Nắng có sưởi ấm tim em?
"Ta không thể nuôi nhau bằng ánh sao trời
Anh nói vậy xin em đừng khóc"
-Nguyễn Quang Thiều-
________________________
Chúng ta mãi mãi như con kiến
Hiện thực đói khát đè đôi vai.
Len lỏi kiên cường từng suy nghĩ,
Cứ mãi quật cường với sương mai.
Mong bông hoa chẳng bị đứa trẻ giằng xé,
Mãi xinh đẹp tận hưởng ánh hoàng hôn.
Mong lâu đài cát sóng chiều không tàn phá,
Uy nghi đón bình minh với nắng vàng
Anh yêu em trên từng bờ môi ánh mắt,
Đắm chìm với cuồng si mê dại.
Anh đem lòng thương nhớ mái tóc mai,
Cứ điệu đà vương trên bờ má.
Anh yêu những bến bờ xa lạ,
Những buổi đêm về vội vã luồn vào chăn.
Nhưng anh ơi em không biết,
Lệ tràn mi đã bao lần.
Người bạn cùng khoá giỏi giang, tinh tế và hoà đồng, người mà bản thân cô phải nở nụ cười mỗi lần chạm mặt. Những đêm ôn thi chật vật kìm nén vẫn chúc họ ngủ ngon như mọi lần. Món quà tỉ mỉ được chia đều cho cả lớp cùng thưởng thức dù cho chủ nhân nó chẳng muốn. Một tình yêu mãnh liệt, đau thương, cái vị ngon ngọt của viên socola tuổi mười sáu
Cô nằm chung giường với đàn ông mình từng ao ước, gối đầu trên những niềm tin cùng hy vọng. Và khi đôi mắt đã hoen gỉ, lại chẳng thể ngăn giọt lệ tràn. Trở lại tháng năm sống chẳng lo toan, lại mong chờ viên kẹo ngọt, trưa hè mẹ đi chợ bán tôm bán cá. Mái tóc bạc chẳng một lần nhờ vả của ba, cùng câu hỏi "Sao mày không chịu nấu cơm cho cả nhà" nhưng chẳng để cô nấu thay mình sau buổi học về muộn
Thế rồi cái động lực duy nhất của ba mẹ lại mãi chẳng thành bản tình ca như bao người. Cô uất nghẹn oà khóc trong vòng tay họ, kể về cậu bạn non nớt mới quen. Rằng hai người còn ngu ngốc, mà tưởng nhau là nửa cuộc đời, anh đưa cô đến những phương trời mới. Nơi nỗi kỳ vọng ngày một lớn của ba mẹ chưa bao giờ làm được, mãi đắm chìm trong đêm ngày trôi qua đẹp đẽ. Cô lại quên mình còn điều gì sau lưng, chờ đến khi hai người quay lại, chỉ còn là mớ hỗn độn giữa cuộc sống đầy muộn màng
Ba tức giận với sự ngây thơ của cô, nhưng chợt nhận ra mình không thể đánh cả đứa trẻ còn chưa biết gì. Mẹ đếm từng đồng tiền trên đôi bàn tay, vừa nhìn lại tháng ngày lao lực quên ăn quên ngủ mà lặng lẽ rơi nước mắt. Ba không nói gì nhưng chẳng chịu nấu ăn cho gia đình, vì ông biết giờ cô buộc phải cố gắng trưởng thành.
Mặc cho sự vội vã của cô con gái mỗi khi tối đến với những buổi học san sát nhau. Người đàn ông ấy bắt đầu ra khỏi nhà từ rất sớm, chạy vạy mỗi sớm mai , cái điều mà ông vốn không thích. Vì con gái mà sẵn sàng cúi đầu trước hiện thực đói khát, thôi nuôi hy vọng cho tương lai xa xỉ. Dằn lòng nhìn đứa trẻ ấy ngày một chai sạn, ngày càng rời xa vòng tay ông
Anh trai cô nắm lấy tay cô, trao đứa em gái đôi bông tai xinh đẹp nhất mà anh muốn tặng. Nhẹ nhàng nói với cô rằng anh sẽ đứng ngay đây, bên cạnh cô nếu cô cần. Và anh để lại chiếc cổ nhỏ nhắn cho người con trai mà anh buộc phải chấp nhận. Người anh trai ấy đã khiến cô sợ suốt những ngày ấu thơ, cũng là người bực tức thét vào mặt cô khi gia đình chẳng thể cùng nhau quây quần quanh mâm cơm. Ai cũng trốn tránh, cũng không đủ can đảm đối diện với nhau
Rồi cho đến những buổi tối cuối cùng, ba cô lại nấu cơm, mẹ lại mua những túi kẹo đầy màu sắc. Anh trai cô tặng quyển sách cô thích mà chẳng đủ tiền mua. Mâm cơm tối ấy ấm áp hơn bao giờ hết, nhưng vị ngọt của chiếc kẹo chẳng thấm vào đầu lưỡi cô
Đứng trước tiếng vỗ tay của bao người, trước khuôn mặt hàng ngày cô gặp gỡ, cùng ánh nhìn xa lạ mà cô chưa từng gặp phải. Ngày đẹp nhất của người phụ nữ có trong đời được trang hoàng lộng lẫy, tiếc rằng cô mới chỉ là một cô gái chưa nếm trải vị đắng của cuộc đời. Cô điên cuồng bật khóc trên vai người chồng chưa tròn đôi mươi, trên vai mẹ gầy, giọt nước mắt của uất hận, tủi hờn, của sự tiếc nuối không thể đong được. Chỉ muốn xé toạc chiếc váy chẳng hề tinh khôi, lấp lánh, chạy trốn tới nơi mà cô gọi là "phương trời mới"
Ôm ấp sinh linh trên đôi bàn tay, cô lại muốn bật khóc, "mẹ" cô chưa từng nhìn mặt cô mà chăm chú tới người được bà âu yếm gọi là "bé con". "Cha" cô cũng chẳng nấu cơm cho cô mỗi tối muộn. Đã nhìn cô vất vả biết bao ngày
Mong muốn đứng vững cầm trên tay đôi tờ giấy sáng rực, giờ chôn vùi theo ký ức. Thứ mà cô gái ấy theo đuổi không phải đuôi xe của lũ bạn phía trước, không phải ngôi trường rộng lớn, nụ cười của gia đình thực sự. Mà chỉ là đồng tiền rẻ mạt và ngôi nhà nhỏ bé
Chồng cô - chàng trai năm ấy người con gái khao khát theo tới suốt cuộc đời đã thôi toả sáng như vì sao rực rỡ của ngày còn nhỏ. Anh ta quăng đôi giày cô tỉ mỉ chọn lựa, áo sơ mi đẫm mùi rượu và nước hoa rẻ tiền. Đứa trẻ khóc ré lên, còn cô, lại phục vụ anh ta như một lẽ thường tình. Chẳng còn lại gì cả, đến thứ như tình cảm còn phải định đoạt bởi tiền bạc. Vậy thì chừa đâu cho hy vọng nảy mầm
Người phụ nữ xinh đẹp được "mẹ" cô vui vẻ chào đón, được đích thân bà nấu cho bữa cơm đậm đà cùng câu chuyện vui vẻ. Tiếng nói cười rộn rã cùng những lời khen chen chúc nhau, trong tai cô giống như ngọn lửa thiêu rụi vạn vật. Thứ duy nhất lạc vào màng nhĩ là nơi làm việc của chồng, một phép màu với cô. Thế giới cô thực sự muốn với tới, sự nỗ lực suốt năm tháng cắp sách mà cái nắm tay của người con trai kia không bao giờ bù đắp được. Đồ ăn bị cơn uất ức là cho nghẹn ở họng, chồng cô chẳng còn đưa ly nước tới nữa. Họ chìm đắm trong những suy tưởng tham lam của chính họ, cô lại quay về bên chiếc nôi bé nhỏ
Đêm ấy chồng cô ôm lấy thân thể của người con gái đã theo mình biết bao năm. Anh ta vuốt ve mái tóc cô, nhỏ giọng thì thầm lời ngọt ngào mùi mẫn, rằng anh ta từng yêu thích mái tóc, đôi mắt cô như thế nào, vui vẻ cười đùa những ấn tượng ban đầu cô mang đến. Đem những cậu trai ấm áp quan tâm cô làm chiếc bia để anh ta thể hiện mình
Dù rằng kỷ niệm có đẹp đến đâu, thì giờ đây không hề tồn tại thêm lần nào nữa.
"Mình cứ sống như này liệu có được không em, anh muốn chăm sóc cả gia đình.. Ấy vậy với sức anh lại không đủ"
Câu chuyện cũ cứ tua ngược lại, đẹp như hoạ, từng chiếc hôn vụn vặt và những lần lén lút gặp nhau. Chuyến đạp xe dưới phố vào cuối thu, cùng chiếc ôm dưới tiết trời se lạnh
Đêm muộn buốt giá có thể sưởi ấm bằng những cái ôm. Chiếc buồng cô đơn lấp đầy bằng tiếng khóc, em chẳng ham những mùi hương nồng nàn. Càng không để gia đình chìm vào khói hương tan. Nhưng anh ơi, đứa trẻ trong em không kìm được, đã nuốt ngược vào trong bao tiếng nấc nghẹn ngào
Hoa có khi chẳng thể hưởng bình minh muộn màng, rằng thật may mắn khi nó gặp được đứa bé hiểu chuyện. Đem nó đặt vào bình thuỷ tinh xinh đẹp, toả ngát hương trước khi tàn úa. Lâu đài cát cũng không chịu được thuỷ triều hoang dại lần hai
Em thương anh, thương si mê cuồng dại, lòng đau đáu tới một ngày mai. Ngày ta chẳng còn sai lầm không thể hối cãi, trói chặt tình duyên ta trở lại
Anh ơi "ta chẳng thể nuôi nhau bằng ánh sao trời"
Càng chẳng thể ôm nhau, thứ tình cảm vụn nát
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro