
Trăm tuổi lão nhân có cái gì ý xấu 4
〖【 Tân thiết tam giác lập – hành vi mê hoặc được khen thưởng. 】
“Tô Vạn, mang kiếm gỗ đào không?” Lê Thốc hỏi.
Tô Vạn vừa khóc vừa nói: “Không có.”
“Sớm biết vậy ta đã mang một thanh tới rồi.” Lê Thốc hối hận nói, thân mình từ từ khom xuống, cuối cùng kéo theo chính mình và Dương Hảo cùng nhau quỳ trên bờ cát.
“Đừng sợ, có ta ở đây.” Lê Thốc an ủi Tô Vạn, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật mà quỳ trên mặt đất.
“Mặc kệ ngươi là người hay là quỷ.” Lê Thốc nhìn Ngô Tà đang che mặt bước tới, run rẩy kêu lên một tiếng: “Thật là hóa thành quỷ cũng không tha ta a.”
Tô Vạn quay đầu lại, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Lê Thốc, thấy Ngô Tà càng lúc càng đến gần thì sợ hãi nhắm chặt hai mắt.
Lê Thốc nghi hoặc nhìn khăn giấy trong tay, hỏi: “Làm gì đây?”
“Giả vờ là tiền giấy thiêu cho hắn, chắc hắn không để ý đâu.” Tô Vạn cúi đầu đáp.
Lê Thốc bỗng quay sang Tô Vạn nói: “Vậy ngươi cho ta nhiều thêm chút đi.”
“Hảo hảo.” Tô Vạn xoay người cầm thêm mấy tờ nhét vào tay Lê Thốc, “Đều cho ngươi, đều thiêu cho hắn.”
Lê Thốc nhìn người trước mặt không rõ là người hay quỷ rồi đứng dậy bước tới.
“Bất kể ngươi là gì, dù ngươi không còn nữa, chỉ cần ngươi vui vẻ là được.”
Nói xong, cậu liền tung khăn giấy như tiền vàng rơi xuống trước mặt Ngô Tà.
Ngô Tà cứng họng nhìn “thiên nữ tán hoa” trước mặt khăn giấy bị dùng như tiền âm phủ, rồi lại nhìn Lê Thốc, muốn biết đứa nhỏ này còn định làm gì nữa.
Lê Thốc học theo động tác Ngô Tà từng làm khi tiễn người, miệng lẩm bẩm niệm chú:
“Thượng đế phù hộ, A Di Đà Phật, Úm Ma Ni Bát Mê Hồng.”
Ngô Tà chậm rãi kéo khẩu trang xuống. Lê Thốc thấy rõ người tới, kinh hãi hô lên:
“Ngô Tà?!”
“Chư ái khanh, bình thân đi.” Ngô Tà hướng Dương Hảo và Tô Vạn đang tròn mắt sững sờ làm động tác ra lệnh “bình thân”. 〗
Ngô Tà hoàn toàn không ngờ, chỉ che mặt một chút mà lại dọa ba đứa nhỏ đến mức này.
Mập Mạp cười ha hả:
“Ba đứa nhỏ này đáng yêu thật, cái động tác vừa rồi không phải học theo ta sao? Nhìn đi, tinh túy của ta đều học được hết rồi, tiểu tử Lê Thốc này không tệ nha.”
Trương Khởi Linh khẽ giật khóe môi, thật khó tin đứa nhỏ này không phải con của Ngô Tà.
Nếu thật là con hắn, sao trên người nó chẳng di truyền nổi chút ưu điểm nào của cha?
Anh không muốn tin Ngô Tà có con với người phụ nữ khác, tiềm thức buộc mình tin lời Hoắc Tú Tú nói rằng đây là con của hắn và Ngô Tà.
Cho dù bị gắn mác “tra nam”, anh cũng chẳng màng.
Giải Vũ Thần lắc đầu, thật giống cha nó năm xưa ngây thơ hết chỗ nói.
Hai đứa bên cạnh Lê Thốc cũng chẳng khá hơn, đều ngốc như nhau.
Ngô lão cẩu từ ái nhìn Lê Thốc, rồi lập tức nổi giận với Ngô Tà. Làm sao có thể đi dọa trẻ con chứ?
Đeo cái mặt nạ bảo hộ rồi giả thần giả quỷ, xem đem bọn nhỏ hù đến ra cái dạng gì!
Ngô Tà: “Ngài thật là ông nội ruột của ta.”
〖 “Một, hai, ba!” Dương Hảo giơ ngón tay đếm ngược, sau đó siết chặt nắm tay hô to:
“Đoàn kết là sức mạnh!”
Tô Vạn ở phía sau cũng nắm tay hô theo.
Lê Thốc nhìn hai người bọn họ, rồi cũng gia nhập vào hàng ngũ ngốc nghếch ấy.
“Đoàn kết là sức mạnh!”
“Sức mạnh này là thép!”
“Sức mạnh này là gang!”
Thân xe theo những động tác mạnh bạo của bọn họ mà đong đưa dữ dội.
Người biết chuyện thì nghĩ họ đang hát hò,
người không biết còn tưởng là đang làm chuyện kỳ quặc gì đó. 〗
Ngô Tà hoàn toàn buông xuôi, nhưng trong lòng lại dấy lên một chút tò mò. Không biết mình về sau rốt cuộc đã nuôi dạy Lê Thốc thành cái dạng gì, một đứa lạc quan, phóng khoáng, kiên cường, ngây thơ mà cũng sa điêu đến thế.
Có lẽ lúc ấy hắn đã “rửa tay trong chậu vàng”, không còn xuống mộ nữa, cho Lê Thốc một môi trường trưởng thành an ổn,
nuôi lớn nó, dạy nó làm người như một cặp cha con bình thường giản dị.
Khi hắn nhìn thấy Lê Thốc, Tô Vạn và Dương Hảo cùng nhau điên điên khùng khùng hô “Đoàn kết là sức mạnh!”.
Khuôn mặt hắn nở nụ cười dịu dàng ấm áp như nắng tháng bảy, như lửa, khiến người ta cảm thấy vô hạn ấm lòng.
Mà rồi hắn lại nhớ đến dáng vẻ mình năm xưa trong mộ, khi cùng hai con hổ già hô vang khẩu hiệu đúng là đời đời tương truyền, một mạch không sai.
〖 Tô Vạn ôm một chồng vở luyện tập nằm xoài trên bàn, đếm từng quyển: “Xem này, ngữ văn, toán học, tiếng Anh, hóa học, vật lý, sinh học, địa lý, lịch sử, chính trị.”
Tô Vạn nhìn cô bé bên cạnh, vừa tự hỏi vừa tự đáp:
“Tổng cộng là bao nhiêu môn?”
“Vừa đúng chín môn nha.”
“Chúng ta ở khách sạn Tân Nguyệt nghe thấy chín môn, không phải cũng chính là chín môn này sao?”
Dương Hảo như bị sét đánh tỉnh, gật đầu tán đồng: “Càng nghe càng thấy có lý a.”
Thấy có người ủng hộ suy luận của mình,
Tô Vạn càng hăng hái nói tiếp:
“Ta có thể khẳng định, cái khách sạn Tân Nguyệt kia thật ra chính là một lớp học bổ túc.
Đám người kia giả làm đủ loại thầy cô,chính là để dạy thêm cho người ta.
Ta đoán bọn họ chính là — Liên minh dạy thêm giả trang!” 〗
Doãn Tân Nguyệt: ????
Khách sạn Tân Nguyệt của ta bị biến thành lớp học bổ túc từ lúc nào thế?! Có bị xúc phạm không vậy?
Trương Khải Sơn: ????
Kinh thật, ta lại trở thành hiệu trưởng à?!
Cửu môn: “???? Chúng ta lại là liên minh dạy thêm sao?”
Mập Mạp cười không nhịn được, Ngô Tà càng hoang mang, không ngờ họ lại hiểu lầm khách sạn Tân Nguyệt thành lớp học bổ túc.
Hắc Hạt Tử cười dựa vào hiểu biết về Vũ Thần trên người, nói: “Trời ơi, Tô Vạn tiểu hài tử này thật biết chơi, không được không được, ta phải thu hắn làm đồ đệ.”
Hoắc Tú Tú che miệng cười nhỏ: “Dương Hảo cũng không tồi, còn tỏ vẻ rất tán đồng.”
Lão Cửu Môn không nhịn được mà lắc đầu, họ rõ ràng là một liên minh trộm mộ, sao lại bị hiểu lầm thành liên minh dạy thêm.
Nhị Nguyệt Hồng cười nói: “Xem ra tương lai nghề nghiệp, so với hiện giờ chúng ta an ổn, sẽ không phải vì mưu sinh mà đấu khổ; cho dù danh tiếng về cửu môn dần phai nhạt, thậm chí không còn ai biết đến.”
〖 Tô Vạn ngồi xổm trước một chậu than, than khóc lớn: “ Áp Lê…”
Khóc lóc, từ túi áo móc ra một mặt nạ, đặt lên tay xem xét rồi nói:
“Nhưng ta đáp ứng ngươi, ta sẽ hoàn thành điều ngươi mong ước cuối cùng. Ngươi xem, ta đem da mặt đi trộm đã trở về, như vậy đem cho ngươi thiêu, ngươi xuống đó còn có thể có cái toàn thây.”
Nói xong quăng da mặt vào chậu than.
Lúc này Dương Hảo ôm thùng giấy, kéo xe đẩy đến, nói với Tô Vạn: “Ta đã nói rồi mày đi vay rồi.”
Đặt thùng giấy xuống đất, nói: “Người đã chết còn đòi người trả tiền.”
Dương Hảo đá chậu giấy, lấy ra từ trong thùng một cái bồn giống của Tô Vạn, biện hộ nói: “Ngươi Áp Lê mượn tiền bằng bản lĩnh gì cơ chứ.”
Dương Hảo lấy ra một con người giấy từ thùng, vẫn màu hồng nhạt, trên mặt viết hai chữ “Mỹ Nhân”, Dương Hảo nói với người giấy: “Áp Lê, đây ta cho ngươi tấm mỹ nhân.”
Dương Hảo bỏ người giấy vào chậu than:
“Sinh thời chưa kịp hưởng, đã chết rồi, bây giờ làm bồi thường đi.”
Tô Vạn nhìn Dương Hảo không tin nổi, hỏi: “Ngươi không phải nói đi tìm người sao? Ta đợi ngươi năm tiếng đồng hồ, ngươi tìm người đâu?”
Tô Vạn chỉ vào chậu than có người giấy: “Đây là ngươi tìm người à?”
“Ta nói mày có ngốc không.” Dương Hảo vỗ vỗ xe đẩy đồ chơi, “Siêu xe.”
Chỉ vào chậu than người giấy: “Mỹ nhân.”
Rồi vỗ vỗ siêu xe, chỉ biệt thự: “Biệt thự, biệt thự này là tấm ta tự tay trát.”
Dương Hảo véo chân Tô Vạn, làm điệu sáu ngón tay, nói: “Tính mày giảm 40% đi.”
“Ngươi còn dám nói ta vay mượn.” Tô Vạn phun tào, rồi lại móc tiền giấy từ thùng quăng vào chậu than.
“Nhà ta làm nghề khai quan trưng bày chứ không phải hành đạo làm phúc; mau mà thiêu đi, đừng bỏ lỡ giờ tốt.” Dương Hảo nói.〗
Không gian im bặt một trận, vừa mới còn náo nhiệt bỗng chốc lạnh lùng xuống, bọn họ lo lắng nhìn Ngô Tà và Ngô lão cẩu.
Ngô Tà gương mặt tươi cười lập tức cứng đờ, hoảng loạn nói: “Sẽ không, sẽ không, Lê Thốc làm sao có thể chết được chứ, hắn còn quá nhỏ, rõ ràng vẫn là một đứa trẻ, lúc ấy ta ở đâu hả, ta vì cái gì không bảo vệ được hắn, vì cái gì a?”
Trương Khởi Linh ôm Ngô Tà vào lòng, cảm nhận được người trong ngực run rẩy, hắn nâng tay vỗ an ủi, lau xoa cho hắn, “Ngô Tà, đừng nghĩ nhiều.”
Mập Mạp vỗ vai hắn, nói: “Thiên Chân a, Lê Thốc có mệnh tốt, nhất định không chết như vậy nhanh chóng, chắc là hai đứa nhỏ ấy hiểu lầm, hoặc là họ đang chơi đùa ở đâu đó, phải không, nếu ngươi muốn thì khai điểm thử đi.”
Giải Vũ Thần nhìn trong tay Tô Vạn, nói: “Đây là mặt nạ, chắc chắn không phải mặt thật của Lê Thốc.”
Hắc Hạt Tử cũng tiến lên, vỗ vai Ngô Tà, nói: “Này, tiểu đồ đệ đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu không có phát hiện điều gì kỳ quặc thì làm sao được. Tại sao Lê Thốc một khi đã chết chỉ có hai người thiêu đồ vật,nói như vậy thì ít nhất chúng ta những người này phải có một thứ nghi vấn, ắt có điều khuất tất, hơn nữa lực lượng như chúng ta không có lý do gì hộ không nổi một đứa trẻ, trừ khi hắn bị một thế lực mà chúng ta không tìm thấy giết hại, hoặc là bị đưa đi với biểu hiện giả chết, khiến hai đứa nhỏ hiểu lầm.”
Ngô Tà rút khỏi vòng ôm Trương Khởi Linh, giọng khàn khàn nói: “Có thể là bị mấy nhà Ngô gia, Trương gia, Giải gia, Hoắc gia hãm hại, chẳng lẽ là Uông gia sao?”
Giải Vũ Thần hạ tay, nói: “Sự tình tương lai còn phải xem, màn hình này chưa nói cái gì cả, thật hay giả còn chưa biết rõ được.”
Ngô Tà siết chặt nắm tay, tĩnh mạch nổi lên, “Nếu thật là như vậy, ta nhất định sẽ tiêu diệt Uông gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro