Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Hai người đừng như vậy nữa

"Chuyện này là sao?" Hong Chan Mi đảo mắt, nhấp một ngụm rượu, để lại vết son đỏ rực trên miệng ly.

"Thì đó... chị sẽ kết hôn" Myung Hee điềm tĩnh trả lời.

"Tất nhiên là em biết chị sẽ kết hôn với Lee Sun Hee trên trời rơi xuống nào đó, nếu không đã chẳng có bữa tiệc độc thân này. Nhưng với tư cách là bạn bè lâu năm, em có thể biết chuyện quái gì đang xảy ra chứ?" Hong Chan Mi bĩu môi.

"Ủy viên Mi, đây là cách các chính trị gia giao tiếp sao?" Myung Hee bật cười. Tốt nghiệp chung trường luật, tuy Hong Chan Mi học khóa dưới song rất thân thiết với cô, họ cùng làm luật sư một thời gian trước khi Chan Mi đổi hướng sang con đường chính trị. Cô ấy là một người hoạt bát, sôi nổi và khôn khéo. Hong Chan Mi hầu như biết hết mọi bí mật của cô.

"Không, đây là cách em ngăn chặn bạn mình có những quyết định ngu ngốc" Hong Chan Mi mỉa mai, "thôi nào, đừng vòng vo, lý do là gì vậy? Ai chẳng biết chị yêu Mi Ri chết đi sống lại suốt bao năm nay."

"Nhỏ miệng thôi!" Myung Hee cảnh cáo, đưa mắt nhìn về phía Mi Ri ngồi ở đằng xa. Tiệc độc thân của cô hôm nay mời vài người bạn thân tới chung vui tại quán rượu. Myung Hee đang đánh cược, và cô cần thêm dũng khí cho quyết định của mình.

"Đồ nhát cáy. Thần thái hùng hồn áp đảo người khác của chị trên tòa đâu rồi? Yêu cũng không dám nói mới bị Kim Joo Young giật mất Mi Ri như vậy" Hong Chan Mi tiếp tục chì chiết, không để Myung Hee có cơ hội ngóc mặt lên. Cô biết cần phải nói những lời này mới lôi được lý do thực sự từ miệng Myung Hee.

"Nghiêm túc" Seo Myung Hee thở dài, "chị sẽ kết hôn, gia đình hai bên đều ủng hộ, Sun Hee là người dễ chịu, chị nghĩ việc sống chung sẽ ổn thỏa thôi"

"Chị nói cứ như tìm bạn ở chung ký túc xá? Hôn nhân đâu phải chuyện đùa..." Chan Mi tiếp tục dồn ép.

"Khoan đã" Myung Hee chợt để ý, "em biết chuyện Mi Ri và Joo Young từ bao giờ?"

"À..." Chan Mi cười trừ, phát hiện mình vừa lỡ miệng.Thời gian đó Myung Hee đang theo một vụ kiện quan trọng nên cô không nỡ nói cho chị ấy biết, chỉ không ngờ mọi chuyện đi tới kết cục này. "Cũng qua rồi, uống đi Myung Hee. Nếu Sun Hee bắt nạt chị thì nhớ tới tìm em" Hong Chan Mi vỗ vai bạn rồi tìm cách lỉnh mất. Chuyện tình cảm xưa nay vốn rất phức tạp, phàm là người thông minh đến mấy, tới khi yêu đều mất đi lý trí. Tất nhiên cô ủng hộ Myung Hee, nhưng Mi Ri không yêu cô ấy, đó là hiện thực Myung Hee cần tìm cách tự chấp nhận.

***

Mi Ri thở dài nhìn quanh, mọi người ai nấy đều quá chén, ồn ã náo loạn khắp quán, ngay cả Myung Hee vốn không thích rượu mà nay cũng uống không ít.

"Mi Ri ah..." Myung Hee đột ngột bám lấy cổ cô, hơi thở nồng nặc mùi rượu. "Chị nói xem, em có nên không?"

"Nên gì?" Mi Ri hỏi. Đây là lần đầu tiên Myung Hee chạm vào cô ở khoảng cách gần, trước đó tuy thân thiết nhưng Myung Hee có vẻ không phải người thích thân mật, cô ấy luôn cư xử rất có chừng mực với Mi Ri.

"Kết hôn"

"Hả?" Mi Ri nhất thời không hiểu tại sao Myung Hee hỏi cô như vậy, phải chăng có uẩn khúc đằng sau sự việc kết hôn vội vã này.

"Nếu chị bảo em đừng kết hôn... em sẽ không..." Myung Hee tiếp tục nói, tựa như đây là cơ hội cuối. "Mi Ri, chị có biết người em thực sự..."

"Em say rồi" Mi Ri ngắt lời. Cô bình tĩnh đẩy Myung Hee ra xa một chút, dự cảm chẳng lành nếu để Myung Hee kết thúc câu nói. Mi Ri đã có bạn gái, còn Myung Hee sắp kết hôn, cô không muốn Myung Hee khiến cả hai khó xử khi mà em ấy không còn tỉnh táo. Có lẽ chuẩn bị cho đám cưới làm Myung Hee căng thẳng, Mi Ri tự nhủ, cầm cốc nước cạnh đó đưa cho Myung Hee.

"Ừ, chị nói đúng..." Myung Hee gật đầu đắng ngắt. Câu trả lời cô muốn đã quá rõ ràng. Myung Hee gạt ly nước đi, tiếp tục rót rượu uống từng ngụm lớn, tự lừa dối bản thân chất lỏng cay xè này có thể giúp cô quên đi người phụ nữ ấy.

***

"Để em đưa Myung Hee về, chị ấy say quá" Hong Chan Mi lại gần, thử lay lay vai Myung Hee.

"Không được, em cũng uống đâu ít" Mi Ri cản lại. Tất cả bọn họ đều uống rượu, ai cũng không thể tự lái xe.

"Vậy..."

"Để chị gọi Joo Young tới đón rồi đưa em ấy về luôn. Mọi người có bạn tới đón chứ, nếu không có thể về cùng chị" Mi Ri đề nghị.

"Thôi, không cần đâu" Hong Chan Mi xua tay. Cô không ác cảm với Kim Joo Young, nhưng mỗi lần gặp mặt vẻ mặt lạnh lẽo khác thường của Joo Young đều làm cô thấy hơi căng thẳng. "Em sẽ gọi bạn rồi đưa Myung Hee về" Chan Mi nhanh chóng nói. Cô vẫn đủ sáng suốt để ngăn chặn việc Myung Hee tiếp xúc với Joo Young lúc này, sợ bạn mình vì say mà nói điều không nên nói.

"Sun Hee..." Myung Hee gục mặt lên bàn, tay mò tìm cái tên trong danh bạ, "tới đón tôi đi, Lee Sun Hee..."

***

Lee Sun Hee kém tuổi tất cả bọn họ nhưng trông rất chững chạc. Cô ấy xuất hiện với bộ vest đen và áo sơ mi trắng đơn giản, lịch sự chào hỏi mọi người.

"Xin lỗi, đây là tiệc độc thân của Myung Hee, lẽ ra chúng tôi không nên gọi cô tới đón" Hong Chan Mi mở lời, bắt tay Sun Hee.

"Không sao, cảm ơn mọi người đã chăm sóc Myung Hee. Tôi gọi xe đưa mọi người về luôn nhé? Cũng khuya rồi, trời lại lạnh nữa" Sun Hee chu đáo hỏi han. Cô cúi người, vòng tay Myung Hee qua cổ mình, một tay đặt ở eo nhấc người kia dậy. Cả cơ thể ấm áp của Myung Hee đổ ập vào cô.

"Mi Ri..." Myung Hee lẩm bẩm trong miệng, chìa tay về phía Mi Ri.

"Haha, trưởng thành lên đi Seo Myung Hee, sắp kết hôn rồi đừng nhõng nhẽo với bọn mình nữa" nhận ra ngay tình hình, Hong Chan Mi vội vã lên tiếng, cố tình lấp liếm tình huống mờ ám này.

"Vậy tôi xin phép cùng Myung Hee về trước. Mọi người nhớ đừng tự về nhé, nếu cần gì cứ gọi cho tôi" Sun Hee gật đầu, cởi áo khoác choàng lên vai Myung Hee rồi hạ thấp người bế trọn cô ấy trong vòng tay. Cảm nhận bầu không khí hơi bất thường nhưng Sun Hee không để ý lắm, trong mắt chỉ có Myung Hee đã say tới độ sắp ngã gục.

"Tạm biệt hai người"

"Tạm biệt"

***

"Là tửu lượng kém hay do uống quá nhiều?" Sun Hee đặt Myung Hee vào ghế, cẩn thận thắt dây an toàn, miệng khẽ hỏi nhưng giống như đang nói với bản thân. Myung Hee ngả đầu ra phía sau, hai má ửng đỏ vì rượu, cứ để cho Sun Hee chăm sóc mình.

Sun Hee lái xe trong yên lặng. Khi Myung Hee ngỏ ý muốn kết hôn, không hiểu sao trong miệng Sun Hee bật ngay ra lời đồng ý. Đám cưới sắp được tổ chức, nhanh hơn cả hai dự tính. Gia đình đôi bên vui mừng cuống quýt chuẩn bị mọi thứ, từ địa điểm mời tiệc, váy cưới, ngày giờ, lẫn cả căn hộ cho cặp đôi mới cưới sống chung sau hôn lễ. Sun Hee lắc đầu, mẹ cô cùng mẹ Myung Hee đã nhiệt tình sắp đặt từ lâu, thậm chí sắm sửa nội thất luôn cho ngôi nhà của họ, hệt như sợ đôi trẻ đổi ý.

Lần này quyết định về hẳn Hàn Quốc, Sun Hee chỉ muốn tập trung cho công việc, không ngờ thứ chờ đợi mình lại là một đám cưới. Siết chặt vô lăng trong tay, Sun Hee tặc lưỡi, tự nhủ mình cũng đã chán hẹn hò yêu đương, mà mẹ cô chắc chắn không để con gái ra ở riêng nếu thiếu cái cớ hợp lý, kết hôn với Myung Hee sẽ giúp cô tự do hơn. Cô không biết có phải Myung Hee muốn cưới cô vì câu chuyện ung thư mẹ cô nghĩ ra, dù sao chăng nữa, chị ấy cũng là người dễ chịu, hòa hợp, và quan trọng là xinh đẹp. Họ không yêu nhau, như vậy sẽ không có cãi vã, dằn vặt, hoặc đoạn tình nồng cháy khiến cô phân tán tinh thần. Chẳng phải rất hoàn hảo hay sao?

Sun Hee đưa Myung Hee về nhà, chào hỏi qua loa với mẹ vợ tương lai, dìu Myung Hee vào tận trong phòng. Myung Hee im lặng, không nói với cô câu nào. Sun Hee tưởng chị ấy mệt, định tắt đèn trước khi bước ra ngoài thì ánh mắt vô tình lướt qua gò má, nơi giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt Myung Hee.

"Tạch" Sun Hee tắt điện, khép lại cánh cửa. Không hiểu sao, trong lòng cô hơi có chút nôn nao.

Myung Hee vì sao mà khóc?

***

Đám cưới diễn ra êm đẹp với sự chúc phúc của tất cả mọi người. Sun Hee nắm lấy bàn tay Myung Hee, nhẹ nhàng xỏ chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô ấy. Cô ngước mắt ngắm nhìn đối phương, đột nhiên choáng váng, Myung Hee là cô dâu lộng lẫy nhất Sun Hee từng gặp, đẹp đến chói lòa trong chiếc váy cưới phối ren cổ điển.

Cầm bó linh lan trắng muốt, Myung Hee tung nó về phía sau, mỉm cười buồn bã khi bó hoa ấy rơi vào tay Mi Ri. Người cùng cô bước vào lễ đường vĩnh viễn không phải người đó, Myung Hee chớp mắt, bỗng thấy bàn tay Sun Hee siết chặt lấy mình. Cô quay đầu lại, đối diện với nụ cười trìu mến của Sun Hee.

"Từ hôm nay, chúng ta là người một nhà" Lee Sun Hee thì thầm.

Cuộc sống hôn nhân không có gì đáng kể. Câu nói của Sun Hee trong ngày cưới cũng đúng theo một cách nào đó, Myung Hee và cô chính xác giống như hai người lạ sống chung một nhà, ai nấy đều bận rộn với mối bận tâm riêng. Lấy lý do công việc, họ không đi tuần trăng mật, cũng may có phụ huynh đôi bên hào hứng đi thay.

"Myung Hee?"

"Ừ, tôi đây?" Myung Hee bật loa ngoài, mắt vẫn dán vào chồng hồ sơ vụ kiện trước mặt.

"Tối nay về sớm ăn cơm đi..." giọng Sun Hee nhẹ nhàng qua điện thoại.

"Hả?" Myung Hee ngạc nhiên, ậm ừ vài giây trước khi hỏi lại, "có chuyện gì à?"

"Mẹ về rồi, tối nay họ sẽ qua nhà chúng ta ăn tối" Sun Hee giải thích, cũng không trách khi Myung Hee tỏ ra bất ngờ. Hai người vốn không dùng bữa cùng nhau, thậm chí rất ít khi thấy mặt, Sun Hee ở tầng trệt còn Myung Hee ở tầng trên, mọi sinh hoạt đều được tách bạch.

"À, được thôi, vậy tối nay em muốn ăn gì?" Myung Hee bâng quơ hỏi, chợt nhận ra cô và người kia không biết gì về nhau, chưa từng để tâm xem thói quen, sở thích, yêu ghét của đối phương ra sao.

"Tôm đi"

"Ừm, hẹn gặp lại" Myung Hee cúp máy.

***

Khi Myung Hee trở về, Sun Hee đã ở nhà từ khi nào. Cô ấy dọn dẹp lại toàn bộ, thu xếp tủ quần áo, thay trải giường mới cho phòng của chính mình, làm nó giống như một căn phòng trống. Myung Hee sững người vài giây trước khi hiểu ra việc Sun Hee làm, đúng, họ phải trông giống một cặp đôi mới cưới, không thể ở mỗi người một nơi.

"Myung Hee cần tôi giúp chứ?" Sun Hee xong xuôi, cô loay hoay trong bếp, nhìn ngó xung quanh như muốn giúp đỡ Myung Hee.

"Rửa hoa quả hộ tôi" Myung Hee đang chế biến dở món cuối, cô chỉ tay vào giỏ hoa quả bên cạnh.

Hoa quả vừa được bày ra đĩa gọn gàng cũng là lúc chuông cửa vang lên. Bà Lee và bà Seo háo hức xộc thẳng vào trong nhà, cầm theo túi quà lỉnh kỉnh cho con gái. Hệt như dự đoán, họ kiếm cớ đi lại khắp nhà, hài lòng thấy phòng ngủ bày đồ đạc hai người, trong phòng tắm hai chiếc bàn chải đánh răng tựa đầu vào nhau.

"Tiếc quá hai đứa bận không đi được, hòn đảo đó đẹp lắm, khi nào thư thư thời gian cả nhà ta lại đi" bà Da Eun lên tiếng.

"Hai đứa chúng ở đây với nhau cũng chính là trăng mật tại gia rồi, tất nhiên không muốn người già chúng ta làm phiền" bà Ji Hyo hô ứng.

Sau bữa tối ấm cúng, hai bà mẹ cố tình ở lại, nhất quyết không rời đi. Sun Hee cẩn thận chuẩn bị phòng riêng cho mẹ, dù sao cô cũng dự trù đến tình huống này.

Trở vào từ phòng tắm, Myung Hee tự nhiên leo lên giường ngủ. Ngày thường, Sun Hee nhường cô phòng ngủ chính, còn mình ở phòng ngủ phụ nhỏ hơn. Tính ra từ khi quen nhau, đây mới là đêm thứ hai họ ngủ chung giường. Sun Hee thực sự đã tạo cho Myung Hee cảm giác như người bạn cùng nhà, cô không có chút ngại ngùng nào khi ở bên em ấy.

Sun Hee đang đọc dở cuốn sách, cô khẽ nhích người để chỗ rộng rãi cho Myung Hee nằm. Mặc dù ít tuổi hơn song Sun Hee luôn điềm đạm và nhường nhịn Myung Hee.

"Sao thế, em sợ tôi à?" Myung Hee nhếch môi, cố ý khiêu khích. Sun Hee vốn trầm tĩnh và yên ắng, Myung Hee nổi hứng muốn trêu chọc.

Người kia không phản ứng gì, vẫn chăm chú với cuốn sách. Myung Hee thu xếp chỗ nằm, chưa kịp kéo chăn lên thì bỗng cảm thấy đệm lún xuống, trong vài giây đã thấy Sun Hee đè bên trên người cô.

"Sun Hee?" Myung Hee thở khẽ.

"Hai đứa ngủ chưa?" cửa phòng đột ngột mở tung, bà Da Eun cứ thế xộc thẳng vào, nhìn thấy toàn bộ cảnh trên giường thì giả bộ xua tay, "ôi mẹ vô ý quá, hai đứa... làm gì cứ làm đi nhé, chúc ngủ ngon"

"Con kết hôn rồi, mẹ đừng tự tiện vào phòng như vậy" Sun Hee vờ cau mặt phàn nàn.

"Xin lỗi, xin lỗi, mẹ ra ngoài đây" bà Da Eun vội đóng ngay cánh cửa.

Sun Hee thở dài trở lại vị trí cũ. Nghe tiếng bước chân ở hành lang, cô biết mẹ mình thể nào cũng quen thói xông vào, cần hành động để bà ấy tôn trọng không gian riêng tư một chút.

"Đừng để ý nhé, tính mẹ tôi vốn thế" Sun Hee giải thích.

Ở bên ngoài, bà Lee hí hửng nháy mắt với bà Seo, vỗ ngực tự hào rồi thì thầm vào tai thông gia, "tôi đoán đúng, con tôi nằm trên"

"Cái gì?" bà Seo trợn mắt, "không thể nào, Myung Hee nhà tôi rõ ràng lớn tuổi hơn"

"Thì sao?" bà Lee chống tay cố nín cười, "xem ra lần này tôi thắng cược rồi"

"Tôi không tin, tôi phải kiểm chứng..." không để bạn thân kịp can ngăn, bà Ji Hyo hùng hổ mở cửa phòng, tận mắt nhìn thấy con gái mình nằm dưới Sun Hee.

"Mẹ?" Myung Hee trợn mắt. Cô ngạc nhiên vì mẹ thì ít mà vì tốc độ phản ứng của Lee Sun Hee thì nhiều. Mẹ cô vừa mở cửa thì Sun Hee cũng kịp đè lên trên.

"Ha ha, mẹ nhầm phòng, xin lỗi hai đứa" Để lại lời nói dối trắng trợn, bà Seo thểu não bước ra ngoài, không cả buồn đóng cửa.

"Hai người làm ơn đừng như vậy nữa..." Myung Hee nói vọng ra, giọng dở khóc dở cười.


.

.

.

.

__________

Huhu không biết toy dg viết cái gì cơ mà toy mê hai bà mẹ này quá =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro