
Trăm tuổi lão nhân có cái gì ý xấu 3
Video【Lê Thốc – Tô Vạn Dương Hảo】 tam giác mới vui sướng hằng ngày.
Phía trước Ngô nãi nãi – Lê Thốc nhận thân là ta căn cứ vào đoạn ngắn phim truyền hình 《Sa Hải》 sửa lại, nếu có tương đồng, đều là trùng hợp.
Màn hình lại sáng lên, lần này lại khiến mọi người kinh sợ.
----------------------------------------------------------
〖 “Lê Thốc.” Ngô nãi nãi suy nghĩ thật lâu, quyết định vẫn là đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra.
“Ân.” Lê Thốc đáp lời.
“Nãi nãi hỏi ngươi một việc, ngươi phải thật thật tại tại nói cho ta biết.”
“Ngô Tà có phải hay không là ba ba của ngươi?”
Lê Thốc thực mộng bức, thật sự không nghĩ tới Ngô nãi nãi nhìn người lại như vậy chuẩn, Ngô Tà che giấu nhiều năm bí mật rốt cuộc phải bị phát hiện sao.
“Hài tử, ta từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền cảm thấy ngươi có điểm giống Ngô Tà.”
Ngô nãi nãi nhìn Lê Thốc sửng sốt vài giây, cảm thấy ý nghĩ này có thể là thật.
“Ngươi cùng nãi nãi nói thật đi.”
Ngô nãi nãi rất kích động, không nghĩ tới Ngô Tà thật là cái loại này âm thầm làm đại sự người.
“Ngô Tà là ba ta.”
Lê Thốc tạm dừng vài giây, chậm rãi nói: “Nãi nãi, bởi vì đối tượng của ba ta là không hộ khẩu, ta theo họ ba ta, họ Ngô, gọi là Ngô Tiểu Mao. Nhưng sau lại ba ta cùng đối tượng kia chia tay, ba ta tức giận liền đổi tên cho ta, cho nên ta hiện tại gọi là Lê Thốc.”
“Nãi nãi hảo.” Lê Thốc.
Ngô nãi nãi từ ái nhìn hắn gật gật đầu, không nghĩ tới Ngô gia có hậu, Ngô Tà còn có thể có hài tử, ta sinh thời còn có thể nhìn thấy chắt trai của ta.
“Gọi gì mà nãi nãi, gọi là thái nãi nãi, ta là nãi nãi của ba ngươi.” 〗
---
Ngô lão cẩu: “!!!!!! Không hổ là tôn tử của ta, âm thầm làm đại sự, chắt trai đều cho ta làm ra tới.”
Trương Khởi Linh: “???? Ngô Tà có hài tử, vậy ta phải làm sao bây giờ.”
Ngô Tà: “???!!!! Ngọa tào, ta mẹ nó thế nhưng kết hôn còn có con, Ngô Tiểu Mao ai khởi như vậy khó nghe.”
Mập Mạp ngọa tào một tiếng, “Thiên chân, ngươi cư nhiên có con! Vậy tiểu ca đâu? Hai người các ngươi không phải……”
Trương Khởi Linh nhìn về phía Ngô Tà, Ngô Tà cảm thấy mù, hắn cư nhiên từ trên mặt tiểu ca nhìn ra ủy khuất.
Ngô Tà lắp bắp nói:
“Ta…… Ta cũng không biết a, dựa theo tính cách của ta, là không có khả năng kết hôn sinh con, đặc biệt là sau khi có người ta thích.”
Trương Khởi Linh nắm tay Ngô Tà, hắn cảm thấy mình hẳn là tin tưởng Ngô Tà, nhưng Lê Thốc cùng hắn bề ngoài quá giống, lại không thể không tin.
Mập Mạp nghi hoặc nói: “Hôm nay đứa con trai thật kia vì sao lại chỉ tự nói mà không nhắc đến mẹ hắn, ngược lại dùng ‘đối tượng của ba hắn’ để thay thế, chẳng lẽ……”
Hắc Hạt Tử cười hì hì tiếp nhận lời nói tra hỏi, nói: “Chẳng lẽ là tiểu đồ đệ này của ta về sau được cái gì thuốc hay, cùng người câm sinh một đứa con……”
Trương Khởi Linh yên lặng nhìn về phía bụng nhỏ của Ngô Tà,
Ngô Tà nhìn về phía Trương Khởi Linh, biết hắn đang nghĩ cái gì, kinh hoảng che lấy bụng nhỏ của mình.
Trương Khởi Linh cũng không xấu hổ, thu hồi ánh mắt.
Hoắc Tú Tú tiếp lời nói: “Sau đó, đang lúc Ngô Tà ca ca mang thai, Trương Khởi Linh hạ quyết tâm rời đi, lại không biết tiểu kiều thê của hắn đã mang thai, về sau Ngô Tà ca ca một người một mình đem đứa nhỏ nuôi lớn, ở dưới sự giúp đỡ của chúng ta những cha mẹ nuôi này, tiểu Lê Thốc trưởng thành, nhưng trước sau vẫn không biết cha ruột mình là người như thế nào.”
Hoắc Tú Tú che mặt nói: “Ô ô ô, Ngô Tà ca ca cùng tiểu Lê Thốc thật là quá thảm.”
Ngô · người mang thai · Tà, Trương · tra nam · Khởi · bỏ vợ bỏ con · Linh: ……
Cửu môn người khác nối tiếp nhau hướng Ngô lão cẩu chúc mừng, không chỉ gặp được tôn tử và tôn tử đối tượng, còn gặp được chắt trai.
Doãn Tân Nguyệt đã bị đoạn chuyện tình yêu kinh thiên địa quỷ thần khiếp này cảm động rồi.
Trương Khải Sơn đã không biết nói như thế nào, này rõ ràng chính là bịa đặt, tiểu tức phụ nhà mình còn có thể bị cái này cảm động đến.
---
〖【Lê Thốc – Tô Vạn – Dương Hảo】 tân thiết tam giác vui sướng hằng ngày〗
“Nha, xem ra tiểu Lê Thốc còn tiếp được danh hiệu mê của phụ thân hắn, ta muốn nhìn tam giác mới này có phải hay không so với chúng ta còn uy phong.”
Mập Mạp tay đặt trên vai Ngô Tà, cười hì hì nói.
〖Tô Vạn vội vội vàng vàng đi vào trong phòng, Mập Mạp cũng không ngẩng đầu lên, uống sữa chua nói một câu: ‘Đi ra ngoài.’
Tô Vạn ủy khuất lui lại vài bước, xoay người rời đi.
Dương Hảo cùng Tô Vạn dùng sức muốn rút đao từ vỏ ra, đao không chút sứt mẻ.
Dương Hảo quay đầu nhìn lại, Lê Thốc tức giận nghẹn cơm ‘nhìn ta làm gì.’〗
“Xem ra chúng ta béo gia về sau còn thật là uy phong.” Ngô Tà trả lời Mập Mạp.
“Hại, nói hay nói hay.” Mập Mạp cũng không nghĩ tới, ăn dưa người thứ nhất lại là ăn ngay trên người mình.
〖Tô Vạn đứng trước khung thành phòng thủ, Lê Thốc lui về phía sau vài bước chuẩn bị sút bóng.
Kết quả đá lệch,bóng bay vào lòng ngực Dương Hảo, đồ uống văng lên đầy người, Dương Hảo trừng mắt nhìn bọn họ một cái.〗
Ngô Tà: ……
Mọi người cười ầm lên một trận.
“Đứa ngốc này vừa nhìn liền biết là không di truyền được gien tốt của ta.” Ngô Tà tức giận phì phì nói.
“Ngươi có gien tốt đẹp? Đi trên đất bằng còn bị ngã?” Mập Mạp cười nhạo nói.
Ngô Tà: ……
〖Lê Thốc nắm lấy cánh tay áo đỏ, đem hắn đặt lên cây, khoe khoang nói: ‘Ta đã không còn là ta của trước kia nữa.’
Không chú ý tới người phía sau, giây tiếp theo liền bị chùy đầu đánh ngã xuống đất.
Hảo, giả vờ thất bại lần thứ 13.〗
Ngô Tà không muốn nói chuyện, nhìn con trai đánh nhau còn tưởng là thật sự nghịch tập, kết quả bị người phía sau đánh một gậy ngã xuống, không ngờ lại ngu như vậy.
Trương Khởi Linh đột nhiên mở miệng nói:
“Ngô Tà, về sau đứa nhỏ này để ta dạy đi.”
Ngô Tà lập tức hiểu, hắn nghe ra trong giọng nói của Trương Khởi Linh là nồng đậm chán ghét.
〖Dương Hảo đi đầu đẩy cửa ra, Tô Vạn theo sát phía sau.
Dương Hảo thấy trước mắt chạm phải cây gậy trúc liền dừng bước,lại bị Tô Vạn đẩy về phía trước, Tô Vạn cũng bởi vì trọng tâm không vững mà cùng Dương Hảo bay ra ngoài.
Tô Vạn và Dương Hảo bái cây gậy trúc,
hối hận năm đó vì sao không ngoan ngoãn luyện hít xà.
Tô Vạn và Lê Thốc thấy Dương Hảo bị bắt nạt.
“Hảo anh em, chúng ta lên!”
Cả hai xông lên, trên đường không quên nhặt gậy bóng chày làm vũ khí phòng thân.
Dương Hảo bị tên đầu lĩnh lưu manh áp ở dưới thân, thấy hai người bọn họ đến, liền lớn tiếng kêu cứu: “Ê! Mau tới cứu ta với!”
Kết quả là ba người Lê Thốc trên mặt đều treo thương tích, cùng lúc quỳ sụp trước mặt tên đầu lĩnh lưu manh.
Tên đầu lĩnh lưu manh cầm bao tay, ở trên đầu bọn họ từng người từng người ném một cái để phân biệt.
“Kêu đại ca.”
“Đại ca.” Lê Thốc không phục cho lắm.
“Đại ca.” Tô Vạn ủy khuất như sắp khóc.
“……” Dương Hảo yên lặng cúi đầu.
“Đại ca.” Cả ba cùng hô.
Tên đầu lĩnh lưu manh dẫn người đi rồi,
ba người bọn họ nằm trên bãi cỏ.
Dương Hảo là người đầu tiên ngồi dậy,
sau đó là Lê Thốc, Tô Vạn theo sau,
cuối cùng là... đầu lâu.
“Hảo ca, ngươi nói đi.” Tô Vạn ủy khuất nói.
“Chỉ cần bị người bắt nạt, liền báo tên của ngươi ra.” Lê Thốc nghi hoặc hỏi.
“Cái này... không phải việc ta quản đi.” Dương Hảo trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được.
“A???” Tô Vạn há to miệng.〗
Ngô Tà bị đầu lâu dọa sợ, sau đó quát lên:
“Đứa nhỏ này tuyệt đối không phải ta sinh ra! Sao lại… sao lại không có cốt khí như thế này! Đánh nhau đánh không lại thì thôi, còn…”
Mọi người đồng loạt nhìn qua, ánh mắt “cha nào con nấy”.
Ngô Tà: …… Mẹ nó.
〖Dương Hảo nhìn thấy đầu lâu ngồi dậy, sợ hãi cầm gậy bóng chày đánh hắn ngã trở lại trong rương. Tô Vạn ở bên cạnh vội vàng ngăn Dương Hảo lại.
Kết quả, Lê Thốc cầm cây gậy cũng xông lên, Dương Hảo thấy vậy cũng cùng hắn đánh, vì Dương Hảo nhắm mắt lại,kết quả đánh nhầm luôn đồng đội đem cả Lê Thốc cũng đánh ngã vào trong rương.
Tô Vạn thấy Lê Thốc ngã vào, vội vàng giữ lấy Dương Hảo: “Hảo ca, đừng đánh nữa, ngươi đem cả A Lê cũng đánh vào rồi đó!”
“A! Đau ch·ết mất!”
Lê Thốc giãy giụa từ trong rương ngẩng đầu lên, tru một tiếng.〗
“Phụt — Thiên Chân, ta trước đây còn không tin đó là con của ngươi,hiện tại tin rồi, ngốc y như ngươi.”
Mập Mạp cười nhạo nói.
Ngô Tà yên lặng siết chặt nắm tay,
lại lo lắng đầu Lê Thốc bị đánh hư mất.
Ngô lão cẩu cảm khái mười phần, trong lòng tràn đầy: “Chắt trai ta thật đáng yêu quá đi mất.”
〖Tô Vạn đứng ở cửa cầu thang, thấy không có ai, liền giơ tay ra dấu OK với Lê Thốc.
Lê Thốc ôm lấy đầu lâu, che đầu nó, cùng Tô Vạn thật cẩn thận xuống lầu, Lê Thốc còn quay đầu lại trộm hôn nó một cái.
Khi đi ngang qua đại sảnh, tay của đầu lâu rớt xuống đất, Tô Vạn vội khom người nhặt lên, nhét vào trong áo hoodie, cùng Lê Thốc nhìn quanh bốn phía, xác nhận an toàn rồi mới rón rén rời đi.〗
Ngô Tà: ????
Con trai ta bị đánh cho choáng đầu thật rồi sao?
Mập Mạp cười to: “Ây da, ta đi đây, thiên chân, con trai ngươi khẩu vị nặng thật đó nha!”
Ngay cả Giải Vũ Thần cũng bật cười.
〖Lương Loan mang theo nụ cười tươi mở cửa, vừa nhìn thấy ngoài cửa là Lê Thốc và Tô Vạn, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Lê Thốc vui vẻ kéo mũ của đầu lâu lên,
nhưng khi nhìn thấy đầu lâu trong lòng Lê Thốc, Lương Loan lập tức sợ hãi hét to một tiếng, muốn đóng cửa lại không cho bọn họ vào, nhưng bị Lê Thốc và Tô Vạn đẩy cửa, không đóng được.
“Không được, không được!”
“Ngươi là bác sĩ, ngươi đã phát thề rồi mà!”
“Cứu người như cứu lửa, cứu người như cứu lửa đó!”
Lê Thốc vừa kêu vừa ôm đầu lâu, nhân lúc Lương Loan còn ngây ra, liền lao vào trong phòng.
“Cảm ơn nha.”
Tô Vạn khom lưng cảm ơn Lương Loan.
Lê Thốc ôm đầu lâu ngồi xuống ghế sô-pha của Lương Loan, Lương Loan lập tức cầm dao xông tới.
Tô Vạn trừng to mắt, rồi ngay sau đó nhắm mắt lại.
Lê Thốc hét lên: “Đau đau đau!”
Sau đó buông tay ra con dao vẫn còn cắm trên người đầu lâu.〗
“Ta phát hiện, con của ngươi thật là đứa đánh không chết, thật kháng cự, ngươi nhìn đi bây giờ con ngươi bị thương nhiều như thế.” Mập Mạp vỗ vỗ bả vai Ngô Tà.
Ngô Tà thở dài, thật sự nếu sau này sinh đứa nhỏ này, hắn có thể có bị tức chết hay không cũng không rõ, cũng không biết đứa nhỏ này có phải là do mẹ của nó quyết định hay không.
Nếu là do mẹ nó, dù có đánh chết cũng nhất định không kết hôn với người phụ nữ ấy, còn thà ở bên tiểu ca, tiểu ca như vậy mạnh mẽ, có chút đáng thương, lại có một thân vũ lực.
“Ngươi nhìn xem con ngươi, thiết tam giác mới vui vẻ là nhanh. Vũ lực của nó còn không bằng chúng ta, chờ khi con ngươi sau này sinh ra, chúng ta sẽ dạy dạy nó cho tốt.” Mập Mập nói thấm thía, nói xong còn cười khẽ.
“Đi đi đi, nếu sinh ra đứa ngốc này, ta đảm bảo sẽ tức chết.” Ngô Tà trợn trắng mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro