Chapter 11 : Chuyến tàu chở nắng về
Bà Mai: "Chời ơi, bây ơi, tụi bây làm cho thằng Tư có sức sống lên giúp tao cái."
Bà Mai: "Chứ thường ngày nhìn nó cười toe toét, giờ chu ụ đống, tao thấy lạ lẫm."
Ông Lâm gõ vào bàn, ánh mắt nhìn Nhật Tư đang ngồi một góc trên tấm phản. Cả bốn người kia cũng nhìn theo phía ông mà lắc đầu.
Chung: "Con chịu rồi, tía ơi. Hổng mấy kêu thằng út nó zìa đi."
Chung vừa nói liền bị ông Lâm dùng tờ báo đánh vào đầu.
Ông Lâm: "Nó mới vào học được hai hôm mà mày kêu nó về."
Chung: "Chứ giờ sao giờ?"
Phú Thắng: "Thôi, ráng đến cuối tuần đi là thấy nó cười toe toét lại à, tía."
Phú Thắng an ủi cả nhà thì bên ngoài có người gọi vọng vào.
"Nhà ông Lâm có thơ nè!"
Trung đang ở gần cổng nên chạy ra nhận thư rồi đem vào trong.
Ông Lâm hỏi Trung đang đi vào: "Của ai vậy?"
Trung: "Dạ, của cậu Nhật Tư ạ, cậu ba gửi."
Khỏi cần ai kêu, Nhật Tư nghe tới tên anh liền lập tức chạy xuống phản lại chỗ Trung lấy thư. Cậu nhìn rõ tên người gửi là anh, tâm trạng liền có chút vui vẻ, xin phép đi vào phòng.
Nhật Đăng: "Có thơ của người tình là vui như xuân rồi ha!"
Nhật Đăng chẹm chẹm miệng, nhìn Nhật Tư hí hửng ôm thư đi vào trong phòng.
"Kệ nó đi, nó vui là mừng rồi."
Cả nhà này được cái coi Nhật Tư như cái mặt trời vậy, bởi cậu cười là như được truyền năng lượng. Nên khi cậu ủ rũ, nhà cũng mất năng lượng theo. Cần người truyền năng lượng cho Nhật Tư về sớm thôi.
Chả biết trong thư đó ghi gì, mà tới giờ ăn cơm, Nhật Tư lại ra ngoài với tâm trạng cực kỳ tốt. Cậu ngồi vào bàn, vừa ăn vừa đung đưa chân dưới gầm bàn. Ai nói gì, cậu cũng cười tươi trả lời lại, làm cả nhà tò mò không biết anh đã viết gì trong thư mà khiến cậu vui đến thế.
Bà Mai: "Nhà này sáng thấy mưa, sao giờ nắng dữ vậy?"
Nhật Tư: "Mưa gì má? Sáng giờ con thấy có mưa đâu."
Nhật Tư khó hiểu. Sáng giờ cậu ngồi ở nhà trước, có thấy giọt mưa nào đâu, trời còn nắng chang chang thì mưa đâu ra.
Bà Mai: "Thôi, bỏ đi. Mà thằng út nó viết gì cho con vậy?"
Nhật Tư: "Dạ, hổng nói!"
Ở đây mà bày đặt giấu giếm bà Mai luôn sao? Bà Mai có chút hờn Nhật Tư rồi.
Rất nhanh, đã đến thứ Sáu, chỉ còn ngày mai nữa thôi là Nhật Tư được gặp lại Song Tử rồi. Đêm ấy, lòng cậu đầy mong chờ, đến gần 1 giờ sáng mới có thể ngủ được.
Khoảng 5 giờ sáng, tiếng cửa phòng làm cậu tỉnh giấc. Nhật Tư lơ mơ ngồi dậy thì bị đẩy nhẹ nằm xuống lại.
Song Tử: "Em ngủ đi."
Nhật Tư: "Song Tử? Anh về rồi?"
Giọng cậu còn chút ngái ngủ, hướng về phía phát ra âm thanh. Song Tử đặt túi đồ xuống bên cạnh, cởi giày rồi lên giường với cậu. Mùi nước hoa quen thuộc thoang thoảng trên người anh khiến Nhật Tư xác nhận đây chắc chắn là anh của cậu. Cậu nhích người lại gần để anh ôm mình. Song Tử liền choàng tay qua eo, nhẹ vuốt lưng, dỗ cậu vào giấc ngủ tiếp.
Đêm thứ Sáu, anh không chờ được đến sáng mà đã vội đi chuyến tàu khuya. Ở ký túc xá, bạn cùng phòng của anh, , thấy anh hối hả thu dọn đồ đạc liền hỏi:
Bá Kiên: "Sao mày phải về gấp vậy? Đi sáng có phải an toàn hơn không?"
Song Tử: "Tao không đợi nổi nữa rồi."
Song Tử nhanh tay gom vài món cần thiết cho hai ngày cuối tuần, bỏ vào túi xách nhỏ.
Bá Kiên: "Mai mày về nhớ tắt cầu giao phòng nha."
Song Tử: "Biết rồi."
Kiểm tra đủ đồ xong, anh nhanh chóng rời khỏi ký túc xá, bắt xe đến bến tàu.
Tới nơi, anh mua vé khứ hồi ở quầy bán vé rồi tìm đến chiếc tàu của mình. Thấy tàu đã đậu sẵn, anh chọn băng ghế gần đó ngồi đợi giờ lên tàu.
Khoảng nửa tiếng sau, loa thông báo cho hành khách lên tàu. Song Tử vội cầm túi, chạy nhanh đến toa của mình. Vì là chuyến tàu đêm nên lượng người đi khá ít, không gian thoáng đãng, rộng rãi. Tìm được số ghế của mình, anh ngồi xuống, sắp xếp hành lý gọn gàng để không làm phiền người khác.
Loan: "Ủa, Song Tử, ông cũng đi chuyến tàu khuya này hả?"
Một giọng nữ vang lên khiến Song Tử quay lại nhìn.
Song Tử: "Ừ."
Đó là Loan, một cô bạn học chung lớp với anh. Ghế của cô nằm ngay bên cạnh Song Tử, nên anh xích vào sát góc ghế để cô có chỗ ngồi. Song Tử giữ khoảng cách xa nhất có thể, bởi anh vốn không muốn gây hiểu lầm khi bản thân đã "hoa có chủ".
Loan: "Sao ông ngồi xa vậy? Chỗ chật lắm đâu."
Cô nhận ra sự xa cách, tò mò hỏi. Song Tử chỉ lắc đầu đáp: "Để cô ngồi thoải mái thôi." Rồi anh nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện bằng cách ngả đầu ra sau, nhắm mắt ngủ.
Khi tàu dừng tại ga đầu tiên, Loan, phải xuống ở đây. Trước khi đi, cô quay sang tạm biệt Song Tử.
Loan: "Tôi xuống đây nha, hẹn gặp ông ở trường."
Song Tử gật nhẹ, đáp lại bằng một tiếng "Ừ." Anh cảm thấy thoải mái hơn hẳn khi Loan rời đi, không gian yên tĩnh lại.
Chuyến tàu tiếp tục hành trình, và không lâu sau, Song Tử cũng về đến quê. Trung, người thường lo việc mở cổng, vừa thấy bóng anh đã nhanh chóng ra mở cửa.
Song Tử chẳng dừng lại đâu cả, chỉ bước thẳng vào nhà rồi vào phòng. Đặt túi đồ xuống, anh leo lên giường nằm cạnh Nhật Tư, ôm cậu ngủ đến tận trưa hôm sau.
Cả nhà chỉ biết anh đã về sớm nhờ Trung kể lại. Mãi đến khi Song Tử ló mặt ra vào buổi trưa, mọi người mới thấy anh.
Song Tử: "Hello cả nhà, con về rồi!"
Anh giơ tay chào, nở nụ cười quen thuộc với cả gia đình.
Chung phàn nàn: "Mấy năm trước kêu về thì phải năn nỉ, giờ không ai kêu lại lù lù kéo vali về. Sống gì ngang ngược vậy?"
Song Tử: "Có Nhật Tư nên em mới về chứ không có lười về lắm"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro