Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 18: Sự thật được phơi bày

Soojin lang thang trên khắp các con phố ở Seoul, cô không biết mình đang đi đâu và làm gì. Dòng người, xe cộ vẫn cứ hối hả chạy qua, Soojin nhận ra, mọi thứ vẫn đi theo quy luật vốn có của nó, không có thứ gì, cũng chẳng có ai đứng mãi một chỗ cả. Cô vô tình thấy một gia đình đang đi ngược hướng với mình, người chồng cầm một tay của bé gái trong khi người phụ nữ nắm lấy bàn tay còn lại. Họ tíu tít trò chuyện thật vui vẻ với nhau.

Khoảng khắc gia đình đó lướt ngang qua cô, Soojin bất giác ngoái đầu lại. Chàng trai kia bỗng biến thành cô, người phụ nữ là Shuhua, còn bé gái kia là Somi. Phải nếu ba năm trước không xảy ra vụ tai nạn ấy, ba năm trước cô an toàn đón Shuhua về thì cái viễn cảnh trước mắt cô sẽ trở thành sự thật. Nhưng không, ông trời thường hay trêu người, vụ tai nạn năm đó đã tạo ra một nghịch cảnh đáng sợ. Bạn thân nhất của cô - Minnie chính là người thay thế vị trí mà đáng ra nó phải thuộc về Soojin. Nước mắt cô lại không tự chủ lăn dài trên khoé mắt. Shuhua chưa từng  một lần yêu cô, Minnie nói đúng, cô ấy chưa bao giờ yêu cô. Sự xuất hiện của cô lúc này chỉ làm cho tất cả mọi người đều khó xử. Đúng, đáng ra cô không nên trở lại, đáng ra năm đó cô nên bị trận bão biển ấy nhấn chìm, đáng ra cô không nên cố gắng đấu tranh dành lại cái trí nhớ này.

Những hạt mưa nhỏ bắt đầu rả rích rơi, mọi người di chuyển nhanh hơn bình thường tránh cơn mưa lớn. Chỉ có mình Soojin chẳng hề bận tâm hay phiền lòng về sự ghé thăm đột ngột của cơn mưa này. Cô ngửa mặt lên trời mặc cho những hạt mưa rơi xối xả dần nhấn chìm thân hình nhỏ bé trong làn mưa.



Uỳnh...uỳnh....

Những tiếng sấm kèm theo vài tia sét làm sáng rực cả bầu trời. Shuhua co mình lại ôm Somi thật chặt trong lòng. Từ sau vụ tai nạn mang Soojin rời khỏi cô mãi mãi, Shuhua bắt đầu sợ những cơn mưa, sấm chớp và sét. Mỗi lần mưa rơi cô lại nhớ đến Soojin, ban đêm cô thường mơ thấy ác mộng. Cô mộng thấy Soojin toàn thân ướt nhẹp, cả người trắng bệch không chút sức sống, đôi tay run run đưa về phía cô. Nhưng Shuhua dù có cố gắng thế nào cũng không thể với lấy hay chạm vào được đôi bàn tay đó. Cô càng cố tiến tới thì Soojin lại càng cách xa cô hơn.






Sau trận mưa lớn đêm qua, bầu trời hôm nay có vẻ trong và xanh hơn. Vài chú chim nhỏ bay lượn, tìm chỗ nghỉ chân trên cành cây nào đó hót vang đón chào ngày mới, một khởi đầu mới.

Miyeon đi theo địa chỉ ghi trên tấm danh thiếp tìm đến công ty của Minnie. Cô ngó nghiêng bên ngoài sảnh chính, lần đầu tiên bước chân lên thành phố, lại cũng là lần đầu tiên thấy toà nhà to lớn như thế này. Seoul hoa lệ đúng là rất khác so với làng quê nhỏ bé nơi cô đang sinh sống, mọi thứ ở đây thật xa hoa và tráng lệ. Cô nhìn đâu cũng thấy tò mò và thích thú.

" Xin hỏi cô tìm ai? " một cô gái mặc đồng phục tới bên cạnh Miyeon.

" Tôi...tôi muốn gặp người tên Kim Minnie. " Miyeon giở lại tấm danh thiếp ra xem để chắc chắn mình đọc đúng tên người cần tìm.

" Trưởng phòng Kim sao? Cô có hẹn trước không? " cô gái nhận ra tấm danh thiếp của trưởng bộ phận quản lý.

" Không. " Miyeon lắc đầu.

" Vậy thì thật xin lỗi, cô phải đặt lịch trước chúng tôi mới có thể cho cô vào trong. " cô gái mỉm cười áy náy rồi bỏ đi.

" Này...này cô gì ơi. " Miyeon với tay theo gọi nhưng vô ích. Cô buồn rầu, ủ rũ rời khỏi toà nhà.

Cô không an tâm để Soojin một mình quay trở lại Seoul. Phần vì cô ấy mới hồi phục trí nhớ, phần vì nhớ đến lời nói của người con gái họ Kim kia. Vì vậy ngay khi Soojin rời khỏi đảo Nami một ngày, Miyeon cũng quyết định đi theo. Nhưng lên đến Seoul cô cũng chẳng biết đi đâu, làm gì để tìm thấy Soojin. Nhớ ra người tự xưng là bạn thân của cô ấy, chắc chắn khi Soojin trở về sẽ tìm đến cô gái họ Kim kia nên Miyeon theo địa chỉ ghi trên tấm danh thiếp tìm đến đây. Không may cho cô cuối cùng vẫn là không gặp được. Nhưng có vẻ vận may của cô chưa kết thúc.

" Miyeon? Miyeon phải không? "

Miyeon giật mình khi nghe thấy ai đó gọi tên của mình, giọng nói quen thuộc đó. Cô quay sang nhìn người phụ nữ đứng cách đó không xa.

" Chị? Shuhua? "

Soojin sau một đêm nghiêm túc suy nghĩ liền tìm đến Soyeon, lúc này người duy nhất cô có thể nhờ cậy và giúp đỡ cô chỉ có mình Soyeon.

Sau khi Soyeon đã hết sốc vì được gặp lại Soojin sau bao nhiêu năm mất tích, và bình tĩnh nghe hết mọi chuyện xảy ra trong suốt hai năm qua của cô ấy. Lúc này hai người yên tĩnh ngồi đối diện nhau trên bàn trà.

" Cậu đã chắc chắn về quyết định của mình chưa? " Soyeon hỏi.

" Ừm. " Soojin gật đầu.

" Mình đã suy nghĩ rất nhiều, và mình chắc chắn rồi mới đến đây tìm cậu. " Soojin nhìn Soyeon bằng ánh mắt kiên quyết.

" Cậu không định gặp lại Shuhua dù chỉ một lần sao? "

" Không cần, nếu mình muốn gặp lại cô ấy thì mình đã không đến nhờ cậu giúp đỡ. Cứ coi như là mình chết rồi, coi như sự trở về lần này là vô

" Cậu chấp nhận từ bỏ Shuhua sao? "

" Sự xuất hiện của mình chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối và mọi người trở nên khó xử thôi. Ai cũng được, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là mình mãn nguyện lắm rồi. " Soojin gượng cười che giấu đi nỗi buồn của mình.

Soyeon nhìn Soojin hồi lâu rồi lên tiếng.

" Được rồi. Vừa hay mình đang muốn mở rộng thị trường ở Pháp, hiện tại chức giám đốc điều hành vẫn còn để trống. Mình sẽ để cậu sang đó. "

" Đi Pháp cũng được nhưng chức giám đốc điều hành mình e không gánh nổi. "

" Mình tin cậu làm được, cậu là bạn mình cũng là người mình tin tưởng nhất. Cố lên mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. " Soyeon cổ vũ.

" Cảm ơn cậu, mình sẽ cố gắng hết sức. "





Miyeon và Shuhua ngồi đối diện nhau trong một quán cafe, giờ đang trong giờ hành chính nên quán cũng khá vắng vẻ. Hai người chọn một chỗ cạnh cửa sổ.

" Lần trước chị xuống có ghé vào tiệm nhưng không gặp được em. " Shuhua mở lời trước.

" Em có biết. " Miyeon đáp.

" Em lên đây có chuyện gì vậy? Có cần chị giúp gì không? "

" Em đến tìm một người, chị ấy tên Minnie. "

" Minnie, ý em là Kim Minnie? Sao em lại quen cô ấy? " Shuhua nhíu mày đặt tách cafe xuống bàn.

" Bọn em gặp nhau lần chị ghé thăm nhà em. " Miyeon nói.

Shuhua nhớ lại lúc Minnie nói để quên đồ ở tiệm ăn nhà Miyeon sau đó quay lại lấy. Chắc họ gặp nhau vào lúc đó.

" Em đến tìm Minnie có việc gì? "

" Em đến vì chuyện của Soojin. Hai người đã gặp nhau rồi chứ? " Miyeon hỏi.

Shuhua lặng người, cô không tin được mình có vừa nghe nhầm không. Mọi thứ xung quanh cô khoảnh khắc ấy dường như ngừng lại, thậm chí Shuhua còn quên mất việc mình phải hô hấp.

" Em...em vừa nói cái gì cơ? Jin...Soojin... "

" Hai người chưa gặp nhau sao? Không phải chị ấy nói là về tìm chị hả? " Miyeon giật mình.

" Miyeon, nói chị nghe, mọi chuyện là thế nào? " Shuhua trở nên kích động.

" Shuhua, chị bị sao thế? "

" Miyeon nói chị nghe. Soojin. Em nói Soojin vẫn còn sống? " Shuhua cầm lấy tay Miyeon.

" Đúng, chị ấy vẫn sống. Hai năm trước em gặp chị ấy trên một hòn đảo cách Nami không xa. Nhưng không may chị ấy bị mất trí nhớ, em đã cố tìm cách liên lạc với chị nhưng không được. Gần đây tình trạng sức khoẻ chị ấy đã chuyển biến, và chị ấy đã lấy lại được trí nhớ cách đây vài ngày. " Miyeon mỉm cười chua xót.

" Chị thật may mắn, dù thế nào Soojin vẫn luôn chỉ yêu và hướng về phía chị, một mình chị. Vừa mới nhớ lại được đã nằng nặc đòi quay trở về gặp chị. "

Nước mắt Shuhua rơi khỏi khoé mắt.

" Soojin, cô ấy vẫn còn sống. " Shuhua che một tay lên miệng ngăn không cho tiếng nấc bật ra ngoài.

" Ngay cả trong trường hợp chị có thay lòng  Soojin vẫn bằng lòng chúc phúc cho chị. Chị xem chị ấy có ngốc nghếch không? " Miyeon nhìn Shuhua.

" Soojin đã rời đi từ hôm qua nhưng em không yên tâm nên lên Seoul tìm chị ấy. Lên tới đây em mới nhận ra em không biết cách nào để tìm được Soojin nên muốn đến nhờ chị Minnie giúp, em nghĩ hai người là bạn thân có thể Soojin sẽ tìm đến Minnie. "

" Minnie cũng biết chuyện Soojin còn sống sao? " Shuhua cố gắng bình tĩnh trở lại.

" Phải, chị ấy nói chị ấy là bạn thân của Soojin, còn nói cho em chị đã có người mới. " Miyeon bật cười.

" Đáng lẽ ra em sẽ giữ Soojin lại, em đã từng nghĩ chị không hề xứng đáng với tình cảm của chị ấy. Nhưng mà cuối cùng em lại không làm được. "

Shuhua cắn chặt hai hàm răng lại với nhau, hai tay bên dưới bấu vào đùi đến mức đỏ tấy.

" Nếu chị có gặp Soojin, xin đừng làm tổn thương chị ấy, nếu chị chọn cuộc sống hiện tại bên cạnh người mới thì xin chị đừng gặp Soojin. " Miyeon nói xong cầm túi xách đứng lên.

" À còn nữa, đây là chi phiếu Minnie đưa cho em để em giữ Soojin lại trên đảo chăm sóc chị ấy. Nhưng bây giờ chị ấy đã hồi phục trí nhớ và rời đi rồi nên cái này nhờ chị gửi lại dùm Minnie. "

" Chào chị. " Miyeon đặt tấm chi phiếu trên bàn rồi rời khỏi quán cafe. Shuhua liếc qua tấm chi phiếu trên bàn bên dưới là chữ kí của Minnie. Cô hít một hơi thật sâu kéo tấm chi phiếu kia tới trước mặt mình, sau đó vò nát nó trong lòng bàn tay.
__________________________________________________

Tác giả : Min

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sooshu