Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 16



- Sam Sam

Lin Da gọi cô từ phía sau, cô dừng lại và chờ Lin Da đi tới phía mình

- Sam Sam, bên cảnh sát đã bắt được 2 tên còn lại, người mấy tên đó thực sự muốn bắt là tôi, nếu hôm đó tôi không nhờ bà lấy tệp tài liệu thì đã không có chuyện gì xảy ra với bà, tôi xin lỗi

- Thôi nào, dù sao cũng bắt được bọn chúng rồi, tôi cũng không bị làm sao mà

- Tôi đã đọc lời khai báo của bọn chúng, chuyện bọn chúng định làm với bà...

- Được rồi mà, không phải tôi đã nói tôi không làm sao rồi sao? Bà cũng đừng tự trách mình nữa, không phải người cứu tôi là anh trai bà à, chúng ta coi như không ai nợ ai

Lin Da liền ôm lấy cô thật chặt, cô cười rồi xoa xoa lưng Lin Da

- Bà cũng phải cẩn thận đấy, buổi tối đừng có đi ra ngoài 1 mình

- Được, tôi biết rồi, bà đi làm việc đi, tôi quay lại phòng của anh ấy đây

- Ừm, bye bye

Trịnh Minh Kiệt bước ra khỏi phòng của Cố Thừa Trạch và đi tìm cô, thấy cô đang đứng ở bàn y tá xem hồ sơ thì tiến tới

- Sam Sam, anh có thể nói chuyện với em một chút được không?

Cô quay lại nhìn anh rồi gật đầu, 2 người đi ra khuôn viên của bệnh viện

- Em và Cố Thừa Trạch có chuyển gì xảy ra à? Anh đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện của em và anh ta, rằng anh ta vì em mà bị thương

- Mấy hôm trước em bị 1 nhóm người tưởng em là Lin Da nên đã bắt em, cũng may có anh ấy tới cứu

- Vậy giờ em không sao chứ?

- Em không sao, anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?

Trịnh Minh Kiệt ngập ngừng 1 lúc, định nói gì đó nhưng lại thôi, anh cười rồi đứng dậy

- Không có gì, chỉ là muốn hỏi thăm em 1 chút thôi, em đi làm tiếp đi, anh về đây

Trịnh Minh Kiệt quay lưng đi, cô cũng đứng dậy và quay vào trong bệnh viện.

Mấy ngày hôm sau cô về nhà và kiểm tra hòm thư, cô cầm tệp thư và để xuống bàn và đi tắm rửa, đang nấu mỳ thì cô nhận được cuộc điện thoại của Khúc Thụy Du

- Sister, em đang làm gì vậy

- Em đang nấu mỳ

- Sao không mua cái gì bổ bổ 1 chút mà ăn

- Em đói nên nấu mỳ cho nhanh

- Anh thật không nói được em, con gái con đứa mà không biết chăm lo cho sức khỏe của mình, đã vậy bản thân còn là 1 bác sĩ nữa

- Em biết rồi mà, công việc của anh ở bên đấy vẫn chưa sắp xếp xong à?

- Ừm, có chút rắc rối, mà hôm nay anh vừa nhận được thiệp cưới của thằng Kiệt

- Thiệp cưới?

- Nó không gửi cho em à ?

Cô cầm cốc nước ra bàn và ngồi xuống, cô nhìn đống thư ở trên bàn, nhận ra có 1 phong bì màu đỏ, cô cầm lấy nó rồi mở ra, bên trong là tấm thiệp cưới. Cô xem tấm thiệp, tên của chú rể ghi trong đó là Trịnh Minh Kiệt còn cô dâu là Hoa Bích Ngọc

- Alo, có nghe anh hỏi gì không ?

- Em đây, em có nhận được

-...

Cả 2 cùng nói chuyện 1 lúc, cô tắt máy điện thoại và vào bếp thấy hộp mỳ đã trương nên cô cũng không buồn ăn, cô lên phòng rồi mở tủ quần áo, chợt nhìn thấy chiếc áo khoác của Cố Thừa Trạch, chiếc áo đã được giặt sạch, nhưng sau lưng có 1 vết rách dài, đằng trước cũng có 1 vài vết rách, cô trèo lên giường rồi nằm xuống nhìn lên trần nhà có đính những ngôi sao phản quang. Ting. Có tin nhắn gửi tới, cô xem thì đó là tin nhắn từ Cố Thừa Trạch

- Cô ngủ chưa ?

- Tôi chưa

- Sao giờ còn chưa ngủ

- Anh cũng sao chưa ngủ

- Vì nghĩ đến cô nên chưa ngủ được « mặt cười »

- Tôi thì có gì mà khiến anh nghĩ tới đến mất ngủ vậy ?

- Vì cô xinh

- Tôi cũng biết điều đó mà, sức khỏe của anh vẫn chưa hồi phục hẳn, nên nghỉ ngơi sớm đi

- Được, tôi nghe theo lời của bác sĩ, giờ tôi ngủ đây. Chúc cô ngủ ngon

- Anh cũng vậy, chúc anh ngủ ngon

Đã 3 ngày, Cố Thừa Trạch không thấy Tiểu Sam tới thăm mình, anh thấy có chút trống vắng. Tự nhiên anh thấy nhớ khuôn mặt của cô, nhớ nụ cười và giọng nói của cô, anh chỉ nhắn tin cho cô nhưng không thấy cô trả lời, có lẽ dạo này cô bận nên anh cũng không muốn gọi điện vì lo sẽ làm phiền cô, anh mở lại tấm ảnh chụp cô ở trong điện thoại rồi mỉm cười. Đến tối, do nằm mãi cũng chán nên anh cùng Dương Thừa Lâm ra khuôn viên của bệnh viện đi dạo

- Thư ký Dương, tôi có chuyện muốn hỏi cậu

- Anh cứ nói

- Có khi nào tôi thích cô ấy mất rồi không? 

Dương Thừa Lâm nhìn theo hướng mắt của Cố Thừa Trạch, Tiểu Sam đang ngồi ở ghế đá nói chuyện cùng với Lin Da

- Mới 3 ngày không được gặp cô ấy, tôi thấy thiếu thiếu 1 thứ gì đó, muốn được nhìn thấy nụ cười kia, muốn được nghe giọng nói của cô ấy. Khi nhìn thấy bóng dáng cô ấy đang đứng chờ tôi tới đón, trong lòng tôi có 1 cảm giác rất khó diễn tả, khi thấy cô ấy đang nằm ở dưới đất lúc bị bắt cóc, lúc đó tôi chỉ muốn chạy nhanh tới và ôm cô ấy vào lòng 

- Khi không được gặp cô ấy, tôi cũng thấy rất trống vắng, tuy cô ấy nhiều khi có hơi đáng sợ nhưng tôi thấy cô ấy cũng rất đáng yêu

Cố Thừa Trạch lại quay ra nhìn theo ánh mắt của Dương Thừa lâm đang nhìn Lin Da

- Gì đây? Không phải cậu bảo rất sợ con bé Lạc Lạc nên không bao giờ cậu với con bé thành đôi hay sao?

Dương Thừa Lâm chợt nhận ra điều gì đó rồi quay sang Cố Thừa Trạch

- Cố Tổng, tôi có nói như thế à

-------------------------------------------

 Sáng ngày hôm sau, Cố Thừa Trạch đang ngồi ở giường bệnh ký 1 số giấy tờ mà Dương Thừa Lâm vừa mang tới thì có tiếng gõ cửa

- Không làm phiền 2 người chứ ?

- Không sao, cô vào đi_ Anh quay sang nói với thư ký Dương

- Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ và nói lại với cậu sau

- Vâng, vậy tôi xin phép_ Dương Thừa Lâm chào 2 người rồi đi ra ngoài, không quên quay lại nhìn Cố Thừa Trạch bằng ánh mắt trêu chọc khi thấy sự thay đổi  tâm trạng của Cố Thừa Trạch khi thấy bác sĩ Khúc tới. Cô đi vào và lại đặt 1 chiếc cặp lồng xuống bàn và múc cháo đưa cho Cố Thừa Trạch và ngồi gọt hoa quả

- Mấy hôm vừa rồi, tôi bận quá không tới thăm anh được

- Không sao, tuy có hơi thất vọng vì không được gặp cô, nhưng bị thương thế này cũng thích,  vừa được  1 cô bác sĩ xinh đẹp, tài giỏi của bệnh viện quan tâm vừa được ăn đồ bổ

- Vậy cũng nói được, tuy tôi không tới nhưng tôi có nhờ y tá đưa đồ ăn tới cho anh, anh có nhận được không?

- có, hôm nào tôi cũng nhận được. Tôi biết cô làm những việc này là vì muốn cảm ơn tôi, nhưng sau này cô không cần phải ngày nào cũng mang đồ ăn tới cho tôi đâu. Tôi biết hàng ngày công việc của cô rất bận rộn

Thấy cô không nói gì, anh nói tiếp

- Nếu như hôm đó người tới lấy tệp tài liệu đó là Lạc Lạc, thì không biết bây giờ con bé thế nào. Nên cô không cần phải cảm thấy có lỗi trong chuyện này. Nếu cô muốn cảm ơn thì sắp tới tôi có 1 bữa tiệc, cô có thể đi cùng tôi được không?

- Bữa tiệc?

- Đúng vậy, cô có thể đồng ý đi cùng với tôi được không?

- Tôi có thể biết bữa tiệc đó tổ chức vào lúc nào được không? Vì tôi lo hôm đó tôi có ca phẫu thuật

- Được

Cố Thừa Trạch kéo ngăn tủ và lấy ra 1 tấm thiệp và đưa nó cho cô, cô nhận tấm thiệp đó rồi nhìn anh ta

- Hôm đó cô có thể cùng tôi tới dự bữa tiệc này được không?

Chiếc thiệp cô đang cầm trên tay là tấm thiệp cưới của Trịnh Minh Kiệt, cô ngập ngừng rồi lặng im suy nghĩ, thấy vậy, Cố Thừa Trạch cười mỉm

- Tôi đoán chắc cô cũng nhận được tấm thiệp này, nhưng tôi muốn cô tới đó cùng với tôi

- Tại sao anh lại muốn tôi tới đó cùng với anh?

- Nếu cô không muốn đi cùng với tôi cũng không sao

- Được, hôm đó tôi sẽ tới đó cùng với anh, tuy không biết tại sao anh lại muốn như vậy nhưng tôi sẽ đồng ý. Đến giờ làm việc rồi, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi đây, nhớ ăn cháo khi nó còn nóng

Cô đứng dậy rồi đặt tấm thiệp ở trên bàn

- Hôm đó tôi sẽ tới đón cô

Cô quay người lại cười rồi gật đầu. Cố Thừa Trạch thu lại nụ cười ở trên môi và nhìn cánh cửa vừa mới khép lại.

Hôm nay là 1 ngày mưa lớn, Trịnh Minh Kiệt ngồi ở ghế sofa và hướng mắt nhìn về 1 tấm rèm cửa. 1 lúc sau tấm rèm đó được kéo ra, bên trong Hoa Bích Ngọc đang mặc 1 bộ váy cưới, trên tay cầm 1 bó hoa mỉm cười với Trịnh Minh Kiệt, cô ta nhẹ nhàng đi xuống khỏi bậc đứng và tiến tới gần Trịnh Minh Kiệt

- Kiệt, anh thấy bộ váy này thế nào?

- Được

- Từ nãy tới giờ đã là bộ thứ 5 rồi, sao lần nào ra anh cũng chỉ nói 1 câu " được" vậy

- Anh thấy em mặc bộ nào cũng được

Hoa Bích Ngọc mặt phụng phịu, 1 nhân viên vội đi tới chỉnh lại chiếc váy và nói

- Hoa tiểu thư, trong 5 bộ vừa rồi, bộ này tôi thấy rất đẹp, rất hợp với cô

Nghe cô nhân viên nói vậy, cô ta quay lại lớn tiếng quát

- Mấy bộ trước là những bộ tôi thiết kế, còn bộ này là do nhà thiết kế Thimlas may tặng riêng cho tôi. Cô nói vậy là có ý gì?

Cô nhân viên nghe cô ta mắng thì bối rồi, vội vàng cúi đầu xin lôi

- Tôi...tôi không hề có ý gì hết, chỉ là...

- Mà cô tôi chưa nhìn thấy bao giờ? Sao lại được vào đây làm? Ai là người nâng đỡ cho cô?

Người quản lý vừa đi ra ngoài vội vàng chạy tới

- Hoa tiểu thư, thật ngại quá, đây là nhân viên mới của chúng tôi, cô ấy mới làm nên còn chưa hiểu chuyện, thật mong cô có thể bỏ qua cho cô ấy

- Đuổi việc cô ta đi, đây là cửa hàng 5 sao, có thể cho 1 nhân viên như này làm việc ở đây hay sao?

- Việc này...

- Sao? Cô ta là con nhà chức quyền không thể đuổi việc được à

- Hoa tiểu thư, tôi biết sai rồi, mong cô có thể bỏ qua cho tôi

- Hoa tiểu thư đây là người của chủ tịch Trấn đưa tới, ngài ấy nhờ tôi dạy dỗ chăm sóc cho cô ấy, chuyện hôm nay là lỗi của tôi chưa hướng dẫn cô ấy tốt, tôi thật mong cô có thể bỏ qua

Trịnh Minh Kiệt mệt mỏi đứng dậy và nhìn dáng vẻ của 2 người họ đang cúi người xin lỗi thì lên tiếng

- Người ta đã xin lỗi rồi thì bỏ qua đi, đừng làm khó người ta, chủ tịch Trấn không phải là bạn của bố em hay sao, em cũng nên nể mặt ngài ấy. Anh có cuộc họp giờ phải đi

- Kiệt, đợi em thay đồ rồi cùng đi với anh

- Không cần, em về nghỉ ngơi đi, sắp tới ngày tổ chức đám cưới rồi, lo giữ gìn sức khỏe đi

Cô ta được Trịnh Minh Kiệt giỗ dành thì mỉm cười, đi tới và đặt 1 nụ hôn lên môi của Trịnh Minh Kiệt và ôm lấy anh ta

- Được rồi, em biết mà, anh yên tâm, con của chúng ta vẫn rất khỏe mạnh. Vậy thay đồ xong em sẽ về nhà, có gì họp xong anh nhắn tin cho em nha

- Được

Trịnh Minh Kiệt đi ra ngoài, Hoa Bích Ngọc quay lại cô nhân viên cô ta vừa lớn tiếng mắng

- Nể mặt bác Trấn, tôi sẽ bỏ qua chuyện này, lần sau tôi tới đây, đừng để tôi thấy mặt của cô

- Vâng

---------------------------------------------

Mấy ngày gần đây, trời mưa liên tục, khiến cho con người ta cảm thấy khó chịu vì không khí lúc nào cũng ẩm ướt. Phi Yên mở của bước vào phòng nghỉ và nằm nhoài xuống giường

- Mấy ngày nay, trời mưa nhiều nên hay xảy ra tai nạn quá, thật sự muốn có được một ngày được nghỉ ngơi thoải mái

Tiểu Sam cũng mệt mỏi nằm xuống giường

- Mà mai là đám cưới của Trịnh Minh Kiệt phải không? Bà có định đi không?

- Có, tôi sẽ tới đó cùng với Cố Thừa Trạch

- Cố Thừa Trạch? Sao bà lại đi cùng với anh ta? Giữa bà với Cố Thừa Trạch có chuyện gì giấu tôi phải không

- Tôi với anh ta thì có chuyện gì được

- Chứ sao Cố Thừa Trạch lại muốn cùng bà tới đó, không phải là lo bà tới 1 mình, rồi bị mấy người lắm mồm ở đám cưới xì xào về mối quan hệ cũ của bà với Trịnh Minh Kiệt à

- Chắc không phải đâu

Phi Yên vội ngồi bật dậy và tới cốc đầu Tiểu Sam

- Lại còn không phải, theo tôi thấy có khi Cố Thừa Trạch thích bà rồi ấy

- Điên à. Anh ta là 1 người có tính cách khác người đấy, bà không biết à. Nhiều khi tôi tự hỏi không biết anh ta có phải tổng giám đốc của 1 tập đoàn lớn như Man De không

- Bà đùa tôi à? Tôi có tiếp xúc nói chuyện với Cố Thừa Trạch vài lần rồi, cũng thấy anh ta nói chuyện với những người khác, phong thái nói chuyện của anh ta rất chững chạc, không thấy có chút khác người ở đây

- Vậy à.

- Thôi được rồi, chuyện của bà tôi không quản nữa, đến giờ phải đi thăm bệnh rồi, đi đây

Ting. Điện thoại báo có tin nhắn mới, người gửi là Cố Thừa Trạch

- Mai 9h tôi sẽ tới đón cô

- Được

Cộc, cộc, cộc

- Bác sĩ Khúc, có người tới tìm bác sĩ

- Tôi ra ngay đây

Cô đặt điện thoại xuống giường và đi ra ngoài, tới nơi cô thấy Dương Thừa Lâm đang đứng đợi cô

- Thư ký Dương, sao anh lại tới đây

- Bác sĩ Khúc, đây là đồ Cố tổng bảo tôi đưa tới cho cô

- Cho tôi? Đây là gì vậy?_ Cô nhận 1 chiếc hộp lớn từ tay Dương Thừa Lâm

- Tôi cũng không biết

- Cảm ơn anh, làm phiền anh quá

- Không có gì, đây cũng là công việc mà tôi phải làm thôi. Tôi xin phép

- Chào anh, anh về cẩn thận

Phi Yên đứng từ xa đã nhìn thấy sự việc, thấy Tiểu Sam bê chiếc hộp vào phòng thì cũng vội đi theo. Mở cửa vào thì thấy cô đang xem tin nhắn điện thoại

- Sam Sam, đây là gì vậy?

- Là đồ của Cố Thừa Trạch gửi tới, tôi vẫn chưa mở ra xem

- Thế còn đứng đó làm gì vậy? mau mở ra xem đi

Cô lườm Phi Yên 1 cái rồi mở chiếc hộp ra, bên trong là 1 đôi giày cao gót có đính những viên đá sáng lấp lánh và 1 tấm thiệp " Đây chỉ là 1 món quà mà tôi muốn tặng cô. Ký tên : Cố Thừa Trạch" Cô vừa đọc tấm thiệp vừa mỉm cười

Đúng lúc đó thì điện thoại của cô có người gọi tới

- Alo

- Sao, đã nhận được món quà của tôi gửi chưa?

- Tôi nhận được rồi, cảm ơn anh,nhưng sao tự nhiên lại muốn tặng quà cho tôi?_ Cố Thừa Trạch nghe cô nói vậy thì cười

-Chỉ là thấy nó rất hợp với cô nên muốn tặng cho cô thôi

- Sao anh không tặng nó cho Lạc Lạc? mà tại sao anh lại biết size giày của tôi?

- Cô chỉ cần nhận quà thôi mà, có cần phải hỏi chi tiết như vậy không, điều này làm tôi thấy có chút bận tâm đấy

- Chỉ là tôi lo anh có ý đồ xấu với tôi nên muốn hỏi anh

- Cô thấy tôi làm điều gì xấu với cô chưa

-...

-....

Ngày mai là đám cưới của Trịnh Minh Kiệt, Tiểu Sam mở máy tính và nhấp vào 1 file ảnh, nhưng bên trong chỉ có 1 tấm ảnh duy nhất. Đó là bức ảnh đầu tiên cô và Trịnh Minh Kiệt hẹn hò, cô mỉm cười rồi nhanh chóng xóa bức ảnh đó đi. Đây có lẽ là bức ảnh duy nhất còn lại giữa cô và Trịnh Minh Kiệt mà cô còn giữ. Khi chia tay 1 thời gian, cô đã xóa đi tất cả những thứ có liên quan đến Trịnh Minh Kiệt, khi xem đến bức ảnh này cô đã ngập ngừng rồi quyết định giữ lại, nhưng đến bây giờ cô thấy nó đã không còn ý nghĩa như trước nữa. Cô với tay lấy chiếc điện thoại ở giường đọc tin nhắn vừa được gửi tới, đó là tin nhắn chúc ngủ ngon của Cố Thừa Trạch.

Cố Thừa Trạch gửi tin nhắn cho Sam Sam xong thì đi xuống phòng khách, Lin Da đang nằm ở ghế sofa nghịch ipad

- Em chưa ngủ đi à còn nằm ở đây

- Em đang nhắn tin với Sam Sam, mai anh tới đón cô ấy à ?

- Ừ

- Sao anh lại muốn cùng Sam Sam tới bữa tiệc?

- Cần phải có lý do à

- Tất nhiên, chuyện nào mà chả phải có lý do của nó. Không phải là anh lo cho cô ấy chứ?

- Sao phải lo?

- Nói chuyện với anh thật tức chết mà, nhưng nói chung thấy anh đi với Sam Sam, em cũng thấy an tâm

- Mai em không tới à? Không phải cậu ta cũng gửi thiếp tới cho em hay sao ?

- Mai em còn có việc nên không đi được, với cả em cũng ưa gì Trịnh Minh Kiệt với Hoa Bích Ngọc đâu mà dự. Vốn dĩ em sẽ tới đó cùng Sam Sam vì lo Hoa Bích Ngọc sẽ gây rắc rối cho cậu ấy, nhưng có anh rồi nên thôi

- Mau đi ngủ đi, muộn rồi

- Mai anh nhớ chăm sóc tốt cho Sam Sam đấy

- Phí lời

Trịnh Minh Kiệt ngồi ở bàn làm việc và lấy điếu thuốc cuối cùng ở trong bao thuốc đưa lên miệng, hôm nay tâm trạng của anh có chút không tốt, bao thuốc vừa vứt vào trong xọt rác là bao thuốc thứ 3. Từng đợt khói ở miệng được phả ra không trung, rồi anh liếc nhìn tấm ảnh cưới được treo ở đầu giườn, anh mở ngăn kéo định lấy bao thuốc mới nhưng chợt giọng nói của Khúc Tiểu Sam vang lên trong đầu anh : " anh đừng hút nhiều thuốc lá, nó không tốt cho sức khỏe của anh". Trịnh Mịnh Kiệt nắm chặt bao thuốc trong tay rồi ném mạnh nó vào tường, rồi cầm chai rượu đưa lên miệng uống.

Sáng hôm sau, Tiểu Sam ngồi trước bàn trang điểm, cô kéo ngăn tủ ra và lấy 1 thỏi son màu đỏ mận. Ngoài trời bây giờ đang mưa nhỏ, cô kéo tấm rèm cửa vào và thay đồ, chiếc váy này là do Khúc Thụy Du đặt may ở 1 cửa hàng nổi tiếng ở bên Mỹ và tặng cho cô, đó là 1 chiếc váy màu xanh nhạt dài đến gần mắt cá chân, phần eo được bó sát vào người làm tôn lên vòng 2 nhỏ của cô, cô đi xuống tầng dưới và lấy đôi giày mà Cố Thừa Trạch tặng cô để ra ngoài. Cô nhìn đồng hồ, còn 15 phút là đến giờ Cố Thừa Trạch hẹn tới đón cô, ngồi lướt weibo, cô thấy tấm ảnh mới đăng tải của bạn Trịnh Minh Kiệt, anh mặc 1 bộ comple màu đen, ở cổ là 1 chiếc nơ màu xanh thẫm, trên tay đang cầm bó hoa cưới đang đứng ở ngoài sảnh nơi tổ chức đám cưới.

- Alo

- Tôi đến rồi, cô ra ngoài đi

- Được

Cô tắt máy rồi lấy túi sách bước ra ngoài, ngoài trời bây giờ mưa đã tạnh nhưng vẫn hơi âm u. Cố Thừa Trạch đang đứng tựa người vào xe ô tô và hướng mặt về phía cô, khi vừa thấy cô anh liền mở cửa xe giúp cô

Chiếc xe dừng lại trước 1 khách sạn 5 sao sang trọng, bên ngoài có rất nhiều phóng viên đang đứng chụp ảnh, ánh đèn flat liên tục nhấp nháy, 1 tấm thảm đỏ được trải từ bên ngoài đến vào trong. Khi thấy xe của Cô Thừa Trạch tới, giàn nhà báo liền nhanh chóng chạy tới, đứng 2 bên chụp ảnh. Cố Thừa Trạch lịch lãm bước xuống xe dưới ánh mắt ngưỡng mộ bởi ngoại hình và khí chất của anh từ những quan khách tới dự đám cưới. Anh lịch sự mở cửa xe cho Khúc Tiểu Sam, khi cô vừa bước xuống có rất nhiều lời bàn tán xung quanh, cô khoác tay Cố Thừa Trạch và đi vào phía bên trong. Ông Trịnh Hoa Bạch và bà Châu Mỹ Hoa cùng với Trịnh Minh Kiệt đang đứng ở bên ngoài đứng tiếp khách, đã lâu rồi cô không liên lạc với bà Châu, khi bà Châu thấy cô thì khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng nhưng cũng có chút gì đó u sầu

- Bác Trịnh, cháu chào bác

- Sam Sam, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt nhau, cháu có thể thu xếp 1 ngày nào đó về nhà ăn bữa cơm gia đình cùng với ta và mẹ cháu được không? Mẹ cháu rất nhớ cháu đấy

- À vâng

- Cậu Cố, cảm ơn cậu đã tới, ta nhận được tin bố cậu không thể tới được

- Vâng. Dạo này ông ấy sức khỏe không được tốt cho lắm, mong bác có thể hiểu cho bố cháu

- Không sao, không sao.

- Trịnh Minh Kiệt, chúc mừng cậu

- Cảm ơn anh

- Minh Kiệt, chúc mừng đám cưới của anh

- Sam Sam, cảm ơn em. Anh Thụy Du cùng vừa mới tới

- Em cũng vừa gặp anh ấy ở ngoài

- Vậy 2 người vào trong đi

Tiểu Sam khẽ thở dài, Cố Thừa Trạch dường như biết điều đó liền quay sang nhìn cô

- Sao lại thở dài? Thấy không nỡ à?

- Có gì mà không nỡ, chỉ là tự nhiên muốn thở dài

2 người vào tới nơi và đứng nói chuyện với Khúc Thụy Du, Cố Thừa Trạch nổi tiếng là người tài giỏi trong giới kinh doanh, lên chức Tổng giám đốc khi còn rất trẻ nên rất có nhiều người ngưỡng mộ và muốn hợp tác nên khi xuất hiện có rất nhiều người tới chào hỏi.

- Giờ tôi mới nhận thấy khí chất Tổng giám đốc trên con người anh

- Chứ cô mọi khi cô không thấy à?

- Mọi lần tôi thấy anh như một tên ngốc vậy

- Sister, khẽ khẽ thôi, người khác nghe thấy sẽ khiến tính mạng em gặp nguy hiểm đấy, em không biết anh Cố đây được rất nhiều người ngưỡng mộ và muốn được nói chuyện cùng à? em phải cảm thấy may mắn khi được khoác tay người như anh Cố tới đây đấy

- Vậy à_ Vừa nói cô vừa nhìn Cố Thừa Trạch bĩu môi

Reng reng reng. Điện thoại của cô có chuông báo ngườii gọi tới

- Ở trong này ồn quá, em ra ngoài nghe điện thoại

- Được

Nói rồi cô đi ra phía cửa sau của khách sạn nghe điện thoại, khi đi vào cô chạm mặt Hoa Bích Ngọc

- Chào cô

- Chào cô

- Nói thật mà nói, sự xuất hiện của cô vào ngày hôm nay khiến tôi không thấy vui cho lắm

- Vậy à, vậy xin lỗi cô, tôi lỡ làm hỏng tâm trạng trong ngày hỉ của cô rồi

- Đừng có mạnh miệng như vậy, nếu như cô còn cố gắng ve vãn chồng tôi, tôi sẽ không để yên đâu

- Cô Hoa, sắp tới giờ làm lễ rồi, chúng ta phải đi thay đồ rồi ạ

- Được

Hoa Bích Ngọc nhìn cô bằng ánh mắt cảnh báo rồi đi vào trong, Sam Sam cười khẩy 1 cái, tự nhiên sau khi gặp cô ta, cô lại không có tâm trạng đi vào bên trong bữa tiệc nên quyết định đi dạo xung quanh. Ở bên trong, thấy đã lâu mà Tiểu Sam vẫn chưa vào nên Cố Thừa Trạch liền gọi cho cô nhưng không thấy cô nghe máy, anh đứng nói chuyện với Thụy Du 1 chút rồi quyết định đi tìm cô. Sam Sam đang ngồi ở trong quán café của khách sạn và nhìn ra ngoài đường, trời đột nhiên có tiếng sấm khiến cô giật mình, lúc này cô mới để ý điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ của Cố Thừa Trạch

- alo, cô đang ở đâu vậy?

- Tôi thấy không khí trong đó có hơi ngột ngạt nên đang ngồi ở quán café của khách sạn

- Được, vậy cô cứ ở đó, tôi sẽ tới

- Không sao, giờ tôi cũng chuẩn bị quay về... nguy hiểm quá

- Có chuyện gì vậy?

- Tý tôi sẽ gọi điện lại sau

- Alo...alo...Sam Sam

Khi đang nói chuyện điện thoại, cô có nhìn ra bên ngoài đường thì có 1 cậu bé đang chạy theo quả bóng vừa lăn xuống đường, bên cạnh có rất nhiều phóng viên nhưng không ai để ý tới cậu bé đó, họ chỉ tập trung chụp ảnh những người khách vừa bước xuống từ những chiếc ô tô sang trọng tới dự bữa tiệc cưới. Trời đã bắt đầu mưa to hơn, quả bóng lăn nhanh ra giữa đường, 1 tiếng sấm lớn vang lên làm cậu bé sợ hãi bật khóc ngồi sụp xuống và ôm lấy tai của mình, cô vội chạy về phía cậu bé, từ phía xa có 1 chiếc xe đang lao tới phía cậu. Cô hốt hoảng chạy tới chỉ kịp đẩy cậu bé đó ra xa, tiếng va chạm, tiếng trượt của bánh xe trên đường, tiếng mưa, tiếng hét của những người xung quanh vang lên

- SAM SAM

Cố Thừa Trạch chạy vội về phía Sam Sam đang nằm ở dưới đất, khi tới nơi anh thấy xung quanh cô toàn là máu, đôi mắt của cô nhắm nghiền, dù anh cố gắng gọi thế nào cô cũng không tỉnh dậy

'�����}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #langman