chap 19
Chap 19.
Siyeon lái xe tức tốc đến khách sạn SuA.
Cô vừa lái xe vừa lo lắng, vì ngày hôm qua cô mới biết được một bí mật của Kim Bora, cô đã thắc mắc bí mật này từ rất lâu rồi.
Siyeon đã tự hỏi chính mình rất nhiều lần, tự cố suy đoán rất nhiều lần, từ thời còn học đại học, cho đến khi kết hôn và ly hôn với Bora, cô vẫn luôn tự hỏi…
Rốt cuộc tại sao Kim Bora lại thích Handong đến thế?
Và câu trả lời là vì Handong giống một người mà cô ấy đã gặp ở Bắc Kinh.
Chết tiệt…..cô ấy tưởng Handong là cô sao?
Ừ thì Siyeon công nhận, về mảng chiều cao, mái tóc, rõ ràng là cô với Handong giống nhau, nhưng khuôn mặt thì không…
Và chắc hẳn ngày hôm đó Kim Bora đã không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô.
Vì mái tóc vàng của Handong, mà cô ấy đã nhận nhầm, và thật trớ trêu, Siyeon đã không còn để mái tóc vàng dài đó một lần nào nữa, nên Kim Bora không thể nào biết được.
Kim Bora, tại sao lại ngu ngốc đến như vậy….
Lee Siyeon nhấn ga mạnh hơn, để ô tô chạy nhanh hơn, cô không thể tin được vào chuyện này.
Hóa ra…Kim Bora, đem lòng thích cô từ hôm ở Bắc Kinh, từ rất lâu rồi mà cô không biết…
Và hãy nhìn lại xem, cô đã đối xử với cô ấy như thế nào, cô đã tức giận rất nhiều lần, làm tổn thương Bora. Hôm đó cô khiến cho đôi chân cô ấy bị chảy máu, rồi cô đã nói những lời cay nghiệt, làm Bora buồn phiền.
Cô bực mình vì Bora luôn lưu giữ hình bóng một người ở trong tim, và người đó lại chính là cô sao….
Thật nực cười !!!.
Siyeon đỗ xe, rồi đi vào khách sạn SuA, đã có rất nhiều nhân viên nhận ra cô, và họ túm tụm bàn tán.
Khi Siyeon và Bora ly hôn, thông tin được lan ra tất cả mọi người với một sự hiểu nhầm rằng, Siyeon uống rượu say rồi đánh Bora đến chảy cả máu chân, hai người cãi vã và ký đơn ly hôn. Chuyện Bora từng thích thầm Handong không một ai biết ngoại trừ Siyeon. Sau khi xong xuôi thủ tục ly hôn, Siyeon được biết rằng tất cả mọi người đã hiểu nhầm cô, có lẽ khi họ gặp lại Bora, họ đã thấy cô ấy trong một trạng thái cả đôi chân đang bị băng bó.
Hôm đó Minji đã hỏi Siyeon rằng chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ trả lời ngắn gọn, rằng cô đã uống say.
Cả Minji, Yoohyeon, Dami, đã trách móc cô rất nhiều…
Và có thể tất cả nhân viên ở khách sạn SuA cũng đã nghĩ như thế, kể cả ba mẹ Lee, lẫn ba mẹ Kim, họ cũng sẽ nghĩ như vậy.
Và Lee Siyeon lúc đó đang quá bất mãn với cuộc sống, cô chẳng muốn phản hồi, cô chẳng nói gì, cô thờ ơ và mặc kệ, và tiếp tục làm việc của mình. Cứ đổ lỗi hết cho cô cũng được, vì lúc đó, cô có lỗi, hay Bora có lỗi, thì cũng chẳng quan trọng, dù sao thì cô cũng đã đánh mất Bora rồi, chính miệng cô đã đuổi cô ấy ra khỏi nhà.
Và ngay giây phút này, khi một số nhân viên ở khách sạn SuA nhìn thấy Siyeon, chắc hẳn họ sẽ sốc, họ sẽ nhìn cô bằng ánh mắt không thiện cảm cho lắm.
Nhưng đó không phải là chuyện quan trọng trong giờ phút này.
- Siyeon-sshi – trợ lý Jang tiến gần.
- Bora đâu rồi?
- Cô ấy đang ở trong phòng ạ. Ayeon và Susi thì đang chơi ở dưới sảnh.
Siyeon đứng nói chuyện với trợ lý Jang một lúc, rồi đi vào khu vui chơi của khách sạn, thấy Ayeon và Susi đang nô đùa rất vui vẻ ở đó, khác hẳn với thái độ khóc lóc khi ở trong cuộc gọi.
Rốt cuộc, Lee Ayeon khóc thật hay là đóng kịch vậy, con bé xảo quyệt lắm, y hệt Kim Bora.
- Mẹ….. – Susi nhìn thấy Siyeon, vội gọi tươi cười.
Ayeon nhìn theo, rồi vui vẻ chạy đến, còn Susi vẫn đang ngồi chơi với mấy quả bóng.
- Con lấy trộm điện thoại của cô Jang gọi cho mẹ đúng không? – Siyeon ngồi xuống để giao tiếp với con bé.
- Sao mẹ biết hay vậy? – Ayeon cười ngọt ngào, ôm chầm lấy Siyeon.
- Thảo mai lắm, mẹ Bora của con chưa ngất xỉu, con bịa chuyện vừa thôi – Siyeon giả bộ mặt lạnh.
- Thật hả? Con thấy mẹ Bora không ra ngoài phòng 3 ngày liền, con muốn vào chơi cũng không cho nữa – Ayeon bĩu môi.
- Cô Jang vừa kể cho mẹ nghe rồi, mẹ Bora của con đúng là ở trong phòng suốt, nhưng vẫn ăn uống đủ 3 bữa, có người phục vụ mang đồ vào phòng, yên tâm rồi nhé.
- Vậy mà cô Jang chẳng nói gì với con hết – Ayeon khoanh tay lại, tỏ ra không hài lòng.
- Dạo này con và em Susi sao rồi, sống ở đây có thích không, học hành có tốt không đó?
- Hôm trước con làm bài kiểm tra được điểm A+ đó, con thông minh giống mẹ mà, sống ở đây cũng thích, ở đây có nhiều cô chú chơi với bọn con lắm, đồ ăn cũng ngon nữa, nhưng mà con vẫn thích ở với mẹ hơn, mẹ đưa con và Susi về nhà đi.
- Được rồi.
- Nhưng mà mẹ phải đưa mẹ Bora về ở nữa, không thì con sẽ không rời khỏi đây đâu – Ayeon tỏ nét mặt quyết tâm.
- Được rồi.
- Mẹ đồng ý hả? – Ayeon ngạc nhiên.
- Ừ, mẹ sẽ vác mẹ Bora về nhà cho con – Siyeon mỉm cười.
- Nhưng mẹ phải hứa là không được đuổi mẹ Bora đi nữa.
- Ừ, mẹ hứa.
- Mẹ là tuyệt nhất – Ayeon ôm lấy Siyeon lần nữa.
- Ayeon này – Siyeon ôm lại Ayeon, xoa xoa lưng con bé.
- Dạ?
- Mẹ có cảm giác hình như cái ngày mẹ Bora rời khỏi nhà, con không ngủ đúng không?
- Thực ra hôm đó con bị tiếng ồn làm đánh thức, con mở cửa ra và con thấy mẹ đánh mẹ Bora, bằng bình hoa.
- ……………….. – Siyeon trầm ngâm, người cô bắt đầu run rẩy.
- Xong mẹ Bora tức quá nên tát mẹ mấy cái liền, xong mẹ đuổi mẹ Bora đi.
- Tất cả là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi – Siyeon nhắm mắt ôm chặt lấy Ayeon, đáy lòng cô cực kỳ đau đớn khi nghe từng câu con bé nói.
- Con thực sự muốn mẹ Bora quay về nhà ở, mẹ Bora đâu có yêu người khác như mẹ nói đâu, mẹ Bora ngày nào cũng chỉ làm việc và làm việc thôi, con ở đây con chẳng thấy mẹ Bora hẹn hò với ai hết.
- Ừ, mẹ Bora của con chắc chắn sẽ quay trở về, con yên tâm nhé – Siyeon thơm vào mũi Ayeon một cái, để con bé với Susi tiếp tục chơi ở đó, rồi cô đi lên phòng của Bora.
Cô đứng trước cửa phòng của Bora, cô bấm chuông rất nhiều lần, nhưng không có ai hồi âm, cô gọi điện cho trợ lý Jang để xác minh, thì cô ấy chắc như đinh đóng cột rằng Bora vẫn ở trong phòng.
- Trợ lý Jang, em đưa chìa khóa cho chị luôn đi, chị bấm chuông nhưng Bora không mở cửa – Siyeon bực bội gọi điện cho trợ lý Jang lần nữa.
“Em xin lỗi, Kim SuA không cho phép em làm vậy ạ”
- Giám đốc Kim SuA của em 3 ngày không ra khỏi phòng, mà em cũng chấp nhận được hả? Nếu cô ấy bị bệnh thì sao, lúc đấy em còn cố chấp nghe lời cô ấy được không? – Siyeon cao giọng.
“Lee Siyeon-sshi, vốn dĩ chị là trường hợp đặc biệt không được phép bước vào khách sạn SuA đó ạ, nhưng vì Ayeon và Susi đòi hỏi quá nên em đành nương theo, giờ chị còn muốn xông vào phòng của Kim SuA nữa, em không thể làm vậy được ạ, chị có thể gọi cho cô ấy để đàm phán” – giọng trợ lý Jang cất lên rất lạnh lùng.
- Chị đã gọi cho cô ấy hàng trăm cuộc gọi nhưng cô ấy không nghe máy – Siyeon thở dài.
“Vậy thì em hết cách rồi ạ”
- Em đi lên đây gặp chị đi, mang theo cái điện thoại của em.
“Sao ạ?”
- Kim SuA chỉ nghe điện thoại của em thôi, nên em phải lên đây, chị cần phải nói chuyện với Kim SuA gấp – Siyeon đanh giọng, tâm trạng muốn dồn hết máu lên não.
Cô bực mình, vì cô không hiểu tại sao Kim Bora lại tránh mặt cô vào lúc này.
Cuộc gọi hôm trước, chẳng lẽ cô nói sai điều gì sao? Cô đã lỡ nói gì làm cô ấy phật ý hả?
Sau vài phút, trợ lý Jang lên lầu 10 gặp Siyeon, Siyeon cầm máy điện thoại của cô Jang gọi điện cho Bora, quả nhiên cô ấy đã nhấc máy.
“Sao thế?” – Giọng của Kim Bora thều thào như ngái ngủ.
- Tôi đây, chúng ta gặp nhau nói chuyện chút được không?
“……………..”
- Tôi đang đứng trước cửa phòng của chị rồi, chị mở cửa cho tôi đi, chúng ta cần nói chuyện, nói nốt chuyện hôm trước.
“………………..”
Siyeon hồi hộp chờ phản hồi của Bora, nhưng cô ấy lại không nói gì, trợ lý Jang hiểu chuyện, nên giật lại cái điện thoại.
- Chắc Kim SuA không muốn gặp ạ, nên chị đừng ngoan cố nữa.
End chap 19.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro