Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31.

Thấm thoát cũng đã gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua nhưng vẫn chưa ai có trở về, thậm chí ngay cả tin báo tìm được hay chưa cũng chả thấy đầu dây bên kia hồi đáp lại. Bùi Anh Tú nãy giờ cứ chốc chốc là đứng dậy đi qua đi lại miết, bởi lòng cậu không khỏi lo lắng cho những đứa em yêu quý của mình, còn có thêm cả người cậu thương nữa. Nếu là bắt cóc thiệt thì liệu Trường Sinh có đấu lại được không, với cả nhỡ như bọn chúng có mang theo vũ khí bên mình thì sao?

"Anh bình tĩnh đi Tú rồi tí nữa họ sẽ về thôi"

Quang Trung vỗ về an ủi đối phương mặc dù cậu cũng không khá hơn là bao. Cậu phải cố tỏ ra mình ổn bởi nếu mất bình tĩnh trong giây phút này thì sẽ chẳng thể thành chỗ dựa tinh thần cho họ được. Tuy nhiên những điều đó đều bị một người nắm thóp hết thảy. Thái Ngân đứng ở góc nhỏ lưng dựa vào tường mà nhìn chằm chằm biểu hiện của đối phương. Anh biết rõ cậu cũng đang rất sợ hãi, bởi chính đôi tay run rẫy của người kia đã phản chủ.

"Sao em cứ phải làm vậy chứ Trung? Bộ nói ra cảm xúc của mình khó lắm sao...?"

Thái Ngân trầm mặt thầm suy nghĩ

Ở phía góc phải cũng có một người từ đầu đến cuối vẫn đang ngồi run rẫy trong lo sợ, chưa gì hết mà tay Bảo Khang đã chảy đầy mồ hôi. Cậu cố giữ nét mặt không cảm xúc nhưng thực chất bên trong sốt ruột hơn ai hết. Bảo Khang nhớ lại giọng nói của Pháp Kiều liền chắc chắn họ phải gặp chuyện gì thì em ấy mới có thái độ buồn bã như thế. Còn có Thành An nữa khi không lại đòi kêu cứu thế chẳng phải là đang bị bọn bắt cóc giam hay sao. Cậu vân vê chiếc điện thoại cố gọi lại nhiều lần cho số máy đang hiển thị trên màn hình, tuy nhiên đáp lại chỉ là số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

"Bình tĩnh Khang, ba người họ sẽ không sao đâu. Chắc có thể là mấy em ấy giỡn thôi, tí là anh Tài sẽ đưa họ về liền à"

Thượng Long đặt tay mình lên tay cậu mà xoa nhẹ an ủi.

"Dạ..."

"Họ về rồi!"

Nghe thấy tiếng hét của Phong Hào, mọi người lập tức rời chỗ mà đi ra phía cửa ngóng trông xem có mang được ba đứa nhỏ về không. Và thật may mắn là họ đã xuất hiện nhưng có vẻ không được ổn cho lắm, trên người từ đầu đến chân đều rách te tua trông khác gì vừa đi đánh lộn về. Đặc biệt là có một điểm vô cùng khác thường đó trên khuôn mặt của Tuấn Tài, Quang Anh và Minh Hiếu, lúc đi thì mặt mày lo lắng biết bao mà sao lúc về thì cái mặt chằm dằm như ai ăn hết của vậy.

Bảo Khang nhanh chóng chạy nhanh về phía ba người thương tích đầy mình kia mà lo lắng hỏi dồn dập:

"Đi đâu mà sao giờ mới về? Bị bắt là bị làm sao? Có ai làm gì mọi người không?"

"Được rồi hai ơi, em không sao đâu. Nhưng mà có anh An với Duy là có sao ấy..." - Thanh Pháp nhỏ giọng đáp

"Bị làm sao mà mặt mày trầy xước lum tum thế này? Có đau không hả?"

Bảo Khang dùng tay xoay đầu hai người kia qua lại xem thử có bị thương gì nặng không.

"Huhu Khang ơi...Đau quá trời luôn ấy!"

Thành An khóc lóc nói

"Tại anh mà em cũng đau đây nè...hức..."

Đức Duy được đà khóc theo

"Gì? Mắc mớ gì tại anh? Ai biểu em leo lên xe trước chi?"

"Ủa chứ không phải do chân anh ngắn nên không chạm được đất hay gì?"

"Nè nha cái đó là lần đầu nên xui thôi, chứ lần thứ hai anh lái hơi bị đỉnh đó"

"Không biết đâu nói chung là tại anh hết đó!"

"Tại em thì có!"

"Tại anh!"

"Tại em!"

Mọi người xung quanh đứng nhìn không hiểu hai đứa trẻ kia đang cãi nhau chuyện gì nhưng trông có vẻ bức xúc lắm. Thanh Pháp nghe họ cãi qua cãi lại mà nhức hết cả đầu, cậu hít vào một thật sâu sau đó to tiếng hét lớn.

"STOP!"

"Tại cả hai đứa! Không đứa nào thua đứa nào hết! Báo như nhau!"

"S-Sao trông em tức giận vậy Kiều...?" - Hoàng Hùng thắc mắc hỏi

"Sao mà không tức được hả anh? Hai cái đứa này nè nó chở em đi mà không đội nón, xong lại lượn lách khắp vòng Sài Gòn chưa kể còn bốc đầu nữa chứ!"

"Thấy bốc đầu cũng ngầu mà..." - Thành An nhỏ giọng nói

"Ngầu cái đầu hai người á! Nhờ có anh mà em xém nữa phóng lên cây rồi đấy An! Biết vậy ngày từ đầu không nhờ anh chở cho rồi!" - Kiều quở trách

"Từ cái lúc tao thấy mày đi xe máy sang chở Kiều là biết gì đó sai sai rồi, đầu thì không đội nón bảo hiểm mà chạy nhong nhong ngoài đường. Biết vậy lúc đó tao chở Kiều đi cho lành!" - Minh Hiếu đánh cái bốp lên đầu bạn mình tỏ ý trách móc

"Ui da! Sao bạn đánh tui?"

"Em xứng đáng bị đánh nhiều hơn như thế, hư quá trời hư rồi..." - Tuấn Tài thở dài cực nhọc nói

"Đáng đời lắm hứ!"

Đức Duy nhìn vẻ mặt phụng phịu của người bên cạnh không nhịn được mà liền đắc ý.

"Em cũng không có khác gì đâu. Rõ ràng vẫn chưa thi được bằng lái mà cứ hở ra là phóng đi xe máy một mình vậy hả?" - Quang Anh giở giọng trách mắng

"Em..."

"Khoan đi khoan đi! Làm ơn có ai giải thích cho tụi này nghe đang có chuyện gì xảy ra ở đây được không?" - Anh Tú lên tiếng cắt ngang câu chuyện

"Thiệt! Nãy giờ không hiểu cái gì hết trơn nè!" - Thái Sơn cũng hùa theo

"Chuyện là như này, hồi sáng nay em có nhờ An chở lên trường quay, trước khi đi là em đã thấy lo lo rồi tại vì thằng chả không có đội nón bảo hiểm..." - Thanh Pháp kể lại

"Đi được nửa đường thì dừng lại mua ổ bánh mì để ăn sáng, xong gặp được Duy bé ở đó luôn. Thế là chả hiểu bằng thế lực nào mà hai tên điên này nè! Đòi đua xe với nhau, so trình xem ai lái giỏi hơn!"

"Thế rồi kết quả ra làm sao? Ai thắng ai thua?" - Đăng Dương hóng hớt

"Giờ mà còn hỏi câu này được. Bộ ai thắng ai thua quan trọng lắm hả?" - Anh Duy nhìn sang hắn với ánh mắt chán ghét

"Không ai thắng không ai thua cả, nhưng điều quan trọng là hai đứa đều báo. Cái đường người ta làm ra bự cỡ vậy đó mà cha nào cũng tông vô thùng rác nhà người ta được mới hay!" - Thanh Pháp liếc mắt nhìn hai người còn lại

"Do xui thôi..."

"Xui cái gì mà xui nhờ vậy mà công an mới hốt cả lũ đó. Không thể tin được sống cả hai mươi mấy năm trên đời chưa bị lên phường lần nào. Thế mà đi chung một hôm với hai người thôi, thương tích lãnh đủ cả còn phải kí giấy cam kết nữa chứ!"

"..."

Thành An và Đức Duy nín thinh không cãi được lời nào vì nói quá đúng.

"Từ từ nha...Vậy có nghĩa là lời em nói qua điện thoại...Bắt ở đây chính là bị công an bắt á hả?" - Bảo Khang nghi hoặc

"Chính xác là như vậy!"

"TRỜI ƠI!"

Mọi người đồng loạt ồ lên sau khi nghe câu khẳng định chắc nịch ấy.

"Thế mà nãy giờ làm tụi này cứ tưởng là bị bắt cóc! Còn kêu mấy người đi tìm nữa chứ!" - Quang Hùng chán nản nói

"Trời, mọi người nghĩ đến chuyện tụi tui bị bắt cóc luôn hả?" - Thành An bất ngờ

"Chứ gì nữa, chính em là người khóc lóc cầu khẩn qua điện thoại còn gì!" - Thượng Long chỉ trích

"Mà sao ngay từ đầu không nói rõ ra luôn? Với lại sao anh gọi em cả chục cuộc không được vậy Kiều?" - Bảo Khang hỏi

"Thì cũng tại mấy người họ chứ đâu! Làm vỡ điện thoại em giờ nó hư luôn chả mở được nữa" - Thanh Pháp trả lời

"Thui mà chồng xin lỗi tí chồng dẫn ra mua cái mới ha?"

"Khỏi cần! Để tao làm được rồi An ạ" - Minh Hiếu liếc xéo bạn mình

"Mà sao mọi người tìm được ba đứa nhỏ vậy?" - Đức Phúc thắc mắc

"Cũng vật vã lắm ấy, tìm khắp nơi chả biết ở đâu cuối cùng là lên trên phường định báo thử thế gặp trúng ba bản mặt này đàn ngồi ở trển viết bản tường trình" - Tuấn Kiệt vừa kể lại vừa ráng nhịn cười

"Thề xong rồi còn bị anh Xái chửi nữa chứ, nhìn mặt của tụi nó lúc đó trông hề không chịu được. Cứ như là bị cô giáo la vậy đó" - Trường Sinh thích thú nói

"Anh cũng đến lạy tụi em luôn! Báo quá báo rồi" - Kim Long lắc đầu ngao ngán

"Nhờ ba đứa mà tụi này sắp phải vô bệnh viện hết một lượt vì lên cơn đột quỵ rồi đó" - Vũ Thịnh cười trừ

"Dạ tụi em thành thật xin lỗi cả nhà...!"

Không biết là có tập trước hay không nhưng mà cả ba cùng lúc cúi gập người xuống xin lỗi.

"Thôi thôi được rồi tâm sự để sau hẵn nói giờ vô trong khử trùng vết thương còn đi chụp hình mau!" - Tuấn Tài hối thúc

"Dạ vâng..."
____________________________
Báo như này còn nhẹ nên nâng độ khó của trò chơi lên thui🙄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro