Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39. Em lại định làm gì nữa đây?

Từ sau khi chính thức ở bên nhau, Chu Tỏa Tỏa gần như được Diệp Cẩn Ngôn chiều chuộng hết mực. Gần đây, Tỏa Tỏa lại mê mẩn những món ăn cay nóng. Vì không nỡ từ chối cô, Diệp Cẩn Ngôn đành nhượng bộ. Nhưng nào ngờ, dạ dày vốn không khỏe của cô lại bắt đầu "biểu tình".

Đêm đó, khi đã khuya, Chu Tỏa Tỏa nằm co ro, hai tay ôm bụng, cố nén những cơn đau quặn thắt. Cô cắn môi, không dám để phát ra tiếng động nào, chỉ sợ Diệp Cẩn Ngôn ở phòng bên cạnh phát hiện. Cô biết nếu anh biết được, anh chắc chắn sẽ giáo huấn cô vì không nghe lời.

Cả đêm trằn trọc, đến sáng hôm sau, cô vẫn cố gắng tỏ ra bình thường. Nhưng khi cả hai đang ngồi ăn sáng, cơn đau bụng lại tái phát. Diệp Cẩn Ngôn nhận ra ngay điều bất thường, anh đặt đôi đũa xuống, ánh mắt lo lắng nhìn cô. Chu Tỏa Tỏa cố gắng nhịn nhưng sắc mặt cô tái nhợt, môi mím chặt, một tay đã ôm lấy bụng, gương mặt nhăn nhó vì đau. Diệp Cẩn Ngôn lập tức đứng dậy, bế cô lên, không chút do dự đưa cô thẳng đến bệnh viện. Suốt dọc đường, anh chỉ nắm chặt tay cô, trấn an.

Đến bệnh viện, Chu Tỏa Tỏa được đưa đi kiểm tra sức khỏe. Khi nghe bác sĩ thông báo rằng cô bị trào ngược dạ dày do ăn quá nhiều đồ cay nóng, cả Diệp Cẩn Ngôn và cô đều lo lắng. Thấy cô như vậy, Diệp Cẩn Ngôn cũng không nỡ trách thêm. Anh ký giấy nhận thuốc, sau đó đưa cô về nhà nghỉ ngơi. Nhưng kể từ hôm đó, anh nghiêm khắc hơn trong việc ăn uống của cô. Mỗi lần cô nhõng nhẽo muốn ăn đồ cay, anh chỉ nhướng mày, quyết không cho, mặc cho Tỏa Tỏa làm đủ cách để nũng nịu, anh vẫn không nhượng bộ. Nhưng mỗi lần thấy cô bĩu môi thất vọng, anh lại nhẹ nhàng nói:

"Anh chiều em mọi thứ, nhưng sức khỏe thì không thể nhân nhượng. Anh không muốn em lại bị đau nữa. Hiểu không?" 

Tỏa Tỏa nhìn vào đôi mắt dịu dàng nhưng kiên quyết của anh, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

***

Đã lâu không gặp, Chu Tỏa Tỏa nhận được cuộc gọi từ Phạm Kim Cương vào một buổi sáng rảnh rỗi. Tuy họ không thân không thích nhưng cơ duyên cho họ gặp nhau, đối với Phạm Kim Cương, Chu Tỏa Tỏa là một đứa trẻ anh coi như người trong nhà, anh cũng chiều chuộng cô không khác gì Diệp Cẩn Ngôn.

Biết Tỏa Tỏa đặc biệt yêu thích các món cay nóng, Phạm Kim Cương cất công tìm kiếm một quán lẩu cay đang nổi tiếng, được nhiều người khen ngợi trên mạng. Nghe tin, Tỏa Tỏa lập tức mừng rỡ như muốn nhảy cẫng lên. Trong phòng, cô không kìm được tiếng reo nhỏ đầy phấn khích. Nhưng vừa dứt lời, cô chợt nhớ đến Diệp Cẩn Ngôn, người từ lâu đã "cấm vận" cô ăn đồ cay nóng vì sức khỏe. Tai anh trở nên siêu thính hơn cô tưởng, nếu phát hiện ra thì kế hoạch của cô chắc chắn sẽ đổ bể. Cô không hé răng nửa lời về việc dạ dày không ổn và Diệp Cẩn Ngôn không cho cô ăn đồ cay nóng với Phạm Kim Cương. Còn về phần Diệp Cẩn Ngôn, cô bịa ra lý do rằng bà nội của Nam Tôn mời cô sang nhà chơi, vì đã lâu không gặp nhau.

Kế hoạch của cô dường như diễn ra suôn sẻ. Diệp Cẩn Ngôn, không chút nghi ngờ, đưa cô đến nhà Nam Tôn. Sau khi dặn dò vài câu, anh lái xe rời đi. Tỏa Tỏa chờ anh đi khuất rồi nhanh chóng bắt một chiếc taxi đến địa chỉ mà Phạm Kim Cương đã gửi trước đó.

Quán ăn mà Phạm Kim Cương chọn nằm trên một con phố sầm uất, nổi bật với lối trang trí hiện đại pha chút phong cách truyền thống. Quán rất đông khách, tiếng nói cười hòa cùng âm thanh của nồi lẩu sôi ùng ục tạo nên một bầu không khí náo nhiệt.

Chu Tỏa Tỏa bước vào, lòng nhẹ nhõm an tâm rằng Diệp Cẩn Ngôn sẽ không bao giờ để ý đến những địa điểm như thế này. Phạm Kim Cương đã đến sớm hơn cô. Anh chọn một chiếc bàn ở góc, đủ yên tĩnh để nói chuyện nhưng vẫn hòa vào sự nhộn nhịp xung quanh. Thấy cô xuất hiện, anh liền vẫy tay ra hiệu. "Tỏa Tỏa, ở đây này!" Giọng anh vang lên đầy hào hứng, ánh mắt vui vẻ khi gặp lại cô sau thời gian dài.

Cô bước đến bàn, khuôn mặt nở nụ cười tươi tắn. Anh luyên thuyên mở đầu cuộc gặp mặt bằng vài ba câu chuyện, vì sao anh không đến thăm cô và Diệp Cẩn Ngôn. Anh kể rằng do anh phải bận loay hoay giữa việc đi đi lại lại từ nhà riêng đến về nhà bố mẹ ruột, anh cũng không khác gì Diệp Cẩn Ngôn, bố mẹ anh cũng đang hối thúc anh về việc lấy vợ. Nghe anh kể, Chu Tỏa Tỏa mím môi để không phải cười lộ khiến cuộc trò chuyện mất vui.

Phạm Kim Cương lật lật vài trang menu xem sơ qua, rồi đưa cho Tỏa Tỏa bảo cô tự chọn lựa theo ý muốn của mình, cô chọn món lẩu cay được coi là best seller của quán, Phạm Kim Cương gật đầu đồng ý rồi gọi cho phục vụ.

“Quán này nổi lắm đấy! Chú phải đặt trước cả tuần.”

“Cảm ơn Chú Phạm, chú vất vả rồi.”

Phạm Kim Cương vẫn luyên thuyên, hỏi thăm việc học của cô, cuộc sống hàng ngày có gì vui. Anh kể vài câu chuyện hài hước của mình, khiến Tỏa Tỏa bật cười thích thú. Không khí buổi gặp mặt dần trở nên thoải mái.

Lẩu quả thật rất cay, nhưng lại khiến cho người ăn lại muốn ăn thêm nữa, rất kích thích vị giác. Tỏa Tỏa là người ăn cay giỏi, nhưng đối với món lẩu này, cô cũng phải chảy nước mắt vì độ cay mạnh mẽ của nó. Mặc dù vậy, cô vẫn tiếp tục ăn, đôi môi hơi mím lại, nhưng không ngừng gắp đồ vào nồi, rồi đưa lên miệng.

Phạm Kim Cương ngồi bên cạnh, anh đã phải lau hết hai hộp khăn giấy, uống cạn bốn ly nước nhưng vẫn cảm thấy cay xé. Anh thở hổn hển, cầm ly nước thứ năm lên uống một hơi dài, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Tỏa Tỏa với vẻ ngưỡng mộ, anh nói, giọng hơi nghẹn lại.

"Tỏa Tỏa, cháu ăn cay giỏi thật đấy."

Tỏa Tỏa cười khẽ, lau mồ hôi trên trán, nhưng đôi mắt cô vẫn sáng lên sự thích thú với món lẩu, cô gắp thêm một miếng thịt bò vào nồi, rồi tiếp tục ăn. Phạm Kim Cương buông đũa xuống, anh đột nhiên hỏi:

"Anh Diệp bận à? Không đi cùng cháu vậy? Hôm qua, chú không có liên lạc với anh ấy, vì nghĩ hai người ở chung nên chỉ gọi cho cháu."

Tỏa Tỏa vội vàng đáp, cố gắng không để lộ sự bất an trong giọng nói.

"Chú ấy...không thích ăn những món này chú cũng biết mà."

"Cũng phải. Anh ấy ăn cay không được giỏi, hầu như là anh ấy không ăn những món cay." - Phạm Kim Cương gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu rõ.

"Cậu hiểu tôi còn hơn cả tôi nữa à?"

Đột nhiên, một tiếng ho nhẹ vang lên từ phía sau. Sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Cẩn Ngôn khiến Chu Tỏa Tỏa không khỏi choáng váng. Cô không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ khẽ cúi đầu, bẽn lẽn chào hỏi: "Chú Diệp."

Diệp Cẩn Ngôn không vạch trần cô ngay, chỉ gật đầu nhẹ nhàng rồi ngồi xuống. Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện Tỏa Tỏa, chỉ thoáng lướt mắt sang cô rồi nhìn sang Phạm Kim Cương, người vừa vạ miệng một câu. Phạm Kim Cương ngồi giữa hai người, tạo ra một không gian có chút căng thẳng. Anh trở nên lúng túng, từ khi Diệp Cẩn Ngôn bước vào, anh liền gỡ gạt lại một câu: “Anh Diệp, anh đến khi nào vậy, không nhắn tin cho tôi biết nữa.”

"Nhắn rồi thì làm sao nghe được những lời vừa nảy của cậu."

"Tsk... Nói đùa một câu thôi mà, chỉ là nói đùa, nhưng mà anh rất ít ăn những món quá cay."

Phạm Kim Cương, vốn không hề hay biết chuyện gì, gọi thêm một phần lẩu và vui vẻ kêu Diệp Cẩn Ngôn thử món đó, không quên nhấn mạnh rằng "chắc anh sẽ thích món này." Diệp Cẩn Ngôn vốn không giỏi ăn cay, chỉ cần ngửi thấy mùi cay nồng đã khiến anh có cảm giác không khoan khoái. Anh cố gắng gắp một ít, nhai thử một miếng, cảm giác cay xộc thẳng lên mũi khiến anh đỏ cả tai, nhưng vẫn cố gắng ăn hết phần đó. Cảm giác cay đắng vẫn còn đọng lại trong khoang miệng, anh đứng dậy, định đi thanh toán thì bị Phạm Kim Cương ngăn lại.

"Anh Diệp, để tôi thanh toán cho, dù sao tôi cũng là người mời mà." - Phạm Kim Cương vui vẻ nói, rồi lấy tiền thanh toán.

Sau khi mọi thứ xong xuôi, Phạm Kim Cương muốn đưa Tỏa Tỏa về, nhưng thấy Diệp Cẩn Ngôn ở đó, anh ngẫm nghĩ một chút rồi nghĩ nên để Tỏa Tỏa về cùng Diệp Cẩn Ngôn. Dù sao, họ cũng ở chung một nhà.

Trên đường về, không khí trong xe ngột ngạt và lạnh lùng. Diệp Cẩn Ngôn vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh, không biểu lộ cảm xúc, mắt anh chỉ tập trung vào con đường phía trước. Tỏa Tỏa ngồi bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa xe, cảm giác bối rối và không biết phải giải thích thế nào về chuyện mình đã làm.

Không khí căng thẳng kéo dài cho đến khi họ đến nhà. Tỏa Tỏa ngồi im, tâm trạng không yên, còn Diệp Cẩn Ngôn dù không nói gì nhưng vẫn lặng lẽ quan sát cô.

"Chú Diệp, em..."

"Lên nghỉ ngơi sớm đi."

Anh không muốn làm cô thêm khó xử, nhưng giọng nói của anh lại khiến cô cảm thấy sự lạnh lùng.

Nhưng không khí sau đó lại trở nên im bặt Diệp Cẩn Ngôn không nghe thấy động tĩnh gì từ Tỏa Tỏa, anh quay lại thì thấy cô nhăn nhó, nét mặt đầy vẻ đau đớn, tay ôm chặt bụng. Anh tưởng rằng việc ăn cay đã khiến dạ dày cô không ổn. Dù trong lòng vẫn còn cơn tức giận, nhưng sự lo lắng dành cho cô khiến anh không thể bỏ qua.

Anh bước đến, dìu cô ngồi xuống ghế, rồi lập tức đi lấy thuốc cho cô. Tuy nhiên, Tỏa Tỏa lại lắc tay từ chối. Ánh mắt Diệp Cẩn Ngôn trở nên sắc bén, giọng anh đầy tức giận nhưng cũng mang chút kiềm chế:

"Em lại định làm gì đây?"

Tỏa Tỏa e ngại, không biết phải giải thích sao cho phải. Cô cúi đầu, đôi môi mấp máy nhưng chẳng thể thốt lên lời nào."Không phải... em..." Tỏa Tỏa khẽ nói, nhưng không thể tiếp lời.

Diệp Cẩn Ngôn nhíu mày, ánh mắt anh liếc xuống, nhìn thấy tay cô vẫn đang ôm bụng dưới, anh phần nào hiểu ra nguyên nhân. Cảm giác tức giận dần dịu xuống, thay vào đó là một chút ngại ngùng. Anh đứng dậy, không nói gì thêm, rồi bước ra ngoài. Khi anh trở lại, Tỏa Tỏa đã vào trong toilet. Anh nhẹ nhàng đặt một chiếc túi tối màu trước cửa, gõ nhẹ vào cửa rồi không nói gì thêm, chỉ bước đi ra ngoài để cô có không gian yên tĩnh.

Một lúc sau, Chu Tỏa Tỏa bước ra từ phòng tắm, thay bộ đồ ngủ dài, tóc xõa nhẹ nhàng. Cô bước đến bàn, nhìn thấy ly nước quế mật ong đã được Diệp Cẩn Ngôn pha sẵn và đặt ở đó. Cảm giác hơi ấm từ nước quế khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng lòng vẫn còn nặng trĩu vì những gì vừa xảy ra.

Diệp Cẩn Ngôn đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ cửa mặc dù cửa đã mở, tỏ ra lịch sự. Khi Tỏa Tỏa nghe thấy tiếng gõ, cô bỏ chân xuống khỏi bàn và quay người nhìn anh, ánh mắt dịu dàng. Diệp Cẩn Ngôn bước vào, trên tay là một chiếc túi chườm ấm. Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi:

"Còn đau nữa không?"

Tỏa Tỏa lắc đầu, mỉm cười như một con mèo nhỏ nũng nịu.

"Chú Diệp, em xin lỗi. Em đã sai khi nói dối anh, em không phải người tốt."

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô, đôi mắt anh mang theo sự lo lắng vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, nhưng anh khẽ thở dài:

"Anh lo lắng cho em, còn em thì..."

Chưa kịp nói hết câu, Tỏa Tỏa đứng dậy và ôm chặt lấy anh. Diệp Cẩn Ngôn không thể không thừa nhận, cô đã rất khéo léo khi áp dụng "chiêu trò" này, khiến anh không thể cứng lòng. Tỏa Tỏa hai tay ôm chặt lấy anh, khẽ thút thít ngước mặt lên nhìn anh với đôi mắt đầy vẻ hối lỗi, nũng nịu nói.

"Chú Diệp! Anh đừng giận em nữa mà, có được không? Em biết lỗi của em rồi. Em thề...ưm"

Lời thề chưa được nói lên đã bị Diệp Cẩn Ngôn ngăn chặn lại bởi đôi môi của anh. Nụ hôn kéo dài một lúc, rồi tách rời nhau. Anh không thể không mỉm cười trước khuôn mặt đỏ ửng dễ thương của cô.

"Biết lỗi thì tốt, nhưng còn tái phạm anh sẽ phạt nặng."

Diệp Cẩn Ngôn nâng nhẹ cả người cô lên. Đôi bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô gái nhỏ đặt nhẹ nhàng xuống giường, ánh mắt anh dịu dàng như muốn xoa dịu mọi lo lắng trong lòng cô. Anh xoay người cầm lấy túi chườm cẩn thận đặt lên bụng cô. Bàn tay nhỏ bé của Chu Tỏa Tỏa nắm giữ chặt bàn tay còn lại của anh. Đã từ rất lâu, cô mới có cảm giác vừa hạnh phúc vừa an toàn đến vậy.

-----------
Suy nghĩ của Tỏa Tỏa: “Sao anh ấy lại biết mình ở quán lẩu đó chứ?"

Ngay sau khi rời đi khỏi khu chung cư, Diệp Cẩn Ngôn lái xe sang cửa hàng cách đó không xa để mua thêm vài nhu yếu phẩm cũng như thực phẩm để bổ sung dinh dưỡng cho Tỏa Tỏa. Vừa bước vào quầy hàng thực phẩm tươi sống, anh đã vô tình bắt gặp bà nội của Tưởng Nam Tôn đang đi mua hàng. Anh niềm nở lên tiếng chào hỏi:"Chào bà nội Tưởng!"

Nghe có người chào, bà ngước lên nhìn thì ra không ai xa lạ là thầy Diệp, người mà lúc trước thường hay lui tới đưa đón Tỏa Tỏa cũng là người tốt bụng rộng lượng lại còn là thầy giáo của bọn trẻ trong nhà. Bà đang lựa cá hồi, bỏ một hộp vào giỏ rồi tươi cười trò chuyện với anh. Bà đáp:" Thầy Diệp, cũng đang đi mua hàng à?"

"Dạ, cháu mua một ít về nấu bửa tối ạ."

"Nam Tôn có nói tuần này Tỏa Tỏa bị đau dạ dày còn chưa khỏe. Tuần sau, sẽ sang chơi. Sẵn gặp thầy Diệp ở đây, dạ dày của con bé đã đỡ hơn chưa?"

"Dạ?"

"À...dạ cũng đã dần khỏe hơn rồi ạ."

"Tốt rồi. Đã lâu bà cũng chưa gặp lại Tỏa Tỏa, cũng nhớ con bé rồi. Hôm nào rảnh mời thầy Diệp cùng Tỏa Tỏa ghé sang."

"Dạ, được ạ!"

Diệp Cẩn Ngôn rời đi nhanh ra khỏi cửa hàng, anh móc ngay điện thoại muốn gọi cho Tỏa Tỏa. Lời nói của bà nội lại không khớp với những gì Tỏa Tỏa nói với anh. Nhưng cũng chưa đủ khả năng để nghĩ cô nói dối, vì khi anh đưa cô tới trước sảnh, liền ghé sang cửa hàng biết đâu chừng Tỏa Tỏa muốn tạo bất ngờ cho bà, nhưng bà lại không hay biết thì sao? Anh không muốn vội vàng để vô tình gây ra những hiểu lầm giữa họ nữa. Nhưng anh luôn suy nghĩ, nếu là như vậy thật. Thì tại sao Tỏa Tỏa lại nói dối anh, và mục đích thực sự là cô đã đi đâu?

"Giấu đầu lòi đuôi" chính chiếc ảnh vừa được đăng tải 10 phút trước trên trang cá nhân của Phạm Kim Cương đang check in tại một quán lẩu nổi tiếng đầy hot hit trên mạng. Kèm dòng trạng thái: "Đã lâu không gặp, ăn lẩu thôi! 🥘".

Đã tiếp thêm phần nghi vấn về vấn đề hiện tại. Diệp Cẩn Ngôn bình tĩnh không liên lạc với bất cứ ai, anh âm thầm lặng lẽ đánh úp, lái xe đến vị trí quán lẩu nổi tiếng trên và kết quả là:
Chu Tỏa Tỏa không nói, bà nội cũng không chỉ điểm, Tưởng Nam Tôn càng không khai. Vậy ai là người vạch trần -  weibo của Phạm Kim Cương :))

---------

Chu Tỏa Tỏa sau khi mở cửa phòng tắm và cầm lấy chiếc túi đen, vẫn còn ôm bụng đau, nhưng khi mở túi ra, cô bất ngờ đến mức quên mất luôn cảm giác khó chịu. Chiếc túi lớn chứa đầy các sản phẩm vệ sinh phụ nữ với đủ loại nhãn hiệu, kích cỡ, từ ban ngày đến ban đêm, mẫu mã đa dạng đến mức không thể đếm hết. Cô há hốc miệng, mắt tròn xoe kinh ngạc. Với số lượng trong túi, cô có thể dùng đến cả năm mà không lo thiếu.

Nhưng điều khiến cô cười phá lên là hình ảnh trong đầu về Diệp Cẩn Ngôn, người đàn ông luôn điềm tĩnh, lạnh lùng, lại có thể đứng giữa cửa hàng tiện lợi chọn lựa những thứ nhạy cảm này. Cô vừa cười, vừa đỏ mặt, cố che miệng lại để không tạo tiếng động lớn khiến Diệp Cẩn Ngôn bên ngoài phát hiện.

Ở cửa hàng tiện lợi gần nhà, Diệp Cẩn Ngôn đứng giữa khu vực sản phẩm vệ sinh phụ nữ, ánh mắt đầy sự hoang mang. Những kệ hàng trước mặt anh là một "mê cung" đủ loại sản phẩm vệ sinh dành cho phụ nữ với vô số mẫu mã, kích thước, công dụng. Anh cúi xuống đọc nhãn một vài gói, nhưng càng đọc càng rối, anh cũng không biết Tỏa Tỏa dùng loại nào. Để tiết kiệm thời gian, anh quyết định dùng cách đơn giản nhất: gom tất cả.

Khi đến quầy thanh toán, chị nhân viên nhìn anh bằng ánh mắt pha lẫn sự tò mò và ngạc nhiên. Ánh mắt ấy kéo dài đủ lâu để khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy ngại ngùng, nhưng Diệp Cẩn Ngôn chỉ đứng đó bình thản. Anh quét mã thanh toán xong, cầm chiếc túi lớn rời đi ngay lập tức, không chút chần chừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro