Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28. Trái tim của anh thực sự đã có em

Sau Tết, nhà trường giao phó cho Diệp Cẩn Ngôn nắm giữ trọng trách buổi tọa đàm phát triển kế hoạch cải thiện quy trình học tập cho học sinh, một nhiệm vụ quan trọng nhằm nâng cao chất lượng giáo dục và sự hài lòng của học viên. Bên canh đó, nhà trường cũng đích thân đề cử Chu Lâm Nghi một giáo viên trẻ cùng tham gia kế hoạch này với anh.

Cánh cửa mở ra, Chu Lâm Nghi bước vào với nụ cười tươi tắn. Cô mặc một chiếc áo sơ mi xanh dương và mang theo một túi tài liệu.

“Chào thầy Diệp, em đã chuẩn bị tài liệu cho kế hoạch trao đổi hôm nay rồi. Chúng ta có thể bắt đầu không ạ?”

Diệp Cẩn Ngôn đứng dậy, kéo một chiếc ghế ra, lịch sự mời cô ngồi. “Được, em ngồi xuống đi”. Diệp Cẩn Ngôn, trong chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, đang mở tài liệu và nhìn vào màn hình máy tính.

Kế hoạch được cả hai trao đổi hăng say, sự tập trung cao độ, ánh mắt kiên định quan sát kỹ càng từng chi tiết được đề ra. Thái độ rất nghiêm túc trong công việc của Diệp Cẩn Ngôn toát ra một khí chất khiến bất kì ai cộng sự cùng anh đều phải ngưỡng mộ. Một khoảng lặng kéo dài hồi lâu, dành cho sự tập trung đọc tài liệu. Hai bên chân mày của anh không ngừng nhíu lại, chứng tỏ anh vẫn chưa cảm thấy kế hoạch thực sự đã ổn. Những cái cau mày, đưa tay lên cằm, ánh mắt của anh vẫn đang dán chặt vào màn hình. Chu Lâm Nghi ngồi bên cạnh chỉ có thể chăm chú quan sát, không dám khẽ lên một tiếng nói nào. Không khí lúc này chỉ có hai người, nhưng chưa bao giờ cô được làm việc riêng cùng Diệp Cẩn Ngôn cả. Anh là một hình mẫu lý tưởng mà cô đã ái mộ từ lâu, kể từ lần đầu gặp mặt. Cách ứng xử, giao tiếp, truyền đạt của anh đều là những thứ cô góp nhặt lại để làm kiến thức cẩm nang phát triển hơn cho bản thân.

Còn đang mơ màng trong những suy nghĩ, Diệp Cẩn Ngôn quay sang đặt đôi giấy kế hoạch trước mặt cô, tay anh thẳng thắn gạch bỏ phải nói là gần như hết các kế hoạch mà cô đề ra. Lúc đó, cô có phần bất ngờ, cũng như hơi thất vọng vì những ý kiến mà cô cho là có khả năng thực hiện được thì lại bị anh gạch bỏ không chút ngập ngừng. Diệp Cẩn Ngôn gạch bằng bút đen và dùng bút đỏ đề lại những ý kiến chung quy cũng không khác nhưng được thực hiện theo một hướng khác. Anh từ từ góp ý những ý kiến của cô, cũng như diễn giải hướng ý kiến của mình. Anh luôn giữ được một tâm trạng bình tĩnh, từ tốn, đẩy nhẹ bút đưa cho cô, rồi hất cằm về phía kế hoạch; ý muốn cô cũng được tự do trao đổi đưa ra ý kiến hài lòng cũng như muốn thay đổi giống như thao tác vừa rồi anh đã làm. Cô tập trung, đọc kỹ kế hoạch từ trên xuống dưới, những dòng anh đã gạch bỏ và ghi lại, đều dùng từ ngữ rất hay và lôi cuốn người khác. Những kế hoạch mà anh đã đề ra rất dễ tiếp thu với giới trẻ hiện nay, cô chỉ có thể thêm vào một vài ý kiến của mình phía bên dưới rồi đưa qua cho anh. Mãi cho đến cuối, mới thấy anh mỉm cười tươi. Anh quay sang chỉ gật đầu với cô, anh đã đồng ý với kế hoạch này. Cuộc trao đổi kế hoạch diễn ra được kết thúc, cả hai đều thoải mái và đồng ý với ý kiến của nhau, càng có sự ăn ý hơn trong công việc.

Thời gian, khá gấp rút nên Diệp Cẩn Ngôn dành luôn cả thời gian để ở lại trường, ngoài giờ lên lớp ra, còn lại anh đều ở trong văn phòng làm việc chuyên môn đến lúc tối muộn mới là người cuối cùng ra về. Chu Lâm Nghi, cô cũng ở lại để làm cùng Diệp Cẩn Ngôn, nhiều lần anh đã từ chối và khuyên cô về sớm, kế hoạch này anh làm đều nghĩ trên công sức của cả hai, cô không cần phải lo về việc đó; nhưng đối với cô mà nói được ở lại làm việc cùng anh, học hỏi thêm kinh nghiệm cùng anh đẩy nhanh tiến độ đã là một niềm vinh hạnh cho một giáo viên trẻ mới ra trường như cô.

Thời gian làm việc bên cạnh ngày càng nhiều, tình cảm mà Chu Lâm Nghi đối với tiền bối Diệp Cẩn Ngôn ngày càng nhiều hơn. Cô luôn có mặt bên cạnh cùng với anh, một điều là cô rất nhanh nhẹn và học hỏi hiểu ý rất nhanh của Diệp Cẩn Ngôn.

Ngày hôm đó, cuối cùng cũng hoàn thành xong kế hoạch nộp lên trên, chỉ đợi ngày bắt đầu buổi tọa đàm diễn ra nữa thôi. Chu Lâm Nghi vui vẻ, cao hứng mời Diệp Cẩn Ngôn đi ăn tối. Ban đầu, anh hơi ngập ngừng muốn từ chối, nhưng khi nhìn vào ánh mắt chân thành của cô, anh cũng không nỡ làm cô mất đi sự vui vẻ vừa mới có được nên anh đồng ý.

Anh để cô toàn quyền quyết định chọn nơi đi ăn, không thể nào trớ trêu hơn nhà hàng Ý mà Chu Lâm Nghi chọn nằm ngay góc phố, mang đến một không khí ấm cúng và quen thuộc; nơi mà ngày trước anh đã cùng Tỏa Tỏa đến đây, vẫn ngồi tại vị trí này,  Chu Lâm Nghi chọn ra những món vô cùng quen thuộc mà anh cũng đã từng chọn cho Tỏa Tỏa. Mặc dù cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng anh có một chút trầm ngâm.

Chu Lâm Nghi, không hề nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Diệp Cẩn Ngôn. Cô vui vẻ giới thiệu về các món ăn và hỏi thăm anh về sở thích ẩm thực của anh, cố gắng làm cho bữa tối thêm phần thú vị. Chu Lâm Nghi cô gái đầy năng lượng, hớn hở ngày hôm đó mời uống nên anh chỉ định uống vài ly. Diệp Cẩn Ngôn, vốn không phải là người uống nhiều, nhưng hôm nay lại uống nhiều hơn bình thường. Rượu vang ngon nhưng cũng có phần làm cho cảm xúc của anh trở nên nhạy cảm hơn nên anh uống nhiều hơn một chút.

Diệp Cẩn Ngôn có vẻ đã hơi say. Bước đi của anh có phần lảo đảo, và ánh mắt anh mang theo chút u uất không rõ ràng. Chu Lâm Nghi lo lắng khi thấy tình trạng của anh, cô cũng không biết nhà anh, nên cô đưa anh về tạm nhà mình. Cả hai rời khỏi nhà hàng, Chu Lâm Nghi gọi một chiếc taxi. Trong suốt quãng đường về nhà, Diệp Cẩn Ngôn tựa vào ghế với đôi mắt nhắm lại. Chu Lâm Nghi ngồi bên cạnh, ánh mắt cô thể hiện sự quan tâm và lo lắng.

Căn hộ của Chu Lâm Nghi tràn ngập ánh sáng nhẹ nhàng từ đèn bàn và một không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên trong phòng khách. Diệp Cẩn Ngôn nằm trên sofa, hơi thở của anh trở nên đều đặn hơn khi cơn say bắt đầu chiếm lĩnh tâm trí. Trong trạng thái mơ hồ, anh bắt đầu gọi tên một cách không rõ ràng, âm thanh chỉ là những tiếng gọi lầm bầm.

“Chu… Chu…”

Chu Lâm Nghi cầm ly trà gừng dưới bếp đi lên, khi nghe anh đang gọi tên, không thể không cảm thấy trái tim mình đập nhanh. Cô tưởng rằng Diệp Cẩn Ngôn đang gọi cô, một cảm giác ấm áp lạ thường tràn ngập trong lòng cô. Cô bước lại ngồi gần anh, Diệp Cẩn Ngôn đang trong cơn say nặng, không thể kiểm soát được hành động của mình. Trong một khoảnh khắc, anh kéo tay Chu Lâm Nghi về phía mình, trong trạng thái say khướt. Với một sự ngỡ ngàng và cảm giác hạnh phúc, Chu Lâm Nghi không thể cưỡng lại việc nằm vào lòng anh. Cô cảm nhận được sự ấm áp và vững chãi của cơ thể anh, trái tim cô đập nhanh, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Tuy nhiên, cảm giác ấm áp và sự gần gũi này không kéo dài lâu. Sau một lúc, Diệp Cẩn Ngôn bỗng nhiên cảm nhận được một mùi hương không quen thuộc từ sự gần gũi của Chu Lâm Nghi. Trong cơn say, tâm trí anh bối rối và khó chịu. Anh đẩy cô ra nhẹ nhàng.

“Chu…” Diệp Cẩn Ngôn tiếp tục gọi tên, nhưng âm thanh không rõ ràng.

Chu Lâm Nghi, cảm thấy sự bối rối và thất vọng trong lòng, nhưng vẫn không thể kiềm chế được tình cảm của mình. Cô quyết định lần nữa tiến lại gần gũi với anh.

“Thầy Diệp, anh gọi tên em có đúng không? Em, Chu Lâm Nghi đang ở bên cạnh anh đây. Anh có biết là em đã thích anh từ lâu rồi không? Ngay từ lần đầu gặp anh, anh đã cư xử rất nhiệt tình và nhẹ nhàng với em. Anh cũng thích em có đúng như vậy không?”

Cô gần gũi với anh, định đặt một nụ hôn lên môi anh, nhưng trong khoảnh khắc đó, Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy cơn nôn sắp trào ra. Anh ợ lên và vội vàng che miệng, không thể giữ nổi sự bình tĩnh. Trong sự khó chịu và bối rối, anh đẩy người cô ra một lần nữa và vội vã tìm kiếm nhà vệ sinh. Anh lảo đảo vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại và gục xuống bên bồn rửa, cố gắng kiểm soát cơn buồn nôn.

Trong khi đó, Chu Lâm Nghi bị anh đẩy, ngồi xuống ngoài phòng khách, cảm thấy trái tim mình tan vỡ khi lời yêu của cô dành cho Diệp Cẩn Ngôn trong tình trạng này mà anh không đáp lại. Cô không thể không cảm thấy đau lòng khi thấy anh có thể kiềm chế được trong cơn say, cô bất mãn với hành động bạo dạng vừa rồi của mình.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, anh biết được mình đang ở một nơi xa lạ không phải nhà mình. Anh cố gắng bước ra, Chu Lâm Nghi đưa vội cho anh ly trà gừng, anh bình tĩnh cầm lấy và uống hết. Anh cảm nhận được bản thân đã đỡ hơn nhiều, anh nói lời cảm ơn và từ chối lời mời ở lại qua đêm tại nhà của cô, anh nhanh chóng rời đi, lấy điện thoại ra gọi cho Phạm Kim Cương đến đầu đường đón anh.

Đến khi được ngả lưng vào chiếc ghế trên xe của Phạm Kim Cương, lúc này anh mới hoàn toàn tỉnh táo để nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi. Khiến anh đổ một lớp mồ hôi dọc sống lưng, anh lắc đầu liên tục, đảm bảo rằng vừa rồi anh đã không làm điều gì quá giới hạn.
____________________

Những cơn gió nhẹ làm xao động những tán lá, tạo ra âm thanh dễ chịu trong không gian yên tĩnh. Chu Tỏa Tỏa, mặc một chiếc váy đồng phục nhẹ nhàng đang ngồi trên ghế đá dưới bóng cây, đắm mình vào quyển sách mình yêu thích.

Đột nhiên, sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi một giọng nói lạ. Một người đàn bà ăn mặc sang trọng, với kính râm to và tay đeo một chiếc túi xách hàng hiệu, bước đến gần cô. Người đàn bà có vẻ nghiêm nghị và sắc sảo, với cách ăn mặc thể hiện sự thành đạt và quyền lực.

“Cô là Chu Tỏa Tỏa?” Giọng nói của người đàn bà vang lên, với một âm sắc nghiêm túc.

Chu Tỏa Tỏa ngẩng đầu lên, ánh mắt cô từ từ di chuyển từ cuốn sách đến người đàn bà đứng trước mặt. Được hỏi tên, cô cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

“Vâng, tôi là Chu Tỏa Tỏa,” cô trả lời, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Có chuyện gì vậy?”

Người đàn bà không nói gì thêm, chỉ đơn giản đưa cho Tỏa Tỏa một phong thư được niêm phong cẩn thận. Phong thư có vẻ được làm từ giấy cao cấp, với màu sắc trang nhã và có một con dấu đặc biệt.
___________________

Buổi tối mùa xuân của tháng đầu năm mới trở nên rực rỡ và sôi động với sinh nhật lần thứ 18 của Triệu Đình Phong. Chu Tỏa Tỏa được bạn trai đưa ra ngoài dự tiệc. Ngay khi bước vào sảnh tiệc, Tỏa Tỏa cảm nhận được không khí sang trọng và ấm cúng từ ánh đèn vàng lấp lánh và những trang trí lộng lẫy. Bước vào không gian xa hoa của bữa tiệc với cảm giác hồi hộp.

Triệu Đình Phong, với bộ vest đen sang trọng và một nụ cười rạng rỡ trên môi.  Cậu dẫn Tỏa Tỏa qua đám đông bạn bè của mình, những người ăn mặc cực kỳ sang trọng và đắt tiền. Cô luôn nghĩ rằng Triệu Đình Phong là một người khiêm tốn và không quá giao tiếp với xã hội. Nhưng đêm nay, cô đã chứng kiến một mặt hoàn toàn khác của cậu ấy.

Càng về đêm, bữa tiệc trở nên càng sôi động. Triệu Đình Phong, không giấu nổi sự vui vẻ và phấn khích trong ngày sinh nhật quan trọng của mình, bắt đầu uống rượu nhiều hơn. Những ly champagne và cocktail liên tục được cậu tiêu thụ, và cậu dần dần mất kiểm soát. Tỏa Tỏa đứng bên cạnh, cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy cậu ngày càng say xỉn.

“Tỏa Tỏa, cảm ơn em đã góp mặt vào cuộc đời của anh!”
Tỏa Tỏa mỉm cười, nhưng cảm giác lo lắng vẫn không rời khỏi.

Bữa tiệc sinh nhật của Triệu Đình Phong đang ở đỉnh điểm vui vẻ, với những tiếng cười và chúc mừng vang vọng khắp phòng. “Sinh nhật vui vẻ!”

Một người bạn nâng ly rượu, nở nụ cười rạng rỡ. “Đình Phong, có phải hôm nay nhân đôi niềm vui không?”

Triệu Đình Phong, đang trong trạng thái say xỉn, nở nụ cười rộng và gật đầu. “Đúng vậy, hôm nay không chỉ là cột mốc đáng nhớ của tôi, mà còn là…”

Một cô bạn nhanh chóng chen vào, với vẻ hào hứng không kém. “Mà còn là ngày cậu nhận được học bổng đi du học!”

Ngay lập tức, không khí trong phòng tràn ngập tiếng vỗ tay và những lời chúc mừng nhiệt liệt. “Chúc mừng cậu! Cậu đã rất mong chờ kết quả này lâu lắm rồi,”

Một người khác thêm vào, “Giấc mơ của chúng ta, đặt chân đến một đất nước mới sắp thành hiện thực rồi.”

Mọi người đều đồng thanh chúc mừng Triệu Đình Phong, tạo ra một bầu không khí hân hoan và phấn khích. Nhưng giữa những lời chúc mừng rộn ràng, một người đứng lặng lẽ bên cạnh: Chu Tỏa Tỏa bất ngờ trong ánh mắt của mình. Cô nhìn Triệu Đình Phong với ánh mắt chờ đợi câu trả lời rõ ràng từ cậu.

Những lời nói trước đây Triệu Đình Phong từng hứa sẽ ở lại cùng cô học đại học trong nước, để không phải chia xa. Hứa hẹn đó dường như đã trở thành một lời quan trọng trong kế hoạch tương lai của cô, và giờ đây, tin tức về học bổng du học mọi người đều biết nhưng chỉ riêng cô là không.

Triệu Đình Phong vẫn vui vẻ đáp lại những lời chúc mừng và uống rượu thêm, không nhận ra sự căng thẳng của Tỏa Tỏa. Cô đã dành hết tin tưởng vào lời hứa của Triệu Đình Phong, rằng cậu sẽ ở lại và cùng cô thực hiện những ước mơ. Cảm giác bị bỏ rơi và sự không chắc chắn về tương lai khiến cô cảm thấy như mọi thứ đang dần rạn nứt.

Tiếng nhạc vui vẻ và những tiếng cười hân hoan từ bữa tiệc sinh nhật của Triệu Đình Phong vang vọng ra ngoài, nhưng chúng chỉ còn là những âm thanh xa lạ với Chu Tỏa Tỏa. Cô cảm thấy như mình vừa đặt niềm tin vào một sự trống rỗng và thất vọng sâu sắc. Tỏa Tỏa rời khỏi bữa tiệc, lặng lẽ bước ra ngoài trong khi trời bắt đầu đổ mưa nhẹ. Cơn mưa mùa xuân, dù không quá lớn, nhưng đủ làm ướt đẫm và khiến không khí trở nên lạnh lẽo hơn. Cô tháo đôi giày cao gót, cầm trên tay và bắt đầu đi bộ dưới trời mưa, đôi chân trần dẫm lên những vũng nước nhỏ.

Cô nhìn quanh, cố gắng bắt một chiếc taxi, nhưng thành phố vẫn dường như đối xử với cô bằng sự thờ ơ. Những chiếc xe chạy qua, văng nước bẩn lên không ngừng, và không có dấu hiệu của một chiếc taxi nào dừng lại. Sự mệt mỏi và thất vọng của cô ngày càng trở nên nặng nề hơn.

Trong khi đó, trên một con đường gần đó, Phạm Kim Cương và Diệp Cẩn Ngôn đang trên đường đi về nhà sau cuộc họp. Họ đang trò chuyện, nhưng ánh mắt của Diệp Cẩn Ngôn chợt dừng lại khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc phía xa. Dù trong tầm nhìn qua lớp kính mờ ảo anh vẫn có thể nhận ra hình bóng của Chu Tỏa Tỏa đang bước đi một mình dưới cơn mưa. Anh lập tức ra lệnh cho Phạm Kim Cương dừng xe.

Chiếc xe tấp vào lề. Diệp Cẩn Ngôn mở cửa xe, bước xuống ngay trong cơn mưa mà không quan tâm đến việc mình bị ướt. Tỏa Tỏa đang đi bộ một cách mệt mỏi, không nhận thấy chiếc xe đang dừng lại gần mình.

"Chu Tỏa Tỏa!" Cô quay lại, thấy Diệp Cẩn Ngôn đang đứng dưới cơn mưa, vươn tay về phía cô.

Diệp Cẩn Ngôn gọi tên cô, giọng anh thể hiện sự quan tâm và lo lắng. Anh bước đến gần, những giọt mưa làm ướt đẫm tóc và áo của anh. Tỏa Tỏa ngước nhìn anh, đôi mắt cô đã ướt đẫm không chỉ vì mưa mà còn vì những cảm xúc dồn nén. Cô không thể nói nên lời, chỉ có thể nhìn Diệp Cẩn Ngôn với sự đau đớn và thất vọng. Anh không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, kêu gọi cô lại gần. Cô do dự một chút rồi bước về phía anh. Diệp Cẩn Ngôn kéo cô vào trong vòng tay mình, che chở cho cô khỏi cơn mưa.

Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng dìu Chu Tỏa Tỏa lên xe, Phạm Kim Cương, với sự tinh tế vốn có, đã lập tức điều chỉnh nhiệt độ trong xe lên cao để làm ấm không gian bên trong. Cơn mưa vẫn rơi đều, tạo thành những giọt nước lấp lánh trên kính chắn gió, nhưng trong chiếc xe, bầu không khí ấm áp bắt đầu thay thế cảm giác lạnh lẽo bên ngoài.

Diệp Cẩn Ngôn không chút do dự cởi áo vest của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên vai cô. Anh kéo cao cổ áo để bảo vệ cô khỏi cảm lạnh. Cô cuộn mình lại trong chiếc áo vest của Diệp Cẩn Ngôn, cảm giác được bao bọc bởi sự ấm áp và bảo vệ. Cô nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai anh.

Diệp Cẩn Ngôn đặt tay nhẹ nhàng lên lưng Tỏa Tỏa, sự ấm áp từ cơ thể anh truyền sang cho cô. Anh nhìn xuống đỉnh đầu của cô, tóc cô ướt đẫm và thấm vào da đầu, cơ thể cô run lẻn vì lạnh; điều này làm anh cảm thấy trái tim mình thắt lại. Xe tiếp tục di chuyển qua những con phố ướt đẫm, ánh đèn thành phố phản chiếu qua lớp kính, tạo nên một hình ảnh đẹp và ấm áp giữa cơn mưa. Diệp Cẩn Ngôn vẫn giữ Tỏa Tỏa trong vòng tay mình, không rời xa cô dù chỉ là một phút.

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà của Phạm Kim Cương. Trong cơn mưa vẫn rơi đều, Diệp Cẩn Ngôn đưa Tỏa Tỏa lên phòng của mình. Hiện tại chỉ có quần áo của anh, anh tìm ra một bộ đồ ngủ đơn giản đưa cho cô thay tạm. Chu Tỏa Tỏa cảm kích nhận lấy.

Diệp Cẩn Ngôn bước xuống bếp, anh nhanh chóng lấy gừng tươi, mật ong và chanh, pha nước giải cảm cho Tỏa Tỏa.  Khi nước giải cảm đã được pha xong, còn bốc hơi ấm, Diệp Cẩn Ngôn mang cốc nước lên phòng. Anh gõ nhẹ cửa trước khi bước vào. Tỏa Tỏa đã nằm gọn gàng trên giường, nước mắt cô lưng tròng. Diệp Cẩn Ngôn đi tới nhẹ nhàng ngồi xuống ngang tầm mắt với cô, chỉ lặng lẽ quan sát gương mặt mệt mỏi của cô. Anh cẩn thận vuốt mái tóc rối của cô sang một bên, để lộ khuôn mặt nhợt nhạt. Bàn tay to lớn của anh, tràn đầy sự ấm áp, áp lên đôi má lạnh buốt của cô, ngay lập tức Tỏa Tỏa cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh. Nhưng, có lẽ vì sự mệt mỏi và thất vọng còn chất chứa, những giọt nước mắt của cô không còn kiềm chế được nữa mà bắt đầu trào ra.
Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy nước mắt của cô, trái tim anh như bị siết chặt. Anh không biết phải làm gì để xoa dịu nỗi đau trong lòng cô. Đôi mày anh cau lại, môi anh mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Những lời an ủi có lẽ không đủ để làm dịu bớt nỗi buồn của cô.

Anh chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy Tỏa Tỏa, kéo cô vào lòng như một đứa trẻ, tạo ra một không gian an toàn và ấm áp để cô có thể cảm thấy được bảo vệ và yêu thương. Tỏa Tỏa cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể Diệp Cẩn Ngôn, và sự gần gũi của anh dường như xoa dịu nỗi đau trong lòng cô. Cô khóc ngày càng nhiều, những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên má, ướt đẫm chiếc áo sơ mi vừa thay của anh. Diệp Cẩn Ngôn chỉ im lặng ôm cô, ánh mắt anh đầy sự đau lòng. Anh vuốt nhẹ lưng cô, để mỗi cử chỉ của anh đều truyền tải tình cảm chân thành và sự chăm sóc. Trong vòng tay của anh, Tỏa Tỏa cảm nhận được sự vững chắc và an toàn, điều mà cô cần nhất lúc này.

Thời gian trôi qua, những cơn nấc nghẹn dần lắng xuống. Tỏa Tỏa vẫn nằm trong vòng tay của Diệp Cẩn Ngôn, cảm giác được sự ấm áp và yêu thương từ anh. Cô cảm thấy mình như được bao bọc trong một chiếc chăn tình cảm, những cơn mưa bên ngoài dường như không còn quan trọng nữa.

Diệp Cẩn Ngôn không buông tay, chỉ giữ cô trong vòng tay mình. Anh biết rằng dù không thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng anh có thể là người ở bên cô, chia sẻ nỗi đau và là điểm tựa vững chắc cho cô.

Trong ánh đèn mờ ảo của căn phòng, không khí dường như lắng xuống và trở nên ấm áp hơn. Những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt cô, ánh mắt cô nhìn Diệp Cẩn Ngôn đầy sự hối lỗi, giọng nói nghẹn ngào,

“Chú Diệp! Chú còn tin tưởng cháu không?”

Diệp Cẩn Ngôn cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô trong tay mình, ánh mắt anh kiên định

“Chưa có lúc nào là chú ngừng tin em, ngay cả khi…”

Lời nói của anh có chút xúc động, sự chân thành trong giọng nói của anh làm cho Tỏa Tỏa cảm thấy hối hận, đôi mắt cô đầy nước mắt, đôi môi cô run run, cô  cố che giấu cúi đầu xuống,

“Cháu xin lỗi! Cháu đáng trách, cháu không nên nói ra những lời khiến chú phải buồn.”

“Không sao…” Diệp Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đáp, cố gắng an ủi cô. Anh xoa đầu cô, rồi đưa cô một cốc nước ấm đã được pha sẵn.

“Uống chút nước ấm này đi, sẽ giúp em cảm thấy dễ chịu hơn và không bị cảm.”

Tỏa Tỏa nhận lấy cốc nước từ tay Diệp Cẩn Ngôn, cảm nhận được sự ấm áp từ hơi nước tỏa ra. Cô uống từng ngụm nhỏ, cảm thấy sự nhẹ nhõm từ nước ấm. Diệp Cẩn Ngôn không rời mắt khỏi cô, thấy cô uống xong, anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường, khéo léo đắp chăn cho Tỏa Tỏa, cảm giác ấm áp từ chăn và sự chăm sóc của anh làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn. Vì dầm mưa và mệt mỏi, cơ thể cô đã nhanh chóng đuối sức và buồn ngủ. Cô khép mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu trong sự ấm áp của chăn và cốc nước anh pha.

Diệp Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh giường, không rời mắt khỏi cô. Trong không khí yên tĩnh của căn phòng, anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm và yên bình khi thấy Tỏa Tỏa. Anh nhẹ nhàng mỉm cười ngồi nhìn cô. Diệp Cẩn Ngôn cảm nhận được sự yên bình trong phòng, sự nhẹ nhàng của hơi thở Tỏa Tỏa khi cô ngủ say, và trong khoảnh khắc này, anh cảm thấy trái tim của mình đã thực sự có cô trong đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro