Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19 : Những Lời đe dọa

Dạo này Tử Thao cực kì bực mình. Cậu mấy khi nay toàn bị làm phiền bởi những thư, tin nhắn lạ. Tất cả đều là những lời đe dọa, nào là: "Đi chết đi!", "Mày không xứng đáng",...Thực sự, cậu không biết rằng mình đã gây thù chuốc án với ai nữa, mà bây giờ lại có đống thư đe dọa này.

Cậu không muốn làm phiền Diệc Phàm nên chẳng nói với anh tiếng nào, cứ tự mình xử lý. Cậu nhắn tin trở lại địa chỉ email đó là: "Tôi không biết mình đã làm gì với bạn nhưng cho tôi xin lỗi!", còn thư cậu đem đi đốt hết. Tử Thao vốn là một con người hòa giải, không thích gây chuyện, cũng không thích dính dán gì đến mấy việc rắc rối này, nên theo cậu, cách này hợp lí nhất, nhẫn nhịn một chút sẽ đem lại điều tốt đẹp.

Cứ nghĩ là như vậy, ai ngờ, hai ngày sau cậu lại nhận được những lời đe dọa tương tự như vậy. Tử Thao không ngờ trên đời lại có người dai dẳng như thế chứ lại!!!

Cậu rất bực, nhưng lại không muốn chửi người ta, nên cứ giữ khư khư cái giận dữ trong mình, dẫn đến mệt mỏi lâu ngày.

Nhìn cậu như vậy, Diệc Phàm có không bằng lòng, nhưng mỗi lần hỏi han đều nhận lại là: "Không có gì!", "Không sao!",... Điều đó khiến anh có chút phiền muộn. Tại sao Tử Thao lại không chia sẻ với anh chứ!? Anh rất mong mình sẽ trở thành bờ vai vững chắc để cậu dựa vào, là nơi cậu sẵn sàng tâm sự những bất chắc khó khăn, nơi mà cậu tin tưởng nhất. Thật là!

Quay trở lại vấn đề chính, hiện giờ ngày nào Tử Thao cũng nhận được mấy thư rác như vậy, ban đầu cậu cứ nghĩ chỉ là một trò đùa của đám con nít ranh, nhưng ai ngờ.

Hôm vừa rồi Tử Thao ra đường, khi cậu đang đứng chờ ở cột đèn đỏ, chợt không biết từ đâu, một cục đá to liền bắn đến chỗ cậu. Nếu không phải do có Lộc Hàm ở đó để ý mà kéo cậu tránh khỏi, thì có lẽ cậu đã vào viện vì trấn thương sọ não rồi. Thật đáng sợ!

Trên hòn đá còn có thêm một dòng chữ: "ĐI CHẾT ĐI!"

Nên từ đó, Hoàng Tử Thao ra đường luôn luôn cảm thấy lo sợ. Thậm chí, có mấy hôm cậu phải nghỉ làm, vì dạo này bị ném đá nhiều quá. Hiện giờ, cậu chỉ dám đứng ở lan can mà chụp ảnh thôi.

Thư gửi đến ngày một nhiều, giống như một lời cảnh báo cho giông tố sắp đến. Trong số đó, có một bức gây ấn tượng với cậu nhất: "Mày không xứng đáng với Diệc Phàm"

Mình không xứng đáng với Diệc Phàm sao?

Nhiều lúc cậu cũng tự hỏi bản thân như vậy. Anh là phó chủ tịch tập đoàn Ngô Thị, người khiến cho bao thiếu nữ mê như điếu đổ. Còn cậu chỉ là một nhiếp ảnh gia quèn, công văn việc làm lương thác chỉ đủ tiêu, thậm chí từ trước đến giờ còn ăn bám anh. Có lẽ, câu nói đó đúng thật.

Nghĩ đến đây cậu không khỏi thở dài ngao ngán. Có khi nào cậu nên chia tay với Diệc Phàm không? Không phải là để bảo toàn tính mạng bản thân, mà là cậu không muốn làm phiền anh thêm nữa.

Nhưng cậu còn yêu anh rất nhiều, cậu không muốn xa anh chút nào. Cậu muốn anh là của riêng mình, muốn được ở bên anh, chăm sóc anh, và cũng một phần...muốn độc chiếm anh. Thật sự thì, chỉ cần có anh bên cạnh, nhưng lo toan và sợ hãi của cậu đều biến mất hết. Anh là ánh sáng của cậu, là cuộc sống của cậu. Nhưng nếu anh cảm thấy phiền lòng về cậu, thì cậu sẽ không chút do dự mà dời xa anh ngay.

Tử Thao tựa người vào ghế sô pha, day day thái dương. Thật là mệt mỏi quá đi.

...

Tối hôm đó trở đi, ngày nào cậu cũng tạo khoảng cách với Diệc Phàm, cậu muốn tập sống không có anh để mai sau có xa anh sẽ bớt đau khổ hơn. Sự né tránh của Tử Thao liền lọt vào mắt Diệc Phàm, anh bắt đầu có chút nghi ngờ.

Sao cậu lại lạnh nhạt với anh như vậy chứ? Chẳng lẽ anh đã làm gì khiến cậu phật lòng?

Diệc Phàm ngồi nghĩ ngợi cả ngày cũng chẳng thể biết mình đã làm cậu không hài lòng ở chỗ nào.

Cùng lúc đó, Tử Thao ngồi lướt mạng, lại một lần nữa nhận được mail từ địa chỉ cũ. Tất nhiên, nội dung cũng tương tự. Cậu thở dài ngao ngán, tay gõ bàn phím trả lời: "Rốt cuộc đến khi nào thì bạn mới buông tha cho tôi đây?"

Nhưng chẳng có tin nhắn đáp lại, cậu mệt mỏi nhắm mắt, chẳng cất thèm cất laptop đi mà đã trèo lên giường chùm chăn đi ngủ.

Một lúc lâu sau, khi Tử Thao đã hoàn toàn chìm vào giấc mộng, thì Diệc Phàm với tắm rửa xong. Anh bước vào phòng, liền không hài lòng với cái laptop chưa tắt nguồn của cậu, đành tiến đến định cất đi. Nhưng khi vừa mới chạm mắt vào màn hình, anh không khỏi sững người bởi những thư Email đe dọa trên đó. Hóa ra, đây là lí do mà bấy lâu nay cậu luôn mệt mỏi sao...và cũng là thứ khiến cậu muốn rời xa anh?

Tự dưng, trong lòng Diệc Phàm có chút buồn bực. Tại sao em ấy không nói với mình một tiếng chứ!? Mình có đủ, thậm chí là thừa, khả năng giúp em ấy mà.

Anh nhăn trán xốc chăn của Tử Thao, khiến cậu giật mình mà tỉnh giấc. Tử Thao liu diu dụi mắt, nhẹ nhàng hỏi anh:

– Có việc gì vậy, Diệc Phàm?

– Tại sao em không nói với anh? – Diệc Phàm gầm lên, búng lên trán cậu một cái rõ kêu – Tại sao em bị đe doạ như thế này mà không nói cho anh? Em có biết là mấy ngày nay anh lo lắm không hả? Nhìn em mệt mỏi, anh cũng mệt mỏi lắm biết không?

– Em xin lỗi – Cậu nhỏ giọng. Hóa ra anh biết rồi sao?

– Hừm! – Anh hậm hực nói tiếp, nhưng giọng đã dịu hơn – Có phải...em tính rời xa anh chỉ vì mấy lời đe dọa này không?

– KHÔNG CÓ! – Tử Thao đột ngột ngửng đầu lên, mắt chạm mắt, kiên quyết nhìn anh – Em không có định chia tay với anh chỉ vì mấy bức thư rác vớ vẩn này. Chỉ là...em cảm thấy mình không xứng với anh.

– Cái gì mà không xứng hả? – Búng trán tập hai – Yêu nhau không được quan tâm đến xứng hay không xứng. Mà phải quan tâm đến chúng ta có thực sự yêu nhau không? Có tin tưởng lẫn nhau không? Có sẵn sàng ở bên nhau không? Em thấy chúng ta có câu trả lời "không" nào cho mấy câu hỏi trên không hả? Nếu có thì chúng ta mới chia tay còn không thì...em phải ở bên anh, có biết chưa?

– Ừm!!! – Tử Thao nghe vậy không khỏi cảm động, tiến đến vòng tay qua eo anh, dụi mặt vào lồng ngực của anh mà nói – Em yêu anh!

– Anh cũng yêu em!!!

...

Không biết là làm thế nào, cũng từ một địa chỉ mail đó, mới chỉ mấy hôm trước, còn bảo cậu là "đi chết đi!" rồi còn "tránh xa Diệc Phàm ra!" ngày nay đã đổi thành "Tôi ship cho hai bạn ", hay "Cậu với phó chủ tịch thật dễ thương quá đi!", "Diệc Phàm là của Tử Thao" ...

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?!

Và hôm nay, trong lúc lướt web, cậu tình cờ thấy được một trang wordpress có tên: "Hội phát cuồng cặp đôi phó chủ tịch Ngô Thị với cậu nhiếp ảnh gia Đào Tử". Lúc đó, Tử Thao đang uống sữa liền phun hết sạch lên màn hình máy tính. Cái này có từ bao giờ vậy nè?

Chắc chắn là do anh làm!!!

Cậu cầm cả cái laptop tiến đến chỗ Diệc Phàm đang đọc tài liệu, chỉ vào màn hình lớn tiếng hỏi:

– Chuyện này là thế nào? Anh giải thích đi!

Diệc Phàm lướt qua dòng chữ trên đó, liền bật cười ha hả, sau đó nhìn cậu, gian xảo nói:

– Bí mật!

Tử Thao ngượng đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, lao vào anh mà cắn xé:

– Anh chết với em!!!

Từ đó trở đi, cặp đôi này có thêm một lực lượng fan hâm mộ vô cùng hùng hổ, đến nỗi mà Hoàng Tử Thao bước ra đường là thế nào cũng có người soi. (Hủ nữ everywhere=]])

...

Hết chương rồi!

Tình hình hiện nay, Cmt và Vote ngày càng giảm! Min rất buồn! ╮(╯_╰)╭

Min muốn Cmt & Vote cơ!!! Oa Oa!!! ~~~~o(><)o ~~~~

Mọi người phải Cmt & Vote nhiều lên thì au mới có hứng ra chap cho mọi người đọc!!! Vậy nha! Phong tôi đây chỉ có chút tâm sự vậy thôi! Vẫn yêu các Readers lém! (〜 ̄▽ ̄)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cảm#ơn