chap 3
Chap 3.
Hiện tại.
Hôn lễ diễn ra, khung cảnh ngoài trời, Kim Minji và Kim Yoohyeon đang đứng ở giữa sân khấu, cùng với cha xứ, họ cùng nhau đọc những câu tuyên thệ.
Siyeon liếc sang bên trái, cách cô khoảng chục chỗ ngồi, dãy trên dãy cô ngồi 5 dãy, Kim Bora đang ngồi ở đó….
Cô và cô ấy đã nhìn thấy nhau lúc cô đứng ở trong phòng chờ của Minji, vì cửa đang mở nên hai người mới nhìn thấy nhau, và ánh nhìn của Bora, hoàn toàn vô cảm, y hệt cái ngày đó.
Cô thực sự đang hy vọng điều gì cơ chứ, chuyện đã xảy ra từ 2 năm trước rồi, cái ngày kinh hoàng đó, đã xảy ra từ 2 năm trước rồi, cô hy vọng rằng khi có cơ hội gặp Bora, cô và cô ấy có thể ít ra nói chuyện được với nhau hay sao…
Không thể nào, rõ ràng Kim Bora không hề muốn thế, ánh mắt của cô ấy đã nói lên tất cả…
Và Siyeon cũng nên như vậy, vì trong chuyện này, cô chẳng có lỗi gì hết, nếu tức giận, cô mới nên là người tức giận.
Qua sự quan sát, Siyeon thấy rằng, Bora đang hướng mắt về phía một người, chứ không hề chăm chú đến khung cảnh ở trên kia của Minji và Yoohyeon…
Cô ấy đang nhìn về phía bên phải, ở trên cô ấy vài dãy ghế…
Là Handong.
Trong quãng thời gian hoạt động trong câu lạc bộ âm nhạc, mối quan hệ của Handong và Siyeon không xa mà cũng chẳng gần, nếu Handong và Bora mà thành đôi, chắc Siyeon sẽ có đủ lý do để ghét Handong hơn…
Nhưng Handong giờ cũng đã kết hôn rồi, vợ của cô ấy là người Đài Loan, tên Chou Tzuyu, hai người họ đã cưới nhau được 2 năm rồi, Siyeon cũng đến dự đám cưới của Handong, và chứng kiến sự hạnh phúc lan tỏa giữa hai người họ, cả 2 người họ đều không phải người Hàn, nhưng lại muốn sống ở đây cả đời.
Handong chính là lý do mà Siyeon và Bora ly hôn.
Nhưng Kim Bora đã không thể nào có cơ hội để thổ lộ tình cảm, hay tiến gần tới Handong, Bora đã duy trì cho bản thân mình 1 loại tình cảm ngu ngốc.
Kim Bora thực sự rất ngốc nghếch….
Cô ấy dám rời bỏ gia đình của mình, rời bỏ những đứa con của mình, để đi theo một người mà mãi mãi không bao giờ thuộc về cô ấy ư? Và cho đến hiện tại, theo Siyeon được biết, Bora vẫn đang lẻ bóng không yêu ai, cũng không hẹn hò với ai, và ngay giây phút này, khi cô đang chứng kiến ánh nhìn đắm đuối của Bora dành cho Handong, cô chỉ biết thở dài, vì Kim Bora sau bao nhiêu năm gặp lại, ngốc nghếch vẫn hoàn ngốc nghếch.
- Mẹ Siyeon, mẹ đi nói chuyện với mẹ Bora chưa? – Ayeon thì thầm nói, cô bé ngồi ngay bên cạnh.
- Nói chuyện gì, tại sao mẹ phải nói chuyện?
- Thế thì mẹ nhìn mẹ Bora làm gì, hô hô – Ayeon che miệng cười mỉa mai.
Siyeon đanh mắt lườm con bé một cái, nhà có hai cô con gái, thì đứa đầu tiên có nét giống Bora hơn, còn đứa út có nét giống Siyeon hơn, cả hai đứa đều được sinh ra theo phương pháp giống nhau, và người mang bầu chính là Bora. Tính cách Ayeon đôi phần cá tính và mạnh mẽ, con bé đã phải chứng kiến sự tan vỡ trong gia đình, lúc đó con bé 4 tuổi, nên suy nghĩ có phần khác người, Susi thì thơ ngây thuần khiết theo đúng tuổi, vì khi Siyeon và Bora ly hôn, thì con bé vẫn còn nằm trong nôi chưa biết đi thuần thục.
Ayeon có một mái tóc dài óng ả, và con bé còn đòi đi nhuộm nâu cho giống Bora nữa, rồi cộng với nét mặt xinh xắn kiều diễm giống Bora, mỗi lần nhìn vào Ayeon, Siyeon đều phải khựng lại vài giây, vì trái tim cô luôn thổn thức và nhớ đến Bora khi nhìn vào Ayeon.
Siyeon còn tự nghĩ rằng, nếu sau này Ayeon lớn lên, yêu một chàng trai nào đó, hay yêu một cô gái nào đó, chắc cô không chịu nổi mất, cô ích kỷ, chỉ muốn giữ phiên bản nhí của Bora này cho riêng mình. Thỉnh thoảng trong cuộc trò chuyện cô còn ngang nhiên bảo Ayeon rằng không được yêu quá sớm, độ tuổi thích hợp nhất để yêu là khoảng 30 tuổi, lúc đó Ayeon đang bàn tán về các bạn trong lớp, khen họ xinh đẹp và dễ thương như thế nào.
Và Ayeon đã cãi lại cô, bảo cô vô lý, con bé mới có 7 tuổi nhưng kiến thức xã hội thì ngang ngửa một đứa cấp 3 mất rồi. Siyeon lúc đó đã bướng bỉnh phản lại, ừ thì cô vô lý, chịu thì chịu, không chịu thì ra khỏi nhà, để cô ở một mình với Susi là được rồi, cô đã dọa Ayeon như vậy.
Và tóc con bé cứ nâu rồi lại đen, rồi lại nhuộm nâu, rồi lại mọc đen, cứ như vậy, vì con bé học trường quốc tế, nên chuyện nhuộm tóc không bị cấm đoán. Còn Kim Bora, thì sau khi ly hôn, không biết để tóc màu gì, nhưng hôm nay nhìn thấy cô ấy, Siyeon đã thấy một màu đen tuyền trên mái tóc của Bora, cô ấy đã đổi màu tóc, và với kiểu trang điểm trong ngày hôm nay, thì đem lại một cảm giác rất lạnh lùng khó gần.
- Mẹ nhìn lên trên chứ không nhìn mẹ Bora của con nhé – Siyeon phản biện.
- Ô thôi mẹ chối làm gì, ánh mắt mẹ trông chẳng thiện cảm gì cả, chỉ có nhìn mẹ Bora thì mẹ mới như vậy thôi – Ayeon buông lời nhẹ nhàng, mới có học lớp 2 mà giọng như bà cụ non.
- ………..
- Mẹ đừng có ghét mẹ Bora nữa, con có thấy mẹ Bora làm gì đâu, cũng đi một mình kìa chứ có đi với cô nào hay chú nào đâu, mà mẹ Bora con thấy càng ngày càng đẹp nha.
- Thôi trật tự, nói nhiều người ta nhìn đó – Lee Siyeon chặn họng con bé ngay lập tức, rồi quay sang bên phải thấy Susi đang ngáp, rồi con bé dựa cả người vào đùi cô.
- Lee Susi buồn ngủ rồi – Ayeon lấy tay nghịch nghịch mấy lọn tóc thưa thớt của em gái.
- Thôi đi về đi – Siyeon ẵm Susi trên tay, rồi cùng Ayeon đi ra ngoài bãi đỗ xe.
---
Một tuần sau, Siyeon đến văn phòng của mình, nhận được một báo cáo của nhân viên, rằng có một cuộc hẹn với một khách hàng rất tiềm năng, họ muốn thuê cô làm luật sư đại diện trong một vụ kiện trốn thuế.
Cô đọc tập tài liệu, và cảm thấy không vui cho lắm, vì khách hàng này là chủ nhân của một khách sạn lớn, một khách sạn không hề xa lạ, khách sạn SuA.
Cuộc hẹn rơi vào nửa tiếng nữa, Siyeon bực mình với cô trợ lý.
- Shin Yuna, em nghĩ gì mà lại đặt cuộc hẹn bất thình lình cho chị như vậy hả?
- Thực ra thì chỉ là gặp gỡ trao đổi cơ bản công việc trước thôi ạ chứ không có gì to tát, với cả đây là khách sạn SuA, mà cô Kim chủ động đặt hẹn nữa, cho nên….
- Khách sạn SuA thì sao? Kim Bora chủ động thì sao? – Siyeon lớn giọng với khuôn mặt không hài lòng.
- Dạ thì…dù sao cũng là vợ cũ của chị nên em cứ tưởng….
- Vợ cũ thì sao? Vợ cũ thì phải nhường nhịn à?
- Em xin lỗi, em sẽ cẩn thận làm đúng quy trình hơn trong tương lai, cuộc gặp với cô Kim dù sao cũng sắp đến rồi, giờ nếu hủy thì….
- Thôi được rồi, em ra ngoài đi – Siyeon phẩy tay, trợ lý Shin Yuna thở phào nhẹ nhõm rồi quay lưng chạy ra ngoài luôn.
Siyeon ngồi bất động nhìn đồng hồ tích tắc trên mặt bàn làm việc, chỉ chưa đầy 2 tuần mà cô phải gặp Kim Bora tận 2 lần, cô không muốn một chút nào. Lần trước gặp thì gặp nhưng không cần phải giao tiếp, cô còn chấp nhận được, lần này gặp và phải giao tiếp với cô ấy, cô không thể chấp nhận được.
Cô phải nói câu gì đầu tiên khi giao tiếp với Kim Bora? “Ồ xin chào, lâu quá không gặp”? Hay “Chị đặt hẹn đến đây làm gì?”
Trong lòng cô, tồn tại những cảm xúc hỗn độn, cô cảm giác như mình bị bệnh hai nhân cách, có một nhân cách tồn tại ở trong cô, vẫn còn muốn yêu Kim Bora, và có một nhân cách khác, nhân cách này mạnh hơn, rằng muốn hận thù Kim Bora cho bằng được.
Cô bối rối về chính mình, cô không hiểu cô đang muốn cái gì nữa, hay là cô gọi điện cho Yuna, bảo cô ấy hủy hẹn ngay lập tức, khách hàng có Vip đến mấy cũng phải từ chối?
Trái tim đập càng ngày càng nhanh, cho đến khi có tiếng gõ cửa, Siyeon hít thở một hơi để lấy lại bình tĩnh, cô ra hiệu cho phép mở cửa.
Shin Yuna mở cửa dẫn Bora vào, Siyeon và Bora ngồi đối diện nhau ở bộ bàn ghế giữa phòng, cùng với 2 ly nước mà Yuna đã mang ra phục vụ.
Một màn tĩnh lặng diễn ra, rồi cuối cùng Bora là người mở lời trước.
- Lâu lắm không gặp em, Lee Siyeon.
- Chúng ta mới gặp nhau tuần trước, không lâu lắm đâu, Kim Bora – Siyeon trừng mắt nói lạnh lùng, cô đã tính sẽ nói một câu lịch sự hơn, nhưng thực sự nhân cách thứ hai của cô đang trỗi dậy mạnh mẽ, giờ cô chỉ thích đánh nhau với Kim Bora mà thôi, thậm chí khi gọi tên cô ấy đầy đủ, cô cũng muốn phải nhấn mạnh hơn những câu khác.
- Ừ đúng rồi, Susi giờ lớn quá rồi, con bé càng ngày càng giống em - Bora thấy ánh nhìn như mũi tên nhọn hoắt của Siyeon, liền nhìn lơ đãng sang chỗ khác cho đỡ căng thẳng.
- Chị nhìn thấy tụi trẻ hả?
- Tôi thấy em dắt chúng vào phòng riêng của cô dâu.
- …… - Siyeon mở to mắt ngạc nhiên, hóa ra Bora nhìn thấy cô đầu tiên, khi cô để tụi trẻ ở phòng Yoohyeon rồi đi gặp Minji, cô mới thấy Bora.
- Yên tâm, tôi chỉ nhìn thôi chứ không có lại gần chúng – Bora cố gắng nói để hòa giải với Siyeon, nếu cô ấy biết cô giao tiếp với 2 đứa trẻ, Siyeon sẽ đưa cô lên chảo rán mất.
- …………….
- Em đã đọc tài liệu tôi gửi chưa? – Bora vào chủ đề chính.
- Tôi đọc rồi, và tôi không muốn nhận vụ này, khách sạn SuA hoành tráng lộng lẫy như vậy mà giờ lại thiếu luật sư để phải tìm đến tôi hả? – Siyeon mỉa mai.
- Người đưa ra chỉ thị này là chủ tịch Kim, ba bắt tôi phải đến gặp em.
- Chị chuyển lời cho chủ tịch, rằng tôi cảm thấy rất vinh dự khi được chủ tịch tin tưởng, nhưng tôi không muốn làm, vì tôi lười.
Siyeon nói chuyện quá mạnh mẽ, làm Bora không vui một chút nào, vào cái ngày hôm đó, hai người cũng như vậy, mạnh mẽ nói chuyện với nhau mà không hề có chút nhường nhịn, và làm tổn thương nhau một cách nặng nề.
Bora nắm chặt bàn tay, cố gắng dìm cái cảm xúc đang muốn bùng lửa ở bên trong lại, cô thực sự chỉ muốn nói chuyện với Siyeon một cách tử tế và bình thường, và hiệu quả, cô không muốn tranh cãi, cô mím môi và cố gắng tìm những câu nói phù hợp để giao tiếp với Siyeon.
End chap 3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro