Chương 1: Nhớ Tiểu Kiều thuở ban đầu
Chờ đợi mệt mỏi nhất không phải là chờ mãi không đến, mà là không thể đoán trước được kết quả. Giả dụ ngay bây giờ bạn lựa chọn bỏ cuộc, thì có nghĩa là tất cả thể lực và tâm huyết bạn bỏ ra ở hàng ngàn giây phút trước đó đều uổng phí. Chờ đợi một ngày hay chờ đợi một đời, trước khi có kết quả đều chẳng có gì khác biệt, kết quả cuối cùng chỉ đơn giản phân thành 2 loại: Thành công hoặc thất bại.
Có khi một giây sau người đó sẽ đến thì sao?
Hoặc có khi đợi thêm một chút nữa sẽ có kết quả thì sao?
Nhà phát minh vĩ đại Edison chính là nhờ sự kiên trì bền bỉ không bỏ cuộc mà phát minh ra bóng đèn đó!
Kỳ Thiện nghĩ, tại sao cô không thể cũng ôm tâm lý gặp may như thế chứ? Không nên đợi cũng đợi rồi, xấu hổ cũng xấu rồi. Một đám cưới bị tạm hoãn dù sao cũng đỡ hơn là cô dâu bị chú rể cho leo cây. Cô đứng một mình ở vòng hoa tươi trước lễ đài, khuôn mặt dưới khăn voan bình tĩnh như tượng, nhưng suy nghĩ đã sớm không còn ở đây, dường như hoàn toàn không phát hiện ra tiếng nhạc phía sau dần dần bị những tiếng thì thầm lấn át, chỉ nắm chặt bó hoa cưới trong tay, trầm mặc chờ đợi. Chờ đợi là sở trường của Kỳ Thiện, giống như sở trường của cô là tha thứ cho anh vậy.
"Chắc anh ta không đến đâu." Bạn thân có lòng tốt khuyên nhủ bên tai.
Kỳ Thiện chăm chú nhìn mũi giày của mình, chậm rãi lắc đầu.
"Cậu dựa vào đâu mà tin tưởng anh ta như thế?" Người bên cạnh cũng đau lòng cho sự cố chấp của cô.
"Đúng vậy, nếu đến thì anh ta đã đến từ lâu rồi."
"Anh ta vốn dĩ chẳng muốn kết hôn với cậu."
"Cậu ngốc quá..."
Những lời bàn tán và chất vấn bỗng chốc bủa vây lấy cô.
Kỳ Thiện không chịu nổi sự quấy nhiễu nữa. Cuối cùng không nhịn được, lôi ra hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, bày ra trước mặt mọi người, chỉ để chứng minh hôn lễ này chẳng qua chỉ là hình thức. Anh sẽ lấy cô, bọn họ vốn dĩ là một.
Một chiêu này rốt cuộc có thể khiến xung quanh yên tĩnh trở lại – yên tĩnh đến mức khiến lòng người lo lắng.
Kỳ Thiện chần chừ mở khăn voan ra, lúc này mới phát hiện trên tay cô nào phải giấy chứng nhận kết hôn, rõ ràng chỉ là hai cuốn vở bài tập cũ kỹ.
Hai mắt cô tối sầm, chợt như sét đánh ngang tai.
.....
"Tỉnh rồi?" Triển Phi duỗi eo, cười hì hì nói, "Mơ thấy mộng đẹp gì thế ạ?"
Kỳ Thiện khẽ chớp mắt để thích ứng với sự thay đổi của ánh sáng, cô không giải thích với đồng nghiệp về giấc mơ vừa ly kỳ vừa hoang đường ban nãy. Triển Phi cũng không chú ý đến sự thay đổi ngắn ngủi trên gương mặt cô, chỉ nhỏ giọng oán trách, "Lãnh đạo của viện chúng ta đúng là keo kiệt. Khó khăn lắm mới tổ chức hoạt động tập thể một lần, không đặt vé máy bay cho chúng ta thì thôi đi, mười ba tiếng tàu hỏa, tốt xấu gì cũng phải đặt giường mềm chứ. Lưng của em sắp gãy ra cả rồi."
Tàu vừa đi qua một đường hầm dài, bên ngoài khung cửa đập vào mắt là bạt ngàn núi non và đồng ruộng, nhìn mãi cũng khiến đôi mắt mỏi mệt, trái tim trống rỗng. Rõ ràng trước khi ngủ gật Kỳ Thiện vẫn còn mắc kẹt trong việc lo được lo mất của sự chờ đợi, lại bứt rứt không yên vì tiếng ồn lúc có lúc không của âm thanh tín hiệu trên tàu hỏa, trong tình huống này mà vẫn có thể ngủ được, lại còn mơ một giấc mơ sống động như thật, đúng là không thể hiểu nổi. Chắc chắn là do tối qua ngủ không ngon. Trước đó tàu hỏa vẫn luôn di chuyển ở khu vực tín hiệu yếu, tin nhắn gửi đi mãi vẫn chưa nhận được trả lời, cô hoảng hốt suy nghĩ vẩn vơ, mới có thể quên đi giấc mơ đáng ghét kia.
Vừa nghĩ đến điện thoại, Kỳ Thiện mới phát hiện trên tay trống không, trước khi ngủ cô vẫn luôn cầm nó trong tay. Cô giật mình ngồi thẳng người dậy tìm kiếm xung quanh, kết quả trông thấy điện thoại bị kẹt ở khe hở của chỗ ngồi kế bên đùi, điện thoại hiển thị có ba tin nhắn chưa đọc, tin nhắn cuối cùng được gửi tới vào 18 phút trước. Cô vội vàng mở ra xem, rõ ràng mỗi câu mỗi chữ đều quen thuộc, nhưng xem xong lại hơi thẫn thờ, sợ bản thân mình vẫn chưa thực sự trở về thực tại sau giấc mơ kia, lại xem ngược, xem xuôi tin nhắn kia lần nữa.
12h26: Mấy giờ tới nơi?
12h29: Anh đi đón em được không? Có chuyện muốn nói với em.
12h34: Nhớ thì có nhớ, nhưng không phải là vì bánh gạo đỏ.
Mà Kỳ Thiện gửi tin nhắn cuối cùng vào lúc 12:21, lúc đó nửa đùa nửa thật hỏi anh: "Lúc nào cũng hỏi em khi nào về đến, nhớ bánh gạo đỏ em mang về cho anh thế sao?"
Màn hình điện thoại trong tay Kỳ Thiện đang tối dần. Tiếng lải nhải liên hồi của Triển Phi tựa như được truyền đến từ một nơi xa xôi.
"Mấy giờ rồi? Sắp đến chưa ạ?"
"Em đói sắp chết đến nơi rồi. Lần sau mà có hoạt động kiểu này, em xin thề nhất định phải nghỉ phép bệnh."
"Chút nữa chị có ngồi xe của đơn vị về trường không?"
"Chị Kỳ Thiện, chị đang làm gì vậy?"
"Kỳ Thiện!"
Bị bỏ mặc nên câu nói cuối cùng của Triển Phi gần như là hét lên, tức giận vỗ lên cánh tay của Kỳ Thiện.
Kỳ Thiện suýt chút nữa không đỡ được điện thoại, ngẩng đầu nhìn Triển Phi một cái, đáp: "Ừ..."
Triển Phi nói: "Nghĩ gì thế, xem giùm em mấy giờ rồi, rốt cuộc còn bao lâu nữa mới đến nơi?"
"À, còn một tiếng bốn mươi phút nữa."
Kỳ Thiện chột dạ cầm điện thoại ngoảnh sang một bên, sợ người khác phát hiện ra sắc mặt và đôi tai đang đỏ ửng của mình, lại khẽ cúi đầu xuống. "Sắp đến rồi."
Triển Phi đã quen với tính cách chậm chạp của Kỳ Thiện, nên vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của cô, than vãn nhàm chán rồi lại im lặng nằm nhoài nhìn ra ngoài cửa sổ. Kỳ Thiện lại xem mấy tin nhắn kia thêm lần nữa. Cánh tay bị Triển Phi vỗ vẫn còn hơi âm ỉ, nhắc nhở cô tính chân thật của mọi chuyện đang diễn ra trước mắt. Nghi hoặc, bất an, rụt rè e lệ... lại có chút vui vẻ, tất cả những cảm xúc này giống như một đàn kiến không có kỷ luật lặng lẽ men theo sống lưng bò dọc lên trên, đến khi chiếm cứ đại não của cô. Tiếng còi tàu ầm ĩ giống y như nhịp tim của cô lúc này, càng lúc càng dồn dập.
Cô đã nghĩ ra mấy cách trả lời, nhưng viết rồi lại xóa, giày vò đến khi điện thoại chỉ còn 20% pin, cuối cùng chỉ trả lời đơn giản ngắn gọn: "Bố mẹ em muốn đến rước em, trở về sẽ gọi điện thoại cho anh."
Hơn một tiếng đồng hồ còn lại bỗng nhiên trở nên nhanh vô cùng. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ càng lúc càng xuất hiện nhiều nhà cửa và biển quảng cáo, sắp đến ga rồi. Lúc đi ra, Triển Phi lại hỏi: "Chị Kỳ Thiện, chị về bằng cách nào thế, có muốn cùng gọi xe không ạ?"
Thư viện của bọn họ đã sắp xếp một chiếc xe đến đón, nhưng lại trực tiếp đưa về trường, mà Kỳ Thiện và Triển Phi đều sống ở bên ngoài.
Nhắc đến chuyện nhà, Kỳ Thiện lại thấy hơi đau đầu. Hôm qua lúc gọi điện thoại với người nhà, bố mẹ cứ nằng nặc đòi đến nhà ga đón cô, ban nãy cô cố ý không cho Tử Khiểm đến đón, để tránh phải giải thích với người lớn trong khi mối quan hệ của họ vẫn chưa xác định chắc chắn. Ai ngờ mười phút trước, mẹ cô gọi điện thoại đến nói đơn vị có việc phải tăng ca, mà bố của Kỳ Thiện lại không biết lái xe, vậy có nghĩa là bọn họ đều không thể đến được, sớm biết như thế.... Kỳ Thiện vừa định nói, thì điện thoại trong túi lại đổ chuông, cô lấy điện thoại ra nhìn thử, nhủ thầm: "Quả nhiên!"
Triển Phi đỡ hành lý giúp Kỳ Thiện, nghe cô có chút khó xử nói với người trong điện thoại: "Tôi biết ngay là bọn họ sẽ bắt cậu gánh nợ mà. Không cần, tôi tự gọi xe về... hôm nay cậu rảnh lắm hả .... à, thế cũng được!"
"Tiểu Kiều?" Triển Phi gần như đoán được là ai gọi tới, nhìn thấy Kỳ Thiện gật đầu, lại vừa cười vừa hỏi: "Cô ấy tới đón chị hả, có thể cho em đi ké không?"
Gần nhà ga đang tiến hành sửa chữa nên khó đón xe. Kỳ Thiện do dự trong phút chốc, cuối cùng vẫn bảo: "Được."
Xe đến đón cô vẫn còn trên đường, bọn họ phải chờ. Kỳ Thiện và Triển Phi tạm biệt đồng nghiệp trong đơn vị rồi lại lần lượt đi vệ sinh. Kỳ Thiện đứng một lúc trước bồn rửa mặt, ngẩn người nghĩ ngợi, sau khi về nhà gọi điện thoại cho Tử Khiểm nên nói gì đây? Hôm nay là cuối tuần, không biết là bây giờ anh ấy đang làm gì. Nếu cô vừa về đến, buổi tối lại muốn gặp ngay, như thế có phải hơi vội vã hay không? Cô dùng bàn tay mới vừa rửa xong đang còn hơi ẩm ướt, vuốt suôn mái tóc, nhìn bản thân mình trong gương, bất giác có chút xa lạ.
Khi Kỳ Thiện cúi đầu lau đi vết nước trên tay, chậm rì rì đi từ phòng vệ sinh ra ngoài, thì chỉ thấy hành lý của cô và Triển Phi nằm trơ trọi ở chỗ cũ, mà người vốn dĩ phải trông coi hành lý là Triển Phi lại không thấy tăm hơi. Cô gái Triển Phi này đúng là sơ sẩy quá đi, chẳng lẽ không biết ở nhà ga nhiều người qua lại, rất dễ mất đồ sao? Hay là lúc cô rời khỏi đã xảy ra chuyện gì chăng? Vừa nghĩ đến đây, Kỳ Thiện hơi lo lắng, vội vàng nhìn xung quanh, mãi đến khi nhìn thấy dáng người quen thuộc mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Thực ra Triển Phi chỉ đứng cách đó vài bước, nhưng vì cô nàng quay lưng lại với Kỳ Thiện, mà bên cạnh lại có cây trụ, thế nên Kỳ Thiện nhìn sơ qua thì không thấy được. Cô nàng đang nói chuyện với ai đó, nom bộ dáng rất chi là vui vẻ, lúc Kỳ Thiện kéo hành lý của hai người qua đó, thì bọn họ đang cầm điện thoại trao đổi phương thức liên lạc.
Thấy Kỳ Thiện đến gần, Triển Phi hưng phấn vẫy tay với cô.
"Đây là người bạn em mới quen." Kỳ Thiện vừa dừng chân, thì Triển Phi vừa cười vừa giới thiệu bạn mới với cô, nói xong lại tiếp tục nhập tên người liên lạc mới vào danh bạ, miệng lẩm bẩm. "Chu" trong triều đại "Chu", "Tán" trong tán mỹ phải không ạ?"
"Họ thì đúng rồi, còn "Tán" thì có bộ "Vương" ở kế bên nữa." Chủ nhân của cái tên đáp.
Triển Phi vẫn chưa nghĩ ra, nghi hoặc ngẩng đầu, "Bộ "Vương" kế bên?"
"Sắt bỉ ngọc toản, hoàng lưu tại trung". Anh ta cười bảo, "Lấy từ "Kinh thi"." Bố mẹ tôi thích học đòi văn vẻ.
Ngón tay của Triển Phi vẫn còn do dự đặt trên màn hình điện thoại, ánh mắt lại lưu luyến nụ cười của người kia.
Anh thấy Triển Phi vẫn chưa nghĩ ra, bèn cầm lấy điện thoại trong tay cô nàng, nhập vài chữ, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt cô nàng. Động tác của anh vô cùng tự nhiên, khiến cho hai má của cô gái hoạt bát trẻ tuổi nhất của thư viện Kỳ Thiện bỗng chốc đỏ bừng. Khi anh trả điện thoại lại cho chủ nhân của nó, Triển Phi vẫn còn ngơ ngác chưa kịp đưa tay nhận lấy.
Kỳ Thiện vội ho khan một tiếng, Triển Phi hiểu ý, mặt lại càng đỏ hơn, vội vàng nhận lấy điện thoại, không dám nhìn vào mắt anh nữa, vờ như đang nghiêm túc nghiên cứu cái tên mà anh vừa nhập vào điện thoại của cô nàng, không hề phát hiện ra giọng nói của mình đã không như ban đầu.
"Ôi, hóa ra là chữ "Toản" này... ít khi dùng để đặt tên lắm, em đoán đây cũng có nghĩa là một món đồ làm bằng ngọc." Triển Phi đã làm việc ở thư viện đại học G hơn nửa năm, tuy rằng công việc liên quan đến tư vấn cho khách hàng, nhưng số sách đọc được cũng không ít.
Chu Toản nghe Triển Phi nói xong chỉ cười chứ không đáp. Lần đầu tiên gặp mặt, Triển Phi cảm thấy lúc cười ánh mắt và nếp nhăn nơi khóe miệng của người đàn ông trẻ tuổi này mới thật đẹp làm sao. Chẳng trách chị Kỳ Thiện từng bảo cụm từ "Như hoa như ngọc" này ban đầu là dùng để miêu tả đàn ông, bấy giờ cô nàng chẳng tin. Xem ra bố mẹ anh thật biết đặt tên.
""Toản" có nghĩa là "cái thìa"." Người lên tiếng là Kỳ Thiện vẫn luôn im lặng nãy giờ, trong sự ngạc nhiên của Triển Phi và hàng lông mày hơi nhếch lên của Chu Toản, cô lại bổ sung một câu, "Làm bằng ngọc thì đúng rồi, nhưng loại ngọc này không phải thuần ngọc."
Nguyên tắc đối nhân xử thế của Kỳ Thiện trước nay luôn là "Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện", Triển Phi hoàn toàn không ngờ cô lại đột nhiên chêm vào một câu như thế. Mặc dù cô vẫn dùng giọng điệu bình thản để nói chuyện như mọi khi, cứ như đang thảo luận một vấn đề học thuật đơn giản, nhưng không hiểu tại sao lại khiến cho màu sắc của "Kinh thi" phát sinh biến hóa một cách tế nhị như thế.
Triển Phi há hốc miệng, kéo Kỳ Thiện về hướng "Chu Thìa", vừa cười vừa giải thích: "Đây là đồng nghiệp của em, Kỳ Thiện, là nhân viên quản lý ở bộ phận sưu tập của thư viện chúng em. Bệnh nghề nghiệp, anh đừng để ý."
Chu Toản hiển nhiên không hề để bụng.
Triển Phi cầm lấy hành lý từ trong tay Kỳ Thiện. Cuộc gặp gỡ tình cờ khiến người ta vui vẻ này là món quà lớn nhất trong chuyến đi lần này, những điều nên nói đã nói xong rồi, những điều chưa nói nên lời bây giờ cũng chưa phải lúc để nói.
"Chúng em đi đây, rất vui vì quen biết anh." Triển Phi ngẩng đầu lên nhìn Chu Toản, dịu dàng nói, "Sau này nếu như em gọi điện thoại cho anh hỏi này hỏi nọ thật, thì anh không được chê em phiền đâu đấy!"
Chu Toản cười bảo, "Vậy còn phải xem em hỏi gì."
Anh nói thế, nhưng trực giác của Triển Phi mách bảo rằng anh ấy hẳn là không ghét mình. Mật ngữ 12 chòm sao nói tháng này cô nàng sẽ gặp vận đào hoa, tuần trước cô nàng mới nhờ chị Kỳ Thiện xâu cho mình một chuỗi vòng tay pha lê màu hồng, chẳng lẽ linh nghiệm đến thế sao?
Những suy nghĩ của cô nàng đều viết hết lên đuôi mày khóe mắt, lại có chút thẹn thùng muốn che giấu, vội vàng lảng sang chuyện khác hỏi Kỳ Thiện: "Tiểu Kiều đến chưa? Xe của cô ấy đỗ ở đâu ạ?"
Lông mày của Chu Toản lại càng nhướng cao hơn, đáng tiếc Triển Phi chỉ chú ý đến vẻ mặt phức tạp của Kỳ Thiện.
Kỳ Thiện hất cằm chỉ vào người đứng bên cạnh Triển Phi.
"Tự em hỏi cậu ta đi."
Xe của Chu Toản vừa chạy đến đoạn đường gần nhà Triển Phi, Triển Phi liền chuồn xuống xe nhanh như cắt, ngay cả ý tốt muốn lấy hành lý giùm cô nàng của Chu Toản cũng bị từ chối. Cuối cùng là Kỳ Thiện giúp cô nàng khiêng hành lý từ trong cốp xe ra.
Triển Phi nhìn Kỳ Thiện, lại liếc nhìn bóng lưng đang cúi đầu ngồi trên ghế lái của Chu Toản, muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn không nhịn được, cô nàng lấy cớ không tìm thấy chìa khóa của văn phòng, kéo Kỳ Thiện cách xa hơn mười mét, xác định Chu Toản không nghe thấy cuộc đối thoại, mới nghẹn đỏ mặt mà oán trách: "Sao chị chưa từng nói với em "Tiểu Kiểu" là đàn ông hả?"
"Nhưng chị cũng chưa từng nói cậu ta là con gái mà. Em chưa từng hỏi chị à?"
Kỳ Thiện quả thật là oan uổng. "Tiểu Kiều" là biệt danh từ thuở nhỏ của Chu Toản, ngoài người lớn trong nhà thỉnh thoảng chọc ghẹo mới gọi, thì rất ít người biết đến cái tên này, bình thường Kỳ Thiện cũng rất hiếm khi gọi anh như thế. Chỉ là mấy hôm tết vừa rồi, Kỳ Thiện vô ý làm rơi cái chặn giấy bằng đá trên bàn, đập ngay vào chân Chu Toản, khiến cho hai ngón chân của anh sưng tấy mấy hôm, vì vậy mà anh oán trách cô vô số lần, còn bày ra bộ dạng không đi đứng được, khiến bố mẹ Kỳ Thiện cũng mắng cô bất cẩn. Kỳ Thiện nổi nóng liền đổi tên của Chu Toản trong danh bạ thành "Tiểu Kiều", cố ý trêu trọc một phen, sau đó cũng lười đổi lại.
Triển Phi là nghiên cứu sinh vừa được giữ lại trường năm nay, cũng coi như đang trong thời gian thực tập trước khi bước vào làm chính thức, công tác ở thư viện chưa đến một năm. Bởi vì nguyên nhân người trẻ tuổi ở thư viện quá ít, nên từ khi mới đến Triển Phi vẫn luôn thích ở cùng với Kỳ Thiện. Cho dù Kỳ Thiện lớn hơn cô nàng ba tuổi, tính cách trầm tĩnh, bộ phận công tác cũng khác nhau, nhưng những cô gái chưa kết hôn trong đơn vị chỉ còn lại hai người họ thôi, lúc nhàn rỗi Triển Phi theo thói quen đến văn phòng của Kỳ Thiện tìm cô tán gẫu. Tính cách của Triển Phi hoạt bát, dễ thân quen, khi ở cùng với Kỳ Thiện chủ yếu là cô nàng nói, Kỳ Thiện nghe. Quen biết lâu ngày. Triển Phi phát hiện thoạt nhìn thì Kỳ Thiện trông có vẻ tẻ nhạt, nhưng thật ra cũng rất thú vị, lại thêm bối cảnh gia đình và quá trình trưởng thành của hai người cũng có nhiều nét tương đồng, nên lại càng cảm thấy hợp nhau hơn, bữa trưa hoặc lúc tan ca cũng thường đi cùng nhau.
Triển Phi tự cho rằng hiểu rất rõ về Kỳ Thiện. Các mối quan hệ của Kỳ Thiện rất đơn giản, những người thân thiết với cô trừ bố mẹ ra, thì chính là "Tiểu Kiều". Cái tên "Tiểu Kiều" này, Triển Phi vô tình nhìn thấy khi điện thoại của Kỳ Thiện hiển thị có cuộc gọi đến, sau đó cũng thường xuyên thấy Kỳ Thiện và "cô ấy" nói chuyện điện thoại, bất kể là thời gian làm việc hay thời gian nghỉ trưa, Kỳ Thiện và "Tiểu Kiều" chuyện gì cũng nói được, trong đó đa số là việc lặt vặt về người lớn trong nhà. Tuy rằng Triển Phi chưa từng gặp "Tiểu Kiều", nhưng trong lòng lại chẳng cảm thấy người này xa lạ, quan trọng hơn là, cô nàng chưa từng nghĩ rằng "Tiểu Kiều" là đàn ông, chưa hề.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là Kỳ Thiện chưa từng đề cập đến vấn đề giới tính của "Tiểu Kiều", Triển Phi cũng chưa từng hỏi, mọi người đều cảm thấy không cần thiết, nhưng mà.... "Anh ấy lại chẳng phải bạn trai của chị, bọn chị cùng nhau xem phim, dạo phố, ăn cơm, đúng là biến thái mà!" Triển Phi không phục nói. Kỳ Thiện bất đắc dĩ bảo: "Cậu ta uống sữa của mẹ chị mà lớn, bọn chị từ nhỏ đã ngủ chung nôi. Bình thường cậu ta cũng đi xem phim, ăn cơm, dạo phố với mẹ chị. À, đúng rồi, càng biến thái hơn nữa là đôi khi bố chị cũng đi cùng". Cô nói xong, nhìn bộ dạng ấm ức mà dẩu môi của Triển Phi, nghĩ ngợi, rồi bảo: "Chị phải nói với em một tiếng "xin lỗi", đáng lẽ chị phải nhắc em sớm một chút."
Bấy giờ, ban đầu Kỳ Thiện vẫn chưa hiểu rõ tình hình của hai người bọn họ, cũng không biết bọn họ làm sao lại bắt chuyện với nhau, có nói rõ thân phận chưa? Cô cũng chưa xác định được Triển Phi có biết Chu Toản là người đến đón bọn họ hay không, lại nhìn ra được tâm tư của cô nàng, lúc này nếu như bỗng nhiên mở miệng nhắc nhở, nói không chừng lại khiến cô nàng hiểu lầm cô đang tuyên bố chủ quyền, tức giận không vui, thế nên bèn im lặng đứng xem. Đến khi Triển Phi giới thiệu Chu Toản cho cô, cô mới chắc chắn được là nhầm lẫn rồi, mà Chu Toản lại mang nụ cười tủm tỉm thích thú, ánh mắt của Triển Phi thì chưa hề rời khỏi người Chu Toản, cô liền biết cho dù nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa, chỉ có thể giả chết đến cùng. Đây là điểm duy nhất mà khiến Kỳ Thiện cảm thấy có lỗi với Triển Phi. Mẹ cô và Chu Toản đều từng bảo, con người của cô, tật xấu chính là suy nghĩ quá nhiều. Triển Phi không nghĩ về vấn đề này quá lâu, cô nàng cũng không phải là người nhỏ nhen, nghĩ đến Chu Toản lúc bấy giờ mới đến cửa ga tàu, mang bộ dáng đợi người đứng bên cạnh cô nàng, là cô nàng gặp sắc nổi lòng tham chủ động bắt chuyện.
Cô nàng có chút ngượng ngùng giải thích với Kỳ Thiện: "Em ...em cũng chỉ có lòng hiếu kỳ với chuỗi vòng trên tay anh ấy, cảm thấy rất đẹp, mới đi hỏi anh ấy mua ở đâu, không có ý gì khác. Anh ấy nói vòng tay trên tay anh ấy là xương bò Tây Tạng và sáp ong cũ mang về từ Tây Tạng. Chị cũng biết, em vẫn luôn muốn đi Tây Tạng một chuyến, cho nên mới nói hay là lưu lại phương thức liên lạc, dù sao thì anh ấy đã từng đi, sau này nếu có chuyện gì thì có thể hỏi thăm. Thật đó, chỉ có thế thôi..."
Kỳ Thiện gật đầu. Không vạch trần, cũng không hỏi cô nàng vì sao phải giải thích. Đối với chuyện này cô đã gặp nhiều rồi.
Ngược lại Triển Phi nói một lúc, cũng cảm thấy có chút giấu đầu hở đuổi, ngượng ngùng bật cười.
Chu Toản vẫn luôn ở trong xe, không thúc giục, cũng không thấy anh quay đầu. Sự ngượng ngùng của Triển Phi không thể vượt qua được sự tò mò của cô nàng. Đối diện với ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện của Kỳ Thiện, đỏ mặt chà chà chân, dứt khoát hỏi chuyện trong lòng.
"Chị Kỳ Thiện, em hỏi chị mấy câu, chị không được gạt em." Triển Phi không đợi Kỳ Thiện trả lời, liền hỏi một câu, "Anh ấy là gay hả?"
Sau khi sửng sốt, Kỳ Thiện huơ tay nói: "Không, không phải." Chuyện này không thể nói bừa được, tuy rằng cô lại mong anh như thế thật.
Triển Phi nhìn thẳng vào mắt Kỳ Thiện hỏi, "Câu hỏi thứ hai của em, bọn chị có phải một đôi không?"
Lần này Kỳ Thiện huơ tay càng nhanh, "Không phải, không phải đâu!"
"Chị có dám thề không?" Triển Phi không chịu tin hoàn toàn. Cô nàng không tin giữa nam và nữ lại có tình bạn hoàn toàn thuần khiết, đặc biệt là giống như Kỳ Thiện và Chu Toản, ít nhất là trước đây cô nàng vẫn chưa từng thấy.
Kỳ Thiện dở khóc dở cười nói: "Được rồi, chị thề."
Bấy giờ Triển Phi mới thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Thiện không phải là người giỏi nói dối, chuyện này cô nàng có thể tin tưởng. Sau đó cô nàng hỏi câu hỏi thứ ba, ngữ khí thêm mấy phần mong đợi.
"Anh ấy làm nghề gì ạ?"
"Nhà giàu đời thứ hai, ăn bám. Chuyện gì cũng làm, chẳng chuyện nào đàng hoàng cả."
Kỳ Thiện lựa chọn dùng lời của ông nội anh để đánh giá anh, "trích dẫn" như vậy chắc không phải là nói xấu sau lưng đâu nhỉ.
"Chuyện gì cũng làm là sao? Anh ấy... vẫn chưa kết hôn chứ? Bây giờ có bạn gái không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Chòm sao nào? Nhóm máu gì?"
"Bạn gái? Dạo này chắc là không có." Kỳ Thiện sờ cằm nghiêm túc suy nghĩ. Cô không thích nghe ngóng mớ chuyện hư hỏng của Chu Toản, cô gái tiếp viên hàng không kia hình như đã hai tháng rồi không nghe thấy anh nhắc đến, người mới thế chỗ tạm thời vẫn chưa nghe nói.
"Chị Kỳ Thiện, nghe chị nói, chắc anh ấy có nhiều bạn gái lắm nhỉ!" Giọng nói của Triển Phi hơi mất mát.
"Đúng là không ít." Kỳ Thiện nhân cơ hội nhắc nhở, hi vọng tiểu cô nương kịp thời tỉnh ngộ, quay đầu là bờ.
Triển Phi ngoảnh đầu nghĩ ngợi, lẩm bẩm nói: "Cũng đúng, người như anh ấy, đã không phải gay, bên cạnh không có phụ nữ vây quanh mới là kỳ lạ. Anh ấy thích phụ nữ thế nào ạ? Quan hệ của bọn chị tốt như thế, chị chắc chắn là biết."
Sự cố chấp của Triển Phi khiến Kỳ Thiện âm thầm kêu khổ, "Chị thật sự không biết."
Không phải là Kỳ Thiện đối phó qua loa, mà khẩu vị chọn bạn gái của Chu Toản rất hỗn loạn, biến hóa khôn lường. Trước cô tiếp viên hàng không thì là cô bạn gái bán trái cây, lúc hẹn hò với Chu Toản còn thiếu mấy tháng nữa mới đủ 20 tuổi. Mà trước cô bạn gái bán trái cây thì là một nữ tinh anh đầu ngành, Kỳ Thiện chỉ gặp cô ấy một lần, cụ thể bao nhiêu tuổi thì không tiện hỏi, nhưng chắc chắn là lớn hơn Chu Toản vài tuổi.
Tên nhóc Chu Toản này là cung Song Tử nhóm máu AB, một mình có thể đánh được một bàn mạt chược bốn người, anh muốn gì, thích gì, nói không chừng chính bản thân anh cũng không rõ.
"Vậy chị hỏi anh ấy xem." Triển Phi cười hì hì khoác tay Kỳ Thiện, "Nhưng mà chị đừng để anh ấy biết được là em hỏi thăm đấy. Còn nữa, anh ấy sống ở đâu, bình thường thích đi đâu chơi?"
Kỳ Thiện chịu không nổi, qua loa nói: "Chẳng phải em có số điện thoại của cậu ta à? Mấy chuyện này em tự hỏi được không?" Cô thực sự không muốn nhúng tay vào chuyện này, lại nói, chút tâm tư nhỏ bé này của Triển Phi, trước mặt Chu Toản hoàn toàn chẳng là gì.
Thật ra Kỳ Thiện đã thể hiện rất rõ thái độ của mình rồi. Có một số chuyện cô không quản được, thì sẽ không nhúng tay vào. Đứng ở lập trường của cô, một bên là đồng nghiệp nữ có quan hệ khá tốt với mình, một bên là bạn từ thuở nhỏ, nói nhiều hay nói ít, nói tốt hay nói xấu đều không thích hợp.
Chuyện đã đến nước này, cô sợ Triển Phi nghĩ không thông, trước khi tạm biệt, không nặng không nhẹ bồi thêm một câu: "Thật ra cậu ta chẳng có gì tốt cả. Đàn ông quan trọng nhất là ở tấm lòng."
Chỉ tiếc là ánh mắt của Triển Phi nhìn về phía Chu Toản đang ngồi trong xe trước khi quay người kéo hành lý, khiến Kỳ Thiện hiểu được, những lời này có lẽ đều là vô ích.
Mn đọc rồi cho tớ xin 1 click thả ☆ ủng hộ để mình lên chap nhó ><
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro