
7
Sáng chủ nhật.
Ngày được nghỉ, dường như mọi thứ cũng lười biếng theo.
Không có tiếng chim hót.
Không có tiếng động cơ.
Và trời cũng chỉ nắng nhẹ.
Sophie nằm lười trên giường, mắt hướng về dàn hoa trước nhà. Như mèo con lười biếng tắm nắng.
Hôm nay là một ngày hiếm hoi cô không ngồi học bài, chỉ nằm ì trên chiếc giường.
Chiếc giường của cô không giống bình thường — được thiết kế thêm nhiều tay nắm để có thể trèo lên.
Nằm một lúc rồi cũng chán, Sophie thở dài, rồi nhìn xuống đôi chân của mình.
“Haiz…”
Cô với tay trèo xuống giường, leo lên chiếc xe lăn bóng loáng.
Nhờ có Lucas sửa, chiếc xe không còn cũ kỹ, chậm chạp hay han gỉ nữa.
Sophie nhanh chóng lấy chút tiền, đẩy xe ra ngoài định mua bánh ăn sáng.
Trên đường đến tiệm bánh, nắng vàng chiếu xuống, đổ loang trên mặt đường như giọt nước.
Cô đẩy xe nhanh đến tiệm.
Tình cờ, có một bóng dáng quen thuộc bên kia đường.
Là Lucas — cậu đang đi điều trị tâm lý định kỳ.
Trùng hợp, tiệm bánh lại nằm cạnh nhà bác sĩ Phrenia.
Sophie vội đẩy xe vào tiệm bánh, không để Lucas thấy.
Cô gọi một cái bánh pudding, ngồi ăn và len lén nhìn sang bên kia đường.
Lucas đang đẩy xe đến nhà bác sĩ Phrenia.
Cậu gõ cửa. Một người phụ nữ cao gầy, đeo kính dày cộm, ra mở và mời cậu vào.
Sophie thấy lạ.
Dù thường xuyên đến đây mua bánh, nhưng cô chưa từng thấy mặt cô bác sĩ ấy.
Cô ngồi lì trong tiệm, nhấm nháp pudding như không muốn nó hết.
Trong đầu lẩm bẩm:
“Anh ta làm gì ở đó nhỉ?”
Mãi 30 phút sau, Lucas mới rời khỏi nhà bác sĩ.
Sophie vội ăn nốt phần bánh, rồi đẩy xe ra, tiến đến căn nhà kia.
Cô gõ cửa.
“Có ai trong nhà không?”
Từ trong vọng ra giọng nữ:
“Có, tôi đây!”
Một lúc sau, cô bác sĩ trẻ mở cửa.
Trước mắt cô là một bé gái ngồi xe lăn, tóc vàng.
“Ôi! Lại một bệnh nhân nữa ư? Mời em vào!”
Sophie nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị:
“Không, em không phải bệnh nhân. Em chỉ muốn biết cái người vừa nãy đi ra có phải Lucas không thôi.”
Phrenia hơi bất ngờ, rồi đáp:
“A! Là em? Em là người trong lời nói của Lucas đây mà! Em là yếu tố quan trọng để điều trị tâm lý cho Lucas đấy! Thôi, mời em vào ta cùng nói chuyện!”
Sophie đẩy xe vào.
Trước mắt cô là một phòng khám cũ kỹ, nhưng đầy đủ những vật cần thiết.
Cô Phrenia ngồi xuống. Chưa kịp nói gì, Sophie đã hỏi trước:
“Lucas, anh ta bị bệnh gì vậy?”
“Ah, Lucas bị BIID — một bệnh tâm thần khiến con người có suy nghĩ rằng một bộ phận cơ thể không thuộc về mình.
Người bệnh tin rằng khi không có bộ phận đó, họ mới là bản thân thật sự.”
Sophie nhìn cô bác sĩ bằng ánh mắt nghiêm trọng.
“Bệnh đó… có nguy hiểm không?”
“Có. Nhưng hiện tại cậu ta đang dần ổn hơn — vì em đấy.”
Sophie hơi bối rối.
“Vì em? Tại sao?”
“Vì em gần với hình mẫu mà Lucas luôn hướng tới. Cậu ấy đã đứng lên vì em. Không đơn giản chỉ là giả què. Nếu em hợp tác, bệnh của Lucas có thể tiến triển tốt.”
“Lucas... bị bao lâu rồi?”
“Cái này thì tôi không tiết lộ được. Nhưng tôi chỉ muốn em biết để lựa cách đối xử với cậu ta.
Nếu Lucas phát bệnh một lần nữa... thật sự, cậu ta có thể cắt chân thật đấy.
Nên tôi... chân thành nhờ em.”
Sophie bối rối nhìn Phrenia vì lời đề nghị kỳ lạ như vậy.
Nhưng giờ thì cô hiểu — Lucas đang phải đối mặt với một khủng hoảng, không phải thể xác, mà là khủng hoảng âm ỉ gặm nhấm trong tâm trí.
Và một người bệnh như thế... đang dần học cách đứng lên vì cô.
“... Hiểu rồi. Em sẽ giúp.”
“Cảm ơn em nhé.”
Sau một lúc trò chuyện thêm, Sophie cũng rời đi.
Cô chưa từng nghĩ Lucas lại phải đối mặt với thứ khủng khiếp đến vậy.
Thậm chí còn ám ảnh hơn cả cô.
Và con người ấy — kẻ từng bị gọi là “giả què” — lại đang níu giữ lấy một sợi dây cuối cùng.
Sợi dây ấy… là cô.
Trên đường về, trong đầu Sophie lặp đi lặp lại nhiều câu hỏi.
Nhưng cuối cùng, cô biết một điều chắc chắn: Lucas… không hề xấu.
Chỉ là một người đang lạc đường.
Hiểu lầm giữa cô và Lucas, cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Trong lòng Sophie lại nổi lên một cảm giác lạ lùng, giống như ngày hôm qua. Nhưng lòng thì nhẹ hơn chút.
Cô hơi đỏ mặt, nhìn xuống mặt đường, thì thầm:
“Cảm giác ấy… là sao nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro