Chương 41 [H+]
"Tất cả những Alpha này đều là chó sao?"
Tân Hòa Tuyết lựa chọn trực tiếp ngả bài, kích thích Tịch Chính Thanh. Y đã đoán trước được rằng sau khi Tịch Chính Thanh nhận ra mình bị phản bội, có thể giá trị tình yêu dành cho y sẽ giảm sút. Tuy nhiên, ngược lại, giá trị ngược tâm sẽ gia tăng. Đương nhiên, đây là kết quả tệ nhất mà Tân Hòa Tuyết dự đoán. Nếu chỉ tăng giá trị ngược tâm mà không làm giảm đi giá trị tình yêu, thì điều đó lại quá tốt.
Thế nhưng, mọi chuyện đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y.
Giá trị tình yêu của Tịch Chính Thanh vẫn vững vàng, không suy giảm dù chỉ một chút. Giá trị ngược tâm cũng không tăng lên chút nào.
Hay là... sau ca phẫu thuật, trái tim phỏng sinh của hắn ta đã được thay thế bằng một tảng đá vô tri?
Nếu không, Tân Hòa Tuyết không tài nào hiểu được tại sao mọi thứ lại diễn ra như hiện tại.
Bất kỳ người bình thường nào trong hoàn cảnh bị trêu đùa cũng sẽ có những cảm xúc như xấu hổ, tức giận hoặc đau khổ. Nhưng với Tịch Chính Thanh, lại chẳng hề có điều gì xảy ra như thế. Điều này giống như việc một con mèo không thể đoán được suy nghĩ của một con chó.
Thậm chí cả Bùi Quang Tế, Tân Hòa Tuyết cũng không thể hiểu nổi.
Nghe lén lâu đến vậy, Tân Hòa Tuyết chắc chắn rằng Bùi Quang Tế đã nắm rõ mọi chân tướng. Hắn ta hẳn phải hiểu rằng chính Tân Hòa Tuyết đã chủ động "phản bội" và đối tượng lại chính là người thân cận nhất với hắn ta.
Thế nhưng, sau khi biết toàn bộ sự thật, điều khiến Bùi Quang Tế quan tâm nhất lại chỉ là lời đánh giá của Tân Hòa Tuyết về mình:
"Một ông già khô khan, chẳng có chút tình thú nào?"
Những Alpha tự cao tự đại như vậy, Tân Hòa Tuyết vẫn nhớ rất rõ vẻ mặt của họ trong cốt truyện gốc, cũng như sắc mặt của họ khi lần đầu nhìn thấy y.
Theo dự đoán của y, khả năng hai người đó hợp tác với nhau gần như bằng không.
Không, nhưng cũng không hoàn toàn 100% là không thể.
Tân Hòa Tuyết nhận ra vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ, sau bữa tiệc đính hôn, y và Cừu Viễn thể hiện mối quan hệ quá thân mật, vượt xa mức tình bạn.
Dù thế nào đi nữa, mối quan hệ giữa Tịch Chính Thanh và Bùi Quang Tế, dù có tồi tệ đến đâu, vẫn tốt đẹp hơn nhiều so với mối quan hệ giữa họ với Cừu Viễn. Hai người họ sẽ không bao giờ cho phép Cừu Viễn "ngư ông đắc lợi".
Rốt cuộc, nếu nói một cách thô bạo, Cừu Viễn chỉ là người đến sau. Hắn ta thậm chí còn chẳng đủ tư cách là "tiểu tam", nhiều lắm chỉ được coi là "tiểu tứ".
Vì vậy, dù ghét nhau đến mức nào, Tịch Chính Thanh và Bùi Quang Tế vẫn, hai người tuy xem đối phương không vừa mắt, có thể tạm thời hợp tác. Họ sẽ kéo Tân Hòa Tuyết trở lại vị trí trung tâm, để cuối cùng, cuộc chiến chỉ còn lại giữa hai người họ.
Tân Hòa Tuyết đứng yên tại chỗ.
Là một Beta không có tuyến thể, y không thể ngửi thấy mùi pheromone đang ngập tràn trong không khí.
Pheromone của xạ hương và hoắc hương va chạm như lửa với nước. Một bên mạnh mẽ, như con thú hoang thiếu lý trí. Một bên trầm lắng, giống khu rừng sâu rộng lớn. Cả hai đều khao khát hận không thể dồn đối phương vào chỗ chết, đồng thời giằng co, tìm mọi cách chiếm lấy thanh niên ở giữa.
Tân Hòa Tuyết dù không cảm nhận được pheromone nhưng để phán đoán ra tình hình hiện tại cũng quá rõ ràng, chỉ cần vừa nhìn là hiểu ngay.
Nếu không muốn thân thể bị hai người kia xé nát thành từng mảnh hôm nay, lựa chọn tốt nhất của y là để họ tự giải quyết với nhau.
Bỗng nhiên, Tân Hòa Tuyết quay sang hỏi Bùi Quang Tế:
“Bó hoa đó là do anh tặng?”
Ý y là bó hoa cúc Ba Tư mà người phục vụ đã chuyển đến cho y ở Túy Tiên Lâu.
Bùi Quang Tế khựng lại một chút. Khi trả lời, giọng hắn ta dịu xuống:
“Đúng vậy. Lúc tôi trở lại biệt thự Nam Thành, chúng đã nở rộ, thật đẹp.”
Dù cuối cùng, bó hoa đó đã bị Tân Hòa Tuyết nhờ người phục vụ vứt đi.
Bùi Quang Tế không phải người am hiểu hoa. Trước đây, toàn bộ khu vườn trong các biệt thự của hắn đều do hệ thống quản gia thông minh chọn loại hoa phù hợp theo mùa và trồng chúng.
Bùi Quang Tế :
“Có phải trước đây em đã tự tay trồng những loài hoa này trong khu vườn không?”
Giọng nói hắn tha thiết, dường như, qua câu hỏi đó, hắn muốn tìm kiếm một sự xác nhận rằng, dù ở trong hoàn cảnh nào, Tân Hòa Tuyết lúc còn ở biệt thự lưng chừng núi vẫn còn tình cảm với mình.
Tân Hòa Tuyết phủ nhận suy đoán của Bùi Quang Tế:
“Không phải tôi trồng.”
“Là người quản gia phỏng sinh của Tịch Chính Thanh mang đến. Anh ta đã chăm sóc tôi rất tốt.”
Nghe vậy, Tịch Chính Thanh như thể đã giành phần thắng, bật cười châm chọc Bùi Quang Tế:
“A Tuyết nói sai gì về cậu sao? Cậu đúng là một Alpha cũ kỹ, nhàm chán và không có chút sinh hoạt tình thú nào. Ở bên cậu, mỗi ngày của em ấy hẳn là rất vất vả. Ngay cả người quản gia phỏng sinh mà tôi an bài cũng còn chu đáo hơn cậu."
"Vậy nên, A Tuyết chọn tôi có gì là sai? Chính cậu không giữ được người, thì trách ai?”
Trong mắt Bùi Quang Tế thoáng hiện vẻ âm u, đáp trả lại đầy mỉa mai:
“Đừng biến hành vi xâm nhập trái phép và chiếm đoạt người yêu của người khác nói thành điều gì đó đàng hoàng. Điều đó không thể biện minh hay hợp lí hóa cho hành vi hèn hạ của cậu. Pheromone của cậu cũng giống như con người cậu, hoang dã, thô thiển, chẳng khác gì động vật chưa tiến hóa hoàn chỉnh.”
Bất ngờ, Tân Hòa Tuyết cắt ngang, nói với Bùi Quang Tế:
“Anh hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta rồi. Quan hệ của chúng ta có thể gọi là tình yêu sao? Tôi nghĩ điều đó đã được ghi rõ ràng bằng giấy trắng mực đen trong hợp đồng trước đây.”
Bùi Quang Tế đối với Tân Hòa Tuyết hoàn toàn không nói lên lời phản bác. Hắn cố gắng mở miệng, nhưng cuối cùng chỉ gian nan nói từng chữ:
“Tôi…”
Tân Hòa Tuyết chặn miệng Bùi Quang Tế, nhưng cũng không quên quay sang lạnh lùng chế nhạo Tịch Chính Thanh:
“Đừng gọi tôi là A Tuyết. Mỗi lần anh gọi như vậy, tôi đều thấy ghê tởm.”
Ánh mắt lạnh lùng của y quét qua hai Alpha, khóe mắt lẫn đuôi lông mày xuất hiện nét phiền chán:
“Nếu hai người muốn đánh nhau thì cứ việc.”
........
Hai người kia thực sự đi ra ngoài đánh nhau.
Cửa phòng ngủ đóng kín, nhưng từ bên trong, Tân Hòa Tuyết vẫn nghe rõ âm thanh đồ đạc vỡ vụn cùng tiếng quyền đấm chân đá trong phòng khách.
“...”
Thế cũng tốt.
Tân Hòa Tuyết không cần lo phải ứng phó cả hai người cùng lúc. Hy vọng họ đánh đến cả hai đều kiệt sức.
Y dò hỏi K:
“Quá trình làm lạnh của chức năng giật điện còn bao lâu nữa?”
K : “Cứ mỗi ba ngày, hệ thống sẽ khởi động lại một lần.”
Tân Hòa Tuyết nhíu mày. Y bước đến bên cửa sổ lớn, phát hiện tất cả đều được bịt kín từ bên ngoài, không thể mở ra. Ngay cả ban công liên thông với phòng ngủ cũng bị phong tỏa.
Bọn họ sợ y bỏ trốn? Hay là lo y tự tử?
Có lẽ là điều thứ hai.
Bên ngoài chỉ là những dãy núi bạc trắng mênh mông kéo dài vô tận. Không có phi hành khí, căn bản không có cách nào có thể thoát khỏi nơi này.
Hơn nữa, trong phòng ngủ không hề có vật sắc nhọn. Sàn nhà phủ thảm lông thiên nga dày mềm mại, thậm chí các cạnh của tủ và giường cũng được bọc bằng vải dệt mềm mại.
Tiếng động bên ngoài tiếp tục kéo dài suốt nửa tiếng.
Khi Tân Hòa Tuyết đang quan sát một chú sóc nhảy qua cành cây ngoài rừng, cửa phòng ngủ vốn yên lặng không tiếng động bỗng nhiên mở ra.
Alpha bước vào, trên mặt đầy vết bầm tím, dáng đi nặng nề. Rõ ràng, đánh bại một người đã bị điện giật đến nửa cơ thể cải tạo là máy móc cũng không hề dễ dàng.
Máu từ thái dương của Bùi Quang Tế chảy xuống, len lỏi quanh vành tai. Hắn chẳng thèm để ý, chỉ rút một tờ giấy lau qua loa.
Ánh mắt Bùi Quang Tế nhìn chằm chằm vào Tân Hòa Tuyết, trong con ngươi không có chút ánh sáng, đen tối cũng không rõ ràng.
“Em đã lừa hắn… Vậy tôi thì sao?”
Tân Hòa Tuyết đứng cạnh cửa sổ nhìn hắn, im lặng không nói.
Bùi Quang Tế cúi vai, như thể có thứ gì đó đang đè nặng lên hắn . Nhưng dù vậy, hắn vẫn không từ bỏ, giống như cũ kỳ vọng một đáp án rõ ràng, khẩn thiết hỏi:
“Trước đây…..em đã từng thích tôi dù chỉ một chút chứ?”
Tân Hòa Tuyết nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một người bệnh tâm thần:
“Anh bị bệnh à?”
Bùi Quang Tế tiến lên một bước. Hắn tựa hồ nghe không hiểu lời châm chọc của Tân Hòa Tuyết. Bộ dáng hắn vẫn nghiêm túc, không hề thay đổi:
“Không có. Nếu em lo lắng, tôi có thể đi kiểm tra tâm lý ngay hôm nay. Báo cáo sẽ gửi lại cho em.”
Tân Hòa Tuyết quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không cần. Tôi không quan tâm.”
Từ cửa kính, Bùi Quang Tế nhìn thấy bên ngoài những hàng cây tùng cao vút, một chú sóc đang nhảy nhót trên ngọn cây.
Khung cảnh này trùng hợp khiến hắn nhớ đến bức ảnh mà Tân Hòa Tuyết từng chia sẻ với mình. Trong khu biệt thự lưng chừng núi, tại khu vườn sau, trên ngọn cây tùng cũng xuất hiện một chú sóc.
Lúc đó, hắn hoàn toàn đắm chìm trong sự dịu dàng và gần gũi dính người mà thanh niên ấy biểu lộ. Có lẽ, Tân Hòa Tuyết thực sự đã từng có chút tình cảm với hắn?
Nhìn khung cảnh trước mắt, một tia hy vọng lại nhen nhóm trong lòng Bùi Quang Tế.
Một lúc sau, hắn cúi đầu, giọng trầm xuống, hỏi:
“Tại sao em làm như vậy? Em hận tôi sao? Muốn trả thù tôi?”
Tân Hòa Tuyết liếc hắn một cái, rồi thong thả, ung dung xoay người, tựa lưng vào cửa sổ kính sát đất, đối diện với Bùi Quang Tế.
“Anh nghĩ vậy à? Thế thì anh cũng quá tự xem mình là trung tâm rồi. Tôi chỉ thấy các người thật buồn cười, chơi đùa thật thú vị mà thôi. Thời điểm các người cao cao tại thượng ban phát bố thí, liệu có nghĩ mình đang bị một Beta bình thường chơi đùa xoay như chong chóng không?”
Cổ họng Bùi Quang Tế nghẹn lại. Hắn chần chừ hỏi:
“Chỉ vì…. chơi thú vị sao?”
“Chứ còn vì gì nữa?”
Tân Hòa Tuyết thản nhiên phá bỏ hình tượng mà y từng dựng lên trước mặt Bùi Quang Tế. Y biết ngay từ đầu, thứ mà Bùi Quang Tế mê đắm chỉ là vẻ dịu dàng và kiên cường giả tạo do y cố tình thể hiện.
Một thanh niên Beta dịu dàng, thuần khiết không tì vết, yếu đuối và chỉ biết dựa dẫm vào hắn ta.
Đó là hình ảnh giả tạo mà Bùi Quang Tế từng tin tưởng.
Bây giờ, Tân Hòa Tuyết muốn tự tay đập nát nó.
“Nếu anh không phải người thừa kế nhà họ Bùi, thì anh dựa vào cái gì nghĩ tôi sẽ để mắt đến anh sao? Anh chỉ là một Alpha tiêu chuẩn tự cao tự đại, ích kỷ, chẳng biết quan tâm đến ai.”
“Ngay cả kỹ năng của anh cũng rất tệ.”
“Ngoài việc được sinh ra trong nhà họ Bùi, anh còn có điểm gì hơn người?”
Lời nói lạnh lùng và không chút kiêng nể của Tân Hòa Tuyết như xát muối vào lòng Bùi Quang Tế. Bộ dáng lạnh nhạt và xa cách của y hoàn toàn khác xa với hình ảnh thanh niên trong ký ức của Bùi Quang Tế. Nhưng điều Bùi Quang Tế không thể phủ nhận là, dù bị tổn thương, cảm xúc của hắn vẫn bị người kia khuấy động. Khi tiến đến gần Tân Hòa Tuyết, tim hắn vẫn không thể kìm được mà đập nhanh hơn.
Không biết câu nói nào đã chạm đến điểm yếu của Bùi Quang Tế, khiến cảm xúc của hắn bùng nổ. Tân Hòa Tuyết phát giác cảm xúc đối phương đột nhiên bị kích thích lên. Bùi Quang Tế bước từng bước đến gần Tân Hòa Tuyết, vóc dáng cao lớn mang theo sự áp chế tự nhiên.
“Tịch Chính Thanh làm em thoải mái lắm sao?”
Lời lẽ trực diện đến thô bạo, rõ ràng hắn đã mất đi lý trí và cả sự lịch thiệp vốn có.
"Ừ" khóe môi Tân Hòa Tuyết gợi lên một độ cung, nhoẻn miệng cười tràn,
“Chẳng phải anh đã nghe qua điện thoại rồi sao?”
Lời nói khiến Bùi Quang Tế nhớ đến cuộc gọi đó, khi hắn nghe thấy những tiếng thở dốc đầy ám muội của thanh niên ở đầu dây bên kia.
“Tịch Chính Thanh quả thực giỏi hơn anh nhiều. Anh ta biết cách dùng lưỡi để liếm, cũng dùng lực mạnh mẽ hơn anh…”
Chưa kịp nói hết, Tân Hòa Tuyết đã bị Bùi Quang Tế nhấc bổng lên một cách dễ dàng. Cả người y bị đẩy lên vai Alpha, eo y va vào khung xương cứng rắn. Y không nhịn được mà nôn khan một tiếng.
Làm sao mà giá trị ngược tâm vẫn không tăng lên chút nào?!
Người này không còn chút lòng tự tôn nào sao?
Dù bị hạ thấp đến mức tận cùng, vậy mà hắn ta vẫn nghĩ đến loại chuyện này sao?!
Tân Hòa Tuyết bị quăng lên giường.
Dù bên tai Bùi Quang Tế đỏ bừng vì giận, ngực phập phồng dữ dội, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế. Lực đạo của hắn nhẹ nhàng, động tác mềm mại, cũng không hề mang tính bạo lực, như sợ làm đau người trước mặt. Không muốn đem Tân Hòa Tuyết vứt lên trên giường.
Tân Hòa Tuyết chống khuỷu tay cố trườn ra, nhưng vừa bộc lộ ý định, mắt cá chân đã bị giữ chặt, kéo y trở lại gần phía Bùi Quang Tế, càng thêm áp sát hắn.
Vừa mất chồng vừa thiệt thân
Tân Hòa Tuyết vốn chỉ có một ý tưởng nhằm kích thích đối phương, để đạt được giá trị ngược tâm mà thôi, nhưng thực sự y lại không thể đoán được ý tưởng điên cuồng của chó.
Hiện tại, y chỉ cảm thấy bản thân khó lòng thoát khỏi một tình thế bế tắc.
Hít sâu một hơi, Tân Hòa Tuyết hỏi:
“K, trình tự bảo vệ cơ thể trước đây đã được kích hoạt, vẫn còn hiệu lực trong thời hạn quy định chứ?”
Đó là trình tự mà y đã sử dụng ba điểm tích lũy để đổi lấy từ trước, khi thuốc giải tại Bùi trạch bị rơi xuống nước. Trong những tình huống đặc thù, trình tự này sẽ tự động kích hoạt để tăng cường khả năng chịu đựng của cơ thể.
K : “Trình tự bảo vệ cơ thể, sau khi kích hoạt, sẽ có hiệu lực vĩnh viễn.”
Nghe vậy, Tân Hòa Tuyết cảm thấy điều này hữu ích hơn hệ thống rất nhiều.
Tuy nhiên, trong lúc y đang trao đổi với hệ thống, Bùi Quang Tế đã cởi bỏ áo trên, để lộ cơ bắp rắn chắc với những đường nét mạnh mẽ. Cánh tay hắn ta hiện rõ từng mạch máu, do đang trong trạng thái phát lực, còn các múi cơ bụng thì nổi bật, sắc nét như được điêu khắc.
Hắn thông thả mà tách hai chân Tân Hòa Tuyết ra.
Mùa hè với loại vải nhẹ nhàng và mỏng manh, thật dễ dàng kéo xuống từ phần hông. Da thịt của Tân Hòa Tuyết quanh cơ thể tựa như lớp vải cuối cùng ấy cũng giống như tên y, vừa mỏng vừa trắng như tuyết.
Quần áo lướt qua đầu gối với sắc hồng nhạt, rồi rời khỏi đôi mắt cá chân mảnh mai, bị vứt lên tấm thảm mà chẳng một ai đoái hoài.
Tân Hòa Tuyết bật lên một tiếng kêu khe khẽ, sống lưng cong vút như một cây cung được kéo căng, tạo nên đường cong mềm mại, xinh đẹp. Những giọt mồ hôi tựa hạt đậu lặng lẽ trượt từ thái dương, chảy dọc theo gương mặt thanh tú rồi uốn mình xuống cổ, để lại một dấu vết mong manh mà đầy mê hoặc.
Bùi Quang Tế thong thả dùng ngón tay xâm nhập bên trong.
Hắn phát hiện điểm nhạy cảm của Tân Hòa Tuyết thật gần, ngón giữa hoàn toàn chưa vào được mà đã chạm tới thịt mềm.
Bùi Quang Tế từ nhỏ đã có tư thế cầm bút không chuẩn, và đến sau này cũng không sửa lại. Trên cạnh ngón giữa của hắn, một vết chai mỏng đã hình thành theo năm tháng.
Hắn chuyển động ngón tay một vòng.
Ngực của thanh niên bỗng nhiên phập phồng dữ dội, đôi môi mím chặt đến mức lộ ra sắc trắng nhợt. Sau ba nhịp thở sâu, mọi thứ dường như lắng xuống.
Dịch trong suốt chảy ra, theo đốt ngón tay chảy ra cuồn cuộn không ngừng, nhanh chóng làm ướt sủng một mảnh nhỏ của khăn trải giường.
Bùi Quang Tế hôn môi rồi di đời đến khóe mắt Tân Hòa Tuyết, như là trẻ con đòi kẹo khen thưởng, hỏi :
"Tôi so với Tịch Chính Thanh kém cỏi hơn rất nhiều sao?"
Tân Hòa Tuyết tức giân, cắn chặt răng, cười lạnh,
"Đúng vậy."
Bùi Quang Tế cúi tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm ngón tay đang chậm rồi rút ra từ địa phương kia.
"Em bây giờ giống như đã rất thoải mái mà"
Tân Hòa Tuyết không muốn thấy hắn cao hứng, cho nên cố ý nói :
"Bất cứ ai cũng có thể làm tôi thoải mái"
Bùi Quang Tế ánh mắt lặng đi, hắn tưởng tượng đến Tân Hòa Tuyết ở những nơi mà hắn không thể thấy, trong khoảng thời gian hắn hôn mê, đã bị những Alpha khác chiếm hữu không biết bao nhiêu lần. Cảm giác ghen ghét trong lòng bùng lên dữ dội, khiến hắn gần như phát điên. "Ngoài Tịch Chính Thanh ra, còn có ai khác không?"
Tân Hòa Tuyết với thái độ dửng dưng, cười nhẹ, đôi mắt cong lên: "Anh đoán xem?"
Bùi Quang Tế gần như mất hết lý trí.
Nhưng dù lý trí rời xa, thì giá trị ngược tâm vẫn như cũ, mảy may không hề tăng lên.
Thân thể Tân Hòa Tuyết chỉ hơi khẽ lùi lại, ngắn ngủi vài giây trong hư không nhưng lại nhanh chóng trở lại, dùng vũ khí sắc nhọn phá vỡ sự phòng vệ của y, rồi không chút thương tiếc chọc thủng một điểm yếu.
Y áp lực không thể kiềm chế, hét lên một tiếng, âm thanh rời rạc, mắng Bùi Quang Tế, "Đồ khốn nạn, anh muốn chết sao..."
Bùi Quang Tế hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cảm giác như mình hóa thành một bức tượng điêu khắc.
Trước mặt hắn, nhiều thứ đột nhiên bộc phát khi đang thân mật, những ký ức và cảm xúc hoang mang dâng lên, ban đầu những gì hắn tưởng là kỳ xao động bất chợt dẫn tới.
Cái phản ứng vụng về của người thanh niên dường như đang chỉ ra một chân lý.
Bùi Quang Tế chậm chạp cúi đầu.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác hỗn loạn, như trái tim sắp nổ tung vì cảm xúc chen chúc vỡ òa, phảng phất giống như quá tải sự điên cuồng bung ra, vui sướng và rối loạn lẫn lộn bên trong cảm xúc của hắn.
Đây là họ, từng người một, cũng là cộng đồng của họ, lần đầu tiên.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi Tân Hòa Tuyết, ngay lập tức bị một bàn tay đẩy ra, nhưng Bùi Quang Tế lại bật cười.
Hắn hôn lên đôi môi mỏng của Tân Hòa Tuyết, rồi tiếp tục hôn lên đôi mắt khép hờ của người đó, hôn lên sống mũi cao thẳng, rồi hôn theo đường cong của chiếc cằm thanh tú.
Cuối cùng là đôi môi xinh đẹp, sắc hồng nhẹ nhàng thay thế sắc trắng phấn.
Tân Hòa Tuyết giữ chặt bờ vai hắn, đầu ngón tay uốn lượn, móng tay khéo léo như những chiếc vuốt mượt mà, nảy sinh ác độc dùng sức vuốt xuống, để lại một vệt đỏ dài như mèo cào.
"Đã quyết định thì làm đi, anh bất động như thể chưa ăn cơm à?"
Thanh niên lạnh lùng liếc nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy những giọt nước mắt sinh lý theo khóe mắt hồng nhạt chảy ra, rõ ràng là sự đau đớn nhưng vẫn ra lệnh cho hắn với thái độ cao ngạo.
Bùi Quang Tế lúc đầu chỉ lo lắng vì y chưa thích ứng, nhưng khi nghe vậy, đôi mắt hắn tối lại, hầu kết lăn qua lăn lại, sau đó cả người bỗng nhiên cứng rắn hơn.
Hắn cúi người, khi Tân Hòa Tuyết run rẩy như cành liễu trong gió, hắn ôm chặt lấy đối phương, giọng trầm ấm: "Ừ, tôi sẽ chứng minh cho em thấy."
......
Tịch Chính Thanh từ góc tường phòng khách đứng dậy, khóe môi hắn bị một cú đấm mạnh khiến tổn thương, máu đã ngừng chảy và đóng thành vảy.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa rơi mạnh mẽ như muốn làm sụp đổ cả bầu trời.
Chẳng bao lâu sau, chưa đầy một giờ, Bùi Quang Tế mặc chỉnh tề bước ra từ phòng ngủ.
Tịch Chính Thanh nhếch môi cười nhạo: “Nhanh như vậy?”
Đây là khả năng do gen cải tạo của Alpha sao?
Quả thực vô dụng.
Bùi Quang Tế cúi mắt, giọng điệu hạ thấp: “Em ấy đã ngất rồi.”
Tịch Chính Thanh khựng lại, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, “Cậu cũng thật là vô sỉ.”
Dường như, họ đã có một cuộc chiến trước đó, và kết quả giống như đã được định đoạt từ trước.
Tịch Chính Thanh cầm theo thuốc mỡ bước vào phòng.
Cậu thanh niên đã được ôm đến bồn tắm và rửa sạch, giờ đang yên tĩnh ngủ trên giường.
Thân thể cao ráo, mảnh mai, lại cuộn tròn như một chú mèo nhỏ, tạo ra một cảm giác mong manh thiếu an toàn.
Để chuẩn bị cho việc mát-xa và bôi thuốc, chỉ có phần trên cơ thể y được mặc áo ngủ.
Tịch Chính Thanh nâng chăn lên, quả nhiên, trên người cậu có những vết đỏ loang lổ, giống như hoa mai điểm xuyết trên nền tuyết trắng, toát lên vẻ mỹ lệ, tinh tế và yếu đuối.
Khóe mắt của y vẫn còn chút hồng hồng, màu sắc không đậm nhưng lại đặc biệt nổi bật trên nền tuyết trắng, thậm chí có chút ánh sáng lấp lánh.
Tịch Chính Thanh nghiến răng, cúi đầu, ngón tay dính đầy thuốc mỡ. Hắn không tiếc sức lực để bôi thuốc vào những chỗ sưng đỏ.
Có lẽ do quá nhạy cảm, vết thuốc mỡ bị đẩy ra khi cơ thể cậu ẩm ướt, theo dòng nước mà trôi đi.(*)
(*) :))))🤭😎
Tịch Chính Thanh nhíu mày.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thuốc mỡ sẽ không có hiệu quả.
Chưa kịp lưu lại trong cơ thể đã bị rửa sạch.
Tân Hòa Tuyết khẽ động mi, từ từ mở mắt, “Ưm?”
Giọng nói của y mềm mại, mang theo chút ngái ngủ, khiến Tịch Chính Thanh cảm thấy như bị điện giật dọc sống lưng.
Hắn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Tân Hòa Tuyết, không biết vì lý do nào mà thần kinh hắn đột nhiên bị kích thích, hắn trực tiếp hỏi: “Bằng không, em ngồi lên mặt tôi, tôi giúp em thoa thuốc cho đầy đủ."(*)
(*) vừa chê Bùi cẩu vô sỉ, Tịch cẩu cũng chẳng khác gì.
P/s : Lời của editor
Góc ôn bài, A Tuyết đã ấy ấy qua những ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro