Chương 2
Kể từ khi Chu Niệm gặp Hạc Toại, chuyến tàu trên đường ray của cuộc đời cô bắt đầu chệch hướng một cách điên cuồng.
01.
Đó là năm cây phượng tím nở hoa đẹp nhất ở thị trấn này.
Vào tháng tư, thời điểm mùa xuân và mùa hè chuyển giao cho nhau. Những bông hoa phượng tím có hình dạng như những chiếc chuông ngược, nở thành từng chùm, nhuộm tím một nửa bầu trời.
Một đám cháy rừng đã phá hủy quang cảnh yên bình và tươi đẹp này.
Một đầu lọc thuốc lá mà ai đó vô tình vứt đi đã tận dụng làn gió xuân mà cháy suốt bảy ngày bảy đêm.
Toàn bộ ngọn núi xanh đã bị thiêu rụi thành tro bụi.
Ngày đám cháy được dập tắt hoàn toàn là thứ bảy. Chu Niệm thức dậy sớm, kim đồng hồ báo thức trên đầu giường chỉ sáu giờ bốn mươi lăm phút.
Chu Niệm nằm đó không nhúc nhích, trước bảy giờ, trừ khi mẹ cô đến đánh thức, cô phải nằm im trên giường.
Nhiễm Ngân quy định, mỗi đêm Chu Niệm phải ngủ đủ chín tiếng, tắt đèn lúc 10 giờ tối và dậy lúc 7 giờ sáng.
Chu Niệm luôn phải làm theo những gì được bảo.
Mười lăm phút đã trôi qua.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Nhiễm Ngân đẩy cửa ra rồi gõ lên cửa hai tiếng: "Thất Cân ơi, dậy thôi con."
Khi Chu Niệm chào đời, cô nặng đúng bảy cân.
Vì vậy cô có biệt danh là Thất Cân.
Chu Niệm đáp lại bằng một câu "vâng", rồi thức dậy, rửa mặt, thay quần áo, ra khỏi phòng ngủ và xuống lầu.
Có một chiếc bàn bát tiên ở phía bên trái của phòng chính, mặt bàn được đánh bóng sáng loáng.
Bữa sáng đã được bày sẵn trên mặt bàn, bao gồm sữa đậu nành tươi, trứng chiên, bánh bao hấp và một đĩa cải thìa xào.
Chu Niệm kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt nhanh chóng quét qua đồ ăn, cảm giác buồn nôn trong người lập tức dâng lên.
Đối với Chu Niệm, ăn uống giống như một hình thức tra tấn.
Mỗi lần nhai và nuốt đều phải thực hiện bằng cách kìm nén cơn buồn nôn bằng ý chí.
Ăn được nửa cái trứng ốp la, Chu Niệm cảm thấy bụng mình căng lên, do dự một chút, cô nhỏ giọng hỏi: "Mẹ ơi, con không uống sữa đậu nành với ăn bánh bao hấp được không?"
Nhiễm Ngân dùng đũa đẩy bát bánh bao đến trước mặt Chu Niệm: "Ăn hết đi."
Chu Niệm không dám nói thêm lời nào nữa.
Từ nhỏ Chu Niệm đã được Nhiễm Ngân dạy rằng đồ ăn không phải để thưởng thức, mà là để cung cấp năng lượng cho cơ thể con người. Ăn ngon hay không không quan trọng, quan trọng nhất là chất dinh dưỡng được cân bằng.
Nhiễm Ngân lại đẩy cốc sữa đậu nành vào tay Chu Niệm, ra hiệu cho cô uống hết: "Thi vẽ cấp tỉnh vào tháng tới con chuẩn bị tới đâu rồi?"
Cơn nhộn nhạo trong bụng của Chu Niệm ập đến, cô có chút mất tập trung: "Dạ... Cũng tàm tạm ạ."
Nhiễm Ngân nhíu mày, hỏi lại với vẻ không vui: "Tàm tạm á? Con có chắc chắn không đấy? Nếu không chắc mình có thể giành được giải nhất thì đừng đi thi nữa, để khỏi mất mặt."
Chu Niệm lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn cười: "Con làm được mà."
Nhiễm Ngân lập tức mỉm cười, đưa tay sờ mặt Chu Niệm, khen ngợi: "Mẹ biết Thất Cân nhà mình là giỏi nhất, không muốn làm mẹ thất vọng đâu mà." Sau đó bà ta mím môi nói: "Con mau uống hết sữa đậu nành đi."
"Vâng ạ."
Chu Niệm đã giành được nhiều giải thưởng hội họa trên toàn quốc, hơn 80% trong số đó là giải nhất. Sở dĩ Nhiễm Ngân quan tâm tới cuộc thi này là vì cuộc thi chỉ liên quan đến vẽ chân dung.
Trong hội họa, chân dung là khó vẽ nhất và cũng là thứ phản ánh tốt nhất trình độ của người họa sĩ.
Nhiễm Ngân biết rõ điều này.
Nhiễm Ngân cũng từng là họa sĩ, tốt nghiệp tại một học viện nghệ thuật nổi tiếng, bà từng tổ chức nhiều triển lãm cá nhân, được coi là người khá nổi tiếng. Sau khi tốt nghiệp, bà mở một lớp để dạy vẽ, sự nghiệp cũng từ đó mà thăng tiến.
Sau đó, Nhiễm Ngân với Chu Tẫn Thương yêu nhau rồi kết hôn, Nhiễm Ngân vì tình mà từ bỏ sự nghiệp, đóng cửa lớp học, theo Chu Tẫn Thương về thị trấn Hoa Doanh, sinh ra Chu Niệm, từ đó trở thành một bà nội trợ toàn thời gian.
Chu Niệm ăn hết thức ăn mà Nhiễm Ngân đã chuẩn bị, uống hết sữa đậu nành rồi từ từ đứng dậy với cái bụng đang cồn cào, lên phòng vẽ ở tầng hai lấy đồ dùng vẽ để ra ngoài vẽ phác họa.
Phòng vẽ ở bên cạnh phòng ngủ của Chu Niệm, rộng rãi và sáng sủa, bên trong có nhiều giá vẽ. Một số đựng tranh vải, một số kẹp giấy vẽ, có cả tranh màu nước và tranh sơn dầu.
Bên ngoài phòng vẽ là ban công được lát sàn gỗ, vào những hôm thời tiết đẹp, sau khi Chu Niệm vẽ tranh sơn dầu xong sẽ chuyển giá vẽ ra ban công để tranh khô nhanh hơn.
Chu Niệm đặt giá vẽ lên vai phải, mang theo hộp dụng cụ vẽ, rời khỏi phòng ngủ và đi xuống cầu thang.
Sau khi xuống phòng khách, Nhiễm Ngân đưa cho cô mười tệ: "Thất Cân, lúc về nhà thì mua cho mẹ ít cam."
Chu Niệm cầm lấy tiền: "Vâng ạ."
Thị trấn Hoa Doanh là một thị trấn có từ hàng thế kỷ trước, ba mặt được bao quanh bởi núi và nước. Có dòng sông Nam Thuỷ chảy qua toàn bộ thị trấn.
Đêm qua, thị trấn Hoa Doanh có một trận mưa cuối mùa, mưa dai dẳng nhưng nhẹ nhàng và không quá to.
Chu Niệm bước trên con đường đá xanh ẩm ướt, trước mặt là sương sớm mỏng manh, bức tường trắng và ngói đen mờ nhạt trong sương, đèn lồng đỏ phai màu khẽ lay động treo dưới mái hiên, phố cổ quanh co.
Hôm nay không có nhiều người chào hỏi Chu Niệm như trước nữa.
Mọi người đang bàn tán về vụ cháy rừng. Một mặt, họ tò mò về người đã ném tàn thuốc, mặt khác, họ cảm thấy thương tiếc cho 27 người lính cứu hỏa đã chết trong vụ cháy. Nghe nói người trẻ nhất vừa tròn 18 tuổi.
Phía trước có một nhà vệ sinh công cộng.
Chu Niệm đi vào, ở trong đó tầm mười lăm phút rồi đi ra với cái bụng trống rỗng.
Sau khi đi qua vài con phố ngõ hẻm, Chu Niệm dừng chân ở bờ giữa dòng sông Nam Thuỷ.
Dọc theo bờ sông, cứ mười mét lại có một chiếc ghế gỗ. Chu Niệm tìm một chiếc ghế trống, đặt hộp dụng cụ xuống, lấy giá vẽ trên vai ra.
Các tòa nhà trong thị trấn đều thấp, tòa nhà cao nhất chỉ có ba tầng, từ chỗ Chu Niệm đứng, chỉ có thể nhìn thấy ngọn núi đã bị thiêu rụi kia.
Chu Niệm giơ hai tay lên, dùng ngón cái bên trái chạm vào ngón trỏ bên phải, còn ngón cái bên phải chạm vào ngón trỏ bên trái, các ngón còn lại cong lên để tạo thành một cái khung ảnh hình chữ nhật.
Mỗi khi phác thảo, dùng cách này có thể dễ dàng chọn khung cảnh phù hợp để vẽ.
Chu Niệm nhìn qua khung ảnh một lúc, di chuyển trái phải, cuối cùng cũng chọn được một phần phong cảnh phù hợp để vẽ bản phác thảo ngày hôm nay.
Buổi sớm cuối xuân, màu đen của dãy núi trơ trụi nổi bật trên nền trời xanh bao la bên cạnh, tạo nên hiệu ứng thị giác tương phản mạnh mẽ.
Khi phóng to, ta có thể nhận thấy nhiều khía cạnh khác nhau từ cuộc sống đầy hương vị này.
Sự hoang tàn và tính nhân văn.
Nó càng làm rõ thêm vẻ đẹp của sự tương phản.
Chu Niệm ngồi trên ghế, kẹp một tờ giấy A4 lên giá vẽ, rồi lấy bút chì với tẩy từ hộp dụng cụ ra.
Sau khi nghĩ về cách sắp xếp bố cục, Chu Niệm bắt đầu vẽ.
Chu Niệm dùng nét đứt để phác họa vị trí phong cảnh, sau đó vẽ. Cô vẽ rất có trình tự, thỉnh thoảng dừng lại để suy nghĩ một lát rồi mới tiếp tục.
Mọi người bắt đầu đến và vây quanh Chu Niệm chỉ để nhìn cô vẽ.
Thỉnh thoảng lại có người trong đám đông nói: "Vẽ đẹp thật đấy."
Ở thị trấn này, ai cũng biết Chu Niệm.
Chu Niệm rất nổi tiếng, cô bắt đầu học vẽ từ năm 3 tuổi, năm 6 tuổi đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi vẽ tranh của thiếu nhi toàn quốc. Lúc đó, ngưỡng cửa nhà Chu bị một nam phóng viên mập của một tòa báo in giẫm lên, làm gãy xuống. Ngưỡng cửa trực tiếp bị gãy ở giữa, khiến mọi người được một phen cười bò.
Tài năng xuất chúng của cô đã thu hút được nhiều sự chú ý nên Chu Niệm được mệnh danh là "Van Gogh phiên bản nữ". Chắc chắn cô sẽ đạt được những thành tựu to lớn trong tương lai.
Chu Niệm không hề bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh mà vẫn tiếp tục vẽ một cách chăm chú.
Tuy nhiên, mỗi buổi phác thảo sẽ không kéo dài quá hai tiếng rưỡi, vì ánh sáng, bóng tối và màu sắc thay đổi rất nhanh, đặc biệt là vào buổi trưa khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống mạnh nhất khiến cảnh quan thay đổi và không thực nữa. Thậm chí đôi khi không thể nhìn thấy điểm chung giữa các vật thể khiến việc phác hoạ trở nên không còn phù hợp.
Khi gần đến giờ ăn trưa, Chu Niệm thu dọn từng dụng cụ vẽ của mình rồi đóng hộp lại, đặt giá vẽ lên lưng rồi rời khỏi bờ sông.
Trên đường về nhà, cô đã mua một cân rưỡi cam.
Băng qua phố Nam Thuỷ là có thể về tới nhà.
Phố Nam Thuỷ là con phố sầm uất và hỗn hợp.
Là nơi có những quán rượu và quán trà lớn nhất, những cửa hàng dày đặc, tiệm cắt tóc, cửa hàng kim khí, siêu thị nhỏ, nhiều nhà hàng, quán bar KTV và những địa điểm giải trí khác, có thể nói là có mọi thứ.
Hàng quán chen chúc nhau và xe cộ qua lại cũng đông đúc.
Chu Niệm bước đi dọc theo con phố, đi qua từng cây phượng tím đang đua nhau nở rộ.
Một chiếc xe bán tải màu trắng phóng vút qua, bánh xe cùng lúc đi qua một vũng nước, khiến nước bẩn tung toé khắp nơi. Không may mắn là chiếc váy trắng của Chu Niệm cũng bị trúng đạn, dính đầy bùn đất.
Chu Niệm cúi đầu nhìn chiếc váy đã bị lấm bẩn của mình, thầm nghĩ tên tài xế này chẳng có tí phép tắc nào cả, thậm chí còn không buồn dừng lại mà xin lỗi.
Khi Chu Niệm ngẩng đầu lên lần nữa, phát hiện chiếc xe bán tải màu trắng đã quay đầu ở chỗ cách đó không xa và đang lái trở lại.
Có lẽ anh ta quay lại để xin lỗi chăng?
Đáng tiếc là không phải, bởi vì chiếc xe bán tải màu trắng đó đỗ ở đầu con hẻm cách Chu Niệm mười mét.
Lúc này Chu Niệm mới để ý có một người đang đứng bên vệ đường, ngay lối vào con hẻm đó.
Một cậu con trai gầy gò mặc chiếc áo phông ngắn màu trắng với quần dài màu xám.
Tóc đen ngắn, đường nét khuôn mặt sắc xảo.
Mái tóc bù xù trước trán che đi đôi mắt nham hiểm.
Cậu ta đang ngồi xổm và hút thuốc, một đầu gối gập lại còn chân kia thì cong xuống giơ một nửa bàn chân ra, trong cái tư thế ngồi xổm hết sức tùy tiện, biếng nhác.
Khuỷu tay anh chống lên đầu gối, những ngón tay thon dài cầm điếu thuốc cháy một nửa với vẻ lười biếng.
Cửa sổ tài xế của chiếc xe bán tải màu trắng hạ xuống, tên tài xế nhoài người ra ngoài. Anh ta là một thanh niên khoảng hai mươi mốt tuổi, có đôi mắt cá và mái tóc vàng sáng nhuộm không đều.
Mắt Cá thò đầu ra ngoài, cúi mặt xuống, mỉm cười với cậu trai đang ngồi xổm bên vệ đường.
Đó chắc chắn không phải là nụ cười thân thiện.
Chu Niệm đã thấy rồi.
Quả nhiên, tên tài xế mắt cá bắt đầu nói một câu chế giễu: "Hạc Toại, sao mày còn rảnh rỗi mà ngồi đây hút thuốc thế? Mấy ngày nay tao không thấy ba mày ở thị trấn nữa, chẳng lẽ lại bị bắt vào trại cai nghiện trong thành phố rồi à?"
Thì ra anh ta chính là Hạc Toại.
Chu Niệm từng nghe đến tên anh từ nhiều lời đồn không đàng hoàng.
Hạc Toại ngồi nghe tên tài xế mắt cái kia sỉ nhục mà không phản ứng gì, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ chậm rãi rít một hơi thuốc.
Đôi mắt đen sâu thẳm hơi nheo lại vì khói thuốc, nên khó mà đoán được cảm xúc bên trong.
Thấy vậy, Mắt Cá vuốt mái tóc vàng của mình, vẻ mặt đắc ý: "Theo tao thì mấy cái người như ba mày nên chết luôn ở trong cái trại đó đi, bớt gây nguy hiểm cho xã hội."
Hạc Toại vẫn tiếp tục hút thuốc, không phản ứng gì.
"Mày đang ngầm thừa nhận hả?" Mắt Cá cười hai tiếng, châm một điếu thuốc, tiếp tục nói: "Quả nhiên là cha nào con nấy, bản chất xương cốt đều đê tiện như nhau mà."
Mặc kệ lời nói vô cùng nhục nhã đó, Hạc Toại vẫn giữ thái độ bình tĩnh và không hề nao núng, đôi môi hơi mím lại để hút thuốc, động tác chậm chạp, ánh mắt lạnh lùng.
Chu Niệm không thể không nghĩ, tên này tính khí tốt thật, bị mắng như thế mà không phản ứng gì.
Người kia đang cầm điếu thuốc bên ngoài cửa sổ, cảm thấy mình nói chuyện mà Hạc Toại không thèm đáp lại một lời quá nhàm chán nên đã búng ngón tay, hất tàn thuốc về phía mặt Hạc Toại.
Hạc Toại không hề né tránh mà cứ kệ cho tàn thuốc còn sót lại tia lửa đập vào mặt mình.
Tàn thuốc lá rơi vào sống mũi cao của Hạc Toại, lập tức tản ra, vụn màu xám đen bay vào hàng mi đen dày của cậu thiếu niên, phản chiếu sự lạnh lùng trong khóe mắt, ngưng tụ thành một vũng nước lạnh lẽo.
Dù đang đứng ở xa, nhưng Chu Niệm có thể thấy rõ sống mũi Hạc Toại lập tức bị bỏng, để lại một vết sẹo rõ ràng to bằng hạt đậu xanh.
Chu Niệm đột nhiên cảm thấy gã tài xế kia thật sự đã đi quá xa rồi.
Không ngờ, gã vẫn chưa chịu bỏ cuộc, vừa cười vừa mắng: "Đúng rồi nhỉ, ba mày thì nghiện, mẹ mày là con điếm, chỉ cần trả tiền cho ả là có thể ngủ cùng rồi. Vậy nên tao chẳng mong mày cao quý đến mức nào đâu, mà hơn nữa —"
Lời còn chưa dứt, Hạc Toại đã rít hết hơi thuốc cuối cùng, anh hạ cánh tay xuống, dụi điếu thuốc đã hút vào một hòn đá cuội trên đất, dùng sức ấn nát.
Động tác của anh vô cùng bình thản đến nỗi không ai nhận ra sự lạnh lùng trong đôi mắt anh khi anh đứng dậy cùng làn khói trắng xanh.
Chu Niệm thấy Mắt Cá vội vàng vứt điếu thuốc trong tay đi rồi rụt người vào trong xe.
Tiếp theo là cửa sổ xe ô tô nâng lên một cách nhanh chóng.
Cô không hiểu, liệu có đáng sợ đến vậy không?
Giây tiếp theo, chỉ thấy Hạc Toại nhẹ nhàng xoay người, cầm lấy một chiếc xẻng đặt bên ngoài quầy hàng ở cửa hàng kim khí phía sau, cẩn thận vác lên vai rồi đi về phía chiếc xe bán tải màu trắng.
Có một sự hoang dã và sức mạnh không thể kiềm chế được đang lan tỏa khắp cơ thể anh ấy.
Tiếng động cơ xe bắt đầu vang lên.
Chiếc xe bán tải màu trắng đang chuẩn bị lăn bánh, Chu Niệm chỉ thấy thiếu niên kia đang bước những bước dài, rồi chạy, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười khinh bỉ: "Có ích gì sao?"
Mái tóc đen tung bay trong cơn gió dữ dội, vừa ngông cuồng vừa kiêu ngạo.
Rầm!
Cùng với âm thanh nặng nề vang lên, Hạc Toại đã nhảy lên mui xe bán tải rồi đứng vững.
Chiếc xe vừa mới khởi động đã phải lập tức dừng lại.
Sau đó, anh ngồi xổm xuống với đầu gối mở rộng không kiềm chế rồi thả chiếc xẻng xuống khỏi vai. Đầu xẻng chạm vào kính chắn gió và cả giữa lông mày của tên kia.
Mắt Cá hít một hơi thật sâu rồi dựa chặt lưng vào ghế.
Thấy vậy, Chu Niệm quyết định thu hồi suy nghĩ trước đó của mình.
Tính tình người này chẳng tốt chút nào.
Tiếp đó, anh dùng đầu xẻng gõ vào kính, lông mày hơi nhướng lên đầy vẻ kiêu ngạo, rồi hất cằm về phía Mắt Cá, ra hiệu cho người kia xuống xe.
Nhưng làm sao anh ta đông ý được? Dù sợ hãi đến đâu thì Mắt Cá cũng muốn giả vờ là một trang hảo hán: "Mày bảo tao xuống xe thì tao phải xuống hả? Ông đây đếch xuống nhé. Nếu hôm nay mày có gan thì mày hãy đập nát xe tao luôn đi!"
Khi lời lẽ trở nên kích động, anh ta chỉ vào cổ áo mình rồi nói: "Nào, nếu mày làm được thì túm cổ ông đây ra ngoài đi!"
Anh cụp mí mắt xuống rồi im lặng trong hai giây, sau đó mỉm cười với đầu lưỡi chống vào khoang miệng.
Đầy khí thế côn đồ.
Mỗi khi Chu Niệm nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, cô lại hối hận vì đã không đứng xa hơn, nếu không thì cô đã không bị dọa sợ đến mức không thể thở được.
Tiếng kính vỡ vang vọng khắp phố Nam Thuỷ.
Xen lẫn vào đó là tiếng thét kinh hãi của Mắt Cá khiến tai Chu Niệm đau nhói, cô không kịp phản ứng, đến khi nhìn kỹ lại thì cô đã thấy tay của Hạc Toại đang thò vào lỗ hổng nham nhở trên kính chắn gió.
Trong toàn bộ quá trình, Hạc Toại hành động cực nhanh, không chỉ vậy, anh còn rất tàn nhẫn và quyết đoán nữa.
Anh tàn nhẫn đến mức tuyệt đối.
Chu Niệm phát hiện một mảnh kính vỡ đâm chéo vào lòng bàn tay anh, máu chảy dọc xuống theo đường gân xanh ở xương cổ tay, lan ra khắp cánh tay.
Nhưng dường như Hạc Toại không hề để ý, dùng bàn tay bị thương của mình mà túm lấy cổ áo của Mắt Cá.
Sắc mặt Mắt Cá tái nhợt, hoảng loạn gào lên: "Gọi cảnh sát đi! Gọi cảnh sát giúp tôi!!"
Mạch máu trên cổ Hạc Toại nổi lên rõ ràng, anh dùng toàn bộ sức mạnh của mình, quyết tâm kéo Mắt Cá ra khỏi chiếc kính chắn gió.
Anh ngông cuồng, vô tâm và chẳng sợ hãi thứ gì cả.
Hạc Toại nghiêng người mình về phía trước, nhấc Mắt Cá lên cao hơn. Cảnh tượng rất giống một người thợ săn nhìn xuống con mồi sa vào lưới của mình với vẻ phấn khích.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt của hai người chỉ còn cách nhau khoảng năm centimet.
Ở khoảng cách gần như vậy, Hạc Toại mỉm cười, nhưng sắc thái lạnh lẽo trong mắt thì không hề suy giảm, chỉ mỉm cười chậm rãi rồi hỏi: "Nào, mày nói thử xem, bây giờ thì ai cao quý hơn ai?"
Mắt Cá tái mặt, lắc đầu liên tục.
"Mày lắc đầu là có ý gì?" Chu Niệm thấy nụ cười của thiếu niên càng thêm u ám và nham hiểm, "Mười lăm phút nữa cảnh sát mới tới, trong mười lăm phút này, hoặc là mày xin lỗi, hoặc là nhờ người khác gọi xe cứu thương cho mày."
"..."
Tâm lý phòng thủ của Mắt Cá sụp đổ và anh ta cầu xin sự tha thứ: "Tôi, tôi sai rồi..."
Hạc Toại quay đầu lại để lắng nghe: "Nói to lên một chút."
Nước mắt trào ra ở khóe mắt của Mắt Cá, khuôn mặt đỏ bừng, anh ta tuyệt vọng hét lên: "Sai, sai rồi! Tôi sai rồi!"
Hạc Toại nheo mắt lại rồi mỉm cười.
Vào buổi trưa cuối xuân, nụ cười của cậu thiếu niên còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời, bỏ qua hành vi lúc đó của anh thì cảnh tượng này quả thực rất đẹp mắt.
Chu Niệm đã chứng kiến hết thảy.
Hóng hớt đến đây cũng đủ rồi. Khi Chu Niệm chuẩn bị rời đi thì chàng trai ngồi trên mui xe bán tải quay đầu lại nhìn về phía này.
Khuôn mặt gầy mà thanh tú, những đường nét mượt mà, nhưng đồng tử lại tối tăm, đôi mắt chứa đầy sự u ám và toát ra vẻ hung hăng mạnh mẽ.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, một cơn gió thoáng qua mang theo mùi tro bụi từ những ngọn núi xa xa.
Hơi thở của Chu Niệm trở nên gấp gáp, cô cảm thấy chột dạ vì bị người ta bắt quả tang trong lúc nhìn trộm, ngay cả cổ họng của cô cũng nghẹn lại.
Cô muốn chạy trốn.
Nhưng chân cô lại đông cứng trước cái nhìn của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro