
Chương 33
"Kịch....'
Tân Hòa Tuyết nhẹ nhàng đặt ly rượu pha lê xuống, thứ chất lỏng hồng nhạt lấp lánh như màu thủy tinh của champagne chảy chầm chậm, uốn lượn trong ly.
Y mím môi, tựa như đang nếm trải hương vị của thứ rượu ấy.
Khoảng cách nghỉ ngơi ngắn ngủi trôi qua, tổ đạo cụ và nhân viên trường quay dần tản ra. Đạo diễn cùng biên kịch vẫn ngồi trước màn hình giám sát, chăm chú xem đi xem lại đoạn quay vừa rồi trên máy quay.
Tân Hòa Tuyết nhìn thấy Cừu Viễn lắc đầu.
Cảnh quay này đã phải thực hiện đến lần thứ tư.
Will, bạn diễn của y, chỉnh lại cà vạt, cởi nhẹ khuy áo vest rồi thở dài, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tân Hòa Tuyết:
“Thấy mệt không? Đạo diễn Cừu lúc nào chẳng vậy, anh ấy theo chủ nghĩa hoàn mỹ, hơi xoi mói. Nhưng tôi thấy phần diễn vừa rồi của cậu cũng khá ổn rồi.”
Tân Hòa Tuyết nhoẻn miệng cười:
“Cảm ơn, nhưng có lẽ tôi vẫn còn chỗ chưa đủ tốt, làm đạo diễn không hài lòng.”
Thời gian chậm rãi trôi.
Cảnh quay cuối cùng của đêm nay kéo dài đến tận 9 giờ mà vẫn chưa hoàn thành. Vì vậy, Tân Hòa Tuyết từ chối lời mời của Tịch Chính Thanh khi hắn định rủ y đi ăn khuya.
“Được thôi, vậy tôi sẽ chờ cậu về ở nhà.” Lời cuối cùng trong cuộc trò chuyện, Tịch Chính Thanh nhẹ nhàng nói như thế.
.......
Cốt truyện đã bước vào giai đoạn cao trào, khi buổi dạ hội tốt nghiệp diễn ra. Mối quan hệ thân mật giữa Y Tư và người anh trai của Tạp Đặc trở thành tâm điểm, mọi người trong buổi tiệc đều biết. Nhưng ngay sau đó, bộ mặt thật bị lật tẩy: tất cả hóa ra chỉ là trò chơi tàn nhẫn của anh em Tạp Đặc, một kế hoạch săn lùng và nhục mạ học sinh xuất thân bình dân trong giới thượng lưu. Tất cả đều chứng kiến Y Tư chìm dần vào bẫy, bị hủy hoại hoàn toàn, cuối cùng đánh mất cả danh dự và bị vứt bỏ.
Thậm chí sau đó, Y Tư phát hiện ra rằng nguyên nhân dẫn đến tai nạn khiến cha mẹ mình qua đời cũng chính là âm mưu của gia đình Tạp Đặc.
Không có thời gian để chìm đắm trong nỗi đau, bởi sự gièm pha từ buổi dạ hội đã khiến Y Tư mất tư cách tốt nghiệp. Điều này đồng nghĩa với việc giấc mơ vào trường đại học danh giá trong thành phố thượng lưu bị dập tắt, dù năng lực của y thừa sức đạt được học bổng toàn phần.
Người thương nhân từng giúp đỡ Y Tư cũng không thể đứng về phía y, do bị áp lực từ nhà Tạp Đặc. Y Tư không cách nào duy trì việc học và cả việc mất đi nơi ở, không có công việc, không nhận được thư giới thiệu, và không ngôi trường nào chịu tiếp nhận y. Con đường duy nhất còn lại là bị cảnh sát trục xuất về khu ngoại thành.
Chỉ là lần này, nếu quay lại đó, nơi đầy rẫy tội ác và sa đọa, Y Tư cơ hồ không có khả năng tiến vào nội thành nữa, gần như chắc chắn sẽ bị nửa đời sau sẽ bị chôn vùi.
Y Tư quyết định chơi một ván cược "được ăn cả ngã về không". Y nghe nói rằng chi nhánh của Tập đoàn Tạp Đặc tổ chức cuộc họp thường niên tại khách sạn Quốc Đạt Lan. Trong sự kiện này, các anh em Tạp Đặc trong chi nhánh công ty, những người đã cùng nhau rèn luyện trong suốt thời gian qua, sẽ thực hiện một bài diễn văn hợp tác ngay từ phần mở đầu của cuộc họp thường niên.
Y Tư nhận lời mời của khách sạn Quốc Đạt Lan làm nhân viên tạp vụ, may mắn đối với y có một túi da xinh đẹp bên ngoài, thuận lợi thông qua phỏng vấn.
Y yêu cầu trở lại bên Tạp Đặc huynh đệ .
Lá bài mặt phải, mặt trái, tìm được cơ hội tung ra một đòn chí mạng.
Cảnh tiệc rượu gặp gỡ giữa Y Tư và anh em Tạp Đặc chính là cảnh mà Tân Hòa Tuyết đã phải quay đến bốn lần.
Lần thứ năm bắt đầu.
“Cắt!”
Cừu Viễn khoát tay:
“Vất vả rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi. Ngày mai quay tiếp.”
Ra khỏi phim trường, gió đêm lành lạnh thổi qua. Trợ lý bước đến khoác áo cho Tân Hòa Tuyết:
“Tân tiên sinh, bây giờ về nhà luôn chứ?”
Chiếc xe bảo mẫu đợi sẵn bên đường. Nơi này cách chung cư cao cấp Dương Nam Loan ước chừng có hai mươi phút lái xe , không tính xa.
Tân Hòa Tuyết nhìn thấy bóng dáng của Cừu Viễn, đồng thời, đối phương cũng quay lại nhìn y. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc, và Alpha tóc vàng liền nhe răng cười với y một cái.
Thật lòng mà nói, mang kính râm vào buổi tối trông đúng là kỳ quặc, cứ như có bệnh.
Mặc dù Tân Hòa Tuyết biết rằng Cừu Viễn làm vậy là để che giấu đôi mắt đặc biệt của mình, nhưng điều đó không ngăn cản y nghĩ rằng Cừu Viễn có bệnh thần kinh. Rõ ràng là Cừu Viễn hoàn toàn có thể chọn cách đeo kính áp tròng thời trang hơn cơ mà.
Suy nghĩ một lát, Tân Hòa Tuyết quay sang trợ lý bên cạnh và nói: “Cậu ra xe chờ tôi trước đi.”
Y tiến lại gần góc tối nơi Cừu Viễn đang đứng.
Tân Hòa Tuyết lên tiếng, chất vấn:
“Anh có thể nhìn rõ không?”
“Có thể nha~.” Cừu Viễn nhếch môi, nụ cười hiện rõ vài phần đắc ý. “Dù sao thì tôi cũng là bạch tuộc. Tầm nhìn ban đêm của bạch tuộc vượt xa con người nhiều. Thêm nữa, thị giác tôi không có điểm mù, tôi có thể quan sát mọi thứ xung quanh ở góc 360 độ.”
Hắn đang khoe khoang ưu thế của mình, không khác gì cách động vật thể hiện sự vượt trội trước mặt bạn đời.
Tân Hòa Tuyết liếc mắt nhìn hắn một cái.
Thế này thì dù muốn tấn công từ phía sau để ám sát bạch tuộc cũng rất khó thành công, bởi với tầm nhìn 360 độ, hắn có thể phát hiện kẻ địch từ bất kỳ hướng nào.
Đúng là phiền phức khó giải quyết.
Giọng nói của Tân Hòa Tuyết trở nên nhẹ nhàng, có lẽ là do sự tĩnh lặng của màn đêm khiến mọi thứ sinh ra ảo giác. Nghe qua, thanh âm ấy có vẻ mềm mại hơn thường ngày, khiến Cừu Viễn thoáng nghĩ rằng Tân Hòa Tuyết đang làm nũng.
Dĩ nhiên, nội dung câu nói thì lại chẳng liên quan đến việc nũng nịu chút nào.
“Anh nghĩ gì về biểu hiện của tôi hôm nay?”
Thanh niên trực tiếp hỏi, cách nói chuyện cũng chẳng buồn khách sáo.
Cừu Viễn khẽ cười, cảm thấy khá thích thú.
“Cậu nghĩ rằng tôi cố tình gây khó dễ cho cậu sao?”
Tân Hòa Tuyết đáp:
“Tôi không hề nói thế.”
Cừu Viễn suy nghĩ một lát, nhún vai:
“Được rồi, nhưng quả thực tôi có thể làm điều đó.”
“Ừm, nhưng hôm nay thì không phải.” Hắn bổ sung thêm, “Cậu không cảm thấy cách diễn của mình có gì đó không phù hợp sao?”
Tân Hòa Tuyết nghiêm túc nhìn hắn, vẻ mặt như một học sinh xuất sắc đang chờ lời nhận xét từ giáo viên.
Quả thật là khó xử lý.
Cừu Viễn cúi đầu, đưa tay xoa giữa hai chân mày, giải thích:
“Những lần trước, khi còn là học sinh, cậu diễn xuất ổn hơn, đủ tinh tế để không ai nhận ra điều bất hợp lý.”
Tân Hòa Tuyết im lặng, chờ đợi hắn nói tiếp.
Cừu Viễn đánh giá cậu.
Thanh niên với dáng vẻ ung dung, sau giờ làm đã thay một chiếc sơ mi trắng đơn giản cùng quần đen. Bộ trang phục giản dị đến tột cùng nhưng nhờ chiều cao và khí chất lạnh lùng, y vẫn toát lên vẻ khác biệt.
“Cậu trông giống như một vị vương tử.”
Cừu Viễn không đầu không đuôi mà khen Tân Hòa Tuyết một câu.
Không giống như là nhân vật lăn lê bò lết đến từ ngoại thành.
Thật vậy, Y Tư là một học trò ưu tú với tính cách kiên cường, nhưng từ nhỏ lớn lên ở hạ ngoại thành, nếu nói rằng y hoàn toàn không có một chút khuyết điểm nào thì quả là không thực tế.
Việc tiếp xúc quá sớm với sự hỗn loạn của xã hội nơi hạ ngoại thành khiến Y Tư biết uống rượu, hút thuốc, và đôi khi phải giả vờ mạnh mẽ để trông không dễ bị bắt nạt. Để đảm bảo an toàn trên đường đến trường, y thậm chí còn học qua vài ba chiêu võ mèo cào.
Tuy nhiên, khi đến thượng nội thành, Y Tư nhanh chóng nhận ra rằng tất cả những gì mình từng làm đều trở nên vô nghĩa. Ngay cả khả năng học tập vượt trội của y cũng không đáng một đồng, bởi ở nơi này, tiền tài và quyền lực mới là thứ quyết định tất cả.
Y chẳng khác nào một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, một diễn viên làm trò xiếc trên dây cho người ta mua vui. Những kẻ quyền quý bậc thượng đẳng, với quyền uy tuyệt đối, ép y đến mức không thể thở nổi.
"Vì thế, khi không còn đường lui, để báo thù cho cha mẹ và tránh bị trục xuất trở lại hạ ngoại thành," Cừu Viễn giải thích, "Y Tư đã mang theo quyết tâm được ăn cả ngã về không để tiến lên. Khi tái ngộ huynh đệ Tạp Đặc, y thậm chí không biết mình có thể bị bắt giữ hay không, liệu mình có sống sót được không. Đứng trước quyền lực áp đảo, lúc ban đầu Y Tư hoàn toàn không hề chắc chắn về bản thân."
Cừu Viễn nói tiếp:
"Nhưng cậu lại trông quá tự tin, dường như mọi thứ đều trong dự định của cậu."
"Quá thông minh, quyến rũ và lão luyện, đến mức huynh đệ Tạp Đặc chỉ như những con chó dính mưa, bị cậu xoay vần trong lòng bàn tay."
"Cậu không phải vương tử, cậu là quốc vương. Chỉ cần liếc mắt một cái, ai cũng có thể nhận ra điều đó. Và rồi, cậu sẽ giẫm lên tất cả bọn họ dưới chân mình."
Lời nói của Cừu Viễn nghe như một lời tán thưởng hơn là chỉ trích diễn xuất.
“Nhìn cậu diễn,” bên này yên lặng không có ai, chỉ có hai người bọn họ, hắn thẳng thắn thành khẩn mà nói, “tôi cương hai lần.”
Tân Hòa Tuyết: “……ý tứ của anh, tôi hiểu được, nhưng vừa mới câu nói kia kỳ thật có thể không cần phải nói. Tôi coi như không có nghe thấy.”
Tai mèo, hồng nhạt nhòn nhọn hướng vào phía trong gấp lại, e sợ ô uế lỗ tai.
Thời điểm ký chủ không nhận ra phản ứng của bản thân mình, hệ thống đã lặng lẽ tiến hành ghi lại, thậm chí còn tận tâm chụp lại từng góc 360 độ biểu cảm của Tân Hòa Tuyết vừa rồi, sau đó lưu vào thư mục nhỏ có tên "Cảm xúc chán ghét".
Cừu Viễn ngắn gọn đưa ra kết luận:
“Cậu diễn rất tốt, nhưng thiếu đi cảm giác bùng nổ khi bị dồn đến đường cùng. Tôi đoán cậu trước đây hẳn hiếm khi trải qua cảm giác mất kiểm soát, cũng chưa từng nếm thử cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt đến tận cổ họng, đúng không?”
Khóe môi Tân Hòa Tuyết hơi nhếch lên, y biểu hiện mâu thuẫn khi Cừu Viễn dường như muốn tiến thêm bước tìm hiểu sâu hơn về quá khứ của y.
Cừu Viễn cười nhạt:
“Không sao, ai cũng có bí mật của riêng mình.”
Hắn tiến lại gần thêm một bước, hài lòng khi thấy Tân Hòa Tuyết không lùi bước.
“Muốn thử không?”
Tân Hòa Tuyết ngước mắt nhìn thẳng vào hắn. “Thử cái gì?”
“Thử cảm giác mà tôi vừa nói.”
Cừu Viễn nhận thấy trên vai Tân Hòa Tuyết đang khoác chiếc áo rộng không vừa cỡ, thuộc về Tịch Chính Thanh, Cừu Viễn kéo áo khoác xuống, ném cho trợ lý đang đứng chờ bên chiếc xe bảo mẫu phía xa. Sau đó, hắn tự mặc áo khoác của mình lên người y và nói:
“Gió ngoài kia lớn lắm.”
Thấy Tân Hòa Tuyết không nói gì, chỉ lặng lẽ mặc áo, Cừu Viễn hỏi:
“Xuất phát chứ?”
...........
Cừu Viễn sở hữu một chiếc xe moto ở khu Bắc thành.
So với du thuyền hay phi thuyền, đối với giới con nhà tài phiệt, xe moto chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền chẳng đáng kể.
Cừu Viễn giúp Tân Hòa Tuyết đội mũ bảo hiểm, đeo kín các phụ kiện bảo vệ khuỷu tay và đầu gối.
“Không cần lo lắng, tôi lớn lên chơi đua xe từ cấp hai, tay nghề cũng không tệ đâu. Nếu có nguy hiểm, tôi sẽ dùng xúc tu bảo vệ cậu. Chúng có năng lực tái sinh rất nhanh, đứt cũng không vấn đề gì.”
Tân Hòa Tuyết lạnh lùng đáp:
“... Không cần. Ghê tởm.”
Cừu Viễn nhận ra rằng ý y là cảm thấy xúc tu thực sự quá ghê tởm.
Trong đầu Cừu Viễn vang lên giọng nói buồn bã của não phụ.
“Được rồi.”
Hắn tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt xanh thẳm như biển cả. Tân Hòa Tuyết nhìn chằm chằm hắn, thẳng đến lúc Cừu Viễn cài kính râm ở cổ áo, mang mũ bảo hiểm, Cừu Viễn nhắc nhở y :
Đừng nhìn mắt tôi lâu quá, nó có thể làm rối loạn tinh thần người khác, đôi khi còn gây ảo giác. Đây là kỹ năng bị động đấy.”
Thì ra lý do hắn luôn đeo kính râm cả ngày lẫn đêm là như vậy.
Tân Hòa Tuyết khẽ gật đầu:
“Ừm, đi đâu đây?”
Cừu Viễn hỏi :
“Đi ngắm biển chứ?”
Cừu Viễn nói khi Tân Hòa Tuyết leo lên ghế sau, hướng dẫn cách đặt chân đúng chỗ.
Ghế sau xe moto hơi cao hơn phía trước, buộc Tân Hòa Tuyết phải nghiêng người về trước, vòng tay ôm lấy eo Cừu Viễn. Một mùi hương nhàn nhạt, thanh khiết như gỗ đàn hương thoang thoảng quanh người hắn.
Mùi hương ấy khiến Cừu Viễn không khỏi căng thẳng, cơ bụng cũng vô thức siết lại.
Hắn nhịn không được mà nghĩ, không biết chiếc áo mỏng hắn đang mặc có để lộ sự căng cứng này không, và liệu Tân Hòa Tuyết có sờ được không?
Cừu Viễn lại bắt đầu theo đuổi bạn đời. (*)
Tân Hòa Tuyết ra lệnh ngắn gọn:
“Xuất phát.”
Tiếng động cơ gầm rú vang lên, khiến adrenaline trong cơ thể cả hai bùng nổ.
Cừu Viễn lái xe băng qua con đường lớn gần đó, sau đó rẽ vào một tuyến đường ven biển mới mở.
Con đường vắng vẻ không bóng xe, chỉ có những lan can trắng uốn lượn ven biển. Đồng hồ tốc độ chỉ vượt qua 120 km/h, khiến cảnh vật hai bên chỉ còn là những vệt trắng thoáng qua.
Xe lao đi như một cơn bão, bánh xe xoay nhanh đến mức dường như bỏ lại linh hồn người ngồi phía sau.
Thiếu đi sự tin tưởng hoàn toàn vào người lái, Tân Hòa Tuyết siết chặt tay hơn, cuối cùng không nhịn được mà nói:
“Chậm lại chút...”
Nhưng Cừu Viễn không đáp lời.
Khi chiếc xe lướt qua đoạn đường cong, thân xe nghiêng hẳn vào phía trong, như thể cố ý đổ về phía lòng đường.
Đôi mắt Tân Hòa Tuyết mở lớn, hai tay siết chặt eo Cừu Viễn. Mu bàn tay y nổi lên những đường gân xanh nhạt, rõ ràng đang dùng rất nhiều sức.
Trái tim như muốn nhảy lên tận cổ họng.
Chỉ trong tích tắc khi xe vượt qua khúc cua, động cơ như cất cánh, tăng tốc mạnh mẽ trước khi dừng lại nơi bãi đỗ.
Mọi chuyện bình an vô sự.
Trán Tân Hòa Tuyết lấm tấm mồ hôi.
Thật ra, cảm giác đó rất kích thích. Nhưng y hít phải một hơi khí lạnh, rồi ngay lập tức ho sặc sụa, âm thanh khàn đặc như muốn lôi cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Cừu Viễn hoảng sợ, vội hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
Kim đồng hồ tốc độ trên bảng điều khiển nhanh chóng tụt xuống. Chiếc xe giờ đây chậm chạp như một con ốc sên bò trên đường.
Càng tiến gần bờ biển, lớp sơn trên các dải bảo hộ màu trắng càng loang lổ, trầy xước.
Cơn ho của Tân Hòa Tuyết vẫn chưa dừng lại.
May thay, không lâu sau, họ đã đến đích. Chiếc xe len lỏi qua con đường sườn núi ven biển. Khi lên đến đỉnh, một vùng sóng nước gợn lam nhạt dưới ánh trăng dần hiện ra, bao trùm cả không gian trước mắt họ.
Cừu Viễn dìu Tân Hòa Tuyết ngồi xuống băng ghế dài trên bãi cát ven biển.
Sau đó, hắn quay lại xe, lấy ra bình giữ nhiệt và đưa cho Tân Hòa Tuyết.
Là nước ấm.
Tân Hòa Tuyết thoáng ngạc nhiên, liếc nhìn Cừu Viễn.
Thấy y ngừng ho, Cừu Viễn mới nhẹ nhõm thở ra.
Hàng mi Tân Hòa Tuyết cụp xuống.
“Tôi quả thật rất ít khi trải qua cảm giác mất kiểm soát. Tôi không làm những điều mà mình không nắm chắc, đó là lý do.”
Y ám chỉ chính bản thân mình – một cơ thể vốn không khỏe mạnh.
Dưới ánh trăng, sắc mặt y nhợt nhạt như tuyết.
Thực ra, sâu trong xương cốt, y cũng khao khát những trải nghiệm đầy kích thích và thách thức. Nhưng nhiều lúc, khát vọng ấy bị giới hạn bởi cơ thể yếu ớt của mình, bị dồn nén và chôn sâu xuống.
Cừu Viễn ngồi cạnh y.
Bãi cát ven biển trải dài trống trải. Ở cuối bãi là rừng chắn gió, những hàng cây nghiêng ngả vì bị gió biển thổi mạnh.
Cừu Viễn lên tiếng:
“Chuyện sắp tới, cậu nghĩ sao?”
Tân Hòa Tuyết :
“Chuyện gì cơ?”
Cừu Viễn:
“Tìm cho mình một con đường lui.”
Cừu Viễn:
“Cậu thật sự định kết hôn với Tịch Chính Thanh, hay Bùi Quang Tế? Hai người bọn họ, cậu chẳng coi ai ra gì, đúng không?”
Hắn hỏi đến mặt sau, ngữ khí không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Hắn có thể nhìn ra rằng, Tân Hòa Tuyết đối này hai người này hoàn toàn không có tình yêu, chỉ là diễn rất khá.
“Trước khi bọn họ phát điên, hoặc trước khi cậu đẩy mọi chuyện đi quá xa, cậu phải tìm cách rút lui an toàn.”
Cừu Viễn đan tay vào nhau, đặt trên đùi, đầu ngón tay vô thức vuốt ve nhau. Hành động ấy vô tình để lộ sự bối rối, bất an trong lòng hắn.
“Chuyện cậu và Tịch Chính Thanh sẽ tổ chức đính hôn vào tháng sau, dù chưa chính thức công bố, nhưng ở khu trung tâm đã lan truyền khắp nơi.”
Ý định tổ chức lễ cưới vào tháng sau thực sự quá hấp tấp. Cuối cùng, bọn họ quyết định tổ chức lễ đính hôn trước.
Tân Hòa Tuyết biết tin người thừa kế nhà họ Tịch sắp đính hôn sẽ sớm lan rộng, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Cừu Viễn:
“Nhà họ Cung vốn là gia thần của nhà họ Tịch. Nếu không có gì bất ngờ, theo quy tắc của gia tộc, người thừa kế nhà họ Tịch đáng lẽ phải kết hôn với một người trong gia đình họ Cung. Khi tin đính hôn lan ra, giá cổ phiếu nhà họ Cung sẽ chao đảo. Bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách ra tay với cậu.”
Tân Hòa Tuyết không khỏi nghi hoặc, hỏi lại:
“Vì sao anh lại chắc chắn như vậy?”
Một Beta, lại không phải người thân cận. Nhà họ Cung sẽ không tin người thừa kế nhà họ Tịch lại thật lòng yêu một Beta. Vì vậy, việc xử lý Tân Hòa Tuyết là cách nhanh nhất để đưa mọi thứ trở về quỹ đạo ban đầu.
Suy nghĩ này không sai, nhưng qua cách nói của Cừu Viễn, dường như hắn hiểu rõ những bí mật bên trong hơn rất nhiều.
Cừu Viễn mỉm cười đầy bí ẩn:
“Người của nhà họ Cung đã liên hệ với tổ chức Hắc Xà, thuê sát thủ để giết cậu. Hắc Xà lại chuyển giao phi vụ này cho Mồi Lửa. Tôi và đám dị chủng kia vẫn còn chút liên hệ.”
Tân Hòa Tuyết vốn nghĩ rằng Hắc Xà chỉ là một tổ chức ngầm chiếm lĩnh khu vực thứ sáu. Nhưng qua lời Cừu Viễn, y nhận ra thế lực của Hắc Xà ở khu vực thứ sáu có lẽ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Thậm chí, tổ chức này còn có mối liên hệ với Mồi Lửa – một tổ chức được cấu thành bởi những dị chủng.
Thế còn Cừu Viễn? Hắn đóng vai trò gì trong mối quan hệ chằng chịt này?
Tân Hòa Tuyết cho rằng, nếu có thể hiểu được mục đích đằng sau mọi hành động của Cừu Viễn, có lẽ y sẽ tìm ra chìa khóa để khai thác toàn bộ giá trị tình yêu và giá trị ngược tâm từ đối phương.
Cừu Viễn nói:
“Dị chủng chịu trách nhiệm phi vụ này là người ta quen biết. Tôi có thể đảm bảo rằng hắn sẽ không ra tay với cậu trước ngày đính hôn.”
Cừu Viễn khẽ nghiêng người, đôi mắt ẩn sau kính râm nhìn thẳng vào Tân Hòa Tuyết:
“Nhưng đến ngày đính hôn, cậu có lẽ cũng đã chơi đủ rồi, đúng không? Tôi có thể cung cấp cho cậu một kế hoạch giả chết hoàn hảo.”
Đến lúc đó, nhiệm vụ quay phim cũng sẽ kết thúc.
Hiện tại, giá trị ngược tâm của Bùi Quang Tế đã vượt quá phân nửa.
Còn với Tịch Chính Thanh, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.
Cừu Viễn tiếp lời:
“Như vậy, trước khi bọn họ phát điên, cậu có thể toàn thân rút lui.”
Tân Hòa Tuyết khẽ cười, nụ cười mơ hồ ánh lên trong ánh trăng.
“Toàn thân rút lui sao?”
Nhưng mục tiêu của y là muốn bọn họ phát điên.
Phát điên thật sự.
“Anh từng nói cảm giác bí quá hóa liều. Tôi nghĩ, tôi đã bắt đầu cảm nhận được điều đó.” Tân Hòa Tuyết quay sang nhìn Cừu Viễn, nhẹ giọng hỏi:
“Anh có lửa không?”
Y không thực sự muốn châm thuốc.
Đó có lẽ chỉ là một ý tưởng thoáng qua, như muốn thử trải nghiệm cảm giác ấy, để hòa mình vào vai diễn.
Cừu Viễn rút từ túi quần ra một gói thuốc lá cùng chiếc bật lửa, giải thích:
“Đừng hiểu lầm, tôi đã lâu không hút thuốc. Cái này chỉ là đạo cụ dự phòng.”
Tân Hòa Tuyết tò mò, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhướng mi lên, ánh mắt hàm ý nhìn về phía Cừu Viễn.
Đôi mắt y thật đẹp, đường cong trên mí mắt gợi lên nét quyến rũ khó tả. Lông mi dài như đôi cánh chim bồ câu, nhẹ nhàng vươn ra từ khóe mắt đến đuôi mắt.
Ánh trăng như muối rắc, rơi lên làn da trắng nhợt nhạt của y.
Cừu Viễn bật lửa, tiếng “tạch” nhỏ vang lên trong gió biển.
Ngọn lửa nhỏ liếm lấy điếu thuốc. Sau một tia lửa đỏ, không khí thoáng chốc tràn ngập mùi nicotine.
Hai người họ ngồi rất gần, gần như khoảng cách chỉ dành cho những người tình.
Cừu Viễn chăm chú nhìn Tân Hòa Tuyết kẹp điếu thuốc, điếu thuốc chạm nhẹ lên đôi môi y.
Môi y thật hoàn mỹ – sắc môi nhợt nhạt, phảng phất nét yếu ớt, uể oải, đầy bệnh khí.
Đôi môi mỏng khẽ mở.
Bất ngờ, tiếng máy truyền tin vang lên.
[Bùi Quang Tế: Xin lỗi, lịch sử trò chuyện của tôi đã bị xóa. Server hiện tại chưa thể khôi phục chìa khóa sao lưu. Tôi muốn biết nhiều hơn về những chuyện trước đây liên quan đến chúng ta.]
[Bùi Quang Tế: Tôi muốn gặp cậu, nói chuyện với cậu.]
Cừu Viễn lướt qua tin nhắn.
Phát hiện rằng máy truyền tin của Tân Hòa Tuyết không hề được khóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro