Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 14

Chap 14.

- Đừng đi.

Bora nắm chặt tay Siyeon, ngước mắt lên nhìn….

Một cái ánh nhìn mà….Lee Siyeon chắc chắn sẽ không từ chối được.

Cái ánh nhìn mà cô luôn ao ước được thấy mỗi ngày, Bora từ lúc nhận làm người yêu của cô, luôn nhìn cô bằng ánh mắt tình cảm đó, cho đến ngày hai người cãi nhau, cô ấy mới thay đổi ánh mắt.

Hiện tại, cô rung động chết mất.

“Ting ting” – tiếng chuông lại vang lên lần nữa, và bàn tay của Siyeon vẫn bị Bora nắm chặt lấy.

- Bỏ tay ra nào.

- Đừng đi, ở nhà ăn cơm với tôi đi – Bora phụng phịu.

Lee Siyeon cố gắng thở đều, đời cô chưa thấy ai có 2 nhân cách rõ rệt như Kim Bora, hôm trước thì nhìn cô như con sư tử độc ác, hôm nay nhìn cô như con mèo yếu đuối.

- Được rồi, tôi sẽ ở nhà ăn với chị, giờ tôi ra mở cửa nói chuyện cái đã.

Bora buông tay, Siyeon ra mở cửa, Seunghee đang đứng ở đó.

- Seunghee à, mình có việc đột xuất nên không đi ăn với cậu được, cho mình xin lỗi, để hôm khác nhé – Siyeon tươi cười.

- Ai vậy? – Seunghee liếc mắt thấy một bóng người phụ nữ đang ngồi ở bàn ăn.

- À, mình sẽ kể cho cậu sau, vậy nha.

Siyeon tạm biệt Seunghee và đóng cửa, rồi quay lại ăn với Bora.

Trong bữa ăn.

- Bọn trẻ con đâu rồi? – Siyeon mở lời

- Ayeon đang trông Susi trong phòng khách sạn rồi, nếu cần bất cứ thứ gì chỉ cần ấn nút gọi là có người phục vụ tận nơi – Bora nói để Siyeon yên tâm.

- Vậy là chị quyết tâm không cho tôi gặp tụi trẻ đó hả? – Siyeon đanh mặt.

- ………………. – Bora bặm môi, cúi gằm xuống tiếp tục bữa tối, cô có muốn thế đâu chứ, chẳng qua chủ tịch Kim đặt áp lực lên cô, nên cô mới đành đặt áp lực lại vào Siyeon mà thôi.

- ………….. – Siyeon vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng, tiếp tục ăn, dù trong lòng cô đang muốn khen nức nở mấy cái món ăn, đã bao lâu rồi cô mới được ăn đồ Bora nấu cơ chứ, ngon chết đi được.

Cứ mỗi lần gặp Kim Bora, là Lee Siyeon lại phải gồng, thực sự mệt mỏi.

- Chủ tịch Kim lần này quyết tâm lắm, nên tôi không thể không quyết tâm được, khách sạn SuA là nơi tôi khởi nghiệp, là công sức của tôi, tôi không thể để nó đi xuống được.

- Chị có biết cả cuộc đời của tôi, cái gì làm tôi đổ công sức nhiều nhất không? – Siyeon dừng ăn, đâm thẳng vào người đối diện những lời nói đắng cay.

- ………….

- Chính là cái gia đình này.

- …………….

- Tôi lên kế hoạch kết hôn với chị từ lúc tôi còn ngồi trên ghế trường đại học, tôi cố gắng học tập cho tốt, lập văn phòng và phát triển công việc ổn định cho thật nhanh, cũng chỉ vì muốn cưới chị thật nhanh.

- ……………..

- Một ngày của tôi có 24 tiếng, thì hết 20 tiếng tôi ngồi suy nghĩ làm sao để gia đình chúng ta luôn được hạnh phúc.

- ………………

- Và bây giờ gia đình của tôi đang không được trọn vẹn, và chị nghĩ xem tôi có nên giúp cái người mà đã phá tan cái gia đình của tôi không?

- ………………

- Ayeon và Susi đang sống rất hạnh phúc ở khách sạn SuA, cứ để tụi trẻ sống ở đó, thỉnh thoảng về đây chơi cũng được, miễn là 2 đứa vui vẻ, còn việc làm luật sư đại diện, đương nhiên câu trả lời của tôi vẫn là không.

- ………………..

- Mục tiêu của chúng ta quá khác nhau Kim Bora, cho nên đừng cố liên quan tới nhau nữa.

- Vậy, điều em mong muốn, là gia đình được trọn vẹn trở lại đúng không? – Bora trầm mặc hỏi.

- Gương vỡ rồi thì chị có nắn lại cho lành được không? Tôi đã nói rồi, chị sẽ không bao giờ đáp ứng được mối quan tâm của tôi, kể cả chị có xin quay lại căn nhà này, thì tôi cũng chẳng đồng ý – Siyeon đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Tiếng cửa phòng của Siyeon vang lên, Bora ngồi trầm mặc ở bàn ăn, cô không thể làm được gì nữa, một cảm giác bất lực tận cùng bao quanh.

Từng lời nói của Lee Siyeon, như những nhát dao chém mạnh vào tim cô, cô thật sự rất đau.

Lee Siyeon đã yêu cô, thương cô, chăm sóc cô, từ đầu tới cuối, rồi cô ấy tự lên kế hoạch, khi cô ấy quỳ xuống cầu hôn Bora, đeo lên ngón áp út của cô chiếc nhẫn kim cương, cô nói câu đồng ý, và chỉ cần nói đồng ý thôi, sau đó mọi thứ Lee Siyeon lo hết.

Đám cưới của Bora và Siyeon, hầu như là do tự tay Siyeon chuẩn bị, từ khâu khách mời, trang phục, địa điểm,….

Bora không cần làm quá nhiều, suốt hơn chục năm đó, cô chỉ cần nói đồng ý với mọi yêu cầu của Siyeon, là đủ rồi. Khi mang bầu Ayeon, đẻ ra con bé, Siyeon cũng lo hết từ a tới z, khi đẻ Susi, cũng như vậy.

Vì Siyeon là người sâu sắc và chi tiết, nên từ cách dạy con, lẫn đồ dùng cho trẻ sơ sinh, cả quần áo cho các con nữa, là do một tay cô ấy làm hết, thực đơn cho cả nhà, cũng là do cô ấy thiết kế mỗi ngày.

Công sức lớn lao của cô ấy, đã đổ sông đổ bể vì Kim Bora, chả trách sao ông bà Kim như muốn nguyền rủa cô vì đã làm họ để mất người con dâu lý tưởng như Lee Siyeon.

Giá như lúc đó cô mạnh mẽ không ký vào đơn ly hôn, thì mọi việc sẽ không đến mức như vậy, giá như cô biết sớm chuyện Handong không phải người cứu cô ở Bắc Kinh, thì cô đỡ bị sa lầy vào cái loại tình cảm vô lý đó.

Cuộc đời….làm gì có dễ dàng đến như vậy, rắc rối đến, là do ta tự chuốc lấy, là do muốn dạy ta một vài bài học thôi mà.

Thôi thì, có lẽ Kim Bora cần phải chấp nhận ngay lúc này, rằng khách sạn SuA sắp sửa bị mất vốn đầu tư lớn, cô sẽ gặp khó khăn, và cô cần phải cố gắng hơn, chỉ còn cách đó thôi.

Sáng hôm sau….

Siyeon thức dậy, chuẩn bị mọi thứ rồi đi làm, cô bước ra khỏi phòng, đập vào mắt là hình ảnh Kim Bora đang nằm gục trên bàn ăn.

Cô ấy vẫn ngồi ở đó, suốt từ tối hôm qua tới giờ, không thay đổi.

Có một chút thay đổi, đó là trên bàn đồ ăn đã biến mất, chỉ còn 1 chai rượu và 1 ly rượu.

Siyeon ngước mắt nhìn tủ đựng rượu, cánh cửa tủ vẫn đang mở, vậy là Bora đã dọn dẹp sau khi ăn, rồi lôi rượu ra uống, và uống hết hẳn 1 chai Whisky 1 lít. Siyeon sững sờ, uống hết hẳn 1 lít, chỉ còn nước bất tỉnh nhân sự mà thôi.

Kim Bora là cái đồ ngốc nghếch.

Siyeon nhấc người Bora dậy, ẵm cô ấy vào phòng ngủ, nhưng mới ẵm được vài giây, thì Bora bỗng nôn thốc nôn tháo.

Nôn bẩn hết trang phục đi làm của Siyeon.

End chap 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro