"Ding dong"
Chu Chính Đình vừa mới cùng người đại diện xác nhận xong lịch trình, đang chuẩn bị đóng máy tính, liền nghe thấy điện thoại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, mở ra vừa nhìn đã thấy người nọ gửi tới một tấm hình, Chu Chính Đình ấn mở hình ảnh: Thái Từ Khôn đang mặc một chiếc áo khoác da, mái tóc hơi dài của cậu ấy được buộc thành đuôi ngựa, có chút mất trật tự mỹ, cậu ấy đeo một cặp kính râm màu đen, tay phải đỡ phía trên chiếc kính, hơi cúi đầu xuống. Chu Chính Đình có thể nhìn rõ chiếc mũi cao, thẳng cùng với thưa thớt vài sợi râu, ria quanh miệng, trên cổ cậu ấy đeo chiếc vòng cổ có hình bông hoa hồng, cho người đối diện cảm giác mười phần mị lực của một nam nhân thành thục.
Dù đã cùng Thái Từ Khôn ở bên nhau nhiều năm như vậy nhưng khuôn mặt Chu Chính Đình vẫn ửng đỏ, nhìn xem cái dáng vẻ thành thục lại anh tuấn của người yêu cậu nhịn không được cười khẽ...Mà khi nhìn thấy trên cổ Thái Từ Khôn có đeo chiếc vòng cổ hoa hồng trong nội tâm càng ấm ấp, chưa kịp hồi phục, Chu Chính Đình chạy ngay đến phòng ngủ, mở ngăn kéo tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một cái hộp hình chữ nhật, mở ra nhìn, một chiếc vòng cổ hoa hồng khác đang lẳng lặng nằm ở bên trong. Chu Chính Đình không thể chờ đợi được mà đem vòng cổ lấy ra đeo lên sau đó mở Camera tự chụp một bức ảnh rồi gửi cho Thái Từ Khôn, thuận thế bổ sung một cái emoji đeo mắt kính đen.
Đang tại trong phòng nghỉ chờ tới lượt đi thảm đỏ, Thái Từ Khôn nhìn thấy bảo bối nhà mình gửi tới ảnh chụp, khoé miệng cuối cùng nhịn không nổi cười nhếch lên, lập tức ấn gọi video.
Chu Chính Đình đột nhiện nhận được cuộc gọi video của Thái Từ Khôn thì sửng sốt mấy giây rồi tắt máy, nghĩ đến Thái Từ Khôn lúc này vẫn còn đang ở hội trường TMEA, không xác định bên người có người hay không mà sao lại dám gọi video cho cậu chứ, thật là quá doạ người, Thái Từ Khôn người này thật sự là không chú ý địa điểm mà. Không đợi Chu Chính Đình đánh xong hàng chữ dài phê bình hành vi của Thái Từ Khôn, thì người nọ đã gửi tin nhắn tới :"yên tâm đi Chính Chính, em đang trong phòng nghỉ, bên cạnh không có ai". Thấy tin nhắn Thái Từ Khôn gửi tới, Chu Chính Đình mới yên lòng, xoá bỏ tin nhắn mới đánh được một nửa, lại thấy Thái Từ Khôn gọi video tới cậu nhanh chóng ấn xuống trả lời .
"Uy! Chính Chính"
Thấy gương mặt Thái Từ Khôn đẹp trai giống y như trong bức ảnh xuất hiện trên điện thoại làm Chu Chính Đình nhịn không được mặt đỏ bừng, sau đó mới khôi phục đứng đắn nói:
"Uy, Khôn, làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? nhớ anh, gọi video cho anh cũng không được sao? "
Chu Chính Đình thấy Thái Từ Khôn hình như có dấu hiệu làm nũng liền thoả hiệp
"được rồi, được rồi, anh cũng nhớ em"
Vừa dứt lời, lại thấy Thái Từ Khôn cầm chiếc vòng cổ lên qươ qươ trước camera rồi hỏi:"Thế nào, lão công anh hôm nay đẹp trai không? "
"Đẹp! Đẹp! Đẹp! em đẹp trai nhất"
"Ôi, Chu Tiểu Đình, em phát hiện gần đây anh càng ngày càng có lệ, có phải anh muốn bị "bắt nạt" không?"
"Thái Từ Khôn, anh cảnh cáo em a... không cho phép đùa giỡn lưu manh"
"Sao vậy? Đối với bạn trai nhà mình đùa giỡn lưu manh là trái phap luật ư? "
"Không đứng đắn, thật muốn cho IKUN bọn họ biết rõ người mà mỗi ngày các nàng gọi lão công thật ra là cái đức hạnh gì"
"Yêu ngươi đức hạnh"
Nghe xong một bài "Yêu giáo dục" của Chu Chính Đình, Thái Từ Khôn chẳng những không có sửa còn đối với Chu Chính Đình ném một cái hôn gió, còn Chu Chính Đình đồng học, tuy nói thì nói như vậy nhưng thực tế cậu vẫn rất hưởng thụ.
Thái Từ Khôn còn muốn cùng Chu Chính Đình nói thêm chút gì nữa, tiếng gõ cửa phòng nghỉ liên vang lên, là người đại diện đến gọi Thái Từ Khôn chuẩn bị lên thảm đỏ.
"Aii! Chính Chính, không cùng anh nói, lão công của anh phải đi thảm đỏ rồi, đêm nay nhớ rõ xem trực tiếp"
"Tốt rồi, rốt rồi, anh biết rồi, em mau đi đi"
Trước khi tắt điện thoại, Thái Từ Khôn còn rất tự giác đem mặt ngả vào trước màn hình, Chu Chính Đình vừa nhìn đã biết rõ hắn đây là muốn hôn thân, cách màn hình ở trên mặt người kia hôn một ngụm liền cúp máy.
............................
Thái Từ Khôn lúc này đang ở hậu trường chờ lên đài biểu diễn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc ti vi đang truyền bá hình ảnh trực tiếp trên sân khấu nhưng tâm trí đã sớm bay về phía phương xa tới chỗ Chu Chính Đình rồi đi.
"Ba ngàn dặm tình cờ gặp được em
Trong vườn hoa có tà váy bay nhảy múa
Đế đèn.... "
Thái Từ Khôn bị một hồi tiếng ca gọi trở về thần trí đang bay xa, lực chú ý một lầm nữa tập trung nhìn về phía TV, Liễu Sảng đang biểu diễn bà Phòng Khiêu Vũ Mạc Hà, Thái Từ Khôn có thể bị bài hát này tỉnh lại thần trí là vì Chu Chính Đình đoạn thời gian trước rất thích bài hát này. Thích đến độ nào ư, vốn là tại trên weibo cùng fan hâm mộ chia sẻ một lần, sau lại chia sẻ trong nhóm 9% một lần, chia sẻ trên wechat một lần, cuối cùng lại chia sẻ riêng cho cậu một lần, cho nên Thái Từ Khôn đối bài hát người yêu rất thích này cũng không lạ lẫm.
Cầm lấy điện thoại, đối với TV quay một video, gửi qua cho Chu Chính Đình, không bao lâu người bên kia đã có động tĩnh.
"Phòng khiêu vũ Mạc Hà!!! Aaaa...thật là muốn đi hiện trường a Qwq"
Thấy Chu Chính Đình hoá thân mê đệ, Thái Từ Khôn lập tức biến thân tiểu bình dấm chua, đánh từng chữ từng chữ đều mang theo chua xót.
"Hừ hừ, em cũng có thể hát"
"Điều này có thể giống nhau ư, anh mặc kệ anh mặc kệ anh chính là muốn đi hiện trường nghe" Chu Chính Đình trả lới rất nhanh, đang lúc Chu Chính Đình còn muốn nói tiếp gì đó thì Thái Từ Khôn đã gửi một tin nhắn âm thanh tới.
"Nếu có thời gian, em sẽ đến thăm anh một lần chứ, ngắm nhìn tuyết lớn già cả như thế nào, đôi mắt anh tan chảy như thế nào"
Thanh âm trầm thấp, dễ nghe từ trong điện thoại truyền tới, Chu Chính Đình mặt đỏ ửng nghiêm túc nghe xong đoạn tin nhắn này, trong nội tâm thậm chí đang điên cuồng thổi phồng Thái Từ Khôn.
Đương nhiên, ngạo kiều Chu Tiểu Đình tại liên tục nghe xong ba, bốn lần sau đỏ mặt, mất tự nhiên khục khục khục đối với mirco nói câu không tệ lắm sau đó nhanh chóng rời khỏi giao diện nhắn tin.
Thái Từ Khôn hiểu rõ tính tình Chu Chính Đình, làm sao có thể đoán không ra đến Chu Chính Đình rõ ràng trước đấy còn một giây là trả lời tin nhắn, một giây sau liền chơi mất tích, cách mấy phút mới trả lời tin nhắn nhất định là vụng trộm nghe lại đi nghe lại đoạn ngắn mình hát nhiều lần, nghĩ vậy Thái Từ Khôn nhịn không được che miệng lén cười lên, bảo bối nhà hắn vẫn là rất đáng yêu, nghe xong Chu Chính Đình trả lời lại càng vui vẻ, mắt đều cười thành vầng trăng khuyết.
"Lần sau em thật sự, chăm chú hát hoàn chỉnh cho anh nghe một lần, Thế nào?"
"Được a, cho em một cơ hội biểu hiện"
"Tuân lệnh"
Chu Chính Đình quả nhiên ăn này một bộ, Thái Từ Khôn trong lòng vui vẻ nghĩ.
...........................
Thái Từ Khôn trước khi lên đài biểu diễn, ở phía hậu đài gửi cho Chu Chính Đình một bức ảnh, đang cho 500vạn tắm rửa Chu Chính Đình cả người là nước, thấy Thái Từ Khôn gửi tới tin tức, một tay đè lại 500vạn, một tay tùy tiện lau vào quần áo, ấn vào hình ảnh vừa nhìn là ảnh tuyết rơi rất nhiều ở Lang phường.
Đang lúc Chu Chính Đình nghi hoặc rất nhiều, 500vạn vặn vẹo thân thể muốn chạy trốn, Chu Chính Đình hồi phục tinh thần lại đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng cho 500vạn xả sạch sẽ xà bông, sấy cũng không kịp sấy, nhanh chóng mở ra trực tiếp buổi lễ TMEA, cũng may trực tiếp cũng hiện trường có chút lùi lại, lúc này Thái Từ Khôn còn chưa có lên sân khấu, đặt di động ở trên mặt bàn thừa dịp Thái Từ Khôn còn chưa biểu diễn, Chu Chính Đình vào phòng tùy tiện thay một bộ quần ao ở nhà, lúc đi ra người chủ trì DJ đang giới thiệu tiết mục của Thái Từ Khôn, hết thảy vừa đúng.
"Hát cho những ký ức nhớ mãi không quên, chúng ta đã thật lâu không thể gặp lại"
.....
Tiếng ca khêu gợi từ trong TV truyền tới, dàn nhạc cùng ành đèn vừa vặn phối hợp làm toàn bộ tiết mục tràn ngập bầu không khí mập mờ.
Chu Chính Đình ở trước màn hình cũng không tự giác đung đưa dáng người theo điệu nhảy của người yêu, miệng nhỏ giọng hát theo. Một khúc xong, bầu không khi mập mờ biến mất không thấy đâu nữa, Thái Từ Khôn chào hỏi mọi người, trước lúc bắt đầu ca khúc tiếp theo cậu ấy nói:“Rất lâu, rất lâu về trước có một cậu bé rất yêu tuyết, cậu ấy viết một bài hát dành tặng cho mùa đông. Bài hát tiếp theo, dành tặng cho giấc mơ này, cũng dành cho chúng ta, những người cùng nhau mơ mộng.”
"Trước khi trời sáng, chắc chắn tuyết sẽ rơi
Nhưng không một ai để ý đến chi tiết cuộc hẹn này"
Chu Chính Đình hiểu ra Thái Từ Khôn đột nhiên gửi cái ảnh tuyết rơi Lang phường là có ý gì, trái tim lập tức trở nên ấm áp, Chu Chính Đình cảm thấy có lẽ mùa đông cũng không có lạnh như vậy bởi vì có một người luôn là mặt trời của cậu.
Nhìn Thái Từ Khôn trên sân khấu, chậm rãi hát ra câu chuyện về trận tuyết năm ấy, trong chuyện xưa có hai chàng trai, bọn họ cùng một chỗ tay trong tay nhìn tuyết rơi, lặng lẽ hẹn hò, sau đó trong tuyết cùng nhau nhảy múa... Dù sao cũng không cần để ý quá nhiều chi tiết của cuộc hẹn mà quan trọng nhất là người bên cạnh.
"Đồ đần"
Vì vậy Chu Chính Đình lập tức đặt một vé máy bay hôm sau bay đi Thượng Hải, lần này cậu muốn đi tìm cậu bé yêu tuyết kia, lại cùng nhau đi nhìn một lần tuyết rơi.
.......................
Tình yêu của Thái Từ Khôn dành cho Chu Chính Đình là công khai là mơ hồ, Chu Chính Đình cũng cam nguyện sa vào tình yêu cuồng nhiệt, vĩnh cửu này. Trong câu chuyện này, tình yêu của họ kéo dài mãi mãi. Những bí mật trên sân khấu, những lời thì thầm lãng mạn nơi góc phố là những sợi dây chằng chịt quấn chặt lấy trái tim.
Chỉ có Chu Chính Đình có thể hiểu được lời nói của Thái Từ Khôn trên sân khấu hoặc trên mạng xã hội, đây là ám hiệu dành riêng cho họ. Cho nên khi nói tới trận tuyết kia Chu Chính Đình rất nhanh sẽ hiểu ý của Thái Từ Khôn, một chút ấm áp bay thẳng đến trái tim, có lẽ 2 bài hát này là hát cho những người nhớ mãi không quên và lâu ngày không gặp lại, nhưng Chu Chính Đình biết rõ, đây cũng là hát cho anh, nhớ mãi không quên cùng thật lâu không thể gặp lại là Thái Từ Khôn đối Chu Chính Đình nhớ mãi không quên, là nhớ mãi không quên năm đó mùa đông tuyết rơi nhiều, là vô số ban đêm nhớ mãi không quên đến hừng đông trời sáng. Vậy thì thoải mái đến một lần,có tưởng niệm thì gặp lại ah.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro