Chương 25 : KrisTao cũng có con
Mấy hôm nay Ngô Diệc Phàm phải đi công tác xa nhà nửa tháng, mặc dù không muốn đi, nhưng việc này rất quan trọng nên anh đành phải ngậm ngùi mà chấp nhận.
Nhưng điều khiến anh phiền lòng bây giờ không phải là chuyện đó, mà là tại sao mấy hôm nay Tử Thao không có gọi điện cho anh a. Bình thường anh đi xa nhất định mỗi ngày cậu sẽ gọi cho anh ít nhất một lần, nhưng mà bây giờ thì chỉ có nhắn tin. Anh gọi điện thì trả lời vội vàng qua loa rồi cúp máy. Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Nửa tháng nay cũng vì chuyện đó mà anh ăn không ngon ngủ không yên, chỉ mong mau mau làm xong việc để chạy về nhà. Có ba điều khiến anh lo sợ nhất hiện giờ. Một là cậu gặp phải chuyện gì. Hai là cậu có chuyện. Điều thứ ba tương tự với hai điều trên. Vậy nên, với sức mạnh của tình yêu, anh đã hoàn thành công việc một cách hiệu quả và nhanh chóng đến nỗi khiến cho mọi nhân viên cùng thư kí không khỏi bất ngờ. Bình thường sếp lười như hủi sao đợt này lại siêng như thế chứ!? Thật là lạ a!
Sau khi hoàn thành công việc xong, anh chạy đến sân bay đặt vé liền. Chao ôi!!! Lo quá đi!
...
– Anh...sao về sớm vậy?!? – Tử Thao vừa trông thấy dáng vẻ hớt hải của anh không khỏi giật mình, trên mặt biểu lộ rõ sự lúng túng.
– Sao thế?!? Thấy anh mà không mừng sao? Thế sao lại...?! – Diệc Phàm tất nhiên nhận ra sự hốt hoảng đó, cảm giác như mình bị hắt hủi vậy. Rốt cuộc thì cậu đang giấu cái gì?
Hai người cứ ậm ậm ừ ừ thì bỗng có một giọng nói thánh thót từ trong nhà cất lên:
– Mẹ!!! Nguyên Nguyên cùng Khải ca đói rồi!!!
Mẹ nào?!? Chẳng lẽ là...Tử Thao?
Diệc Phàm nghe vậy mặt liền tối sầm lại, mắt trừng nhìn cậu rồi lại trừng nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ ở trong nhà. Anh vùng vằng bước vào nhà, đóng cửa cái "rầm". Tử Thao trông thấy vậy, không khỏi run rẩy, vội vàng giải thích:
– Nè không phải như anh...nghĩ đâu a! Đây là...
– Em đừng tưởng tôi không biết! Tôi biết hết! Chẳng qua tôi không nói thôi! (Hiệu ứng "Cô Giáo Khánh" :v)
– Anh...Anh biết gì chứ?! – Tử Thao gắt lên.
– Tôi biết hết!!!! – Diệc Phàm cố gắng cãi lại. Sau đó mắt rưng rưng, hơi hơi đỏ, hình như sắp khóc. Nhìn đến là tội nghiệp. – Em...Em có con riêng bên ngoài...Nên muốn...muốn bỏ tôi chứ gì?!
– Ai bảo anh thế a?!?
Đột nhiên, cậu bé tên Nguyên gì đó, lại một lần nữa cất tiếng:
– Khải ca ơi! Bố mẹ cãi nhau mất rồi! Bố còn sắp khóc kìa?!
Diệc Phàm nghe vậy liền quên cả mếu máo, mắt sáng ngời đảo qua chỗ cậu nhóc kia:
– Con vừa gọi ta là gì?
– Dạ! Bố ạ! – Cậu nhóc lễ phép đáp.
– Tại sao lại gọi ta bằng bố? – Anh tiếp tục gặn hỏi.
– Tại vì bố là chồng của mẹ.
Nghe đến đây, mặt anh hớn hở đến lạ thường, rồi đột ngột chạy ra ôm nhào lấy Tử Thao, ríu ra ríu rít:
– Cám ơn em!!! Cám ơn em đã sinh hạ cho anh những đứa con dễ thương này. Anh yêu em lắm lắm luôn ấy!!!
Thấy anh như vậy, trán cậu không khỏi nổi gân xanh, tay nắm thành quyền, cốc đầu anh một cái rõ kêu, quát to:
– Anh bị khùng à!!! Tôi là con trai!!! Sao mà sinh con?!? Mà dù có sinh được làm sao tôi mang bầu chỉ trong nửa tháng mà ra được hai đứa lớn thế này?! Nói cho anh biết!!! Đây là con trai của chị tôi – Vương Tuấn Khải, đứa nhỏ là hôn thê của nhóc lớn, tên là Vương Nguyên. Tại chị tội bận nên gửi hai đứa nhờ ở đây! Nghe có hiểu không?!?
– Vậy...không phải con chúng ta sao?! – Diệc Phàm làm vẻ mặt cún con nhìn Tử Thao.
– Không!!!!
Chao ôi!!! Sao hôm nay Đào Tử nóng nảy thế không biết?!
...
Vương Tuấn khải năm nay mười một tuổi, còn Vương Nguyên năm nay bảy tuổi. Như đã nói, do bố mẹ hai đứa đều có việc bận nên đành nhờ đến Tử Thao trông nom hai đứa hộ. Tuấn Khải là một đứa trẻ rất lạnh lùng nhưng cũng không kém phần lanh lậy, thông minh. Còn Vương Nguyên thì tăng động, nghịch ngợm, thích chạy nhảy, hát hò. Tuy vậy, cậu rất quý hai đứa nhóc này, vì khi chúng còn bé, cậu có rất nhiều kỉ niệm gắn bó với chúng. Có lẽ cũng vì vậy, ngoài mẹ đẻ của hai đứa ra, hai đứa còn gọi thêm Tử Thao là mẹ. Ban đầu cậu bảo mấy đứa có gọi thì phải gọi cậu bằng cha. Nhưng hai đứa nhất quyết không chịu, cứ khăng khăng kêu "mẹ", "mẹ" hoài. Về sau cậu cũng bó tay, để cho mấy đứa muốn gọi thế nào thì gọi.
Nửa tháng vừa rồi, cứ nghĩ sẽ buồn chán lắm, ai ngờ rằng chị cậu bảo đột nhiên có việc đột suất, phải đi ra nước ngoài một chuyến, nên gửi hai đứa ở nhà cậu. Thế là cậu mải trông hai đứa quá, quên cả gọi điện thoại cho anh, báo hại Diệc Phàm buồn tủi cô đơn suốt cả mấy ngày qua.
...
Từ khi có thêm hai đứa, căn hộ của hai người lại càng thêm sôi nổi vui vẻ. Hai đứa nhóc rất quý Diệc Phàm. Ngày ngày đều cùng anh đi chơi đâu đó. Khi ở nhà, Vương Tuấn Khải thích yên lặng đọc sách, học bài, còn Vương Nguyên thì thích chơi với hai bé mèo Mun và Miu, thỉnh thoảng còn thích trêu trọc, phá đám "chồng" mình. Ấy vậy mà, Vương Tuấn Khải đối với nhóc rất ôn nhu, cậu thường hai vuốt đầu nhóc, chiều theo ý nhóc, dù có đang bận chuyện gì đi chăng nữa. Hai đứa thật là thân thiết a! Quả là "vợ chồng" có khác!
Nhiều lúc Diệc Phàm cũng tò mò tại sao hai đứa cùng là con trai sao lại có hôn ước với nhau, nên đành quay sang hỏi Tử Thao. Cậu vuốt vuốt cằm, cố gắng nhớ lại chuyện cũ.
...
Cha mẹ của Tuấn Khải và cha mẹ của Vương Nguyên là bạn bè thân thiết. Nên có dịp gì hai ra đình đều hẹn mà gặp mặt. Rồi một ngày đẹp trời, mẹ của Nguyên Nguyên sinh hạ ra nhóc. Tin vui như thế, tất nhiên phải mời mọi người đến ăn một bữa tiệc to rồi.
Và ngay lúc đó, Vương Tuấn Khải đã lần đầu chạm mặt Vương Nguyên. Không hiểu sao Vương Nguyên đang quấy nháo, vừa trông thấy mặt Tuấn Khải bỗng trở nên im re, rồi bật cười khanh khách, rất dễ thương. Tuấn Khải cũng vì nụ cười đó mà trở nên siêu lòng. Dần dần, hai đứa lớn lên, lúc nào cũng gắn bó với nhau. Nhóc vì do có bộ mặt rất dễ thương và khả ái, nên hai bị mấy đứa bé nam trêu trọc. Cũng may, lúc nào bên nhóc cũng có cậu bảo vệ, che chở, nên mới an phận toàn thân. Rồi bỗng một hôm, vào bữa tiệc sinh nhật thứ năm của Vương Nguyên, Tuấn Khải đột nhiên đứng dậy công bố rằng:
– Từ nay, Vương Nguyên sẽ là của con. Con chỉ muốn lấy em ấy làm vợ thôi!
Nghe vậy cả nhà rất đỗi bất ngờ, nhưng rồi cũng vui vẻ mà gật đầu đồng ý . Vương Nguyên dù gì cũng rất ngoan ngoãn, lễ phép, hơn nữa còn quen biết lâu năm, nên nếu hai đứa là một cặp tất nhiên sẽ là chuyện tốt. Đặc biệt, mẹ của Vương Tuấn Khải lại càng nhiệt liệt ủng hộ, căn bản cô là đạo diễn phim Boy Love, chuyện tình lãng mạn như thế này, sao cô có thể không đồng ý cho được chứ!
Thế là hai đứa được chấp thuận một cách rất nhẹ nhàng và nhanh chóng.
...
Nghe xong chuyện, Diệc Phàm không khỏi bất ngờ, sau đó quay sang hỏi Tử Thao:
– Thế chị em có biết chúng mình yêu nhau không?
– Bà ấy không biết mới là lạ?! Bà già đó còn đang dựng chuyện của chúng ta thành phim rồi kìa!!! – Cậu vừa bóc quýt vừa nói.
– Thật hả?! Nói cho anh hãng để anh đầu tư vào a!!!
– Lằng nhằng!!!! Lo chuyện của anh đi!!! Việc còn chưa xong còn xớn xớn chuyện người khác! Thật là?!
– À...quên!!! Em có biết rằng...mấy hôm nay anh "ăn chay" cực khổ lắm đó!!!
Nghe vậy, cậu không khỏi rùng mình, vội vã đặt quả quýt đang bóc dở xuống, lùi lùi về phía sau, cố gắng tìm lối thoát. Nhưng rất tiếc cho bé gấu trúc là không kịp nữa rồi, Diệc Phàm cứ như "rồng đói" mà lao vào vồ lấy cậu, lột đồ ra chén một trận thật no nê. May là lúc đó mấy đứa nhỏ đang ngủ, nếu không có lẽ cậu đâm đầu vào tường mà chết mất.
...
Mấy hôm sau, Tử Thao nhận được tin nhắn của người chị thân thương của mình, nội dung là: "Em trai yêu dấu à! Phiền em chăm mấy đứa nhỏ dùm chị một thời gian DÀI nha! Tại chị có chút việc ấy mà! Vậy nên, trông cậy vào em đó! Goodbye cưng!"
Thật tình bà chị này, không biết lại đang có âm mưu gì mà quẳng hai đứa qua cho mình không biết? Thôi kệ, kể ra nhà có thêm hai đứa cũng vui.
Và rồi, Vương Nguyên cùng Tuấn Khải dọn đến định cư tại căn hộ của Diệc Phàm và Tử Thao.
Cũng từ đó mà chung cư EXO lại càng có thêm nhiều câu chuyện thú vị. Hãy cùng chờ xem nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro