Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

phần 9

"Đội trưởng à, sao anh nỡ lòng nào làm thế với tôi chứ ?" A Tôn bĩu môi, hậm hực cúp điện thoại trong tay

"Sao thế " Diệc Hy thấy A Tôn mặt xị ra, cười cười lại hỏi chuyện

"Diệc Hy à, đội trưởng lại trừ tiền lương của tôi đi rồi " A Tôn quay sang nhìn Diệc Hy ánh mắt tỏ vẻ vô tội . Diệc Hy cười phá lên. Lại cái tính hay quên của A Tôn, bị trừ tiền lương suốt do quên khóa cửa phòng tài liệu trong đồn. Không phải đội trưởng hay bắt những chuyện lặt vặt, hay trừ tiền lương của cấp dưới mà những tài liệu trong phòng ấy rất quan trọng, liên quan đến quốc gia, nếu bị mất đi thứ gì có thể xảy ra chuyện lớn.

Hai người cùng nhau về đồn, hôm nay thật sự là rất mệt, từ sáng đến giờ đều chưa có hột cơm vào bụng. Về đến đồn lại được đội trưởng dẫn đi ăn, quả thực là số hên! Ba người ghé vào quán thịt nướng bên lề đường , cũng lâu rồi họ chưa cùng nhau đi ăn như vậy. Công việc rồi lại công việc thật sự tìm được một hai phút nghỉ ngơi thôi cũng khó.
"Đội trưởng cảm ơn anh nhé, hôm nay đã dẫn chúng tôi đi ăn " A Tôn và Diệc Hy vừa gắp miếng thịt nướng bỏ vào miệng vừa nói với người đội trưởng trước mặt

"Không có gì "

Người đội trưởng này, sao lại có thể đẹp như thế chứ?  Lông mày thanh tú, lông mi dài, mũi cao, đôi mắt hổ phách thật sự rất đẹp. Trên người chỉ mặc một chiếc áo phông, quần âu, khoác bên ngoài chiếc sơ mi trắng. Đơn điệu nhưng lại thu hút vô số ánh nhìn. Nhiều lúc A Tôn và Diệc Hy cũng phải mê mẩn vì vẻ đẹp này.

"Reng reng reng" Chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của đội trưởng. Anh liền xin phép đứng dậy đi ra ngoài nói chuyện
"Alô "

"Hiểu Phong à, con có biết mấy tháng rồi con không về nhà với mẹ không? "Tiếng nói của người phụ nữ từ đầu dây bên kia chuyền đến

"Mẹ, con xin lỗi! Do tính chất công việc, mẹ tha lỗi cho con nhé "

"Mẹ không biết, con phải lập tức trở về nhà ngay cho mẹ" Nói xong liền cúp máy, không cho anh cơ hội để nói lời nào. Thở dài trở vào trong quán, anh tạm biệt 2 người kia vội lái xe chạy về nhà. Nhớ lại quá khứ ấy, lúc anh bị ngất ở trong rừng được mẹ cứu về, chăm sóc anh, cho anh ăn học , nuôi anh khôn lớn, sau này anh lại quyết định đi theo con đường này, trở thành cảnh sát. Anh muốn những người không có nhân tính giống như Bạch Uyên kia phải trả giá.
Xe chạy đến một căn biệt thự ở trong thành phố, mới tới cửa đã thấy bóng dáng của một người phụ nữ trung niên đang đứng đợi. Hai tay đan vào nhau, đi qua rồi đi lại.
"Mẹ"Hiểu Phong chạy lại ôm bà ấy

"Con trai tôi, sao lại có thể gầy như vậy chứ ". Khẽ vuốt lại mái tóc rối của Hiểu Phong , bà nhìn Hiểu Phong lòng đau như cắt, nghĩ đến những ngày qua con trai bà phải lặn lội bên ngoài, khổ sở biết bao. Bà dẫn anh vào nhà, trên bàn toàn những món mà anh thích ăn nhất. Hiểu Phong mỉm cười nhìn bà
"Nào mau ngồi xuống ăn đi, tối nay ở lại đây ngủ "

"Mẹ! con xin lỗi, con không thể ở lại được "

"Hiểu Phong, con nói xem từ trước đến giờ Lý Chân Chân ta có đối xử không tốt với con không? Đến ở lại với ta con cũng không muốn "Lý Chân Chân thở dài nhìn Hiểu Phong

"Không phải ......"Hiểu Phong đang định nói thì bị một lời nói cắt ngang "Mẹ! Hiểu Phong! Con về rồi đây ".Hiểu Phong quay ra cửa nhìn, là Tôn Mạc Yên. Không phải cô ta còn ở Pháp 2 tháng nữa mới về sao. Tôn Mạc Yên trở về làm Hiểu Phong rất ngạc nhiên
"Không phải em còn 2 tháng nữa mới về sao?"

"Sao hả? Không mong em về sao?

"....."
"Thôi, được rồi ngồi xuống ăn cơm đi ". Lý Chân Chân và Tôn Mạc Yên nói chuyện ríu rít, thỉnh thoảng có hỏi Hiểu Phong vài câu nhưng anh cũng chỉ ậm ừ cho qua. Họ bảo anh xin phép nghỉ 2 ngày Hiểu Phong đành miễn cưỡng chấp nhận. Tối đến Hiểu Phong trở về trong căn phòng quen thuộc ấy, mọi thứ dường như không thay đổi, nền xanh hài hòa, gió thổi nhẹ, thật sự rất dễ chịu. Cởi chiếc áo khoác vứt trên giường, nới lỏng chiếc caravat trên cổ Hiểu Phong ngồi phịch xuống đất dường như sức lực cạn kiệt
"Cốc cốc cốc, Hiểu Phong, còn thức không? Em vào nhé "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro