Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Chương 2

CHƯƠNG 2

Đêm nay là một đêm dài.
Vận động xong, Chu Khiết Thần ghé sát người cô, một lúc sau mới rút ra, nghiêng mình nằm xuống, cẩn thận lau mồ hôi cho nữ nhân nằm kế bên.
" Sau này, không được chọc giận anh nữa, tuyệt đối đừng". Mân mê mái tóc của Lăng Mộng Nhu, thở dài, khẽ ôm cô vào lòng, nhắm hai mắt lại.
Lăng Mộng Nhu im lặng. Cô chắc chắn trong lòng rằng Chu Khiết Thần đã thay đổi, không giống như một năm trước khi gặp hắn, cô biết rằng mỗi lần đối mặt, đối phương lại làm mình vô lực chống đỡ, bất giác mà tuân theo mọi lời nói của hắn.
Và cô chắc chắn một điều, một điều khiến cô không thể nào buông bỏ được.
Cô yêu Chu Khiết Thần.
Lúc Lăng Mộng Nhu tỉnh dậy đã hơn 8 giờ. Khẽ mở mí mắt nặng trĩu ra, hạ thân đau đớn vô cùng, từ từ, nhẹ nhàng tiến vào phòng tắm.
" Ào...." Những dòng nước từ vòi sen chảy trực tiếp xuống thân thể, cô muốn xóa sạch những dấu vết về đêm kích tình hôm qua. Ngồi xuống sàn, từng giọt nước mắt trong suốt cứ thế mà tuôn ra.
Cô không biết là Chu Khiết Thần có quan tâm đến cảm nhận của cô hay không. Mộng Nhu cảm thấy thực sự khó thở, thậm chí dấy lên sự sợ hãi, tuyệt vọng chưa từng có. Tâm hồn cô bây giờ cũng lạnh lẽo như những dòng nước bên trên.
Căn phòng vẫn phảng phất mùi hương của người đàn ông hôm qua. Lúc này, Lăng Mộng Nhu mang một chiếc đầm hai dây trắng tinh tế tới đầu gối, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt không làm mờ đi sự xinh đẹp hoãn mĩ vốn có. Đang sấy tóc thì bà Lưu bước vào.
" Cô chủ, cậu chủ đang chờ cô bên dưới để ăn sáng". Bà Lưu kính cẩn nói.
Cô bất giác nhìn ra phía cửa, ánh mắt mang theo vẻ thê lương, trống rỗng... Chu Khiết Thần hôm nay không đến công ty sao? Người đàn ông này sao lại có thể kiên nhẫn đợi cô ??? Cứ ngỡ hôm nay sẽ thoát được hắn, dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn. Cô chỉ muốn ngồi suy nghĩ.
Bước xuống nhà với bà Lưu, trong lòng Lăng Mộng Nhu không khỏi bấn loạn. Chu Khiết Thần đang ngồi nói chuyện với ai đó, những người đàn ông này to lớn, vạm vỡ. Hắn đang hút thuốc.
" Tiểu Nhu, em dậy rồi. Lại đây. Các người có thể đi được rồi". Hắn xua tay, đồng thời dập điếu thuốc trên tay đi.
Cô bước đến, ngồi xuống chỗ mà Chu Khiết Thần chỉ. Bà Lưu đang dọn bữa sáng lên.
" Tiểu Nhu của anh lúc nào cũng đẹp. Sáng nay vì thấy em ngủ say quá nên anh không nỡ gọi em dậy. Em sao vậy? Nhìn em có vẻ không khỏe lắm, vậy hãy ăn nhiều vào". Hôn nữ nhân trước mặt một lúc, hắn cười cười, như thể chuyện đêm qua không xảy ra.
Chu Khiết Thần lấy một chén súp tổ yến, đẩy lên trước mặt cô.
" Ngoan ngoãn mau ăn đi. Ngoài ra còn có rất nhiều món em thích. " Vừa nói vừa sờ má cô, nam nhân này quả là mất hết liêm sỉ rồi.
"......."
" Vừa miệng không? Ăn xong bữa sáng này thì anh sẽ đưa em vào phòng, hôm nay anh tới công ty muộn một chút, ở nhà em đừng làm loạn, cơm trưa sẽ có người đem vào cho em, Tiểu Nhu ngoan, chờ anh về."
Đôi môi mỏng bất giác mím chặt lại, cô hẳn đã biết hắn thuê những người đàn ông vạm vỡ đó để làm gì, lúc nào cũng muốn quản chặt cô, Chu Khiết Thần đúng là bệnh mà.
Thức ăn hôm nay rất hợp khẩu vị. Không vì chuyện này làm buồn lòng,  Lăng Mộng Nhu thản nhiên ăn hết thức ăn mà Chu Khiết Thần đã gắp cho cô, nó sắp trở thành một ngọn núi nhỏ.
Chu Khiết Thần ngạc nhiên, hắn không ngờ cô đã thích nghi được với tình cảnh bây giờ, còn bình thản ngồi ăn sáng, khóe môi bất giác cong lên nhưng rất nhanh đã thu về.
Ăn xong, như đã nói, hắn đưa cô lên phòng, theo sau là ba người vệ sĩ phía dưới đi lên.
" Ngoan ngoãn ở đây nhé, nếu em có cần gì hay muốn ăn gì, cứ gõ cửa, Cảnh Vân, Cảnh Vương và Cảnh Văn sẽ giúp em. Anh đã bố trí thêm cho em thật nhiều sách và tiểu thuyết để em có thể đọc, còn có Ipad ở trên giường nữa, nhớ anh thì có thể gọi nhé, lúc nào anh cũng nhấc máy."
" Anh không nghĩ làm như vậy là rất quá đáng ư? Chẳng lẽ anh không nghĩ cho cảm xúc của em? Nếu anh yêu em thật lòng thì anh phải chứng minh điều đó, không phải lúc nào cũng nhốt em một chỗ."
" Anh yêu em nên anh đương nhiên biết cái nào là tốt nhất cho em, đừng lấy những khái niệm vô ích đó nói với anh. Anh cứ tưởng em đã thông suốt từ tối qua. Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi anh về, hi vọng lúc đó em sẽ không nói những lời như vậy nữa."
Hôn thêm một cái, sau đó hắn rời đi, bắt đầu đến công ty. Vệ sĩ khóa cửa lại, giờ đây cô thật cô đơn trong căn phòng to lớn này. Nhìn vào đống sách được đặt gọn gàng ở kệ, toàn là những cuốn cô thích, chiếc Ipad màu trắng được đặt chính giữa chiếc giường của hai người, cô không ngạc nhiên nếu Chu Khiết Thần có đặt chip theo dõi vào trong máy.
Chọn bừa một cuốn trên kệ, Lăng Mộng Nhu bước tới cửa sổ, ngồi xuống ghế. Cô chẳng thèm nhìn hay giở ra, mà cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Những kí ức chợt ùa về, và cô ngồi ở đó rất lâu...
Cô nhớ về những ngày cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro