Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

📌 *Đây chỉ là SẢN PHẨM được tạo ra do SỞ THÍCH CÁ NHÂN của một khứa ship YUNLU. ĐỀ NGHỊ CÂN NHẮC TRƯỚC KHI XEM. Nếu bạn KHÔNG THÍCH CP NÀY CÓ THỂ BỎ QUA, xin cảm ơn!* Đây chỉ là FANFIC, tất cả những gì diễn ra trong fic ĐỀU LÀ GIẢ, LÀ GIẢ, LÀ GIẢ. . . . Chuyện quan trọng phải nói 3 lần, đề nghị KHÔNG LIÊN TƯỞNG ĐẾN NGƯỜI THẬT,xin cảm ơn.* Sản phẩm này KHÔNG PHẢI LÀ HINT, xin hãy PHÂN BIỆT giữa ĐỜI THẬT và FIC

➫ KHÔNG YY QUÁ ĐÀ, ĐỂ TRÁNH GÂY ẢNH HƯỞNG ĐẾN 2 DIỄN VIÊN: LA VÂN HI - BẠCH LỘC và FANDOM YUNLU.

---

"Cậu....cậu không cần làm đến mức đó chứ!" Bạn thân nhìn Bạch Lộc lần đầu tiên tự trang điểm cho mình, cô đã loay hoay suốt một giờ đồng hồ. Mái tóc nhìn như được tùy tiện búi lên, nhưng thật ra mỗi sợi tóc đều được chỉnh qua một lượt.

Bạn thân của cô ghét bỏ nói: "Không phải cậu nói đã từ bỏ La Vân Hi sao? Cậu không phải rất có khí phách nói rằng con gái không thể chủ động mà phải đợi người đàn ông chủ động đến yêu thương mình sao?! Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu xem, không phải là cậu chỉ đi làm nhiệm vụ với anh ấy thôi sao, nhìn cậu bây giờ giống như đi thi hoa hậu vậy..."

Bạch Lộc dừng một chút, bất giác bĩu môi, đặt cây cọ trang điểm trong tay xuống: "Cậu nói xem, tại sao anh ấy lại nhờ mình làm người trấn an? Không phải có người trấn an Quang Hi sao? Tại sao anh ấy lại gọi mình...."

Bạn thân vỗ nhẹ vai cô: "Quên đi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Cứ theo đuổi sự nghiệp của mình đi. Đàn ông đều là móng heo, nhớ không?"

"Anh ấy không phải..." Bạch Lộc nhẹ giọng thì thầm.

Hết thuốc chữa, bạn thân nhìn cô lắc đầu.

"Thầy La, em đến báo cáo!" Bạch Lộc đi vào phòng họp. La Vân Hi ngồi ở ghế đầu tiên, thấy cô đi vào liền đưa tay kéo chiếc ghế bên cạnh mình: "Cô Bạch, đến đây ngồi đi."

Anh dường như lại đẹp trai hơn, Bạch Lộc lặng lẽ cụp mắt xuống, tuy rằng vừa nhìn thấy anh, khóe miệng cô sẽ không nhịn được cong lên, cô cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn chằm chằm vào anh. Bình tĩnh đi tới, 'Bạch Lộc, đừng nghĩ ngợi nữa, người đàn ông này có thể đọc được suy nghĩ của người khác đấy', Bạch Lộc trong lòng cảnh cáo chính mình.

"Meo..." Một thanh âm nho nhỏ vang lên, một cái đầu lông xù từ vai Bạch Lộc xuất hiện, hướng về phía Lạc Vân Hi chớp mắt liếm móng vuốt. Bạch Lộc trong lòng gầm lên: "Con làm cái gì vậy, Ruby! Mau trở về!"

'Tinh thần thể của cô bé càng ngày càng đáng yêu', La Vân Hi lặng lẽ gợi lên khóe môi. Trong phòng họp không có ai chú ý tới tinh thần thể của Bạch Lộc, rõ ràng là Bạch Lộc không cho phép mèo con của mình chạy ra, một tinh thần thể không có sự cho phép của chủ nhân sẽ vô hình đối với những người không có năng lực liên quan, nhưng hiển nhiên, anh vẫn luôn có thể nhìn thấy.

Không biết vì sao vẻ mặt La Vân Hi lại rất đắc ý vui vẻ, trong phòng họp mọi người nhìn nhau nhưng không ai dám hỏi, chỉ nghe anh nói: "Mọi người đều đã đến đủ rồi, vậy tôi sẽ sắp xếp một chút công việc. Nhiệm vụ lần này tương đối nặng nề, ngoại trừ những dị năng có người trấn an của riêng mình, thì những người còn lại mỗi ngày sẽ đi theo Trần Lam để khai thông tinh thần một lần, Lu Lu sẽ đi theo tôi, hai chúng ta sẽ là một cặp."

Bạch Lộc ngạc nhiên nhìn anh, tại sao anh lại bắt đầu gọi cô là Lu Lu? Ngoài ra, hai 'chúng ta là một cặp' là cái quái gì vậy? Anh căn bản không cần người an ủi, lần trước, khi hai người hợp tác cùng nhau, anh đã dạy cho cô một số điều, nhưng cô cũng chưa từng tiến vào thế giới tinh thần của anh!

Những người khác rất ngạc nhiên với sự lựa chọn của La Vân Hi, anh lại từ bỏ người trấn an Quang Hi phù hợp nhất với mình, chỉ định một người trấn an bình thường. Tại sao vậy? Trừ khi....

Nghĩ nghĩ, mọi người đều nhìn hai người với ánh mắt đầy ẩn ý, tràn ngập niềm vui khi được ăn đường tại chỗ.

Trần Lam cau mày: "Thầy La, cấp trên đã sắp xếp cho tôi làm người trấn an của anh. Sợ là...."

La Vân Hi ngắt lời cô: "Cấp trên chỉ sắp xếp cho cô hợp tác với tôi, nhiệm vụ lần này do tôi toàn quyền lãnh đạo. Quang Hi có thể đồng thời chăm sóc nhiều người dị năng, còn có thể để lại một rào cản tinh thần, sẽ phù hợp hơn để có thể an ủi và kiểm soát tổng thể đội ngũ."

Trần Lam không còn lý do để phản bác nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Sau khi họp xong, Bạch Lộc cảm thấy mình rất dễ bị người khác chú ý, vội vàng đứng dậy định rời đi, nhưng lại bị một bàn tay mảnh khảnh giữ chặt cổ tay. La Vân Hi kéo cô lại, ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn cô: "Lu Lu, đừng rời đi, nói chuyện với anh được không? Đã lâu rồi anh không gặp em."

Ah? Bạch Lộc không trả lời, cô nhìn xuống cổ tay đang được nắm lỏng lẻo, thật ấm áp. "Meo..." Cô không trả lời, nhưng Ruby lại lo lắng, giẫm lên vai cô và hướng về phía La Vân Hi kêu meo meo.

"Huh? Em đừng đi có được không?" La Vân Hi nói, cũng không biết có phải cố ý hay không, giọng nói của anh có chút mềm mại: "Em nhìn xem Ruby thích anh đến mức nào này."

Lời này khiến Bạch Lộc lập tức đỏ mặt, mấp máy miệng, nhưng vẫn không nói được gì. Tại sao Ruby lại thích anh ấy đến vậy? Đó chính là tinh thần thể của mình a! Điều đó không có nghĩa là....

La Vân Hi nắm lấy cổ tay mềm mại, vô thức dùng ngón tay cái xoa nhẹ mấy cái, trái tim Bạch Lộc dường như có một dòng điện nhẹ chạy qua, cô cảm thấy hiện tại như thế này có chút không thích hợp, nhưng lại không muốn rút tay ra tay, vẻ mặt cô rất khó xử.

Thật đáng yêu! La Vân Hi nhìn chằm chằm cô. Trước khi gặp lại cô, anh có chút lo lắng Bạch Lộc không còn thích mình, dù sao lần trước là anh không hiểu được tình cảm của mình nên dễ dàng đẩy cô ra xa.

Không gì có thể khiến một người sáng tỏ lòng mình hơn sự chia ly, và nhịp tim đập mạnh sau khi gặp lại nhau khiến người ta càng quyết tâm hơn. 'Tuy nhiên, việc theo đuổi cô bé của tôi cũng không quá khó khăn đâu!' La Vân Hi đưa tay ra gãi cằm của Ruby.

Lúc anh giơ tay lên, Bạch Lộc giật mình, cô vô thức lùi lại một chút, nhưng con mèo của cô lại vươn cổ ra, nheo mắt tận hưởng.

La Vân Hi không tự chủ được làm như vậy, khi đầu ngón tay xuyên vào trong lông mèo, anh mới giật mình phát hiện ra động tác của mình đã vượt quá giới hạn. Anh ho nhẹ một tiếng, ra vẻ tự nhiên rút tay về, lỗ tai lại dần dần đỏ lên.

Bạch Lộc cũng đúng lúc đổi chủ đề: "Thầy La, vì sao lại chỉ định em làm người trấn an? Tuy rằng chúng ta là một đôi, nhưng lần trước em thậm chí còn không tiến vào thế gới tinh thần của anh...."

La Vân Hi dựa sát đầu đến gần cô, góc hàm dưới như một tác phẩm điêu khắc, cổ thon dài, ngay cả Bạch Lộc là phụ nữ cũng không khỏi có chút ghen tị. Cô vô thức cắn đôi môi đỏ mọng của mình, nhưng cô không biết rằng ánh mắt của La Vân Hi đang lặng lẽ bị hấp dẫn. Anh thấp giọng nói: "Muốn tiến vào thế giới tinh thần của anh không?"

Gì chứ, nói mờ ám như vậy? Bạch Lộc đỏ mặt không trả lời.

La Vân Hi lại kéo cô đứng lên: "Đi thôi, cho em xem." Anh nói như vậy, trong lòng lại có chủ ý khác. Không có gì chân thành và trực tiếp hơn là cho cô thấy nội tâm của mình, La Vân Hi là một người rất dứt khoát và chủ động, nếu đã xác định được tình cảm của mình, thì nên lập tức cho Bạch Lộc một lời tỏ tình đáng tin cậy nhất.

"Đi đâu?" Bạch Lộc cảm thấy kỳ lạ, tiến vào thế giới tinh thần đâu cần phải đi địa điểm cụ thể nào?

La Vân Hi nhướng mày nhìn cô, giả vờ thần bí: "Đương nhiên là đi đến một nơi an toàn, cấp độ bảo mật của anh rất cao."

Bạch Lộc có chút bối rối, vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cô đã bị La Vân Hi kéo về lều của mình.

Suốt dọc đường Bạch Lộc đều đang nhớ lại quy trình sắp xếp tinh thần tiêu chuẩn, quyết tâm không phạm bất kỳ sai lầm nào, muốn thể hiện thực lực có thể sánh đôi với dị năng Hắc Ám! Sau khi hai người ngồi xuống, cô trịnh trọng nói với La Vân Hi: "Thầy La, nhắm mắt lại đi."

Trong lòng La Vân Hi cảm thấy buồn cười, càng nhìn cô càng cảm thấy đáng yêu, trong mắt không tự chủ có một tia dịu dàng ngọt ngào. Bạch Lộc trong tiềm thức có chút tâm tình của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng lắc tay anh một cái: "Chậc, nhanh lên..."

La Vân Hi cũng không biết tại sao, chính là rất thích bộ dáng này của cô, có chút giận dỗi, lại có chút ngượng ngùng. Cho nên anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Bạch Lộc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Cô vừa mới giải phóng ý thức của mình, nhưng chưa kịp thâm nhập vào tâm trí La Vân Hi, cô đột nhiên cảm thấy một cái đầu lông xù khổng lồ đâm vào ngực mình.

Bạch Lộc theo bản năng mở mắt ra, vừa cúi đầu xuống đã không khỏi hét lên: "Ah....!!!"

La Vân Hi đã mở mắt ra, mỉm cười nhìn cô, tay lại vô cùng tự nhiên đưa ra nắm lấy cổ tay Bạch Lộc: "Đừng sợ! Đến chào hỏi, gọi anh trai."

Một con sư tử đứng thẳng còn cao hơn người, lúc này đang nằm dưới chân Bạch Lộc như một con mèo lớn, nó có chiếc bờm to có lông màu nâu vàng, chính là đang cố nhét cả cái đầu to lớn của mình vào vòng tay của Bạch Lộc .

"La Vân Hi!" Bạch Lộc nghi ngờ mình bị lừa: "Sao em phải gọi tinh thần thể của anh là anh trai!"

Nhìn đầu sư tử đang nằm trong vòng tay của Bạch Lộc, khiến cho La Vân Hi bắt đầu cùng tinh thần thể của chính mình ăn giấm chua, anh túm lấy lông của sư tử đem ném nó sang một bên, nói: "Tên ban đầu của nó là Yi Yi, nhưng lúc đăng ký người khác đã viết sai. Nó được viết là Gogo (đồng âm với gēge)."

Bạch Lộc rất thích con sư tử to lớn oai phong này, cô đưa tay sờ đầu nó, mạnh miệng nói: "Dù sao em cũng sẽ không gọi nó là Gogo!"

La Vân Hi đột nhiên cười nhẹ một tiếng, Bạch Lộc nhìn anh, chỉ nghe anh cúi đầu đi tới nói: "Không gọi nó là Gogo, vậy gọi anh là anh trai?"

Bạch Lộc liếc nhìn anh một cái, sau đó cụp mắt xuống, không trả lời.

La Vân Hi nhìn cô cúi đầu trước mặt mình, bàn tay một lần lại một lần vuốt ve đầu sư tử, chìm trong suy nghĩ, dường như cô hoàn toàn không ý thức được mình đang vuốt ve tinh thần thân thể của anh.

Ý anh là sao, La Vân Hi? Anh, cũng thích em sao?

La Vân Hi nghe được lời nói do dự như vậy từ trong lòng cô gái nhỏ.

"Lu Lu, nhắm mắt lại, anh dẫn em đi một nơi." La Vân Hi đột nhiên ngừng đùa giỡn, nghiêm lúc nói với cô. Bạch Lộc do dự một chút, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.

Cô cảm thấy tay mình được La Vân Hi nắm lấy, kéo cô lại gần, sau đó trán cô chạm vào trán của đối phương, hơi thở ấm áp của anh quấn lấy hơi thở của cô.

Dần dần, hình ảnh những ngọn núi đẹp đẽ và làn nước trong vắt từ từ hiện ra trong tâm trí cô.

"Đây là.... hình ảnh tinh thần của anh?" Bạch Lộc vô cùng khiếp sợ. Đối với bất kỳ người nào mà nói, bất luận là người trấn an hay là người dị năng, hình ảnh tinh thần là thế giới tinh thần có cấp độ thấp nhất của một người, nếu đem nó bộc lộ hoàn toàn trước mặt người khác, không khác gì đem cả bản thân giao cho họ.

Con sư tử rõ ràng đã quen với việc vui chơi ở đây, nó vui vẻ chạy nhảy trên bãi cỏ, thậm chí còn tiến tới ngoạm lấy gáy Ruby, đem nó đặt vào ổ cỏ của mình, dùng chiếc lưỡi to liếm láp, suýt chút nữa đã đẩy con mèo nhỏ ngã lật ngửa.

"Đúng vậy, đây là hình ảnh tinh thần của anh." Giọng nói của La Vân Hi vang lên sau lưng cô, cô đang muốn xoay người, lại bị một đôi tay ôm lấy từ sau lưng:" Lu Lu, em hãy nghe anh nói."

Một đoạn hình ảnh hư ảo xuất hiện giữa không trung, đó là hình ảnh Bạch Lộc chạy như bay rời đi ngày hôm ấy, từ góc nhìn của La Vân Hi đang nhìn bóng lưng của cô: "Lu Lu, anh đã từng coi thường năng lực của người trấn an, anh đang nghĩ, cũng may dị năng của anh là hắc ám, anh sẽ không bị mất khống chế, có thể thoát khỏi cái gọi là bản tính này."

"Ừ." Bạch Lộc thấp giọng đáp lại, trong lòng chậm rãi trầm xuống. Trong hình ảnh tinh thần của La Vân Hi, anh giống như một vị thần, hiểu rõ tâm tình của cô.

La Vân Hi siết chặt vòng tay, ôm Bạch Lộc càng chặt hơn: "Lu Lu, ngày đó anh nói những lời như vậy, là vì anh tự cho mình là đúng, hơn nữa anh cũng lo lắng, anh lớn hơn em rất nhiều, sợ rằng vì em gặp anh khi đang trong giai đoạn dễ bị tổn thương, nên mới thích anh qua bộ lọc tưởng tượng mà em dành cho anh.

"Cũng không lớn hơn bao nhiêu...." Cô bé trong lòng đột nhiên nhỏ giọng nói.

"Hửm? Cái gì?" La Vân Hi ghé vào tai cô, cố ý hỏi. Bạch Lộc tức giận trong lòng: 'Anh giả vờ cái gì? Em đang ở trong hình ảnh tinh thần của anh, sao anh có thể không nghe thấy gì!'

Nghe thấy điều này. La Vân Hi mỉm cười dịu dàng, hôn nhẹ vào vành tai non mịn của cô: "Đúng, anh có thể nghe thấy! Cảm ơn Lu Lu đã không ghét bỏ anh."

Bạch Lộc thúc khuỷu tay ra sau, đánh vào bụng La Vân Hi, nghe thấy anh rên rỉ, mới cảm thấy hả giận.

"Cho nên lần này anh thực sự muốn cho mình một cơ hội. Lu Lu, anh đã không hề giữ lại mà thể hiện bản thân với em. Anh muốn hỏi em, em có yêu anh không?"

Trái tim của Bạch Lộc đập mạnh, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Sao anh lại hỏi em? Anh không nghe thấy trái tim của em sao?" Nói đến đây, cô mới từ từ quay người lại, ngẩng đầu lên nhìn La Vân Hi: " Còn anh thì sao? Anh có thích em không?"

La Vân Hi một tay vòng qua eo cô, một tay đặt lên má cô, chậm rãi cúi đầu: "Lu Lu, em đang ở trong lòng anh, sao có thể không nhìn ra anh yêu em đến nhường nào...."

Đôi môi họ chạm vào nhau, nụ hôn của tâm hồn mang lại khoái cảm gấp trăm ngàn lần, Bạch Lộc mềm mại nằm trong vòng tay anh. Xúc cảm mềm mại từ thân thể truyền đến, trước khi kịp nhận ra, họ đã ôm nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro