấy một chút." Bác cả gái nói thay Chu Khởi Tú vài lời.

Phùng Gia Nam nhìn chồng mình, khóe miệng vương ý cười lạnh, "Anh vì cái gia đình nào cơ? Chẳng lẽ chúng ta sống không tốt à?"

Trong lời nói có ẩn ý. Chu Khởi Tú nhíu mày. Lão tam lại nghe không lọt tai, vỗ mạnh lên bàn, nói lớn: "Chị dâu, lời này của chị là có ý gì? Chị chê anh hai tôi còn chưa đủ khó xử..."

"Anh ta có chuyện gì khó xử cơ? Tôi chưa nghe nói, các người thế mà rõ ràng hết nhỉ!"

Giọng nói của Phùng Gia Nam không lớn nhưng khí thế bức người. Chu Khởi Tú biến sắc, nhẫn nại khuyên nhủ bảo: "Có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói."

"Ai là "chúng ta"? Tôi chỉ nhìn thấy "tôi" và một nhà lang tâm cẩu phế "các người" thôi!"

Lão tam không thể nào nhịn nổi nữa, đứng bật dậy, "Anh hai, anh sợ người đàn bà này vậy hả? Để mặc chị ta cưỡi lên đầu lên cổ anh, con trai chị ta cũng chẳng thèm để chúng tôi vào mắt! Anh không phải là chủ một gia đình sao? Có cái gì không nói ra được? Tử Khiểm vốn dĩ là con ruột của anh, chị ta không phải là không biết! Cốt nhục của nhà họ Chu chúng ta, đã ghi tên vào gia phả, ai cũng không được nói chữ "không"!"

Nhất thời, không ai đáp lời của lão tam, xung quanh tĩnh lặng như tờ, ngay cả trung tâm cơn bão là Phùng Gia Nam và Chu Khởi Tú cũng ngồi im như tượng tạc.

Đã nói đến mức này rồi, lão tam cũng không giấu diếm gì nữa, nửa khuyên nhủ nửa ép buộc nói: "Chị dâu, mặc kệ chị có nhận hay không, đây đều là sự thật! Đứa nhỏ Tử Khiểm này tôi thấy không tệ, hiểu chuyện hơn A Toản, sau này cũng sẽ hiếu thuận với anh chị thôi! Nói thế nào thì anh hai của tôi cũng vẫn muốn sống tiếp những ngày về sau với chị và con, đợt trước anh ấy về quê đi thăm mẹ ruột Tử Khiểm cùng với nó, chẳng qua là đưa con trẻ đi làm tròn bổn hiếu. Cô ấy cũng đã gả cho người khác rồi, chị cần gì phải..."

"Lão Tam, đây là lời chú nên nói sao!" Bác cả trai vẫn luôn im lặng không nói cuối cùng lên tiếng cắt ngang lời nói của em trai út.

Phùng Gia Nam ngây người nghĩ ngợi, ông ấy đi thăm mẹ ruột của đứa bé kia, chuyện này vào lúc nào? Có lẽ là hồi ông ấy nói đi công tác ở Hàng Châu. Nhưng khi ấy ông ấy đi mấy ngày, lúc về bên cạnh bà tình cảm vẫn nồng đượm như thường. Chu Khởi Tú còn nói ông đã nhìn trúng một căn hộ có phong cảnh tuyệt đẹp ở bên đó. Đợi đến khi con trai kết hôn, hai người họ già rồi, có thể cùng nhau trải qua những ngày tháng còn lại ở nơi ấy. Buổi sáng bà tập yoga trong bầu không khí trong lành, còn ông tưới nước cho đám hoa cỏ ở trước sân.

Lần đó, bà gần như là tin tưởng bọn họ còn có thể cùng nhau bầu bạn đến già.

Phùng Gia Nam lặng lẽ dời tầm mắt về phía chồng mình, ông đã không còn là chàng thiếu niên tài hoa năng nổ trong ký ức của bà nữa, nhưng hình dáng nửa bên mặt vẫn cứ tuấn lãng như ngọc. Ông ấy nhắm mắt, trốn tránh ánh nhìn của bà.

Phùng Gia Nam cố ý nói những lời như vậy, chính là muốn tận tai nghe thấy những chuyện cấu kết của bọn họ sau lưng bà. Nhưng khi mọi việc đã bị vạch trần, vì sao bà lại còn đau buồn hơn cả trong dự liệu?

"Thôi đừng nói nữa, món ăn đã lên hết rồi. Mọi người ăn cơm trước đi đã." Bác cả gái trừng mắt nhìn lão tam một cái, lại cười với Phùng Gia Nam.

Phùng Gia Nam đứng dậy lần đầu tiên sau khi ngồi vào chỗ, liếc nhìn một vòng những khuôn mắt đang yên lặng ngồi ở quanh bàn. Bà dùng toàn bộ sức lực rút chiếc khăn trải bàn ra, chén bát rơi xuống trong tiếng kinh hô của mọi người, nói: "Các người cứ từ từ mà ăn!"

Chu Toản ngồi xe của Phùng Gia nam về nhà. Trước khi lên xe anh hỏi mẹ: "Hay là để con lái cho?"

Phùng Gia Nam còn dạy dỗ anh, nói: "Con có bằng lái hả? Lái cái gì mà lái! Mẹ còn sống một ngày, con đừng có mơ lái xe bất hợp pháp ở trước mắt mẹ!"

Cả đoạn đường hai mẹ con họ không nói với nhau câu nào, từ đầu tới cuối Chu Toản vẫn luôn nhìn về phía trước. Với tính cách mạnh mẽ của mẹ anh, sẽ không hy vọng con trai nhìn thấy bà rơi nước mắt.

Chu Khởi Tú về đến nhà là chuyện của một tiếng sau. Ông gặp Chu Toản xuống uống nước ở cầu thang, hơi mở miệng, vốn dĩ định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng mới phát hiện mỗi câu mỗi chữ lại gian nan nhường ấy, chỉ có thể nhìn con trai giống như không có chuyện gì lướt qua bên người ông.

Thật ra Chu Toản chẳng hề khát nước, anh nghe thấy tiếng xe của bố mình đỗ ở ngoài sân, không nhịn được đi ra xem thử. Anh bảo dì giúp việc vốn dĩ vẫn đang lau dọn trong phòng bếp về phòng nghỉ ngơi sớm, tự mình cầm ly nước đứng dựa ở tay vịn của cầu thang. Phòng của bố mẹ anh vẫn đóng chặt, im lặng không một tiếng động. Chu Toản thà rằng bọn họ ồn ào giống như trước đây, lâu lâu lại truyền ra tiếng vật nặng rơi xuống hoặc tiếng thủy tinh rơi vỡ, hay là một vài "động tĩnh đặc biệt" khiến anh chịu không nổi mà phải chạy sang nhà Kỳ Thiện đi trốn. Lần này anh không nghe thấy gì cả, nhưng trong lòng lại không hề nắm chắc.

Chu Toản đi ra ngoài sân muốn hít thở không khí trong lành, nhưng vì sao ánh trăng cũng khiến lòng người buồn chán đến thế? Anh vốn dĩ định quay người về phòng, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy khúc gỗ mục mà anh tưởng nhầm là gỗ trầm hương. Mới hôm qua đây, hai người bọn họ còn chụm đầu ngồi xổm ở trong góc kia, bộ dạng ngốc nghếch nhưng lại chuyên tâm của Kỳ Thiện vô duyên vô cớ khiến anh buồn cười, mãi đến khi xuất hiện hai đôi giày bên ngoài vòm cây... Vì cớ gì anh phải để ý đến những chuyện bẩn thỉu của đám người lớn kia chứ? Anh có thể làm được gì đây?

Sáng sớm ngày mai anh sẽ trở thành cô nhi sao? Nói không chừng trên báo còn có thêm một tiêu đề "Huyết án gia đình" nữa.

Nếu Kỳ Thiện nghe được "lời tầm phào" này, e rằng lại sẽ lên mặt dạy dỗ anh.

Nhà Kỳ Thiện vẫn chưa sáng đèn, cửa sổ phòng cô vẫn đang đóng chặt. Theo hiểu biết của Chu Toản đối với Kỳ Thiện, tám phần mười là cô đã đến đơn vị của mẹ Thiện rồi. Lúc dùng bữa tối Kỳ Thiện rời đi sớm như vậy cũng không phải không có điểm tốt, ít ra không cần để cô lần nào cũng nhìn thấy mớ hỗn độn của gia đình anh.

Chu Toản thích ở nhà Kỳ Thiện, tuy rằng cách bài trí trong nhà cô có hơi lộn xộn. Mẹ Thiện lúc nào cũng bận rộn, chú Định lại không đáng tin cậy lắm, đã bảo chú ấy tạm thời chăm sóc hai đứa nhỏ, nhưng chú ấy cũng sẽ thường quên làm cơm cho bọn họ ăn. Vì vậy khi Chu Toản bảy tuổi đã làm món trứng gà chiên vẫn còn dính vỏ và cơm trộn nước tương cho Kỳ Thiện ăn, anh cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, Kỳ Thiện cũng không kén chọn. Hồi nhỏ anh có một kiểu hy vọng rất hoang đường, nếu anh và Kỳ Thiện bị nhận nhầm bố mẹ thì tốt biết mấy. Dù sao thì Kỳ Thiện và mẹ anh cũng hợp nhau như vậy mà. Tuy rằng Phùng Gia Nam khó thân cận, nhưng Kỳ Thiện giống như nước, cô có thể đựng được trong bất kỳ vật chứa nào. Cô cũng có thể hiểu cho tấm lòng của Phùng Gia Nam hơn Chu Toản.

Chìa khóa dự phòng của nhà họ Kỳ để ở dưới đáy của chậu hoa thứ hai bên phải, nhưng Chu Toản lại ngồi ở bậc thang nhà họ, nhặt nhánh cây ngọc lan khô ở bên cạnh tường nhàm chán vẽ nguệch ngoạc lên đất.

Anh phát hiện cái tên thứ hai mình viết là "Vi Tử Khiêm – Tên này rất hiếm gặp, nhưng người này trời sinh lại có vướng mắc với anh. Theo như cái tên này, rõ ràng không cùng họ với anh, nhưng tên lót lại theo thứ tự trong gia phả nhà họ Chu.

Tên của Chu Toản vốn dĩ phải là Chu Tử Tán, đời này của bọn họ xếp ở chữ "Tử". Nhưng bởi vì Phùng Gia Nam là con gái một, hồi bố bà còn tại thế xem đứa cháu ngoại này như cháu nội. Chu Khởi Tú cũng đồng ý dùng tên đơn đặt tên cho con trai theo ý của bố vợ. Còn thay chữ "Tán" thành chữ "Toản", theo như thứ tự đời cháu nhà họ Phùng. Người nhà họ Chu đối với vấn đề này vẫn luôn không hài lòng, oán trách ông quá nhu nhược. Đến nay trên gia phả nhà họ Chu, tên của Chu Toản vẫn là "Chu Tử Tán".

Chu Toản biết được mình còn có một người anh em cùng cha khác mẹ, là vào năm ông nội qua đời, anh về quê chịu tang cùng với bố. Ngày đưa tang hôm ấy, ở trong đội ngũ đưa tang anh có chú ý đến một người con trai xa lạ, lớn hơn anh khoảng một, hai tuổi, đi sau lưng mấy người chị họ. Bác cả gái bảo với anh rằng đây là đứa trẻ nhà anh em đằng ngoại của bác ấy, bố mẹ đang làm thuê ở bên ngoài, cho nên được bác ấy nuôi dưỡng. Bấy giờ, anh họ của anh là Chu Tử Dực nhìn anh với ánh mắt sâu xa. Anh bỗng chốc bừng tỉnh, hóa ra đây chính là hình bóng ngăn cách giữa bố mẹ anh nhiều năm trời, là cái gai vĩnh viễn không thể nhổ khỏi trong lòng mẹ anh.

Vi Tử Khiêm là đứa con riêng, điều nực cười là anh ta còn lớn hơn Chu Toản một tuổi.

Đoạn còn lại là do Chu Toản ghép nối được từ những cuộc cãi vã của bố mẹ anh và những "bí mật" mà ông anh họ ngẫu nhiên tiết lộ.

Bố của Chu Toản – Chu Khởi Tú, trong ký ức của nhiều người, dường như luôn giống như cái tên của ông ấy, ôn tồn hoàn mỹ, tài hoa xuất chúng. Ông đã rời khỏi nơi thôn quê sinh dưỡng ông từ thuở thiếu thời, nhưng vẫn luôn là cái tên mà những cô gái nơi thôn quê âm thầm trộm nhớ mỗi khi rung động thẹn thùng.

Trước khi bắt đầu học kỳ cuối cùng của thời đại học, Chu Khởi Tú về nhà ăn tết. Ngày mùng tám âm lịch hôm ấy là ngày lễ của người dân tộc thiểu số ở thôn bên cạnh, lão tam kéo ông đi ngắm các cô gái trẻ tuổi ăn vận xinh đẹp. Đêm hôm đó lửa trại nhuộm hồng suốt đêm, tiếng ca cũng ngân mãi đến khi trăng tàn. Chu Khởi Tú không nhớ được mình uống say khi nào, cũng quên mất cuối cùng thân thể mềm mại kia dựa vào ông rốt cuộc là ai, chỉ biết mình tỉnh dậy ở trong rừng trúc bên cạnh khe suối. Đương lúc đầu đau như búa bổ ông gặp lại lão tam ở cổng thôn, lão tam cười rồi nháy mắt với ông.

Chu Khởi Tú đoán rằng có lẽ tối hôm trước đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cô gái kia đã rời đi trước khi ông tỉnh dậy. Phong tục ở thôn trại của bọn họ thông thoáng, về phương diện này cách nhìn nhận của các cô gái dân tộc thiểu số có vẻ phóng khoáng hơn bọn họ. Đương nhiên, ông cũng đã quen với sự chủ động quan tâm của các cô gái, cho dù là ở đại học cũng như vậy. Tuy ông không lưu luyến, nhưng cũng không bài xích. Ông luôn đối xử tốt với mỗi cô gái thích mình, mà người khiến ông rung động vẫn chưa xuất hiện.

Chu Khởi Tú trở lại trường chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, chuyện ông không hay biết đó là, vào một buổi chiều nào đó của bốn tháng sau, có một cô gái vội vàng hốt hoảng chạy đến nhà nghe ngóng tin tức của ông. Bố mẹ Chu Khởi Tú đều đang ở vườn trái cây của gia đình, người mà cô gái ấy gặp là đứa con trai thứ ba của nhà họ Chu chuyến này về nhà đưa tiền. Lão tam nhận ra cô gái này, tối hôm ấy ông ta nhìn thấy ánh mắt của anh hai còn nồng nhiệt hơn cả lửa trại, cô gái này cũng luôn quanh quẩn bên cạnh anh hai ông ta. Sau khi làm rõ sự tình, lão tam người đã trở thành một nhà thầu nho nhỏ năm ấy chỉ do dự một phút đồng hồ liền đưa ra quyết định. Ông ta đưa cho cô gái kia một khoản tiền, bảo cô ta về nói với người nhà là ra ngoài làm thuê. Người nhà cô gái vui mừng vì cô con gái không được ăn học bấy nay đã tìm được công ăn việc làm, chẳng ngờ rất nhanh sau đó cô ta bị lão tam sắp xếp cho ở trong một căn nhà của người dân ở trên trấn đợi sinh con.

Vào trước đêm tốt nghiệp, Chu Khởi Tú thông qua người bạn cùng lớp là Thẩm Hiểu Tinh mà bất ngờ gặp gỡ được với Phùng Gia Nam, hai người vừa gặp đã yêu, nhanh chóng bước vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt. Lão tam đã gặp Phùng Gia Nam một lần ở thành phố, lúc anh hai gặp ông ta còn đặc biệt dẫn bạn gái theo. Nhưng ông ta cũng nhớ rất rõ ràng, lúc nghe thấy tiếng động phát ra khi ăn mì của mình, ánh mắt của cô gái Phùng Gia Nam kia toát lên vẻ giễu cợt.

Trong mắt lão tam, cô gái này cũng chẳng có gì nổi bật. Những cô gái xinh đẹp rất nhiều, gia thế tốt, học vấn cao cũng không phải không có, dạng người phụ nữ thế nào mà anh hai ông ta chẳng tìm được? Đây chỉ là nhất thời mê muội, không chừng bọn họ sẽ chia tay sớm thôi. Ông ta thẳng tính, ý định ban đầu khi giữ lại đứa nhỏ kia là vì dù sao nó cũng là con ruột của anh hai ông ta, tiện thể chọc tức Phùng Gia Nam một chút cũng tốt.

Nhưng mà, lão tam không bao giờ ngờ tới, Chu Khởi Tú trải qua muôn vàn khó khăn, thậm chí thuyết phục bố mẹ Phùng Gia Nam cao cao tại thượng đồng ý, vừa tốt nghiệp không lâu liền cưới Phùng Gia Nam. Trong căn nhà ở thị trấn, bụng của cô gái kia đã to lên rõ ràng, bất luận lão tam cho cô ta bao nhiêu tiền, cô ta cũng không chịu "tạo nghiệt". Lão tam sợ hãi, cuối cùng nói rõ chuyện này với bố mẹ và anh cả. Cả nhà suốt đêm không ngủ, sáng hôm sau, hai ông bà già đưa ra quyết định, nếu đã như vậy thì sinh đứa trẻ này ra, vừa hay con cháu trai của nhà bọn họ cũng không nhiều, đến mãi bây giờ cũng chỉ có nhà lão tam có một đứa con trai. Bọn họ bồi thường cho cô gái kia, đưa đứa trẻ vừa sinh ra tạm thời nuôi ở nhà mẹ của chị dâu cả Chu Khởi Tú.

Khi Chu Khởi Tú biết được chân tướng, ông cũng đang chìm đắm trong sự vui mừng của người được làm cha, chẳng qua là sự vui mừng này đến từ đứa con vừa mới thành hình trong bụng của Phùng Gia Nam. Lão tam mang đến tin tức này đối với Chu Khởi Tú mà nói không khác gì sét đánh giữa trời quang. Ông dùng lý do sức khỏe của mẹ không tốt về quê thăm đứa trẻ kia, sau khi trở về cả người hoảng hốt, vô cùng tiều tụy. Phùng Gia Nam bị cục cưng trong bụng thu hút toàn bộ sự chú ý chỉ nghĩ rằng Chu Khởi Tú chăm sóc người bệnh nên mệt mỏi, thương xót không thôi. Lão tam thường xuyên biếu tặng đủ loại quà cáp, bà cũng chỉ cho rằng người chú út này thương yêu đứa cháu trai chưa chào đời.

Trong lòng Chu Khởi Tú không phải chưa từng oán trách lão tam, nhưng ông cũng hiểu rõ đây là mầm mống tai họa lưu lại trong lúc phong lưu nhất thời của bản thân. Chuyện đã sai rồi, ca thán hối hận cũng chẳng ích gì. Người nhà ông đã nói sẽ giúp ông chăm sóc đứa con này, đồng thời sẽ không nhắc bất kỳ một chữ nào trước mặt người vợ mới cưới của ông. Lão tam cũng đã thề sẽ giữ bí mật. Chu Khởi Tú không muốn đánh mất Phùng Gia Nam, chỉ có thể nuốt xuống bí mật này từ đây, đối xử với bà càng ngày càng cẩn thận che chở, càng ngoan ngoãn phục tùng.

Chỉ là sự bình yên trong cơn giả dối cũng không thể kéo dài quá lâu. Sau khi Phùng Gia Nam mang thai kiên quyết từ chối hảo ý muốn đến chăm sóc cô của bố mẹ Chu Khởi Tú, tuy ngoài mặt bà nói là sợ người già mệt mỏi, nhưng lão tam lại nhận định bà xem thường người nhà ở dưới quê, trong lòng không vui. Nhân dịp mẹ ruột Chu Khởi Tú đại thọ sáu mươi tuổi, thai tượng của Phùng Gia Nam không ổn định, không thể về quê chúc thọ, lại bởi vì nửa năm tiền lương của Chu Khởi Tú không biết đi về nơi nào mà chất vấn không thôi. Lão tam bắt gặp hai vợ chồng họ tranh cãi, mượn hơi men trách bà quản quá rộng, Chu Khởi Tú dùng tiền của mình chăm sóc con mình cũng là việc bình thường.

Thực ra lão tam chỉ nói đến nửa câu đầu đã kịp thời ngừng lại. Nhưng Phùng Gia Nam không phải là người dễ gạt, từ trong lời nói của chú út và khuôn mặt trắng bệch của Chu Khởi Tú liền nhìn ra manh mối. Khi bà chất vấn, Chu Khởi Tú bởi vì trong lòng luôn áy náy bất an mà không thể giữ vững được bí mật này nữa.

Phùng Gia Nam mang thai bảy tháng rưỡi sinh non ngay trong đêm đó. Nếu không phải nhà họ Phùng năm ấy vẫn còn có nhiều mối quan hệ, kịp thời tìm được bác sĩ khoa sản giỏi nhất địa phương, bằng không hậu quả khó bề tưởng tượng. Phùng Gia Nam suýt chút nữa không thể giữ được đứa con trai sinh không đủ tháng, sau khi sinh xong do mất máu quá nhiều khiến tử cung bị tổn thương nặng, từ nay về sau bà không thể sinh con được nữa.

Sau đó không ai muốn nhắc đến chuyện đau khổ lằng nhằng này nữa. Chu Toản sinh ra không làm tiệc đầy tháng, cũng không có tiệc trăm ngày. Không chỉ là do sức khỏe anh không tốt, mà còn bởi vì trong những ngày tháng đó, Phùng Gia Nam căn bản không cho Chu Khởi Tú và người nhà họ Chu đến gần bà và con trai bà nửa bước. Sau khi mẹ con hai người xuất viện thì về thẳng nhà họ Phùng, bố mẹ Phùng gia bày tỏ ủng hộ quyết định ly hôn của con gái.

Cũng không ai biết vì sao về sau Phùng Gia Nam lại tha thứ cho Chu Khởi Tú. Người nhà họ Chu đều không rõ tình tiết bên trong như thế nào. Bố mẹ Chu Khởi Tú không đành lòng nhìn đứa con trai cưng nhất của mình vì chuyện này mà suy sụp, hai lần ra mặt nói chuyện, nhưng ngay cả mặt mũi bố mẹ nhà họ Phùng cũng chưa được gặp. Phùng Gia Nam và Chu Khởi Tú trước giờ chưa từng nhắc lại đoạn quá khứ này, cho dù là lúc cãi nhau kịch liệt nhất. Chu Toản nghe được vài đoạn rời rạc trong lúc bà ngoài bị bệnh nặng nói mớ, hình như Chu Khởi Tú quỳ xuống trước mặt bố mẹ vợ, không chỉ đồng ý để từ nay Chu Toản theo họ mẹ, mà còn hoàn toàn đồng ý với yêu cầu cực đoan của Phùng Gia Nam.

Theo tính cách mạnh mẽ và quyết tuyệt của Phùng Gia Nam, người làm con như Chu Toản không thể nào tưởng tượng ra được bố mình rốt cuộc đã thỏa hiệp điều gì mới có thể làm cho gương vỡ lại lành. Tóm lại, kết quả nhìn thấy là cuối cùng sau khi Phùng Gia Nam thuyết phục được bố mẹ vẫn để cho Chu Toản theo họ "Chu" của bố. Ông bà nội của Chu Toản hứa vĩnh viễn không cho đứa con bên ngoài kia của Chu Khởi Tú nhập vào gia phả nhà họ Chu, Chu Khởi Tú cũng sẽ không nhận nó, chỉ gửi nuôi ở nhà mẹ của bác cả gái, để đứa trẻ kia được ăn no mặc ấm. Chu Toản không trở thành đứa trẻ của gia đình đơn thân, nhưng mối quan hệ của mẹ anh và người nhà họ Chu lại gián đoạn đằng đẵng mười năm.

Chu Toản không hề căm hận người "anh trai" mà anh chỉ gặp mới gặp một lần kia, thậm chí có một dạo cũng cho rằng đối phương vô tội. Trong lòng Chu Toản, Vi Tử Khiêm giống như một bóng dáng mơ hồ trong một thế giới khác, tồn tại, nhưng lại không hề liên quan đến anh. Nhưng anh không ngờ rằng, thật ra khoảng cách giữa bọn họ chỉ cách nhau một tờ giấy mỏng manh yếu ớt mà thôi, chỉ cần người có lòng khẽ đâm vào, chiếc bóng này sẽ lập tức cuốn đến, chiếm hết những thứ bấy lâu nay vẫn luôn thuộc về anh.

Mn đọc rồi cho tớ xin 1 click thả ủng hộ để mình lên chap nhó ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro