20
[ Trong màn đêm thăm thẳm , Thời Quang vẫn ở trong phòng học tập đánh cờ.
" - Anh xem, nước đi thứ 99 của quân đen hạ ở chỗ này."
Trả lời cậu không phải Chử Doanh, mà là Chu Đại Dũng.
Chu Đại Dũng uống rượu, cả người đầy mùi rượu, một chưởng đánh bay chai nước suối của Thời Quang.
Thời Quang khi bị Đại lão sư giục giã theo lời Chử Doanh nói lấy ra kỳ phổ lần đầu thắng cho Đại lão sư xem.
Đại lão sư hỏi: "Cuối cùng thắng bao nhiêu?"
"- Một phần tư tử."
"Cùng ai hạ ?"
"- Phạm Bân?
"Phạm Bân? Thằng ăn hại nằm top dưới của hai tổ đúng không? Cậu thắng cậu ta mà còn đắc chí đúng hay không?"
Chử Doanh nghe không vào, "Ông làm gì? Tiểu Quang ván này chuyển bại thành thắng, đến cuối dứt khoát mở quân, hạ rất khá."
Thời Quang đem Chử Doanh thoáng sửa lại, "Tuy rằng em mở màn không được, nhưng sau sau em đã nghịch chuyển tình thế mà , Đại lão sư."
Đại lão sư nói: "Cậu đổi người khác thử xem? Đã sớm sửa cờ từ lâu rồi! Nghịch chuyển cái rắm mà nghịch chuyển!"
Chử Doanh tức giận : "Ông dựa vào cái gì nói Tiểu Quang như vậy? Tiểu Quang là tôi dạy dỗ, ai cũng không cho nói thằng bé!"
Đại lão sư vỗ bàn, "Không phục đúng không?"
Thời Quang yên lặng lắc đầu, Chử Doanh lại nói: "Tôi liền không phục! Tiểu Quang em tránh ra, tôi phải dạy dỗ ông một trận mới được!" ]
Hồng Hà đùng đùng vỗ tay, "Thần tượng quá đỉnh, ở trước mặt Đại lão sư vẫn có khí thế như thế , lợi hại, lợi hại, khâm phục, khâm phục."
Thời Quang âm thầm buồn cười, quyết định không vạch trần hình tượng của Chử Doanh. Tuy rằng không lâu sau đó bọn họ sẽ thấy chân tướng, nhưng Thời Quang vẫn lựa chọn để vĩ đại hình tượng của Chử Doanh duy trì thêm một lúc.
Bạch Tiêu Tiêu nói: "Hiếm khi nhìn thấy Chử đại thần tức giận."
Giang Tuyết Minh nói: " Chử đại nhân tức giận cũng thật đáng yêu!"
Hà Gia Gia nói: "Chử đại thần là hình tượng của một văn nhược công tử, nếu như giống như anh ấy nói sẽ cho Đại lão sư một trận , này Chử Doanh lão sư có thể đánh thắng được Đại lão sư sao?"
Thời Quang chớp mắt, "Các cậu không nên coi thường Chử Doanh a, Chử Doanh biết kiếm thuật đó!"
Nhắc tới kiếm thuật Hồng Hà vô cùng hưng phấn , "Hiếm thấy cổ đại thật sự có võ công, loại kia mười giết một, ngàn dặm không lưu hành?"
Thời Quang nói: "Bảo mật."
Ngô Địch trộm nói với Thời Quang: "Thời Quang, Đại lão sư nhìn qua cũng không giống nghiêm khắc như vậy, làm sao vừa dạy chơi cờ liền hung dữ vậy."
Sau khi tiến vào không gian này, đều là bọn tiểu bối huyên náo, các trưởng bối liền tình cờ vài câu, cũng đều là nghiêm túc. Đại lão sư cùng Ban lão sư thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu, tình cờ huấn giáo huấn tràng học sinh, nhưng cũng không dọa người giống trên màn ảnh. Lấy Ngô Địch mấy người vẫn cho Đại lão sư là hòa ái người giống như Ban lão sư, kết quả vừa nhìn trên màn ảnh, liền Ngô Địch người đứng xem này đều bị sợ rồi.
Thời Quang nói: "Nghiêm sư xuất cao đồ mà."
Giang Tuyết Minh thấp giọng nói: " Phong cách dạy học của người lão sư này thứ tớ không thể tiếp thu."
Thời Quang cười nói: "Sau đó cậu sẽ nghĩ lại"
[ Thời Quang rít gào lên chạy về ký túc xá , qua Hồng Hà giới thiệu, Thời Quang rốt cuộc biết nguyên nhân vì sao lại gọi là Đại lão sư cùng ban lão sư. ]
Dịch Giang Hồ đạo trường hàng năm đều là có tân sinh, còn không biết các thầy giáo tên gọi nguyên do, chỉ là theo học sinh cũ đồng thời gọi. Bọn họ cùng Thời Quang như thế, cho rằng Chu Đại Dũng là bởi vì tên bên trong có chữ Đại , Ban Hành họ Ban cho nên mới gọi như thế, nhưng theo Hồng Hà vừa nói, bọn họ mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Chỉ là cái ngoại hiệu này bị các thầy giáo biết rồi, sau đó còn có thể hay không gọi như thế , đặc biệt là Đại lão sư "Đại trư miệng" ...
Làm lão sư, rõ ràng nhất học sinh ý nghĩ. Nhìn thấy sắc mặt của bọn học sinh, Chu Đại Dũng liền biết bọn họ đang suy nghĩ gì.
Chu Đại Dũng hừ hừ, "Nên tại sao gọi liền tại sao gọi, biệt hiệu mà thôi, ta còn không dễ giận như vậy."
Ban Hành cười, " Đại lão sư của các em vẫn cho là gọi hắn Đại lão sư là bởi vì tôn kính hắn đây, cái gì đại lão a, cái gì đại sư a, này cho hắn cười."
Chu Đại Dũng trừng mắt nhìn Ban Hành, Ban Hành nhắm mắt làm ngơ.
Lúc này, Thẩm Nhất Lãng mở miệng, "Chúng ta vẫn luôn rất tôn kính đồng thời yêu thích hai vị lão sư, bởi vì chúng ta rõ ràng, Đại lão sư đối với chúng ta hung dữ, nghiêm khắc, đều là tốt cho chúng ta."
Hồng Hà gật đầu liên tục, "Phải, dụng tâm lương khổ của các thầy giáo chúng ta đều hiểu, cũng đều rất cảm kích."
Thời Quang nói: "Cảm ơn Đại lão sư thúc giục, cám ơn ngài."
Có người dẫn đầu, Dịch Giang Hồ các học sinh mỗi người bắt đầu biểu đạt lòng cảm kích, Chu Đại Dũng cùng Ban Hành vội vã kêu dừng, "Được rồi, ít nói nhảm, chơi cờ thật tốt mới là Vương đạo!"
Bọn học sinh gật đầu tán thành.
[ Đại lão sư đuổi Thời Quang đi, lại đi bắt suốt đêm dí Thẩm Nhất Lãng làm chết sống đề.
Sáng sớm, Thẩm Nhất Lãng bị Đại lão sư phạt chạy bộ. Trong phòng ngủ, Thời Quang bị ác mộng làm tỉnh lại.
Chử Doanh hỏi: "Tại sao dậy sớm vậy? Trời vừa mới sáng thôi."
Thời Quang nổ tóc, "Em mơ thấy Đại Trư miệng truy sát, ông ấy đuổi theo em liền nói một câu, 'Xem ván cờ tệ hại của cậu đi!'. Sau đó em liền tỉnh giấc , em vùng vẫy tỉnh giấc. "
"Có chuyện như vậy sao?"
"- Quá đáng sợ ."
"Em để anh ra tay, anh nhất định phải dập tắt sự oai phong của ông ta!"
"- Thật sự?"
"Hay là thôi đi, anh cũng không thích chấp nhặt với những người thô lỗ như thế."
"- Anh chính là sợ."
"Sợ? Nếu như anh thắng ông ấy, xui xẻo không phải là em sao?" ]
Du Hiểu Dương cười khẽ, "Đúng là dọa cho hài tử gặp ác mộng rồi."
Giang Tuyết Minh nói: "Cầu diện tích ám ảnh trong lòng của Thời Quang. "
Cốc Vũ nói: "Chử Doanh này không gọi sợ, anh ấy là đang lo lắng cho cậu. Cậu nếu như thắng Đại lão sư, xui xẻo đúng là chính cậu a."
Hồng Hà nói: "Không sai, thần tượng của tôi cân nhắc vấn đề rất toàn diện."
Thời Quang nói: "Em biết rồi, các anh đều là bị Chử Doanh đáng yêu mê mắt."
[ Giải Sử Tử Chiến tới rồi , Đại lão sư cầm áp phích dán lên trên tường sau phòng học ở hai tổ.
"Các bạn học, nhìn một chút. Sư Tử Chiến mọi người đều biết chứ? Trong giải đấu này trùng đoạn thiếu niên ở 3 đạo trường cùng các kỳ thủ chuyên nghiệp mới được phân hạng ở Phương Viên thị tiến hành thi đấu vào thời gian này hằng năm. Các cô cậu cũng không cần sốt sắng, cùng các cô các cậu không có quan hệ gì."
Ban lão sư sách một tiếng, không đồng ý nói: "Đừng nói trực tiếp như vậy mà, không phải nói lấy cổ vũ làm chủ sao?"
Đại lão sư nói: "Tôi lại nói thẳng hơn một chút, chỉ có tám người đứng đầu của một tổ có tư cách tham gia. Các cậu, không có cửa."
Nói Đại lão sư đi tới bên người một học sinh, tiện tay vạch ra sai lầm, "Liền loại đề này cũng dám sai, rác rưởi."
Thời Quang phía sau Đại Lão sư bị dọa đến nấc một cái
Đại lão sư liếc mắt nhìn Thời Quang, quay đầu nói: "Nếu muốn đi thi đấu, có bản lĩnh liền đến một tổ." ]
Hà Gia Gia nói: "Tôi xem như là rõ ràng cái gì gọi là ban điểm giết."
Lâm Xán ôm mặt, "Bị doạ đến nấc lên chính là cái gì thần tiên hành vi. Đáng yêu quá."
Bạch Tiêu Tiêu nói: "Trư trư nấc!"
Tang Nguyên nói: "Đây là phép khích tướng."
Triệu Băng Phong nói: "Hai vị lão sư, một vai chính diện, một vai phản diện."
Phương Tự nói: "Đại lão sư nói chuyện thật thú vị."
Mục Thanh Xuân nói: "Đại lão sư xem Thời Quang một chút 'Thần chi miệt coi' ."
[ Du Lượng nhất định sẽ tham gia giải Sư Tử Chiến. Mà Thời Quang nếu như muốn cùng Du Lượng đấu cờ, nhất định phải ở trong vòng ba tháng thăng lên một tổ.
Chử Doanh nói: "Anh có thể giúp em, anh bảo đảm em một tuần sẽ thăng lên một tổ?"
"- Anh lại tới nữa rồi, chúng ta trước không phải đem việc này nói rõ rồi sao?"
"Nhưng là từ sau khi đến đạo trường, một ván cờ anh cũng không xuống quá. Em xem tay anh này, lâu không đánh cờ, đều trở nên không bóng loáng , em xem, em xem..."
" - Bất kể như thế nào, nếu em tham gia giải Sư Tử Chiến, cũng phải là dựa vào thực lực của chính mình để thăng lên một tổ!" ]
Du Lượng đối Thời Quang nghiêm mặt nói: "Tớ không thích làm náo động, người yêu làm náo động là cậu."
Thời Quang chu mỏ, "Cậu nói cái gì chính là cái đó đi."
Du Lượng nặn nặn gò má nhô lên của Thời Quang, "Cái gì gọi là nói cái gì chính là cái đó nhỉ? Giống như cố tình gây sự như thế."
Thời Quang nhún vai, ý tứ vốn là như vậy.
Du Lượng không có cách nào, người này chính là như thế làm hắn vừa yêu vừa hận.
Cốc Vũ nói: "Chử Doanh vì chơi cờ lý do gì đều nghĩ ra được."
Giang Tuyết Minh nói: "Nhìn ngón tay của Chử Doanh đi, ngón tay vừa trắng vừa dài."
Ngô Địch nói: "Chơi cờ một thời gian dài sẽ có kỳ kén, là thô ráp. Chử Doanh thời gian dài không đánh cờ, kỳ kén sẽ từ từ biến mất, ngón tay sẽ càng ngày càng bóng loáng."
Thời Quang nói: "Vì lẽ đó anh ấy nói mò mà."
Bạch Tiêu Tiêu nói: " Chử Doanh nhà chúng ta có cái gì ý đồ xấu đây, anh ấy chỉ là muốn chơi cờ mà thôi."
Du Hiểu Dương nói: "Thủ vững sơ tâm, dù cho lại thất lạc ủ rũ, dù cho nóng ruột muốn thăng lên một tổ Thời Quang cũng không nhúc nhích, không tồi, không tồi."
Cho nên nói đây mới chính là Thời Quan. Cậu ấy có thiên phú, có Chử Doanh, có nỗ lực, còn có sự kiêu ngạo của chính mình. Đây chính là Thời Quang cùng chúng ta không giống , Lương Nhạc nghĩ. Nếu như bọn họ là Thời Quang, bọn họ sẽ không chút do dự nào đồng ý kiến nghị của Chử Doanh, thậm chí không cần Chử Doanh đưa ra, lúc bắt đầu thua kỳ, bọn họ sẽ khóc lóc hô Chử Doanh lên sân khấu. Bởi vì bọn họ không muốn trở thành người thất bại, không muốn bởi vì đúng cuối mà bị cười nhạo, bọn họ muốn đứng trên đỉnh.
[ Hồng Hà trong WC cùng Thời Quang nói bi thảm cố sự của con trai Đại lão sư nhân tai nạn xe cộ tạ thế, bị Đại lão sư nghe vững vàng, Thời Quang nhờ Đại lão sư gọi lại Hồng Hà, mình trước tiên chạy trốn . ]
Ngoại trừ số ít người biết chân tướng, tất cả mọi người đều đồng tình với Đại lão sư , mọi người lập tức liền rõ ràng nguyên nhân Đại lão sư say rượu.
Ngay cả Du Hiểu Dương mấy người cũng nắm cây quạt không biết nói cái gì, khuyên người nén bi thương đi, sự tình qua đi đã lâu như vậy, chuyện xưa nhắc lại chính là vết sẹo, cho nên bọn họ chọn cái gì cũng không nói.
Dịch Giang Hồ học sinh càng là như vậy. Bọn họ cảm động , chẳng trách Đại lão sư đối với bọn họ như vậy tận tâm. Nguyên lai, Đại lão sư là đem tình cảm dành cho con cho bọn họ. Bọn họ nhất định phải học kỳ thật tốt, nhất định không thể để cho Đại lão sư thất vọng.
Ban Hành giả ho một tiếng, nắm nắm đấm chặn lại khóe miệng vi diệu của mình.
Thời Quang, Thẩm Nhất Lãng muốn cười cũng không cười được, nhìn ánh mắt mọi người đau lòng Đại lão sư, bọn họ cũng quyết định xem kịch vui.
Hồng Hà vốn là muốn thổ tào Thời Quang không có nghĩa khí, sớm chạy trốn, còn muốn nhắc nhở mọi người không nên ở WC giảng chuyện bát quái, kết quả hắn cảm nhận được 1 bầu không khí trầm trọng, Hồng Hà quyết định câm miệng.
[ Thời Quang ở hai tổ nội chiến trận đầu cáo bại, Hồng Hà khuyên Thời Quang cùng hắn cùng đi bái cao nhân.
Thời Quang hỏi: "Cao nhân nào?"
Hồng Hà nói: "Sư phụ anh. Vô địch quốc gia 5 lần liên tiếp, Lâm Lệ Cửu đoạn!"
Thời Quang do dự, Chử Doanh hưng phấn hiện thân, "Tiểu Quang ,anh muốn đi, có nghe thấy không, người lợi hại giống như Du Hiểu Dương!"
Thời Quang không cảm thấy hứng thú, nhưng vì Hồng Hà cực lực giựt giây cùng mãnh liệt hi vọng của Chử Doanh, Thời Quang vẫn là đồng ý .
Hồng Hà lung lay trong tay chai Coca, nhìn phần tay đang bôi thuốc Thẩm Nhất Lãng nói: "Nhìn thấy không, Thời Quang mới là người hữu duyên, cậu không phải."
Nói xong, Hồng Hà tiến sát lại Thẩm Nhất Lãng, "Mùi vị gì a? Tôi biết rồi, ái tình mùi vị!"
Thẩm Nhất Lãng cẩn thận đóng kín nắm hộp, "Cậu nha, nhất định sẽ gặp báo ứng."
Hồng Hà cười to, mở ra lon Coca, kết quả bị hơi nước bắn khắp người. ]
Nhạc Trí nói: "Đó là ái tình chua mùi thối."
Bạch Tiêu Tiêu nói: "Báo ứng đến quả thực nhanh như lốc xoáy."
Hồng Hà nói: "Đó là ái tình."
Thời Quang nói: "Hồng Hà, anh từng ngày từng ngày,chỉ biết trêu chọc em. Còn có A Lãng, anh thấy chết mà không cứu, biết rõ Hồng Hà muốn trêu em ,anh còn không ngăn."
Thẩm Nhất Lãng còn không trả lời, Hồng Hà giành nói: "Cậu nói cậu đi với tôi có thành tựu hay không?."
Thời Quang gật đầu, "Có."
Hồng Hà vỗ tay một cái, "Vậy không phải được rồi sao."
Thời Quang há miệng, không nói được , luận miệng lưỡi, Hồng Hà thứ hai, liền không ai dám nói đệ nhất.
Phương Tự nói: "Chử Doanh vẫn là vừa nghe đề tài đến liên quan với kỳ liền kích động a."
Bạch Xuyên cười, "Dù sao vẫn là kỳ si số một ."
[ Hồng Hà cho Thời Quang giảng cờ vây giới tứ Đại Cao Thủ, mạnh mẽ đem cờ vây giới giảng thành thế giới võ hiệp, bốn vị cờ vây đại lão liền trở thành bốn vị võ hiệp cao thủ. Lời nói này đến mức cho mọi người hăng say , kỳ chiêu thành võ công , kỳ phong thành chiêu số phong cách, khiến người ta không thể không khâm phục, hắn đối Lâm Lệ khích lệ càng là cùng không cần tiền. ]
Tang Nguyên cười, "Ai nha, Lão Lâm nha, tên đồ đệ này thu đến được. Kỳ hạ đến tốt, nói chuyện cũng dễ nghe, đối với ông kính ngưỡng cùng sùng bái càng là nước sông cuồn cuộn."
Du Hiểu Dương cũng cười, "Tôi quá yêu thích nghe Hồng Hà nói chuyện. Người khác đều cảm thấy cờ vây khô khan tẻ nhạt nhưng ở trong miệng hắn, cờ vây lại là ánh đao Kiếm Ảnh, khoái ý ân cừu a."
Lâm Lệ nói: "Các người chớ có khen nó, nó bẻm mép rất nhiều, từ sáng đến tối, chỉ biết nói bậy."
Lâm Lệ tuy rằng ngoài miệng châm biếm Hồng Hà, thế nhưng ai cũng biết trong lòng hắn cao hứng lắm.
Triệu Băng Phong trong lòng chua xót, chua không chỉ là Hồng Hà đối với hắn đánh giá cùng với những cái khác ba vị đặc biệt là Lâm Lệ thiên đại khác nhau. Còn có đồ đệ kỳ lực cùng tố chất khác nhau, Du Hiểu Dương có Phương Tự, Lô Nguyên, Du Lượng ; Chử Doanh có Thời Quang ; Lâm Lệ có Hồng Hà ; chỉ có đệ tử của hắn, Vương Xung, không ra hồn.
Hà Gia Gia nói với Hồng Hà: "Huynh đệ, cậu rất có văn hóa a."
Hồng Hà nói: "Hại, là yêu thích nghe kể chuyện, theo cha tôi học được."
Ngô Địch nói: "Cậu nên sinh ở cổ đại đi làm kể chuyện tiên sinh, cậu vừa mở miệng, tất làm không còn chỗ ngồi."
Hồng Hà chắp tay, "Huynh đài quá khen ."
[ Bên hồ đất trồng rau , Chử Doanh quạt cây quạt đưa mắt nhìn bốn phía, cúi đầu nhìn Thời Quang đang cầm cái cuốc cuốc, Chử Doanh nở nụ cười, "Tiểu Quang, xin lỗi a, anh không nên tin Hồng Hà, nhất quyết khuyên em đến đây, là anh hại em. Chỉ tiếc, anh không giúp được gì cho em, anh thật là một rác rưởi."
Bên tai Thiền Minh từng trận, Thời Quang nghe rõ Chử Doanh "Rác rưởi" hai chữ có cười âm, cậu đem mũ rơm bông kéo lại , ngồi thẳng lên, mặt không hề cảm xúc đối Chử Doanh nói: "Anh có thể hay không đừng tiếp tục giả mù sa mưa ."
Chử Doanh thấy Thời Quang đứng thẳng người liền lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, hắn nói: "Có điều nơi này xác thực oi bức, thân thể này của anh không chịu nổi a, ai u ai u "
Nói xong, Chử Doanh trực tiếp biến mất rồi. ]
Bọn tiểu bối mỗi người vỗ tay cười to, các trưởng bối cũng không đoan chính được, mỗi người ý cười dạt dào.
Cốc Vũ nói: "Mau nhìn, hắn cười rất lớn!"
Hắn là ai, không cần nói cũng biết.
Hồng Hà nói: "Tôi cảm giác Thời trưởng lão nghe Chử Doanh nói mát, nên cũng không nóng như vậy nóng."
Thời Quang cắn răng, "Anh còn dám nói chuyện?"
Hồng Hà tự biết đuối lý, làm cái động tác ngậm miệng.
Lâm Xán nói: "Chử Doanh, điềm đạm đáng yêu đại danh từ."
Bạch Tiêu Tiêu nói tiếp: "Chử Doanh, đương đại 'Trà nghệ đại sư' ."
Giang Tuyết Minh tiếp bổng, "Chử Doanh, nam bản Lâm Đại Ngọc."
Lục Kim Tử nói: "Chử Doanh hí tinh hằng ngày."
Bạch Xuyên cười, "Chử đại thần chúng ta là bị nhiệt bốc hơi rồi sao?"
Mục Thanh Xuân nói: "Tôi nghe thấy được mùi vị cười trên sự đau khổ của người khác , xswl."
[ Thời Quang cùng Hồng Hà một trận làm ầm ĩ, làm chính chủ Lâm Lệ hiện thân .
Lâm gia phòng khách, Lâm Lệ nói: "Hồng Hà, cậu đến nhà tôi cũng gần một năm đi."
Hồng Hà nói: "Là một năm ba mươi lăm ngày, em đều nhớ rõ rõ ràng ràng."
Lâm Lệ bị Hồng Hà chân thành đánh gãy, tuy không nhận lấy Hồng Hà, nhưng vẫn là có ý định chỉ đạo một hồi Hồng Hà. Hồng Hà thế nhưng lại đem cơ hội nhường cho Thời Quang. ]
Nhạc Trí cười nhạo, "Nháo nửa ngày, cậu khi đó còn không là đệ tử của Lâm Lệ lão sư a, chỉ biết khoác lác."
Hồng Hà nói: "Cậu biết cái gì, bái sư, nhất định phải không muốn mặt, phải kiên trì không ngừng, không phải vậy cậu dựa vào cái gì để người ta nhận cậu, chẳng lẽ ngươi còn chờ trên trời cho cậu 1 sư phụ sao? Cậu nếu không biểu hiện trước mặt người ta, ai nhận cậu?"
Tang Nguyên gật đầu, "Nói không sai."
Nhạc Trí nói: "Thời Quang chính là trên trời rơi xuống một lão sư."
Cái này, Hồng Hà phản bác không được .
Đúng là Thẩm Nhất Lãng nói: "Cũng là 1 mình Thời Quang mà thôi."
Nhạc Trí nói: "Còn có Bạch Tử Cầu."
Thẩm Nhất Lãng, Hồng Hà trăm miệng một lời, "Vậy cũng chỉ có hai người!"
Du Hiểu Dương nói: "Hồng Hà rất có nghĩa khí, trọng cam kết, có nghị lực, có thực lực. Đồ đệ như vậy không muốn chính là Lão Lâm tổn thất a."
Lâm Xán Tinh Tinh mắt, "Sư huynh, anh rất đẹp trai a!"
Hồng Hà thật không tiện , "Không có, không có, khà khà."
Mẹ Thời đầy mặt từ ái đến nhìn Hồng Hà. Thời Quang có thể gặp gỡ Hồng Hà, thật sự quá may mắn .
[ Trong thư phòng, Lâm Lệ chỉ ra vị trí vấn đề cho Thời Quang, đồng thời cũng đối Thời Quang cổ vũ cùng khẳng định.
Trong phòng khách, Lâm Xán cùng Hồng Hà đang tán gẫu, cho tới Xa Tâm Mạn Lâm hoa. ]
Triệu Băng Phong một mặt xem kịch vui vẻ mặt, "U, này không phải là bái sư a, đây là tìm nhạc phụ. Lão Lâm, ông đi vào thư phòng, nhà này có thể bị trộm nha."
Tang Nguyên cười híp mắt, "Lão Lâm này ba bệnh thiếu máu a."
Du Hiểu Dương không đồng ý, "Ai, nói cái gì, Lão Lâm đây là đồ đệ cùng con rể đều có, song hỷ lâm môn a."
Lâm Lệ cũng không biết là mừng hay giận. Giận là bởi vì cải trắng nhà mình bị củng , mừng là trư này cũng coi như là nhà mình. Hồng Hà nhân phẩm cùng kỳ phẩm, hắn đều tán thành.
Nhưng ở trước mặt người ngoài, khẳng định là muốn cho nhà mình đồ đệ mặt mũi, Lâm Lệ nói: " chuyện của người trẻ tuổi , tôi có thể không dính líu."
Bạch Xuyên nói: " Khi mà Lâm lão sư hỏi Thời Quang sư phụ, Chử Doanh rất tự hào nói là mình. Có thể thấy được, Chử Doanh đối Thời Quang kỳ lực vẫn luôn là rất hài lòng."
Phương Tự nói: "Thời Quang kỳ phong, có chính mình non nớt, còn có Chử Doanh lão luyện. Vì lẽ đó cuộc cờ của em ấy có một loại phong cách khó lường, thường thường ngoài dự đoán mọi người, tự có chiêu pháp."
Mục Thanh Xuân nói: "Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất, học được ."
Phương Tự khinh thường, "Em thật sự không nên học. Cuộc cờ của em chính là quá công kích , câu nói này chỉ là thích hợp với Thời Quang."
Ngô Địch hỏi: "Thời Quang, tại sao cậu khi đó không dám chủ động công kích, mà là lựa chọn lui về?"
Du Lượng thế Thời Quang trả lời, "Bởi vì cậu ấy đang sợ, sợ sệt con đường của chính mình bị phá hỏng, sợ sệt mình mỗi một cái ý đồ bị đối thủ nhìn thấu. Cậu ấy đang hãi sợ Chử Doanh!"
Ngô Địch, Giang Tuyết Minh rõ ràng , cùng Chử Doanh đỉnh cấp bồi luyện hạ như vậy, Thời Quang hết thảy tâm tư cùng kỹ xảo cũng không có nơi độn hình, cậu ấy có thể không do dự sao?
Thời Quang nói: "Chử Doanh nói, chơi cờ thì không trông trước trông sau, quyết định thật nhanh, nhưng đáng tiếc ngay lúc đó tớ không hiểu."
Thẩm Nhất Lãng sát vào Hồng Hà cùng Lâm Xán, dùng sức dùng cái mũi ngửi khứu, sau đó hỏi Bạch Tiêu Tiêu, "Tiêu Tiêu, nghe thấy mùi vị gì sao?"
Bạch Tiêu Tiêu một giây đã hiểu, "Nghe thấy được , ái tình chua mùi thối."
Hồng Hà ôm vai Lâm Xán, "Đây là ái tình ngọt ngào!"
[ Thời Quang do dự, không đến lúc đó gian liền bị Đại lão sư trực tiếp phán thua.
Chử Doanh chất vấn Thời Quang, "Tiểu Quang, em vừa nãy tại sao không lạc tử?"
"- Lạc chỗ nào? Anh nói em nên lạc tử chỗ nào? Mỗi một bước đều có phương pháp phá giải!"
"Vậy ván cờ lần trước cùng Trương Lâm thì sao? Em rõ ràng có cơ hội, tại sao muốn chịu thua?"
"- Làm gì có cơ hội? Cơ hội ở đâu ? Đi vài bước liền bị phá hỏng rồi!"
"Tiểu Quang, bọn họ không phải anh, em hiểu không?"
Thời Quang sửng sốt một chút.
Chử Doanh nói: "Anh biết rồi. Người em sợ thật ra luôn là anh. Em sợ bọn họ sẽ giống như anh, bắt được mọi sơ hở của em, chặn kín mọi đường sống của em. Nhưng bọn họ không phải anh, Tiểu Quang, hiện tại là bọn họ nên sợ em mới đúng. Em đã không còn là đứa yếu kém như trước đây nữa, em đã tiến bộ rồi!"
"- Ai cũng nói em tiến bộ, vậy em tại sao vẫn thua liên tục? Em đã thắng bao giờ chưa, anh nói em nghe!"
"Vì lẽ đó em mới cần giống như Du Lượng vậy, đem hoảng sợ hóa thành dũng khí!" ]
Hà Gia Gia nói: "Người khác bình cảnh kỳ là về mặt thực lực không đi, đột phá không được. Thời Quang nhà chúng ta bình cảnh kỳ là thực lực hiển hiện không ra, bị chính mình phong ấn. Ha ha, quả nhiênThời Quang là thiên tuyển chi tử, khác với tất cả mọi người."
Cốc Vũ nói: "Ở trong đầu chỉ có một câu nói."
Giang Tuyết Minh hỏi: "Nói cái gì ?"
Cốc Vũ nói: "Thức tỉnh đi, săn giết thời khắc!"
Phương Tự nói: "Thời Quang đã bắt đầu dự phân biệt được chiêu số của người khác. Thực lực của em ấy đã không phải học sinh hai tổ có thể ngăn cản ."
Bạch Xuyên nói: "Dù sao Thời Quang cũng là Chử Doanh đích thân dạy dỗ."
[ Chử Doanh nhìn ra Thời Quang chán chường, liền nói: "Vậy chúng ta hai ngày nay không đánh cờ nữa, em muốn đi đâu, anh cùng em đi." ]
Nữ sinh bắt đầu cảm động, "Chử Doanh cũng quá ấm đi, tớ yêu rồi!"
"Chử Doanh thật sự rất sủng Thời Quang a."
"Tớ không ước ao Chử Doanh cùng Thời Quang chơi cờ, tớ chỉ ước ao khi Thời Quang thất lạc cùng khổ sở có Chử Doanh làm bạn."
"Các cậu còn nhớ Chử Doanh rất ôn nhu nói anh ấy ở trong Trái tim của Thời Quang sao? Trời ạ, Chử Doanh ở tại trong lòng Thời Quang, vì lẽ đó anh ấy có thể nhận biết hết thảy tâm tình của Thời Quang, sau đó sẽ cho Thời Quang an ủi thích hợp. Loại làm bạn này, là thế gian này bất luận quan hệ nào cũng không thể làm được, cha mẹ không thể, người yêu không thể, bằng hữu cũng không thể."
Ngô Địch nói: "Vào lúc này, hoặc là có lẽ là trước, đối với Chử Doanh mà nói, vui sướng của Thời Quang trọng yếu hơn việc chơi cờ ."
Thời Quang run lên hai cánh tay, cắn cắn môi, không nói gì.
[ Thời Quang xin nghỉ trở về trường học, ngồi xổm ở cửa trường học hòm thư mặt sau cũng không dám đi vào, cậu búng tay một cái, Chử Doanh lập tức hiện thân, "Ở!"
Chử Doanh nói: "Anh muốn vào trong xem, bằng không em đưa anh vào?" ]
Thời Quang nói: "Lúc mới bắt đầu ước định, tớ nói mỗi khi búng tay thì anh ấy mới xuất hiện. Vừa bắt đầu nghe được cái ước định này, anh ấy mất hứng nói 'Em như thế là đang gọi cẩu?' nhưng mà mỗi lần tớ búng tay, anh ấy nhất định sẽ xuất hiện. Các cậu xem, anh ấy biết rõ tớ muốn tới trường xem, nhưng vì mặt mũi, thật không tiện đi vào ; cho nên anh ấy tự mình nói anh ấy muốn đi vào, cho tớ một nấc thang. Một Chử Doanh tốt như vậy, tại sao mới chốc lát đã không thấy tăm hơi đây?"
Du Lượng nói: "Anh ấy sẽ trở về, nhất định! Tớ cùng cậu cùng nhau chờ anh ấy trở về."
Hồng Hà cũng nói: "Chúng ta cũng vậy, chúng ta đều sẽ cùng nhau chờ."
Thời Quang nhìn về phía Hồng Hà, cậu nhìn thấy Hồng Hà, còn nhìn thấy Lâm Xán, Thẩm Nhất Lãng, Bạch Tiêu Tiêu, cùng với tất cả mọi người phía sau.
Lâm Lệ nói: "Chử Doanh còn nợ ta một bàn cờ. Cậu ấy nói, có cơ hội nhất định phải cùng ta hạ một bàn, ta đồng ý , hiện tại sẽ chờ cậu ấy!"
Thời Quang chớp mắt, lau lau nước mắt trên mặt, cười hướng mọi người gật gù.
[ Sau khi tìm về dũng khí để kiên trì, Thời Quang trở lại đạo trường.
"Anh nhìn chúng giống như nhìn thấy em trước đây vậy. Hồi đó em cái gì cũng không biết, không phép tắc, không nhẫn nại, đánh cờ cũng có rất nhiều sơ hở. Nhưng lại có lòng can đảm không ngại thắng thua, không màng hậu quả.
- Vậy còn bây giờ thì sao?
Đánh cờ thì có tiến bộ, chỉ là không biết lòng can đảm đã nhiều thêm được mấy phần.
- Chử Doanh, em vẫn muốn tiếp tục đánh cờ. "
Thời Quang vào cửa thì, Đại lão sư đang dạy.
Đại lão sư nói: "Ai cho cậu tiến vào? Đi ra ngoài! cậu không phải xin nghỉ sao? Cho phép cậu nghỉ, đi ra ngoài!"
Thời Quang xin lỗi, "Em không xin nghỉ nữa."
Đại lão sư đem đơn xin nghỉ giơ trước mặt Thời Quang , "Giấy trắng mực đen viết đây, tôi đã nhìn thấy thì phải tính, cút!"
Thời Quang đem đơn xin nghỉ vo thành một đoàn, nhét vào trong miệng ăn.
Thao tác này thành công làm Đại lão sư cùng một đám học sinh bất ngờ. ]
Ban Hành vui mừng mà nói: "Thời Quang, lợi hại nha! Có thể cho Đại lão sư không nói gì một lần, em thật lợi hại!"
Nói xong, Ban Hành chân tâm thực lòng cho Thời Quang một ngón tay cái, Thời Quang lúng túng mỉm cười.
Phương Tự cười, "Không thấy được a, Thời Quang, thì ra em vẫn là một kẻ hung ác a."
Hà Gia Gia lắc cây quạt nói: "Đụng tới ngoan nhân, nhất định phải so với hắn nhiều tàn nhẫn một chút. Không hổ là cậu , Thời Quang, một thiên tuyển chi tử."
Thời Quang bất đắc dĩ, "Hà Gia Gia, anh có thể hay không đừng dùng thiên tuyển chi tử để bẩn thỉu em?"
Hà Gia Gia nói: "Cậu vốn là thiên tuyển chi tử mà, anh lại không khuếch đại."
Hồng Hà nói: "Lúc đó Đại lão sư nội tâm liền một câu nói, 'Này cho ta chỉnh đúng không ' ."
Bạch Tiêu Tiêu nói: "Tú nhi, là ngươi sao?"
Lâm Xán nói: "Thời Quang có cảm giác ăn ra khoai chiên."
Mục Thanh Xuân nói: "Thời Quang, lần sau viết giấy mỏng một chút."
Nhạc Trí hỏi: "Chiêu này là bồi Chử Doanh xem " Hoàn Châu các các " cùng Tiểu Yến Tử học sao?"
Thời Quang không trả lời mà hỏi lại, "U, Nhạc Trí kỳ thủ nhà chúng ta còn xem " Hoàn Châu cách cách " sao?"
Nhạc Trí phản bác, "Ai xem? Tôi đó là cùng ông nội ta xem, không phải, là ông nội tôi xem, sau đó tôi vô tình liếc một cái, ai xem loại nào tẻ nhạt kịch truyền hình a."
Thời Quang âm thanh dài ra, "Ồ —— "
Chu Đại Dũng nghe xong Hồng Hà mò mẫm, cười mắng: "Hất cả bàn cờ qua? Hồng Hà, thầy thuốc là ở người học sinh thêu một bàn cờ sao, vẫn là giữ một lưới đánh cá? Cậu nếu còn nói hưu nói vượn tôi liền xé nát miệng của cậu."
Thời Quang bấm cổ họng, "Thúy quả, đập nát cái miệng của hắn!"
Hồng Hà liếc mắt Thời Quang một cái, nhìn Đại lão sư lấy lòng nói: " Này không phải vì tôn lên lão sư ngài anh dũng vô địch sao."
Ban Hành lành lạnh nói: "Đó là muốn cho Đại lão sư tồn cục tử đi."
Hồng Hà giả khóc ròng nói: "Thần thiếp oan uổng a, thần thiếp tuyệt không ý này!"
Đại lão sư cho Hồng Hà một cước, "Cút đi!"
"Được rồi!"
[ Trong màn đêm thăm thẳm , Thời Quang còn ở phòng học chơi cờ.
Đại lão sư bảo cậu đi về, Thời Quang không đi.
Chu Đại Dũng đơn giản cầm lấy quân trắng, cùng Thời Quang chơi cờ.
Thời Quang phát hiện Chu Đại Dũng kẽ hở, Thời Quang nhấc lên khóe miệng, hạ ở mười chi mười hai.
Chu Đại Dũng hỏi: "Đánh ở đây sao?"
Thời Quang do dự nói: "Phải."
Chu Đại Dũng cầm lấy Thời Quang quân đen, " Đánh lại."
Thời Quang vẫn là muốn hạ ở cùng một nơi, hơi một do dự, cuối cùng hạ ở một chi chín.
Chu Đại Dũng giở lại trò cũ, " Đánh lại."
Thời Quang cầm lấy quân đen, hạ ở mười chi mười hai.
Chu Đại Dũng cầm lấy quân đen, "Đến cùng hạ chỗ nào?"
Thời Quang vẫn lựa chọn mười chi mười hai.
Chu Đại Dũng lúc này không đem quân cờ thả lại kỳ hộp, trực tiếp ném ra ngoài, "Đến cùng hạ chỗ nào?"
Như thế mười mấy lần, Thời Quang phát hỏa, cậu "Đùng" một phát, đem quân cờ đập vào bàn cờ, "Em nói hạ nơi này!"
Chu Đại Dũng đứng dậy, đem chìa khoá kỳ thất ném cho Thời Quang, rời đi .
Thời Quang ngẩng đầu, đối đầu với ánh mắt ôn nhu như nước của Chử Doanh, "Không có gì đáng sợ, đúng không?"
Thời Quang con mắt phát sáng, lặp lại Chử Doanh, "Không có gì đáng sợ, đúng không."
Sau đó, Thời Quang gật gật đầu, "Em đã không phải em của ngày trước. Bọn họ bây giờ mới phải e ngại thực lực của em ."
Chử Doanh khẳng định nói: "Là bọn họ nên e ngại thực lực của em."
Thời Quang nở nụ cười, buông ra ngón trỏ đặt tại quân cờ, màn ảnh rút ngắn, quân đen Thời Quang trên tay thình lình bị cậu đập nát rồi! ]
Mọi người vỗ tay, "Không dễ dàng a, không dễ dàng."
Hồng Hà nói: "Thời trưởng lão hai mạch Nhâm Đốc rốt cục bị Đại lão sư mở ra ."
Lâm Xán nói: " Thời Quang phát hỏa cũng rất đẹp trai. Nãi hung nãi hung."
Phương Tự nói: "Ánh mắt của Thời Quang khi phát hỏa này, lực áp bách xác thực rất mạnh."
Bạch Xuyên nói: "Thời Quang đang thiếu chính là tự tin,là khí thế, bây giờ cái khí thế này cuối cùng cũng coi như là bị Đại lão sư bức ra đến rồi."
Hứa Hậu nói: "Tôi yêu thích đoạn chuyện xưa này."
Bạch Tiêu Tiêu nói với Hồng Hà: "Hồng Hà, đoạn chuyện xưa này cậu nhất định phải nhớ kỹ, sau đó dùng miệng của mình tuyên truyền đi, kể 1 tài liệu tốt a. Ở những người mới trong thế giới cờ vây này, lão sư của Dịch Giang Hồ đạo trường chúng ta dụng tâm lương khổ, những cái này có thể so với những kia bát quái phát triển tốt hơn nhiều."
Hồng Hà lĩnh mệnh, "Được rồi, yên tâm. Bằng Hồng Hà miệng, đoạn chuyện xưa này, ngày sau nhất định sẽ trở thành sự tích mà trùng đoạn thiếu niên thậm chí mọi người ở cờ vây giới đều biết hào quang."
Mục Thanh Xuân nhìn sau khi Thời Quang đột phá cùng người khác chơi cờ, cau mày nói: "Tại sao lúc xem Thời Quang khúm núm chơi cờ, tôi rất khó chịu, nhưng bây giờ nhìn đến Thời Quang đắc sắt , lại hận không thể cho cậu ta một cước?"
Du Lượng nói: "Bởi vì cậu đố kị cậu ấy?"
Mục Thanh Xuân tức giận nói: " Tôi đó là khó chịu, cái gì gọi là đố kị? Du Lượng, hai ta đều là Vi Đạt GC, làm sao cùi chỏ của cậu đều quải ra bên ngoài a?"
Phương Tự nhíu mày, "Em cần gì phải hỏi nữa đây?"
Mục Thanh Xuân câm miệng, cũng là, hà tất tự rước lấy nhục đây? Dù sao cũng chỉ là cái nhìn chủ quan của Du Lượng.
[ Ban lão sư và Đại lão sư đánh cược, trong 2 tháng Thời Quang sẽ thăng hạng lên một tổ.
"Cho dù thằng bé không giỏi, cậu cũng đừng hung dữ như thế chứ?
Không giỏi, là bởi vì chưa gặp tôi. Từ hôm nay trở đi, tôi bắt cậu ta phải giỏi.
Là sao?
Chưa đến hai tháng, tôi sẽ làm cho cậu ta thăng hạng lên một tổ."
Khi Ban lão sư đưa rượu cho Đại lão sư, Đại lão sư nói :" Thằng nhóc này, không tầm thường. Cậu ấy sinh ra là để đánh cờ". ]
Giang Tuyết Minh nói: "Thời Quang nói không sai, tớ thật sự hối hận. Đại lão sư thực sự là để tâm lương khổ a, tớ hiện tại thật thích Đại lão sư a, hơn nữa, tớ không chỉ có không cảm thấy Đại lão sư hung mà còn cảm thấy thầy ấy rất đáng yêu."
Lục Kim Tử nói: "Đợi Đại lão sư dạy cậu chơi cờ , cậu khẳng định sẽ không cảm thấy như vậy."
Giang Tuyết Minh tưởng tượng hình ảnh đó một hồi, mạnh mẽ run lên một cái, "Này hay là thôi đi, cái phương pháp này của Đại lão sư, vẫn là để cho kiểu học sinh thiên tài đi. Tớ không có cái kia phúc phận."
Điền Toa nói: "Cốc Vũ nói Thời Quang không giống, cậu chính là vì cờ vây mà sinh ; hiện tại, Đại lão sư còn nói Thời Quang không tầm thường, cậu ấy sinh ra để hạ cờ vây."
Diệp chính nói: "Đây chính là thiên tài!"
Lâm Lệ cười nói: "Nguyên lai đánh cược chính là Dịch Giang Hồ truyền thống a."
Mọi người cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro