Chapter 16 : Dâu nhà bà Mai
Bà Mai về nhà, vừa nghe Nhật Đăng kể lại toàn bộ sự việc tối qua, không khỏi cười hả hê. Tiếng cười sảng khoái của bà vang khắp nhà, thể hiện rõ sự vui sướng. Ai biểu dám qua mặt bà? Lừa bà thì bà phải trả thù gấp bội để nhớ đời!
Bà Mai: "Chời đất ơi, tao nghe mà hả dạ dễ sợ! Rồi sau đó sao nữa?"
Nhật Đăng: "Dạ, bị thằng út gom hết đồ quăng ra ngoài ngay trong đêm luôn má!"
Vừa cắn hạt dưa vừa buôn chuyện với bà Mai, Nhật Đăng thấy lòng cũng hả hê như bà. Bà quạt phành phạch trước ngực, cười ngửa mặt lên trời, nét mặt rạng rỡ.
"Ha ha ha!!!"
Ông Lâm, đang nghe cải lương trên radio gần đó, không chịu nổi nên quát: "Trời đất ơi, bà cười thì cười nhỏ cái coi"
Bị ông nhắc, bà Mai phun vỏ hạt dưa đang ngậm ra, trừng mắt nhìn ông.
Bà Mai: "Ông ý kiến gì? Thằng Đăng nó kể chuyện tối qua cho tôi nghe. Tôi thấy vui, tôi cười, ông không cười được thì thôi, ở đó mà ý kiến!"
Bà vừa nói vừa mắng, khiến ông Lâm không còn lời nào để đáp lại. Ông đành ngậm ngùi kéo cái radio lại gần mình hơn để nghe rõ hơn. Thấy bà Mai sắp bắn tiếp, Nhật Đăng nhanh trí rủ bà đi chỗ khác để không xảy ra trận khẩu chiến.
Nhật Đăng: "Má, nay ngày chay, má đừng la tía nữa. Hay má với con với mấy đứa em đi chùa đi?"
Bà Mai: "Đi chùa hả? Đi chứ! Đợi tao chút, để tao thay đồ."
Nói rồi, bà rời khỏi ghế, mang đôi dép lộc cộc đi vào phòng để chuẩn bị. Nhật Đăng cũng rời đi, lần lượt tìm Phú Thắng và Nhật Tư.
Đứng trước cửa phòng Phú Thắng, Nhật Đăng gõ cửa.
Nhật Đăng: "Ê, Phú Thắng, đi chùa không? Má cũng đi nữa."
Phú Thắng: "Đi chứ! Mày đi rủ Nhật Tư đi, đợi tao thay đồ cái."
Nhật Đăng gật đầu rồi đi tiếp qua phòng Nhật Tư.
Nhật Đăng: "Êy, Nhật Tư, đi chùa không cưng?"
Nhật Tư: "Hả? Đi chùa ạ? Nhưng Anh út còn ngủ mà."
Nhật Đăng nhòm qua cửa sổ, thấy Song Tử vẫn nằm ngủ trên giường, liền buông lời chê bai.
Nhật Đăng: "Trời đất, mặt trời muốn lặn tới nơi rồi mà thằng út còn chưa chịu dậy nữa!"
Rồi anh nói thêm: "Em kệ nó đi, lo thay đồ lẹ rồi đi."
Nhật Tư: "Dạ, dạ, em đi liền."
Nhật Tư nghe lời gật đầu răm rắp, đóng quyển sách đang đọc dở, rồi nhanh chóng thay đồ chỉnh tề, sợ để người lớn phải đợi. Trước khi rời đi, cậu không quên để lại một tờ giấy nhắn cho Song Tử rồi mới ra nhà trước. Khi đã đủ mặt bốn "chị em bạn dì," cả nhóm cùng nhau lên xe để Trung chở đến chùa.
Hôm nay là ngày rằm nên chùa rất đông, đa số là phụ nữ. Trong đám đông, bà Mai xuất hiện đầy uy nghi với hai "chàng con dâu" kè hai bên, còn Nhật Tư nhỏ bé thì đi sau, lặng lẽ.
Khi đến quầy nhang, bà bán nhang liền trầm trồ trước vẻ ngoài tuấn tú của hai thanh niên đi cùng, nhưng vì Nhật Tư thấp quá nên bị khuất tầm mắt, bà không để ý đến cậu. Cậu cũng chẳng bận tâm, lặng lẽ rẽ sang chỗ bán tượng Phật gần đó để xem đồ.
Bà bán nhang khen ngợi: "Chà, con trai bà đẹp dữ hen!"
Bà Mai hãnh diện bật cười: "Con trai nào bà? Đây là con dâu tui đó!"
Bà bán nhang ngạc nhiên: "Con dâu hả? Vậy chúc mừng bà nha, đứa nào đứa nấy đẹp quá chừng!"
Nghe lời khen, bà Mai không giấu được niềm tự hào, liền bắt đầu "khoe" từng đứa. Đầu tiên là Nhật Đăng: "Đứa này tên Nhật Đăng, dâu cả nhà tui, có bằng đại học đàng hoàng nghen!"
Bà bán nhang gật gù rồi nhìn sang Phú Thắng, hỏi với giọng tò mò: "Còn đứa nhỏ mặt tây tây này chắc là dâu thứ hả?"
Bà Mai giải thích: "Nó không phải tây đâu, nhưng đúng là dâu thứ, hồi trước còn là bạn với dâu cả đó."
Nghe vậy, bà bán nhang nhìn Phú Thắng với vẻ tò mò hơn rồi hỏi: "Vậy sao cậu đi chùa mà mặt nhăn dữ vậy?"
Phú Thắng mặt mày khó chịu, liền đáp lớn để "nhắc khéo": "Dạ, tại cái chú kế bên cứ phì phèo thuốc lá, con ngửi không quen!"
Nghe thấy, người đàn ông bên cạnh lập tức nhột, dập điếu thuốc rồi đi chỗ khác.
Nhật Tư thì vẫn đang mải mê ngồi dưới đất xem những bức tượng Phật nhỏ, trông có vẻ ngơ ngác, lạ lẫm như lần đầu lên chùa. Bà bán nhang nhìn thấy cậu, không biết thân phận, liền tỏ vẻ khinh khỉnh, xuỳ xuỳ xua cậu đi.
Lúc này, bà Mai quay sang tìm Nhật Tư, thấy cậu ngồi dưới đất, liền gọi: "Nhật Tư, lại đây con! Má kiếm con nãy giờ!"
Khi Nhật Tư bước lại, bà Mai hãnh diện giới thiệu:
"Nè, bà coi, đây là dâu út nhà tui. Chưa cưới nhưng đợi con út tui học xong là làm đám cưới luôn!"
Bà bán nhang hơi giật mình, nhận ra hành động vừa rồi của mình. Dẫu vậy, để che giấu sự bối rối, bà vội vàng đưa bó nhang cho bà Mai bằng hai tay rất lịch sự. Nhưng khi bà Mai trả tiền, bà bán nhang lại vô tâm vứt tiền xuống đất.
Bà Mai đứng yên, không phản ứng ngay, nhưng ánh mắt sắc bén của bà không bỏ qua hành động thiếu tôn trọng đó. Dẫu Nhật Tư chưa chính thức là dâu bà, nhưng đối xử với bất kỳ ai, đặc biệt là người lạ, cũng không nên có thái độ như vậy. Bà Mai hít sâu, nén lại sự khó chịu, nghĩ trong lòng rằng sẽ nhớ mãi cách cư xử của người phụ nữ này.
Bà Mai: "Mốt tao không mua ở bà đó nữa."
"Ủa, sao vậy má? Con thấy bả bán rẻ mà."
Phú Thắng thắc mắc khi nghe bà Mai tuyên bố như vậy. Từ trước tới giờ, bà Mai luôn mua nhang của người đó vì giá rẻ và hàng lại nhiều. Nay tự nhiên bà lại đùng đùng nói không mua nữa, khiến Phú Thắng cảm thấy khó hiểu.
Bà Mai: "Thì không mua nữa thôi. Mà mấy đứa vô lắp nhang trước đi, má đi đây chút."
Bà dúi ống nhang vào tay Nhật Tư rồi quay lưng đi mất. Không ai dám hỏi thêm, sợ bị mắng vì tội nhiều chuyện, nên cả ba đành đi vào trong sảnh chính thắp nhang và lạy Phật.
Thắp nhang xong, cả ba bước ra sân nhưng vẫn chẳng thấy bà Mai đâu.
Phú Thắng liền bảo: "Hai đứa đợi ngoài này đi, để tui vô cúng dường cho chùa chút."
Nhật Tư và Song Tử nghe vậy thì gật đầu, đứng ở sân chờ bà Mai và Phú Thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro