Chương 16. Chúng ta có thể thử
Ánh sáng bình minh xuyên qua lớp rèm cửa sổ của căn phòng nhỏ, nhẹ nhàng đánh thức Chu Tỏa Tỏa từ giấc ngủ sâu. Cô rời khỏi giường, ngồi dậy và nhìn vào gương, làn da sáng của cô vẫn còn hiện rõ dấu vết của những đêm học khuya. Chu Tỏa Tỏa chỉnh lại đồng phục trường, gỡ tóc rối và chuẩn bị cho một ngày học mới.
Sắp đến kì thi cuối kì, cô đã làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết để cải thiện điểm số môn tiếng Trung của mình. Điểm thi trước đó thấp đã trở thành một nỗi lo ám ảnh, cô quyết tâm không để điều đó xảy ra một lần nữa.
Mỗi buổi sáng, Chu Tỏa Tỏa cùng Tưởng Nam Tôn ngồi xe buýt đến trường, đôi bạn thân của họ đều dành thời gian bên nhau. Chỉ khi tan học, Tưởng Nam Tôn đành phải nhường cơ hội lại cho Triệu Đình Phong.
Thời gian sau mỗi buổi học ở lại trường cùng ôn bài giữa Triệu Đình Phong và Chu Tỏa Tỏa đã kéo dài được một tháng, không còn khoảng cách như lúc trước nữa, họ thường đi bên cạnh nhau, trao đổi những câu chuyện nhỏ, cười đùa và không ngừng khích lệ nhau trong từng bước đi.
Thư viện là nơi mà Tỏa Tỏa và Đình Phong ôn bài suốt thời gian qua, khi họ ngồi cùng nhau ôn bài, ánh mắt Triệu Đình Phong thường dừng lại trên khuôn mặt của Tỏa Tỏa, ánh lên sự chăm chú và quan tâm. Những lúc ấy, sự im lặng lấp đầy bởi sự hiểu biết không cần lời nói.
“Cậu đã nắm được phần này chưa?”, tay cậu cầm bút chỉ lên những điểm quan trọng.
“Chưa rõ lắm,” Tỏa Tỏa đáp, “cậu có thể giải thích lại được không?”
Triệu Đình Phong mỉm cười, ánh mắt đầy sự yêu thương khi giải thích. “Đương nhiên rồi. Cậu chưa rõ ở điểm nào cứ nói với tôi, tôi sẽ giải thích lại.”
Từng cử chỉ, từng nụ cười đều mang một ý nghĩa sâu xa hơn. Khi buổi học kết thúc, họ cùng nhau rời trường, Triệu Đình Phong thường đi phía sau lưng nhưng không quá xa, như cách để bảo vệ Tỏa Tỏa khỏi bất kỳ điều gì ngoài kia. Họ cùng nhau đi bộ, cùng đón xe buýt, ngồi cạnh nhau chia sẻ về những điều ngoài kia và tương lai.
Những buổi chiều, khi ánh hoàng hôn bắt đầu nhuộm đỏ bầu trời, ánh sáng vàng ấm áp làm nổi bật lên những khoảnh khắc đơn giản nhưng ý nghĩa giữa hai người.
Những khoảnh khắc như vậy, tình cảm mà Triệu Đình Phong dành cho Tỏa Tỏa ngày càng sâu đậm hơn.
Chỉ còn hơn nửa tháng kì thi sẽ diễn ra, ngoài việc Tỏa Tỏa ôn bài cùng Đình Phong ở thư viện. Ở nhà sau khi ăn tối xong, Diệp Cẩn Ngôn dành ra một phần thời gian để kèm thêm tiếng Trung cho cô.
Buổi tối, trong không gian yên tĩnh của phòng học tại nhà, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu sáng trên bàn học nơi Chu Tỏa Tỏa đang ngồi. Diệp Cẩn Ngôn ngồi đối diện, lật từng trang sách và giải thích các vấn đề một cách tỉ mỉ. Sự ân cần của anh không chỉ giúp Tỏa Tỏa hiểu bài mà còn khiến cô cảm nhận được sự giúp đỡ chân thành từ anh.
“Em hiểu rồi chứ?” Diệp Cẩn Ngôn hỏi, ánh mắt của anh nhìn vào Tỏa Tỏa với sự quan tâm và lo lắng chân thành.
“Vâng, em đã hiểu hơn nhiều rồi,” Tỏa Tỏa đáp, đôi mắt sáng rực lên.
Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, với những buổi tối ôn tập, Diệp Cẩn Ngôn không thể phủ nhận rằng trong những lúc cùng nhau ôn bài, ánh mắt của anh đôi khi lén lút dừng lại lâu hơn trên gương mặt của Tỏa Tỏa và sự chăm sóc của anh dường như không chỉ còn là trách nhiệm mà cha Chu gửi gắm.
Ngày ôn bài cuối cùng, bên ngoài trời đổ mưa. Tập sách trên bàn cũng đã được dọn hết vào balo. Chỉ còn lại hai tách cà phê trên chiếc bàn tròn và hai con người ngồi đối diện nhau cùng ngắm mưa, nơi họ có thể nhìn thấy những giọt mưa rơi xuống qua lớp kính trong suốt.
Cả hai ngồi im lặng nhìn những giọt mưa ngoài kia. Âm thanh của mưa rơi tạo ra một bản nhạc nền êm dịu, và ánh sáng mờ ảo từ đèn trong thư viện hòa quyện với ánh sáng từ những giọt mưa.
Trong lòng Triệu Đình Phong lúc này nóng như lửa đốt, trái tim đập nhanh không ngừng thôi thúc cậu. Cậu quyết định không để lãng phí giây phút đẹp đẽ này. Cậu quay sang nhìn Tỏa Tỏa bắt đầu nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm.
“Tỏa Tỏa, Có điều này tôi muốn nói với cậu.”
Tỏa Tỏa quay sang, ánh mắt cô phản chiếu những giọt mưa từ cửa sổ, làm nổi bật sự tò mò và sự mong đợi trong đôi mắt. “Sao vậy?”
Triệu Đình Phong hít một hơi sâu, cảm nhận sự ấm áp từ không khí bên trong thư viện và sự hồi hộp trong lòng mình.
“…Trong suốt thời gian qua tôi nhận ra rằng cảm xúc của tôi dành cho cậu không chỉ là tình bạn. Mà còn là…một loại tình cảm đặc biệt đối với cậu.” trong thư viện đang mở máy lạnh ở 26 độ nhưng vẫn lấm tấm những giọt mồ hôi chảy dài trên trán của Đình Phong. “Tôi đã thích cậu từ lâu! Tỏa Tỏa, cậu có thể đồng ý trở thành bạn gái của tôi, được không.”
Cô nhìn vào đôi mắt của cậu ấy, nơi chứa đựng sự chân thành và hy vọng. Cô cảm nhận được tình cảm mà Đình Phong dành cho cô, mặc dù lòng cô cũng đã có sự cảm mến đối với cậu ấy, cô vẫn cảm thấy cần thời gian để cân nhắc, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.
"Lời tỏ tình này của cậu thật sự làm tôi rất cảm động. Nhưng hiện tại, tôi cần phải tập trung vào kỳ thi sắp tới.”
Triệu Đình Phong gật đầu, ánh mắt cậu không hề chứa đựng sự thất vọng mà là sự kiên nhẫn và hiểu biết. “Tôi hiểu. Tôi sẽ không ép buộc cậu trả lời tôi ngay bây giờ, cậu cứ tập trung cho kỳ thi, tôi tin tưởng cậu. Tôi sẽ chờ đợi câu trả lời của cậu, dù có phải chờ lâu đến đâu.”
Tỏa Tỏa mỉm cười, cảm thấy sự ấm áp từ sự chờ đợi và kiên nhẫn của cậu. “Cảm ơn cậu đã hiểu. Tôi sẽ cho cậu câu trả lời sau khi thi xong.”
Hai người tiếp tục ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn những giọt mưa rơi xuống qua lớp kính. Trong không gian yên tĩnh của thư viện, giữa những âm thanh của mưa và ánh sáng ấm áp, cảm xúc của họ được thăng hoa và trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Khi mưa dần tạnh và bầu trời bắt đầu sáng lên, họ đứng dậy, chuẩn bị rời thư viện. Tình cảm giữa họ vẫn còn đó, chưa thể định hình rõ ràng ngay lập tức, nhưng sự chân thành và sự hiểu biết đã làm cho khoảnh khắc này trở nên đặc biệt và đáng nhớ.
____________________
Sau kỳ thi, Chu Tỏa Tỏa cảm thấy như cả thế giới đang tươi sáng hơn. Kết quả thi cuối kỳ của cô thật sự vượt xa mong đợi, đặc biệt là điểm tiếng Trung, điều mà cô đã nỗ lực không ngừng để cải thiện. Vui mừng với thành công này, cô ngay lập tức tìm đến Tưởng Nam Tôn, người bạn thân thiết luôn bên cạnh và hiểu rõ những nỗ lực của cô.
“Nam Tôn, mình làm được rồi!” Tỏa Tỏa nói với sự hân hoan trong giọng nói, “Điểm thi tiếng Trung lần này rất cao. Thật không thể tin được!”
Tưởng Nam Tôn nở một nụ cười vui mừng, ánh mắt cô ánh lên sự tự hào. “Thật tốt, chúc mừng cậu, Tỏa Tỏa! Cậu đã làm rất tốt. Kết quả này là thành quả xứng đáng với sự cố gắng của cậu.”
Họ quyết định đi ăn mừng cho sự thành công này. Trong lúc thưởng thức bữa ăn ngon lành, Tỏa Tỏa chia sẻ với Nam Tôn một vấn đề khác đang chiếm nhiều suy nghĩ của cô. Cô kể cho Nam Tôn nghe về lời tỏ tình của Triệu Đình Phong trước kỳ thi.
“Nam Tôn, có chuyện này mình muốn cho cậu biết.” Tỏa Tỏa bắt đầu, ánh mắt cô lấp lánh xen lẫn cảm xúc và sự nghiêm túc. “Trước khi thi, Đình Phong đã tỏ tình với mình. Cậu ấy nói rằng cậu ấy thích mình và muốn mình trở thành bạn gái của cậu ấy.”
Nam Tôn lắng nghe một cách chăm chú, hiểu rằng đây là một vấn đề quan trọng đối với bạn thân cô. “Vậy cậu nghĩ sao về lời tỏ tình của cậu ấy?”
Tỏa Tỏa nhún vai, cảm giác hơi bối rối. “Mình cảm thấy rất cảm động, cũng có cảm xúc đối với Đình Phong, nhưng mình chưa đưa ra quyết định cuối cùng vì mình muốn tập trung vào kỳ thi trước. Giờ đây, khi mọi thứ đã ổn, mình không biết phải làm thế nào.”
Nam Tôn suy nghĩ một lúc rồi đáp, “Điều quan trọng là cậu phải suy nghĩ thật kỹ về những gì sẽ làm cho cậu hạnh phúc nhất. Cậu có cảm nhận được gì từ cậu ấy dành cho cậu hay không? Dù lựa chọn của cậu là gì, mình sẽ luôn ủng hộ cậu trong mọi quyết định.”
Tỏa Tỏa mỉm cười, cảm thấy ấm lòng với sự ủng hộ và khích lệ từ Nam Tôn. “Cảm ơn Nam Tôn. Mình sẽ suy nghĩ và đưa ra quyết định khi cảm thấy rõ ràng hơn. Có được sự ủng hộ từ cậu là điều mình rất trân trọng.”
Sau khi kết quả thi được công bố, Triệu Đình Phong không kìm nén được sự hồi hộp và mong chờ. Cậu biết đây là thời điểm quan trọng không chỉ vì điểm thi thành công của Tỏa Tỏa mà còn vì câu trả lời về tình cảm của cậu. Đình Phong quyết định hẹn gặp Tỏa Tỏa để chúc mừng và hy vọng sẽ có câu trả lời rõ ràng từ cô.
Cậu chọn một quán cà phê yên tĩnh gần trường, nơi có thể tạo ra một không gian thoải mái và thư giãn cho cuộc trò chuyện. Khi Tỏa Tỏa bước vào quán cà phê, Triệu Đình Phong đứng dậy và kéo ghế cho cô, rồi ngồi xuống. Cậu lấy một hơi sâu, bắt đầu với lời chúc mừng chân thành.
“Tỏa Tỏa, chúc mừng cậu vì đã vượt qua kỳ thi một cách xuất sắc. Mình rất vui vì sự nổ lực của cậu đã được đền đáp.”
“Cảm ơn cậu,” Tỏa Tỏa đáp, ánh mắt cô lấp lánh với sự vui mừng và cảm kích. “cũng nhờ có sự giúp đỡ của cậu suốt thời gian qua nên mình mới có thể hoàn thành kỳ thi này tốt như vậy.”
Họ gọi đồ uống và trò chuyện về kết quả thi, cảm giác như không khí giữa họ dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Sau một lúc, Triệu Đình Phong cảm thấy thời điểm đã đến để bày tỏ những cảm xúc và sự mong đợi của mình.
“Tỏa Tỏa,” cậu bắt đầu, giọng nói có phần hồi hộp nhưng đầy sự chân thành, “cậu đã nghĩ đến lời tỏ tình trước thi của tôi chưa.”
Tỏa Tỏa cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cô biết rằng đây là thời điểm mà cậu ấy mong đợi câu trả lời từ cô. “Đình Phong, tình cảm mà cậu dành cho tôi, tôi đã cảm nhận được.”
Triệu Đình Phong nhìn vào mắt cô, cố gắng giữ sự bình tĩnh. “Vậy thì…”
Tỏa Tỏa hít một hơi sâu, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, cảm nhận sự chân thành và hy vọng trong ánh mắt của cậu ta. “Sau khi suy nghĩ...tôi nghĩ chúng ta có thể thử.”
Triệu Đình Phong cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn. Anh nắm chặt tay, đôi mắt sáng lên với niềm vui và sự hy vọng. “Thực sự sao? Tỏa Tỏa, lời cậu nói là thật, không phải là mơ chứ? Vậy cậu có đồng ý…”
Tỏa Tỏa mỉm cười, rồi gật đầu đáp lại. “Ừm.”
Triệu Đình Phong không thể giấu nổi niềm hạnh phúc. Cậu mạnh dạn hơn sau lời đồng ý đó mà nắm chặt đôi bàn tay của Tỏa Tỏa. “Cảm ơn cậu, Tỏa Tỏa. Mình rất vui vì cậu đã đồng ý. Mình sẽ
làm mọi thứ để khiến cho cậu thật sự vui vẻ và hạnh phúc.”
Tỏa Tỏa cảm nhận được sự ấm áp từ cái nắm tay của Đình Phong, cô mỉm cười hạnh phúc. Khi họ rời quán cà phê, ánh sáng của thành phố dần ngả về đêm hòa quyện với không khí của sự hạnh phúc và hy vọng. Dưới ánh đèn đường, họ cùng nhau bước đi, cảm nhận được sự kết nối ngày càng sâu sắc hơn giữa hai người.
Ngày hôm ấy, có một người đã thành công có được trái tim của một người. Và có một người không hề nhận ra cũng có một trái tim khác sắp dành cho một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro