Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 48

Buổi tối dùng bữa với ba mẹ của Viên Nhất Kỳ xảy ra rất suôn sẻ và ấm áp. Thẩm Mộng Dao thường nói chuyện với mẹ Viên, hai người tâm sự rất ăn ý:
" Bác gái, chuyện này bác đừng nói cho Kỳ Kỳ biết ạ. Con muốn cho em ấy một bất ngờ "
" Được rồi, Tiểu Kỳ thương con như vậy, chắc chắn sẽ thích món quà này đây " - mẹ Viên vui vẻ nắm tay cô nói, nhưng chợt nhận ra gì đó
" Tiểu Dao, từ giờ con cứ gọi là mẹ. Con xác định là con dâu nhà họ Viên rồi, không thể tránh được đâu "
" Dạ, mẹ " - Thẩm Mộng Dao ngại ngùng nói
Viên Nhất Kỳ nãy giờ đều bị ủy khuất, vợ mình bị kéo đi, cậu thật sự không vui:
" Con nên làm quen đi "
Viên ba ngồi bên, ung dung uống rượu. Nhất Kỳ nghe ba nói liền bĩu môi nhìn:
" Con không biết là mẹ với chị ấy có nhiều thứ để nói vậy luôn "
" Bà ấy rất quý Tiểu Dao. Từ lúc con đưa con bé về nhà, bà ấy đã muốn con bé làm con dâu rồi "
Viên Nhất Kỳ lúc này mới thôi cau có, mối quan hệ mẹ chồng con dâu này quả là tốt:
" Con lo mà liệu hồn đấy. Tiểu Dao mà có mất cọng tóc nào là bà ấy bẻ đầu con đấy "
" Dạ, chị ấy sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào nữa đâu "
3 tháng sau
" Tiểu Hắc, em mau về nhà đi, chị đau bụng quá nè "
Viên Nhất Kỳ đang họp, nhận được điện thoại cô, liền kết thúc cuộc họp, nhanh chóng lái xe về:
" Dao Dao, chị nằm nghỉ chút đi, em sẽ về nhanh "
Cậu dùng hết tốc độ, nhanh chóng chạy về nhà. Nhưng vừa vào nhà thì chẳng thấy ai, chỉ thấy một hộp quà trên bàn ăn. Viên Nhất Kỳ ban đầu cũng không để ý đến nó, chỉ một mực tìm kiếm vợ mình:
" Dao Dao… Bảo bối "
Nhưng đáp là Viên Tổng chỉ là một khung trời im lặng. Lần này, hộp quà trên bàn đã thành công thu hút sự chú ý của Viên Nhất Kỳ. Cậu mở chiếc hộp ra. Thấy thứ trong hộp liền chạy khỏi nhà, chạy khắp nơi tìm kiếm Thẩm Mộng Dao. Cô vừa gọi cho cậu, định sẽ tạo bất ngờ cho Viên Nhất Kỳ. Nhưng lại phát hiện, đồ ăn trong nhà hết rồi. Thẩm Mộng Dao đi bộ đến siêu thị gần nhà, mua một ít đồ ăn, lại mua thêm vài món ăn vặt mà Tiểu Hắc của cô thích mặc dù Thẩm Mộng Dao thường phàn nàn cậu ăn nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe. Hai tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, liền thấy từ xa một thân cao ráo đang chạy về phía mình. Viên Nhất Kỳ chạy đứng trước mặt cô, cố gắng điều tiết hơi thở lại, nhanh chóng giành số túi trong tay Thẩm Mộng Dao, thuận tay nhấc bế cô lên:
" Tiểu… Hắc, em… "
Viên Nhất Kỳ vẫn không nói gì nhưng nét mặt hạnh phúc không thể giấu đi. Cậu đưa cô về nhà, cẩn thận đặt Thẩm Mộng Dao lên sofa, nước mắt lại không thể kìm nổi, cậu áp mặt vào bụng cô, ôn nhu nói:
" Món quà này, em… rất thích. Dao Dao, cảm ơn chị "
Nhìn thấy que thử thai được cô đặt vào hộp quà đã bị Viên Nhất Kỳ phát hiện. Vào buổi dùng cơm với gia đình Viên Nhất Kỳ 3 tháng trước, Thẩm Mộng Dao đã nói việc cô muốn có một đứa con với Nhất Kỳ cho mẹ cậu biết. Mẹ Viên cũng rất vui khi nghe cô nói điều đó, liền hết lòng ủng hộ và giúp đỡ cô. Nhờ mối quan hệ của ba mẹ Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Đào đã thành công mang thai đứa trẻ mang dòng máu của cô và Tiểu Hắc nhà mình bằng thụ tinh nhân tạo. Mộng Dao vuốt mái tóc đen huyền, đã được cắt ngắn ngang vai:
" Chị còn chưa kịp thấy khuôn mặt bất ngờ của em. Thế đã bị Tiểu Hắc phát hiện mất rồi"
Viên Nhất Kỳ rời khỏi eo cô, khuôn mặt nở nụ cười rất mãn nguyện, chỉnh tư thế ôm Thẩm Mộng Dao vào lòng:
" Cuối cùng em cũng hiểu được cảm giác của ba em rồi. Dao Dao, em yêu chị, rất yêu chị "
" Ừm, chị cũng rất yêu Tiểu Hắc "
Suốt khoảng thời gian đầu thai kỳ, Viên Nhất Kỳ rất cẩn thận, không hề để Thẩm Mộng Dao đụng tay vào việc nhà. Mỗi buổi khám thai của cô, dù có bận thế nào, cậu cũng sẽ sắp xếp để đi cùng cô. Vì Thẩm Mộng Dao, cũng vì đứa bé trong bụng cô, Viên Nhất Kỳ càng làm việc cố gắng hơn, Viên thị và Công ty Truyền Thông Siba cũng đã phát triển ở tầm vóc quốc tế. Nhưng dù công việc có nhiều hay khó khăn đến mấy, Viên Nhất Kỳ cũng sẽ về sớm, đích thân vào bếp nấu bữa cơm cho vợ bầu của mình. Mỗi buổi tối, cậu sẽ cùng cô đi dạo, sẽ cùng với đứa nhỏ trong bụng cô trò chuyện. Hạnh phúc có vẻ chỉ đơn giản thế thôi:
" Tiểu Hắc, bụng chị…. đau quá "
Buổi tối vào tháng thứ 9, bụng Thẩm Mộng Dao bất ngờ đau dữ dội, cô cố gắng lay người bên cạnh mình dậy. Viên Nhất Kỳ đang ngủ, nghe vợ mình nói đau, liền bật dậy:
" Dao Dao, chị sao thế? Đau à? Đi, em đưa chị đến bệnh viện "
Cậu liền lấy balo mà mình đã chuẩn bị từ tháng thứ 8, trong đó là những vật dụng cần thiết khi đi sanh. Ở trên xe, Viên Nhất Kỳ không ngừng trấn an cô:
" Không sao, sắp đến bệnh viện rồi "
Trán cậu ẩn hiện lớp nước mỏng, Thẩm Mộng Dao vì đau đớn đã vô thức bấu vào tay Nhất Kỳ, tạo nên nhiều vết hằn đỏ. Đến bệnh viện, Thẩm Mộng Dao nhanh chóng được đưa vào phòng đặc biệt, bên trong đều là những bác sĩ phụ sản giỏi nhất. Viên Nhất Kỳ lo lắng, đi qua đi lại, không ngừng nhìn vào phòng. Một lát bác sĩ đi ra, nói:
" Viên Phu Nhân có dấu hiệu sinh, nhưng đứa bé vẫn chưa trở đầu, nên chúng tôi nhờ Viên Tổng lúc rảnh có thể dẫn Viên Phu Nhân đi bộ, như thể có thể giúp đứa bé trở đầu dễ dàng hơn "
Viên Nhất Kỳ gật đầu đồng ý, nhanh chóng đi vào phòng bệnh thăm Thẩm Mộng Dao. Nhìn cô ngủ ngon lành, cậu cũng không nỡ đánh thức. Viên Nhất Kỳ ngồi bên cô đến sáng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thẩm Mộng Dao. Gần sáng cậu liền đi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Thẩm Mộng Dao tỉnh dậy, nhìn xung quanh căn phòng, không thấy Tiểu Hắc nhà mình, trong lòng liền khó chịu đến bật khóc. Người phụ nữ mang thai luôn mang một tâm lý sợ hãi, lo lắng, Thẩm Mộng Dao cũng không ngoại lệ. Từ tháng thứ 4, tâm lý cô dần biến đổi: ghen tuông, hờn dỗi, ủy khuất,... Tất cả Thẩm Mộng Dao đều có, nhưng Viên Nhất Kỳ rất kiên nhẫn, luôn ở bên, dỗ dành, an ủi cô nên một phần cũng vơi đi mất. Mua đồ ăn về, Nhất Kỳ thấy Thẩm Mộng Dao một mình ngồi trên giường, đôi mắt đỏ hòe nhìn cậu, đầy oán trách:
" Tiểu Hắc, em đi đâu thế? Chị sợ lắm, rất sợ "
Viên Nhất Kỳ hoảng loạn, bỏ bịch đồ ăn trên tay mình xuống, chạy lại ôm Thẩm Mộng Dao vào lòng mình, từ từ dỗ cô:
" Đừng khóc, em ở đây mà, không sao, em sẽ không đi đâu cả ”
Từ từ dỗ dành bé mèo nhỏ trong lòng mình, đến khi cô ngừng khóc, cậu mới chạy rãi lấy đồ ăn mình mới mua về:
“ Dao Dao, em có mua ít cháo dinh dưỡng cho chị nè. Chị ăn một chút rồi mình đi dạo nha ”
Viên Nhất Kỳ kiên nhẫn đúc cô từng muỗng cháo. Ánh mắt Viên Tổng tràn đầy sự cưng chiều chỉ dành riêng cho Thẩm Mộng Dao:
“ Dao Dao, em sao rồi? Viên Nhất Kỳ lại ăn hiếp em nữa à? ”
Cánh cửa phòng cùng mở ra với tiếng kêu của Hứa Dương. Sau khi nghe tin Thẩm Mộng Dao nhập viện liền kéo theo Trương Hân và cặp đôi Thi Tình Họa Dịch kia đi cùng. Cả bốn người đều không hề biết Thẩm đội đang mang thai, cứ nghĩ là Viên Nhất Kỳ chọc ghẹo gì cô đến nỗi phải nhập viện. Viên Nhất Kỳ chau mày, vị tỷ tỷ này của mình cũng có trí tưởng tượng khá phong phú đấy. Chọc ghẹo đến nỗi nhập viện, lần đầu nghe thấy:
“ A Hân, lão bà nhà chị có phải bị chị nuông chiều quá không? ”
Viên Nhất Kỳ nói nhỏ với Trương Hân đang ngồi bên mình, không hề dám nói lớn. Người đệ đệ này vẫn còn muốn thấy mặt con mình lắm, chỉ dám vừa nói thì thầm vừa đề phòng người đang trò chuyện với Thẩm Mộng Dao. Trương Hân cười rất tươi, nụ cười tràn đầy sự hạnh phúc:
“ Chị muốn nuông chiều cậu ấy đến hư. Như vậy cậu ấy sẽ không rời khỏi chị được ”
Viên Nhất Kỳ nghe thấy câu trả lời, cũng rất vui vẻ. Có lẽ, vị tỷ tỷ này, cậu đã trao đúng người rồi. Và cũng có lẽ, cả Trương Hân và Viên Nhất Kỳ đều có chung một suy nghĩ. Đó chính là dùng cả đời để cưng chiều, yêu thương cô gái của cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro