Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Yêu vốn dĩ là trói buộc

Sau khi Kỳ Thiện ngừng khóc, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, việc đầu tiên cô làm đó là gỡ miếng ngọc và bồ đề đang đeo trên cổ ra, đặt xuống cạnh tay Chu Toản.

"Cậu có ý gì?" Chu Toản lạnh lùng hỏi.

"Dì Gia Nam đưa miếng ngọc này cho tôi, bảo tôi trước tiên cứ giữ giùm cậu. Nếu như có một ngày cậu gặp được người con gái mà cậu yêu thương thật lòng thì lại trả cho cậu cũng không muộn." Kỳ Thiện nói tiếp, "Cậu sẽ gặp được rất nhiều cô gái, có thật lòng hay không, chỉ có bản thân cậu biết."

Chu Toản cũng bắt đầu bực bội, "Cứ mỗi khi tức giận lại lấy mấy thứ này xả giận, tôi không ấu trĩ như cậu!"

Kỳ Thiện cúi đầu, vệt nước mắt trên mặt vẫn chưa khô hoàn toàn, nhưng đã không còn đau buồn nữa, "Tối nay cậu đừng ở nhà tôi nữa, được không?"

Chu Toản mất mấy giây để tiêu hóa câu này, sau khi xác định Kỳ Thiện không phải nói đùa, anh cắn răng đứng dậy định đi, hung dữ đáp: "Cậu đừng hối hận!"

"Đem ngọc của cậu đi. Cậu không muốn thì trả cho dì Gia Nam, đỡ phải làm hỏng một món đồ tốt." Kỳ Thiện nhắc nhở thêm lần nữa, lời nói của cô giống như đang nói một chuyện không liên quan với một người không liên quan.

Chu Toản từ trên cao nhìn xuống, trên mặt toàn là vẻ xem thường, "Ngọc của mẹ tôi thì thôi đi, chuỗi bồ đề kia vốn dĩ cũng không đáng tiền, bị cậu đeo trên người lâu như vậy, đến màu sắc cũng thay đổi rồi, tặng đi thì ai thèm lấy nữa?"

Kỳ Thiện ngẩn người, quay người kéo hộc tủ trên đầu giường ra, lật tìm một lúc. Cô không tìm được cây kéo nhỏ của mình, hai tay dùng sức, kéo mạnh hạt bồ đề thắt trên miếng ngọc ra. Nút thắt không chịu được sức mạnh, hạt bồ đề bị kéo bung ra vung vãi khắp nơi. Cô ném những hạt châu còn sót lại trong tay mình vào thùng rác, đưa cho anh sợi dây chuyền chỉ còn mặt ngọc.

Chu Toản tức đến bốc hỏa, cầm sợi dây chuyền lại, chỉ vào mũi Kỳ Thiện mắng: "Cậu có bản lĩnh thì vứt hết những món đồ tôi tặng cậu từ nhỏ đến lớn đi, không được giữ lại thứ gì!"

Đến tối, hành lý của Chu Toản cơ bản đã sắp xếp xong. Thẩm Hiểu Tinh gõ cửa phòng anh rồi đi vào.

"Mẹ Thiện con đang định nói với mẹ..."

Chu Toản nhìn thấy túi lớn trong tay Thẩm Hiểu Tinh, bỗng nhiên chẳng còn tâm trạng nói những lời tiếp theo nữa. Túi rác màu đen kia căng phồng, chỉ cần mở ra, thì sẽ mang máng nhìn thấy một bộ bản khắc gỗ Doreamon phiên bản giới hạn, giấy ghi chú bị ố vàng, kiếm gỗ nhỏ bằng gỗ đào, dây chuyền bằng vỏ sò, hạt óc chó được điêu khắc tinh xảo, ve sầu được điêu khắc bằng ngọc bích, bọ ngựa bằng trúc, hộp gỗ sơn mài, vòng tay gỗ bạch đàn, vòng tay sáp ong, ghim cài áo cổ, còn có hạt bồ đề bị vương vãi... Anh không nhớ được là mình đã tặng Kỳ Thiện nhiều món đồ như vậy, có những thứ quá lâu cho nên đã quên bẵng đi rồi. Bọn chúng được cất giữ trong chiếc tủ kia của Kỳ Thiện, giống như u hồn ẩn nấp, bây giờ được thấy lại ánh mặt trời lần nữa.

"Ban nãy dì nhặt được từ thùng rác ở ngoài cổng. Nó không cần nữa, dì lại đến để nghe thử ý kiến của con. Định vứt thật ư?" Thẩm Hiểu Tinh hỏi Chu Toản. Mấy câu bọn họ cãi nhau sau đó âm thanh quả thực rất lớn, Thẩm Hiểu Tinh và Kỳ Định ở dưới lầu mở ti vi cũng bị kinh động.

Chu Toản nhận lấy bọc đồ kia, không nói là giữ, cũng không nói là vứt. Trước mặt Thẩm Hiểu Tinh, anh lộ ra vẻ hơi khổ sở, buồn bã đáp: "Là cậu ấy không cần nữa, liên quan gì tới con?"

"Được." Thẩm Hiểu Tinh gật đầu, lại nói, "A Toản, nghe nói mấy hôm nay con tính đi, trước khi đi thì về bầu bạn với bố con cũng tốt."

"Mẹ Thiện, con không muốn sống một mình ở Canada nữa." Chu Toản ấm ức giống như một đứa trẻ.

"Đây là chuyện con đã đồng ý với mẹ con. Bản thân mình đã quyết định rồi thì không nên tùy tiện hối hận." Thẩm Hiểu Tinh bình tĩnh đáp.

"Dì cũng muốn con đi à?" Chu Toản ngồi xuống ghế, luồn tay vào tóc, giận dỗi đáp, "Tiểu Thiện ghét con, dì cũng chẳng chịu giúp con!"

Thẩm Hiểu Tinh vừa tức vừa buồn cười. Bà thật lòng thương Chu Toản. Anh vừa sinh xong xuất viện, bế trong lòng bé cỏn con, mẹ ruột anh không có sữa, Thẩm Hiểu Tinh cho mỗi đứa bú một bên, Chu Toản yếu ớt hơn nên luôn bị Kỳ Thiện dùng chân đá cho khóc om sòm. Mấy bà mẹ nằm kế bên tưởng bà sinh một đôi long phượng, nhưng bọn chúng rốt cuộc cũng chẳng phải anh em ruột, nếu không thì cũng bớt được khá nhiều phiền não. Bà vỗ vỗ lên cánh tay Chu Toản, than thở đáp: "Dì không muốn biết tại sao bọn con lại cãi nhau. Con hiểu tính nó, Tiểu Thiện không phải là một người dễ dàng đưa ra quyết định, nhưng một khi đã quyết định rồi, thì ai cũng hết cách, trừ phi bản thân nó tự suy nghĩ lại. Dì muốn bọn con đều luôn vui vẻ, nhưng nếu như Tiểu Thiện hy vọng con cho nó chút không gian, thì hy vọng con tôn trọng quyết định của con bé."

Hai ngày sau, Chu Toản bay đi Canada. Phùng Gia Nam bay qua đó đón tết với Chu Toản. Bà cô sống ở Vancouver hai mươi mấy năm tuổi tác cũng đã lớn, căn bản không còn sức lực quản thúc con cháu, Chu Toản đã dọn ra ngoài sống từ lâu. Phùng Gia Nam đợt này phát hiện Chu Toản và cô gái Ukraine qua lại rất thân thiết, bà đến đó ngày thứ hai thì bắt gặp cô gái đó đến đưa đồ ăn cho Chu Toản, đối phương thế mà có chìa khóa nơi ở của anh. Phùng Gia Nam nhắc nhở con trai phải chú ý sự riêng tư của bản thân, bị Chu Toản không mặn không nhạt qua loa vài câu. Anh nói cô gái kia dù sao cũng sẽ không phải là con dâu của bà, tay của bà có thể đừng vươn dài như thế được không.

Phùng Gia Nam tức giận không nhẹ, có ý định dạy dỗ Chu Toản một trận, biện pháp duy nhất là chỉ có thể quản thúc vấn đề kinh tế của anh. Bà giảm bớt chi phí sinh hoạt của Chu Toản, chỉ có anh sinh hoạt phí ở mức cơ bản nhất. Chu Toản cũng không oán trách, chẳng bao lâu sau, Phùng Gia Nam nghe nói anh lấy lý do tiết kiệm tiền phòng dọn đến ở chung với cô gái gì gì đó.

"Mẹ con chúng mình chắc là kẻ thù ở kiếp trước." Sau khi sự việc xảy ra Phùng Gia Nam kể khổ với Thẩm Hiểu Tinh. Thẩm Hiểu Tinh cười đáp: "Nếu như là kẻ thù kiếp trước, cũng là cậu đã nợ nó, kiếp này đến để trả nợ thôi." Nói đùa thì nói đùa, Thẩm Hiểu Tinh cũng khuyên bạn thân, con trẻ đã lớn rồi, không thể quản thúc thô bạo giống như trước đây nữa. Đặc biệt là tính cách giống như Chu Toản, có đôi lúc, không nên cấm đoán mà hãy cứ để mặc, bỏ đó không quản, anh với cô gái kia chưa chắc đã được lâu dài. Lùi một vạn bước mà nói, bọn họ cuối cùng nếu thật sự có thể tu thành chính quả, tốt hay xấu đều là lựa chọn của bản thân anh.

Phùng Gia Nam không nhịn được hỏi thăm tình hình gần đây của Kỳ Thiện. Lúc này bà mới biết được từ Thẩm Hiểu Tinh, Kỳ Thiện và Chu Toản đã rất lâu rồi không liên lạc với nhau. Ban đầu Chu Toản còn thường nhân dịp cuối tuần gọi điện thoại đến nhà cô, trên danh nghĩa là trò chuyện với Thẩm Hiểu Tinh, thực tế thì mọi người đều biết thừa là anh có ý khác. Từ đầu chí cuối Kỳ Thiện chưa từng nhận điện thoại của Chu Toản, nghe nói các phương thức liên hệ khác của anh cũng đã bị cô đưa vào anh sách đen hết rồi. Chu Toản vốn dĩ không phải là người ưa luồn cúi, dần dà, dường như cũng hết hi vọng đối với chuyện này, tình bạn gần hai mười năm của hai người không hề dự báo đi vào ngõ cụt.

Phùng Gia Nam hỏi thăm Thẩm Hiểu Tinh có biết nguyên nhân hai người họ trở mặt hay không. Thẩm Hiểu Tinh nói bà cũng không rõ chi tiết lắm, chỉ mang máng nghe được hai người họ cãi nhau một trận lớn, sau đó Kỳ Thiện khóc, Chu Toản tức giận đùng đùng, triệt để thanh toán đồ vật từ nhỏ đến lớn tặng nhau qua lại, lớn thì là dây chuyền ngọc Phùng Gia Nam tặng, nhỏ thì đồ thủ công làm lúc bọn họ học mẫu giáo, chẳng món nào thoát khỏi. Kỳ Thiện gom hết những vật dụng của Chu Toản chiếm cứ trên gác lửng nhà cô, ngay cả hoa cô trồng giúp anh cũng đồng loạt đóng gói đưa trả về nhà anh. Hai người bày ra dáng vẻ đến chết cũng không qua lại nữa.

"Nếu giữa bọn chúng xảy ra vấn đề, chắc chắn khả năng lớn nhất người sai là tên khốn kiếp A Toản rồi. Phùng Gia Nam có hơi buồn bã, "Có lúc mình nghĩ, bọn chúng cứ mãi là những đứa trẻ vô ưu vô lo thì tốt biết mấy."

Về phương diện này Thẩm Hiểu Tinh rộng rãi hơn nhiều, bà nói: "Những chuyện mình không quản nổi, thì cứ để nó thuận theo tự nhiên là được."

Trên thực tế đúng như dự liệu của Thẩm Hiểu Tinh, Phùng Gia Nam cố ý không hỏi han chuyện của Chu Toản và cô gái Ukraine kia, chưa đến ba tháng sau truyền đến tin tức Chu Toản và cô gái kia đã chia tay. Chu Toản nói đối phương đã thích một tên người Đức, giọng điệu của anh không hề nghe ra chút tiếc nuối và buồn bã nào, nom dáng vẻ thì bản thân anh cũng chẳng hề rảnh rang.

Phùng Gia Nam có vấn đề càng đáng quan tâm hơn, bà chất vấn chuyện xin học đại học của Chu Toản chuẩn bị đến đâu rồi, có trường học lý tưởng nào không, có nắm chắc không, bà có thể cho anh lời khuyên. Chu Toản ngoài miệng nói bản thân mình đã chuẩn bị tài liệu rồi, không cần bà phải phiền lòng, sau đó lại nói, dù sao thì cũng chỉ kiếm tấm bằng, trường chui có mà đầy. Phùng Gia Nam hơi nguội lòng. Bà nhân thời gian nghỉ trưa gọi điện thoại cho anh, bên đó chắc đang là nửa đêm, nhưng âm thanh xung quanh vẫn ầm ĩ vô cùng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng la hét của con gái, chẳng biết anh vẫn còn đang lăn lộn ở bữa tiệc nào.

Phùng Gia Nam chưa bao giờ hiểu rõ sâu sắc được hơn giờ phút này, bà đưa con trai một mình ra nước ngoài hoàn toàn là một sai lầm, hơn nửa đời người của bà đều là một chuỗi những sai lầm tích lũy lại.

"Còn chuyện gì không?"

Đây là câu cửa miệng Chu Toản thường dùng để kết thúc cuộc gọi. Phùng Gia Nam nhanh chóng chuyển chủ đề nói chuyện, "Mẹ nghe nói con và Tiểu Thiện đã không còn liên lạc nữa. Mẹ quên nói với con, trước khi bọn con cãi nhau, mẹ và con bé có nói chuyện kỹ càng một lần, có lẽ mẹ biết trong lòng con bé nghĩ gì... Vết muỗi cắn trên cổ con bé là chuyện tốt mà con làm đúng không?"

Chu Toản im lặng, nhưng tiếng ồn trong điện thoại của anh đã dần dần biến mất. Phùng Gia Nam cũng không thèm để ý đến phản ứng của anh, tiếp tục nói: "Là mẹ khuyên Tiểu Thiện kịp thời quay đầu, cách xa con một chút. Mẹ từng cho rằng, con là con trai của mẹ, mẹ là người vẫn luôn dạy dỗ giáo dục con, chắc là con sẽ không giống bố của con đâu. Kết quả mẹ sai rồi, gen di truyền là thứ không thể thay đổi... Nói như thế còn là đề cao con rồi đấy, bố con tuy rằng chuyện tình cảm không chung thủy, nhưng sự nghiệp ít nhiều còn chịu cố gắng. Còn con, ngoài khuôn mặt và chút khôn vặt kia ra thì còn có gì nữa? Con đi gây họa cho người khác đi, ai mà chịu yêu cái đồ bỏ đi như con thì cứ việc yêu. Bỏ qua cho Tiểu Thiện, con không xứng với nó, cũng không xứng với bất kỳ cô gái tốt nào cả."

Chu Toản im lặng đợi mẹ mình nói xong, một lúc lâu sau mới hừ mũi khinh thường, "Con bảo Kỳ Thiện làm sao mà trở nên cứng rắn như thế, hóa ra là có được sự chỉ điểm của mẹ, cũng đúng, mẹ và cậu ấy trước giờ suy nghĩ giống nhau như đúc. Mẹ cho rằng con sẽ khóc lóc cầu xin cậu ấy, không ăn không ngủ được vì cậu ấy sao? Cậu ấy có gì hơn người chứ, mấy cô gái giống như cậu ấy bên cạnh con quơ tay là vớ được cả đống. Mẹ chuyển lời cho Kỳ Thiện giúp con, chơi không nổi thì nghỉ sớm!"

"Con tự mình đi nói với nó! Ngày tháng còn dài lắm, mẹ mong sao con đừng có mà hối hận. Nể mặt con là con trai của mẹ, nhắc nhở con một câu: Dùng phương thức tổn thương một người để thể hiện sự quan tâm của mình, là hành vi ngu xuẩn nhất..."

"Chẳng phải là con đang học theo mẹ sao? Ban nãy mẹ nói cái gì, "gen di truyền chính là gen di truyền"! Chuyện tình cảm của bố con có rách nát thế nào, người phụ nữ ông ấy ngủ càng ngày càng trẻ, mẹ không phục, thì cũng đi kiếm một tên trai trẻ. Nhưng trong quá trình này bố con là đang hưởng thụ, còn mẹ, mẹ ly hôn, tranh giành được một đống tài sản, lại thăng chức, cũng có đàn ông theo đuổi mẹ, nhưng tại sao cứ mãi rề rà không chịu đốt lá thư bố con viết cho mẹ năm đó? Thêm mười năm nữa ông ấy vẫn còn mấy cô gái trẻ ôm ôm ấp ấp, mười năm sau tên trai trẻ kia của mẹ còn dám sờ vào lương tâm nói yêu mẹ không? Người không tim không phổi mới sống được vui vẻ, mấy thứ này là con học hỏi từ mấy người đó."

Phùng Gia Nam không ngờ con trai sẽ nói như vậy, bà khẽ nói: "Có khi đến chết mẹ cũng sẽ không đốt lá thư kia, đồng thời, có đến chết mẹ cũng sẽ không tha thứ cho ông ấy. Chẳng có gì hay ho để nói cả, may mà Tiểu Thiện và con sẽ không có cơ hội để đi đến bước đường này của mẹ và bố con."

Chu Toản vô cớ bốc hỏa: "Chuyện của con và cậu ấy không cần mẹ quan tâm. Mẹ cảm thấy như vậy là muốn tốt cho con, thực ra là muốn thỏa mãn cái tính thích kiểm soát của mẹ mà thôi. Mẹ không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, trong chuyện tình cảm mẹ là một kẻ thất bại đáng thương, không kiểm soát được người đàn ông của mình, mới biến thái mà muốn kiểm soát cuộc sống của con!"

Đầu bên kia điện thoại yên lặng một lúc lâu, Chu Toản muốn cúp điện thoại, nghe thấy giọng nói buồn bã và mệt mỏi của mẹ anh, bà nói: "Đánh bại được mẹ, thì con sẽ thắng sao? A Toản, yêu làm sao mà không gò bó trói buộc được chứ!"

Sau đó có lẽ bọn họ còn cãi thêm vài câu, nhưng Chu Toản không còn nhớ nữa. Bốn ngày sau, vào giờ nghỉ trưa ngắn ngủi Phùng Gia Nam bắt xe từ khu vực trung tâm đi về hướng Nguyên Lãng, chiếc xe taxi bà ngồi va chạm với một chiếc xe hàng khi giao nhau trên đường. Phùng Gia Nam tử vong tại chỗ, người tài xế cũng ngừng thở khi trên đường được đưa đến bệnh viện. Không ai biết tại sao lúc bấy giờ bà phải đi ra ngoài, là gặp khách hàng hay hẹn gặp bạn bè, đáp án theo sự qua đời của đương sự mà trở thành một câu đố.

Chu Toản đáp chuyến bay đi Hồng Kông ngay trong đêm xảy ra tai nạn, xử lý hậu sự của Phùng Gia Nam cùng với Thẩm Hiểu Tinh người vội vàng chạy đến. Chu Khởi Tú vốn dĩ cũng muốn đến, nhưng bị Chu Toản từ chối. Bất luận là về mặt pháp luật hay tình cảm mà nói, Phùng Gia Nam và ông đã không còn vướng mắc gì nữa. Chu Toản kiên quyết tin rằng mẹ anh sẽ không muốn Chu Khởi Tú tiễn bà đoạn đường cuối này. Điều duy nhất anh không xác định là, mẹ anh có phải cũng không muốn gặp lại đứa con trai bất tài này hay không.

Chiếc xe taxi gặp tai nạn bị hư hỏng nghiêm trọng, di thể của Phùng Gia Nam cũng không thể may mắn thoát khỏi. Chu Toản đi nhận thi thể, nếu không phải nhìn thấy vết sẹo mờ mờ ở mu bàn tay phải vẫn còn nguyên vẹn kia, anh sẽ không thể nào tin nổi đống máu thịt bấy nhầy kia là mẹ của anh.

Vết sẹo kia là vết thương cũ hơn mười năm trước, bấy giờ Chu Toản mới bảy tuổi không nghe lời cứ một mực đòi học đạp xe đạp, trong đám bạn cùng chơi với anh chỉ còn mỗi anh không biết chạy xe, ngay cả Kỳ Thiện tháng trước cũng đã bắt đầu chậm rì rì lắc lư đạp xe qua lại ở con đường trước cổng. Phùng Gia Nam đi theo phía sau xe, Chu Toản không để cho bà giữ, vì để thoát khỏi bà, anh đạp càng nhanh, tay lái không vững, tông vào bậc thang bên phải của bờ đê. Dưới tình thế cấp bách Phùng Gia Nam đã nắm lấy căm xe đạp ở bánh xe... cũng là bàn tay này bốn hôm trước đã gọi một cuộc điện thoại e rằng là cuộc gọi khiến bà thất vọng nhất cuộc đời.

Di thể được hỏa táng. Bấy giờ, ở nhà tang lễ ngoài Chu Toản, còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, sắc mặt đau buồn. Chu Toản biết đây nhất định là người tình trẻ tuổi của mẹ anh hồi còn sống. Đồng thời anh cũng không đồng ý với thỉnh cầu nhìn mặt Phùng Gia Nam lần cuối của người đàn ông này. Mẹ anh cả đời ưa trọng hình thức bề ngoài, sĩ diện, sống kiêu ngạo hơn bất cứ ai, hình ảnh bà lưu lại trong lòng người yêu thích bà chắc hẳn cũng nên mãi mãi lưu giữ lại dáng vẻ này.

Quá trình đợi hỏa táng thi thể, Chu Toản có cuộc trò chuyện ngắn ngủi với người đàn ông kia. Thẩm Hiểu Tinh cũng không biết bọn họ nói gì, ngày hôm sau, đồ dùng cá nhân của Phùng Gia Nam lúc sống được người ta mang đến khách sạn nơi bọn họ ở, người đàn ông kia từ đó không hề xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ nữa. Thẩm Hiểu Tinh cũng hứa sẽ không nhắc bất kỳ điều gì về sự tồn tại của người kia. Chuyện tình cảm này của Phùng Gia Nam vốn dĩ đã có ít người biết, từ đây không lưu lại dấu vết theo xương cốt của bà mà hóa thành tro bụi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro