Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 4

Chap 4.

17 năm trước.

Lee Siyeon dạo bước ngắm cảnh trên đường phố lộng lẫy của Bắc Kinh, gia đình cô tới đất nước này vài ngày để thăm chị gái của cô, Lee Haeri.

Lee Haeri đam mê ngành khảo cổ học, và học tập rất xuất sắc, dành được một suất học bổng toàn phần ở trường, trường của cô có một chương trình trao đổi sinh viên với trường đại học ở Bắc Kinh để tăng quan hệ hữu nghị, cô được chọn là một trong những sinh viên được sang Bắc Kinh học tập trong 1 năm.

Và nhân cơ hội đó, cô rủ gia đình đến thăm mình ở Bắc Kinh, kết hợp với du lịch cho ba mẹ luôn.

Bắc Kinh là một thành phố rất đẹp với những công trình xây dựng cổ kính, mà cũng không kém phần hiện đại, Siyeon lượn xung quanh khắp thành phố để chụp ảnh, cô rất thích chụp ảnh phong cảnh, đặc biệt là vào trời tối như này, các ánh đèn lung linh chạy rải các con phố, đường xá tấp nập.

Chợt cô nhìn thấy từ đằng xa, trong một con hẻm nhỏ, có 3 người đàn ông đang bắt nạt một cô gái, cô nghe thấy tiếng hét của cô gái đó, cô không một phút lưỡng lự, chạy tới giải cứu. Cô dùng tất cả những kỹ năng tự bảo vệ của mình có từ thời cấp 2, ba mẹ cô đã bắt cô đi học môn Taekwondo để tăng cường sức khỏe.

Sau khi giải cứu xong, thì cô như muốn tắc thở, vì quá mệt, cô cũng chẳng hiểu sao bản năng tự vệ của mình lại cao đến thế, cô còn chẳng nhìn rõ mặt 3 thằng đàn ông đó, cô cứ chạm được vào là cô tấn công thôi, thật may mắn, 3 kẻ chết tiệt đó đã chạy đi.

Trong con hẻm tối tăm nay chỉ tồn tại những ngọn ánh sáng yếu ớt từ ngoài đường lớn tỏa vào, và khuôn mặt cô gái đáng thương kia thoắt hiện qua các tia ánh sáng, cô ấy đang ngồi sụp trước mặt Siyeon, và đối diện với ánh sáng của đường lớn.

Thật sự rất xinh đẹp….

Cô ấy có một mái tóc nâu dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, vóc dáng cũng nhỏ nhắn.

Siyeon tiến gần một cách chậm chạp, cô muốn đỡ cô gái đó đứng lên…

Nhưng rồi rốt cuộc, cô đã chạy đi mất, vì một lý do củ chuối…..là ngại…

Đúng rồi, Siyeon rất ngại, bản tính của cô là một người nhút nhát, thụ động, và chẳng dám làm bất cứ điều gì bứt phá. Việc cô xông vào cứu người, đã là bứt phá lắm rồi.

Và cô từ đó, luôn cảm thấy hối hận vì đã không bắt chuyện với cô gái đó, nhìn nét khuôn mặt thoáng qua, có vẻ như là người Hàn, hình như cũng là khách du lịch.

Lee Siyeon, cứ sống như vậy, mắc kẹt trong mọi suy nghĩ về cô gái đó, cô như kiểu bị ám ảnh suốt tận 1 năm. Cái bệnh xấu hổ và ngại ngùng rốt cuộc đã giết chết cô trong 1 năm.

Cô đã nghĩ rằng, cả đời này chắc sẽ không gặp được ai xinh bằng cô gái đó.

Nhưng mọi thứ đã ổn hơn sau 1 năm, khi Siyeon vào đại học, cô tham gia một câu lạc bộ âm nhạc, với mục đích là để tăng kỹ năng xã hội, ba mẹ cô mong rằng cô sẽ bớt nhút nhát hơn khi tham gia những câu lạc bộ, và cô cũng đam mê hát nhạc rock nữa, cô mong rằng câu lạc bộ sẽ trình diễn phong cách rock để cô có cơ hội được tỏa sáng.

Và khi cô bước vào câu lạc bộ ngày đầu tiên, trái tim cô như muốn vỡ òa, vì cô được gặp lại cô gái đó.

Người ấy tên Kim Bora.

- Chào em Lee Siyeon, chị là Kim Bora – Bora cười tươi.

Khung cảnh xung quanh Lee Siyeon cứ vậy mà ngừng xoay chuyển, cô nhìn thấy nụ cười của Kim Bora cười với cô, từ lúc đó, ánh mắt cô, thế giới của cô, chỉ thu nhỏ bé lại, bằng một nụ cười của Kim Bora.

Cô thật sự rất thích Kim Bora, vì ngoại hình của cô ấy, thực sự rất rực rỡ…

Và Siyeon nghĩ rằng Kim Bora sẽ không nhận ra cô, vì lúc đó trong con hẻm tối lắm, cô còn hướng về phía ngược sáng, Bora không thể nhìn cô rõ được, mà chưa kể mái tóc của Siyeon đã hoàn toàn thay đổi so với năm ngoái rồi, tóc cô hiện tại là tóc ngắn ngang vai, màu xanh dương.

Đợt đi Bắc Kinh thăm chị Haeri, Siyeon cả gan nhuộm tóc vàng để đi du lịch, để còn chụp hình sống ảo, xong rồi khi quay về Seoul, cô nhuộm lại đen để quay lại trường học, rồi khi lên đại học, cô muốn thay đổi hình ảnh cho đẹp hơn, cô cắt tóc ngắn, nhuộm màu xanh dương.

Qua thời gian, cô được làm bạn với Bora qua câu lạc bộ âm nhạc, và còn làm bạn với bạn thân của Bora nữa, cô ấy tên Kim Minji…

Qua thời gian, được làm bạn với Kim Bora, Siyeon biết nhiều hơn về tính cách của cô ấy, và cô xác định rằng, cô không thể thoát khỏi mê cung tên Kim Bora được, cô ấy rất hài hước, luôn đem lại tiếng cười cho mọi người, cô ấy nấu ăn rất ngon, cô ấy thường nấu đồ ăn trưa rồi mang đến cho mọi người ăn, cô ấy rất ấm áp, luôn quan tâm mọi người một cách chu đáo.

Hình mẫu như Kim Bora, ai rồi cũng sẽ say đắm và muốn làm người yêu của cô ấy, muốn sở hữu cô ấy.

Và đương nhiên Lee Siyeon không ngoại lệ….

Và cô vẫn luôn cố gắng ở cạnh Kim Bora nhiều nhất có thể, cô tìm mọi cơ hội thích hợp để tỏ tình với Kim Bora, nhưng thực sự thì….cô vẫn chưa làm được.

Cô sợ bị Kim Bora từ chối…..

Vì cô vẫn chưa thể biết được, liệu Kim Bora có thích con gái hay không? Siyeon thấy Bora cũng chơi với con trai nhiều, nhưng cô ấy tuyệt nhiên không tỏ ra hứng thú với bất cứ chàng trai nào, dù quanh cô ấy có rất nhiều chàng trai đẹp và lý tưởng. Siyeon đã có một chút hy vọng.

Cô cứ ngỡ người như Kim Bora ai mà không thích cơ chứ, nhưng sau đó, cô đã tìm ra được người không hề hứng thú với Kim Bora, cô ấy tên Handong.

Handong vào câu lạc bộ âm nhạc sau Siyeon 1 năm, cô gái này đến từ Trung Quốc, rất đẹp, cử chỉ thanh lịch, ăn nói nhẹ nhàng, ban đầu trông hơi kiêu sa. Kim Bora gặp Handong và tỏ ra rất hứng thú, Siyeon có chút ghen tị trong lòng, có vẻ như Bora rất thích Handong.

Nhưng Handong không hề hấn gì với những câu thả thính của Bora, thật ngạc nhiên.

Lee Siyeon nhìn vào đó, vừa mừng vừa buồn, mừng vì cuối cùng cô cũng có bằng chứng, rằng Kim Bora có thể yêu nữ giới, còn buồn vì hiện tại Bora đang thích một người khác mà không phải cô.

Cho đến khi Bora học năm cuối đại học, thì nhận được một tin chấn động, Handong đang hẹn hò với một em năm nhất, cũng ở trong câu lạc bộ âm nhạc, tên Lee Gahyeon.

Kim Bora ngày hôm đó trông thật thê thảm, cô ấy cứ đứng ở dưới mưa, để cho những hạt mưa tạt mạnh vào người mà không thèm di chuyển, Siyeon khi bắt gặp được, thì chạy đến, lấy cái dù che cho Bora, và cái dù của cô quá nhỏ bé, chỉ đủ để che được cho một người.

- Mặc kệ chị đi Lee Siyeon – Bora buông câu hững hờ, chỉ nhìn người bên cạnh một cái rồi thôi.

Lee Siyeon người đã ướt hết, cô nhìn thấy sự đau khổ của Bora, cô không thể kiềm được nước mắt, nhưng Kim Bora sao có thể biết được rằng cô đang khóc cơ chứ, nước mắt của cô đã hòa vào nước mưa, một cách hoàn hảo.

Lee Siyeon suy nghĩ, đây phải chăng là cơ hội tốt nhất hay sao, cô cần phải nói chuyện với Bora ngay lúc này, không thể trì hoãn được nữa. Bora sắp tốt nghiệp rồi, sau này cô ấy làm cái gì, làm ở đâu, cô sẽ khó nắm bắt, cô sẽ không thể gặp Bora mỗi ngày như cô mong muốn được nữa.

Nếu cô không làm, thì cô sẽ hối hận cả đời, giống như cái ngày ở Bắc Kinh đó, dù có bị từ chối thì cũng chẳng sao hết, vì cơ hội là để nắm lấy, chứ không phải là để bỏ lỡ, nếu cô bị từ chối, thì ít ra cô cũng sẽ không hối hận như cái ngày của 5 năm trước ấy.

- Kim Bora, làm người yêu của tôi đi.

- ………. – Bora cuối cùng cũng ngoảnh mặt sang nhìn Siyeon.

- Tôi yêu chị từ rất lâu rồi, tôi không thể đứng nhìn chị bị đau khổ như vậy được, tôi sẽ chăm sóc cho chị cả đời này, chị có thể làm người yêu của tôi được không? – Siyeon vừa nói vừa nheo mắt hứng chịu những hạt mưa rơi xuống, tim cô như trống đập bùm bụp, cô hồi hộp chờ kết quả.

- ………. – Bora sững sờ nhìn Siyeon, không nói nên lời.

Siyeon mạnh dạn tiến tới, kéo Bora vào một nụ hôn sâu, tay cô vẫn giữ cái dù cho chắc để Bora không bị ướt, tay còn lại kéo đầu Bora lại.

Cô liếm đôi môi của Bora, và thật ngạc nhiên, Bora mở miệng ra, một dấu hiệu thật tích cực.

Siyeon khóc trong hạnh phúc, cô đã hôn Bora thành công rồi.

End chap 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro