Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Dù rằng vào năm 2048, trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng và môi trường ngày càng trở nên khắc nghiệt, cùng với các vấn đề xã hội ngày càng trở nên gay gắt, tầng lớp thượng lưu vẫn giữ vững những nghi lễ phức tạp và cầu kỳ như giới quý tộc của thế kỷ trước, đặc biệt là trong những sự kiện diễn ra tại trung tâm chóp đỉnh của kim tự tháp xã hội.

Trong thế giới xa hoa lộng lẫy ấy, lễ phục cũng có giá trị không khác gì một tấm danh thiếp. Để tham dự các buổi tiệc, bộ âu phục được đặt may riêng cần phải được chăm chút tỉ mỉ từng chi tiết, từ đường kim mũi chỉ đến cúc áo, đồng hồ quả quýt hay những phụ kiện khác, tất cả đều phải được thiết kế với sự tinh tế và khéo léo. Thậm chí, chỉ riêng việc lựa chọn một chiếc cúc áo nổi bật giữa bốn chiếc trên tay áo cũng đã thể hiện công sức, tiền bạc và thời gian mà người chủ nhân bỏ ra cho bộ trang phục may đo đó.

Còn một tháng nữa là đến buổi tiệc trưởng thành của Bùi Ảnh do gia đình Bùi tổ chức, và việc đặt may bộ âu phục riêng cho sự kiện này đòi hỏi một quá trình kéo dài. Đầu tiên là đến cửa hàng để đo kích thước cơ thể, sau đó là may thử một sản phẩm bán thành phẩm dựa trên số đo đó. Sau khi mặc thử và điều chỉnh những chi tiết cần thiết, cuối cùng mới hoàn thành sản phẩm hoàn chỉnh.

Như dự đoán của Tân Hòa Tuyết, Tịch Chính Thanh đã không thể kiềm chế được mà mượn danh nghĩa "Bùi Quang Tế" để tiếp cận y. Tân Hòa Tuyết thấy thú vị khi chứng kiến cảnh đối phương tự mình diễn cả hai vai.

Lần gặp gỡ tiếp theo, Tịch Chính Thanh, dưới danh nghĩa "Bùi Quang Tế", đưa người bạn trai nhỏ của mình đến một cửa hàng may âu phục thủ công truyền thống tại khu trung tâm để đo kích thước. Cửa hàng này là thương hiệu lâu đời, nổi tiếng từ thế kỷ 19, chuyên phục vụ cho giới tài phiệt và quý tộc.

Nhà thiết kế vừa mỉm cười trò chuyện với Tân Hòa Tuyết về sở thích của y, vừa dùng thước dây đo kích thước cơ thể khách hàng.

Vai rộng, độ dài tay áo, vây áo của cánh tay, bên trong tay áo, cổ tay áo

Thời điểm đo vòng eo, nhà thiết kế theo thói quen đo quanh phần thắt lưng nhỏ nhất của chàng trai trẻ, rồi ngạc nhiên thốt lên: “Thưa ngài, vòng eo của ngài thật sự rất tinh tế…”.

Tân Hòa Tuyết nhẹ nhàng đáp lời, vừa lễ phép vừa điềm tĩnh: “Cảm ơn.”

Nhà thiết kế nhận ra mình vừa mới thất lễ.
Dù rằng khách hàng của cửa hàng chủ yếu là những người ưu tú hoặc nhân tài kiệt xuất ở khu trung tâm, nhưng một vị khách xinh đẹp đến như vậy thì anh ta chưa từng gặp qua. Cố gắng cứu vãn tình thế, nhà thiết kế nhìn sang Tịch Chính Thanh, người không rời mắt khỏi Tân Hòa Tuyết, và khách khí nói: “Tân tiên sinh, ngài và Tịch tiên sinh thật sự rất xứng đôi.”

Chưa kịp để Tân Hòa Tuyết trả lời, Tịch Chính Thanh đã khẽ hắng giọng, bình tĩnh giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là bạn.”

Nhà thiết kế khẽ mỉm cười đầy ẩn ý. Đúng không? Vì rõ ràng, chẳng ai nhìn bạn mình với ánh mắt như thế cả.

Tân Hòa Tuyết liếc nhìn Tịch Chính Thanh, thấy hắn đã lấy lại phong thái bình thường của một thiếu gia Tịch gia, giữ đúng khoảng cách và tác phong chuẩn mực. Khi Tân Hòa Tuyết bắt gặp ánh mắt của Tịch Chính Thanh, hắn ta còn mỉm cười với vẻ như đang xin lỗi, như thể sợ những lời của nhà thiết kế sẽ làm Tân Hòa Tuyết khó xử.

Tân Hòa Tuyết cười thầm, nói với k trong đầu mình: 【Cậu có nhận thấy hôm nay Tịch Chính Thanh có gì khác lạ không?】

K nghi hoặchỏi: 【Khác gì cơ?】 Tân Hòa Tuyết nheo mắt cười: 【Anh ta dùng nước hoa.】

Ngay khi Tịch Chính Thanh đến biệt thự Nam Thành để đón y, Tân Hòa Tuyết đã nhận ra. Dù Beta không có tuyến thể như Alpha để cảm nhận tin tức tố, nhưng khứu giác của y vẫn đủ nhạy bén để nhận ra mùi hương rừng thông và gỗ mun, cùng hương xạ hương mạnh mẽ bao bọc lấy hắn ta. Tân Hòa Tuyết nghi ngờ rằng, xạ hương đó chính là mùi tin tức tố của Tịch Chính Thanh.

Y mỉm cười trước việc đã chọc thủng chân tướng: 【Con công xòe đuôi rồi, anh ta đang theo đuổi đối tượng đấy.】.

Lấy lui làm tiến, giống như cách nước ấm nấu chín ếch xanh mà nó không hề nhận ra, đây có thể là chiến thuật mà Tịch Chính Thanh đã âm thầm nghiên cứu và áp dụng sau một khoảng thời gian yên tĩnh. 

Vừa mới đây, lời nhà thiết kế đã nói, có lẽ chọc trúng tâm đại thiếu gia Tịch nên hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái. 

Sự lùi bước đó cũng là một lời nhắc nhở, xác nhận thêm suy đoán của Tân Hòa Tuyết. 

【Giá trị tình yêu của Tịch Chính Thanh +3】

.......

Tiếp đó Tân Hòa Tuyết tham gia yến tiệc nhà họ Bùi lúc chạng vạng, Tịch Chính Thanh một lần nữa mạo danh thân phận của Bùi Quang Tế.

Rốt cuộc, Bùi Quang Tế thật sự không xuất hiện trong suốt buổi tiệc, khiến cho việc Tịch Chính Thanh liên tục thay mặt hắn ta nói chuyện với bạn trai của Bùi gia trở nên đáng nghi ngờ. Điều này khó tránh khỏi sẽ khiến Tân Hòa Tuyết sinh lòng nghi hoặc.

Đến khi đó, trước khi chính thức bước vào sảnh tiệc, Tịch Chính Thanh tìm một lý do để tạm thời rời khỏi Tân Hòa Tuyết, và quay lại với thân phận thực sự của mình là Tịch Chính Thanh.

Hành động này là do trong yến hội có rất nhiều người, nếu Tịch Chính Thanh tiếp tục sử dụng danh nghĩa "Bùi Quang Tế" mà đi cạnh Tân Hòa Tuyết, chỉ cần một lời gọi bất cẩn của người khác cũng sẽ lật tẩy hắn ngay lập tức.

Cuối cùng, Bùi Quang Tế thật vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, nơi các bác sĩ liên tục hội chẩn và thảo luận về các phương pháp điều trị.

Tịch Chính Thanh không lo lắng rằng Tân Hòa Tuyết sẽ nghe được điều gì đó làm lộ sự thật trong bữa tiệc của Bùi gia, bởi vì yến tiệc lần này thực chất là để chúc mừng lễ trưởng thành của Bùi Ảnh. Ngụ ý phía sau bữa tiệc này là, nếu Bùi Quang Tế không tỉnh lại, thì không còn nghi ngờ gì nữa, Bùi Ảnh sẽ kế thừa tập đoàn Bùi thị.

Hiện tại, cái tên Bùi Quang Tế đã trở thành cấm kỵ, và không ai tham dự yến tiệc dám đề cập đến chủ đề này trong lãnh địa của Bùi nhị thiếu.

Tịch Chính Thanh đã tính toán từng bước một rất kỹ lưỡng. Hắn tựa người vào cạnh chiếc phi hành khí, ánh mắt xa xăm lướt qua và bất chợt phát hiện một thanh niên bước ra từ trong biệt thự.

Chỉ thoáng nhìn lên, Tịch Chính Thanh đứng sững tại chỗ.

Từ lần gặp đầu tiên đến nay, ấn tượng của Tịch Chính Thanh về Tân Hòa Tuyết luôn là gam màu nhẹ nhàng, dịu dàng và ấm áp.

Người thanh niên rất hiếm khi mặc trang phục tông màu tối.

Bộ vest đen bóng loáng với phần ve áo phối lụa, áo khoác vừa khít với hàng cúc màu trắng nổi bật, thiết kế ôm sát tôn lên vóc dáng cao ráo với đôi chân dài và vòng eo nhỏ, mang lại cảm giác lập thể hoàn hảo, khiến những đường nét cơ thể hiện lên rõ ràng.

Toàn bộ trang phục tông màu tối làm nổi bật làn da trắng như tuyết của thanh niên, cùng với gương mặt mỹ lệ đến mức nguy hiểm của y.

Sau khi cảm nhận được cú sốc trực quan từ vẻ đẹp đó, Tịch Chính Thanh vội dời ánh mắt. Hắn cúi xuống, lướt qua đôi giày da đen bóng loáng của đối phương.

Nếu người thanh niên ngồi xuống, nhấc chân lên, chiếc quần tây sẽ tự nhiên kéo lên, để lộ mắt cá chân thon thả, được ôm gọn bởi lớp vải mềm mịn.

Bất chợt, Tịch Chính Thanh cảm thấy cổ họng khô khốc.

Cơn nghiện làm chó của hắn trỗi dậy, cứ như thể hắn đang thiếu một thứ gì đó trên cổ mình.

Tân Hòa Tuyết bước đến trước mặt hắn, gọi nhẹ: “Quang Tế?”

Tịch Chính Thanh điều chỉnh lại trạng thái, đáp: "Ừ, chúng ta đi thôi."

......

Bùi gia độc chiếm một góc trung tâm của khu vực, với diện tích rộng lớn và bề thế không khác gì một trang viên.

Khi Tịch Chính Thanh và Tân Hòa Tuyết từ phi thuyền bước xuống, họ gặp ngay Bùi Ảnh, người đã đứng chờ trước cửa từ sớm.

Thấy Tân Hòa Tuyết, Bùi Ảnh không giấu được niềm vui, theo bản năng tiến lại gần. Là nhân vật chính của buổi tiệc tối nay, Bùi Ảnh ăn mặc chỉnh tề và long trọng, toát lên sự trang nghiêm, thậm chí còn tháo cả chiếc khuyên tai bạc của mình.

Giọng cậu không giấu nổi sự kích động: “Anh đã đến rồi.”

Tân Hòa Tuyết chỉ có thể nhận ra cậu qua màu tóc: “Bùi Ảnh, chúc mừng cậu trưởng thành.” Mặc dù Bùi Ảnh đã thành niên từ nửa năm trước, buổi lễ này chỉ là một nghi thức bổ sung, mang đậm dấu ấn của gia tộc Bùi thị.

Bùi Ảnh định nói thêm gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt của Tịch Chính Thanh, chứa đựng nụ cười nhưng ẩn sâu là sự đe dọa, cậu đành ngậm chặt môi lại.

Cậu lùi một bước, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cùng Tịch Chính Thanh diễn kịch, khẽ cắn răng nói: "…Anh."

Tịch Chính Thanh quả thật như đã nói trước đó, đã giúp Bùi Ảnh củng cố quyền thừa kế Bùi gia, giải quyết mấy người anh em cùng cha khác mẹ, đồng thời nhờ sự hỗ trợ của Tịch thị mà đạt được một số dự án lớn, khiến lão gia Bùi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của con thứ.

Tịch Chính Thanh mỉm cười, dẫn Tân Hòa Tuyết cùng Bùi Ảnh đi dạo một vòng. Khi đó trời mới chạng vạng, chưa đến lúc buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Hai người họ dừng chân tại hoa viên bên ngoài sảnh tiệc. Những hàng rào gỗ trắng bao quanh khu vườn, ở trung tâm là đài phun nước, dưới ánh hoàng hôn, những tia nước bắn lên tỏa sáng lung linh, bọt nước nhẹ nhàng rơi xuống, tưới mát những khóm hoa bên dưới.

Tịch Chính Thanh nhẹ nắm tay Tân Hòa Tuyết, ngăn thanh niên bước tiếp.

"Khoan đã, ta có cái này quên đưa cho cậu."

Tịch Chính Thanh lấy máy truyền tin ra, mở màn hình cho Tân Hòa Tuyết xem một tin nhắn, sau đó hắn từ túi áo lấy ra một hộp quà nhỏ, bên trong là một chiếc vòng cổ bạc. Dưới ánh sáng mờ, chiếc vòng lấp lánh. Tịch Chính Thanh cúi đầu, nhẹ nhàng đeo nó lên cổ Tân Hòa Tuyết.

Nhìn chiếc vòng kết hợp với bộ vest, hắn khẽ cười: “Đẹp lắm.”

Tân Hòa Tuyết cúi nhẹ mắt, nhìn thoáng qua: “Cảm ơn anh, cái này tôi thực sự rất thích.”

Lúc đó, đầu xuân, không khí trở nên se lạnh, đặc biệt khi trời chạng vạng. Tịch Chính Thanh nhận ra khuôn mặt của Tân Hòa Tuyết hơi tái đi, liền khoác lên vai thanh niên chiếc áo choàng lông đã chuẩn bị từ trước. Khi đó, hắn nhận thấy ánh mắt của Tân Hòa Tuyết đang dừng lại ở một góc vườn, cơ thể y cứng đờ.

Chuyện gì đang xảy ra?

Tịch Chính Thanh theo hướng ánh nhìn của Tân Hòa Tuyết, thấy trong những bụi hoa cao ngang eo, có một con côn trùng giáp xác màu đen lặng lẽ nằm.

Tân Hòa Tuyết lùi chậm hai bước, di chuyển về phía sau Tịch Chính Thanh. Động tác nhỏ ấy không qua khỏi ánh mắt sắc bén của Tịch Chính Thanh.

Trong lòng hắn mềm nhũn, Tịch Chính Thanh đuổi con côn trùng đi rồi quay lại nhìn thấy Tân Hòa Tuyết đang giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, liếc nhìn hắn một cái rồi chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Hắn không vạch trần y, chỉ thuận miệng nói: "Có vẻ như người làm vườn đã quên dọn sạch côn trùng rồi."

Tân Hòa Tuyết khẽ cụp mi, giọng nói nhỏ nhẹ hơn bình thường: "…Ừm."

Tim Tịch Chính Thanh chợt rung động. Chết tiệt, vì sao mà Tân Hòa Tuyết lại đáng yêu đến vậy?

Hắn không kìm được, nuốt nước bọt, cúi người định hôn thanh niên. Nhưng Tân Hòa Tuyết khẽ cúi đầu tránh, nhẹ giọng khó xử: “Quang Tế... Đừng ở đây, bên kia còn có người.”

Tịch Chính Thanh quay đầu lại nhìn, cau mày. Một gã Alpha tóc vàng đeo kính râm đang đi ngang qua, giơ máy truyền tin lên ra hiệu cho Tịch Chính Thanh, rồi không nhịn được mà cười cợt, sau đó bước đi.

Tịch Chính Thanh mở tin nhắn ra.

[Cừu Viễn:  Chơi lớn như vậy sao?]
[Cừu Viễn: Người đó là người ở biệt thự Nam Thành? Cậu chặn ta nên tôi không thấy rõ, hắn có gì đặc biệt thế?]
[Cừu Viễn: Cậu dùng chiêu trò gì mà không sợ Bùi Quang Tế nổi điên khi tỉnh dậy?]

Có vẻ như Cừu Viễn vừa rồi đi ngang qua đã nghe lén. Nhưng từ góc độ của hắn, Tân Hòa Tuyết bị Tịch Chính Thanh che khuất.

Tịch Chính Thanh tin tưởng Cừu Viễn chắc chắn đã trộm phái người điều tra hành động của hắn, nhưng chưa nắm rõ tình trạng bệnh mù mặt của Tân Hòa Tuyết, nên nghi ngờ rằng hắn đã dùng thủ đoạn nào đó.

Tịch Chính Thanh mỉm cười.

[Tịch Chính Thanh: Đừng động vào, đừng can thiệp chuyện của tôi.]
[Tịch Chính Thanh: Còn về Bùi Quang Tế, liệu hắn có tỉnh lại hay không còn chưa biết.]

Tuy nhiên, lời nhắc nhở của Cừu Viễn khiến Tịch Chính Thanh nhớ ra một điều. Hiện tại hắn vẫn đang mang thân phận của Bùi Quang Tế, nếu hôn Tân Hòa Tuyết lúc này, chẳng phải là lợi dụng thân phận của Bùi Quang Tế sao?

Hắn quay lại, giải thích với Tân Hòa Tuyết: “Tôi cần tạm thời rời đi, lát nữa cậu chờ tôi ở sảnh tiệc tầng một, được chứ?”

Tân Hòa Tuyết gật đầu.

Tịch Chính Thanh định thay bộ đồ khác, trở về với thân phận thật của mình rồi mới gặp lại Tân Hòa Tuyết.

......

Sảnh tiệc của Bùi gia rất lớn, ngoài sảnh chính còn có các hành lang bốn phía, hồ nước, vườn hoa và rất nhiều phòng nghỉ được trang trí lộng lẫy ở cả tầng trên lẫn tầng dưới.

Tân Hòa Tuyết bước qua sảnh chính, nơi đang diễn ra một buổi tiệc xa hoa, thịnh soạn, ăn uống linh đình, tiếng người trò chuyện rôm rả.

Trên bàn dài và xe đẩy bày đủ loại món ăn, từ bánh kem phủ đầy hương vị chocolate đến thịt thăn bò nướng mềm mại bốc khói. Trong không khí ngập tràn mùi hương của rượu vang đỏ và trắng.

Y tìm thấy một bình trà mới pha, trong veo và tỏa hương thơm của trà hồng.

Cầm chén trà lên, y khẽ chạm môi, nhẹ nhàng thổi cho trà bớt nóng trước khi thưởng thức, sau đó mới cất lời.

Bùi gia tổ chức lễ trưởng thành cho người thừa kế thứ hai, được coi là một sự kiện với quy mô khá lớn.

Điều chắc chắn là, ngoại trừ Bùi Quang Tế, các mục tiêu khác của y đều tập trung trong khuôn viên trang viên này, mỗi người ở một vị trí khác nhau.

Tân Hòa Tuyết cúi nhẹ hàng mi, che giấu cảm xúc trong mắt mình.

K cho rằng vì vừa rồi bị côn trùng làm cho hoảng sợ mà tâm trạng y không tốt, yên lặng nói một câu: "Khò khè, khò khè, meo meo."

Tân Hòa Tuyết: "… Câm miệng."

K lặng lẽ xóa bỏ lời tự trấn an dựa trên cơ sở dữ liệu EQ cao của mình. Chính câu nói ấy đã khiến Tân Hòa Tuyết nhớ lại lúc trước khi thấy con bọ cánh cứng màu đen, gợi lên những ký ức không mấy tốt đẹp.

Trong kiếp trước, Tân Hòa Tuyết đầu thai vào thời cổ đại, trong bụng của một phi tần bị phế truất ở lãnh cung của vương triều. Có lẽ vì linh hồn của y không phù hợp với thế giới này, trong suốt 18 năm đầu đời, hắn chỉ hiếm khi tỉnh táo, phần lớn thời gian sống trong mơ hồ và mê man. Thêm vào đó, cơ thể yếu ớt của y khiến y trở thành một Ngũ hoàng tử ngờ nghệch, bệnh tật và vô dụng.

Mẫu phi sinh ra y trong lãnh cung, nơi bà đã thất sủng từ lâu. Đế vương lạnh lùng và vô tình, khiến cuộc sống của hai mẹ con chỉ còn lại sự thù ghét. Mặc dù không ai dám công khai xúc phạm họ, nhưng những kẻ hầu trong cung vẫn thường xuyên lén lút cắt xén phần lương thực của họ. Cuộc sống thật khó khăn.

Mẫu phi lúc nào cũng nhún nhường, nhưng vẫn có những người không chịu buông tha cho họ.

Trong ký ức mơ hồ của Tân Hòa Tuyết, y đã từng bị quan trong cung đẩy vào "Ngũ Độc Phòng" - nơi nhốt những kẻ phạm lỗi trong cung. Đó là một căn phòng nhỏ tối tăm, không thấy ánh mặt trời, bên trong nuôi đầy rết, rắn, bò cạp, thằn lằn và thiềm thừ.

Ký ức này không rõ ràng trong đầu y, vì khi ấy y cũng hiếm khi tỉnh táo. Y chỉ nhớ mơ hồ rằng mình đã bị nhốt trong đó suốt hai ngày hai đêm, cơ thể bầm dập, mệt mỏi đến kiệt sức, trước khi mẫu phi tìm thấy và cứu ra.

Sau đó, Tân Hòa Tuyết bị sốt cao suốt nửa tháng, sức khỏe ngày càng tệ đi.

Dù không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau sự kiện đó, Tân Hòa Tuyết đã phát triển một nỗi sợ bản năng đối với các loài động vật thuộc Ngũ Độc, thậm chí cả những loài giáp xác tương tự như con bọ cạp, y cũng không chịu nổi, dẫn đến phản ứng buồn nôn và kinh sợ.

Đó hoàn toàn là phản ứng tự nhiên của cơ thể, đã tiến triển tới mức gần như trở thành một chứng rối loạn sau sang chấn.

Tân Hòa Tuyết nhấp thêm một ngụm trà, cố gắng nuốt xuống cảm giác khó chịu trong lòng.

.... .

Ở một vòng khác, Kha Khắc vừa mới được phân công đến làm việc tại trang viên của Bùi gia. Trong suốt yến tiệc, hắn bận rộn phục vụ khách khứa, liên tục được chỉ dẫn bởi một tiền bối. Đột nhiên, tiền bối này kéo hắn ra một góc, đưa cho hắn một gói bột nhỏ và dặn dò: “Gerard tiên sinh đang ở phòng nghỉ số 224 trên tầng hai. Theo thời gian, tình nhân của ông ta có lẽ đã ở trong sảnh tiệc. Cậu hãy hòa bột thuốc này vào rượu và mang cho tình nhân của ông ấy. Sau đó, dẫn người đó đến phòng của Gerard tiên sinh.”

Tiền bối còn bổ sung thêm: “Nhanh chóng một chút! Gerard tiên sinh là thân tín của Bùi lão gia, cũng là một quan chức lớn của Cục An ninh Liên Bang.”

Kha Khắc, một thanh niên mới vào đời, mơ màng hỏi: “Chuyện này… có ổn không? Hơn nữa, tôi cũng không nhận ra tình nhân của Gerard tiên sinh…”

Quản gia từ xa vẫy tay gọi hắn tiếp tục làm việc. Người tiền bối chỉ để lại một lời không rõ ràng: “Tình nhân của Gerard tiên sinh… chết tiệt, tôi quên mất tên, chỉ nhớ rằng đó là một người có huyết thống phương Đông, tên của họ rất phức tạp. Dù sao, đó là một Omega cực kỳ xinh đẹp.”

Kha Khắc, với thông tin ít ỏi đó, đành bưng ly rượu đỏ đã hòa thuốc, lang thang tìm kiếm người có đặc điểm tóc đen và mắt đen trong yến tiệc.

Bỗng nhiên, mắt hắn sáng lên. Ở xa, trong một góc, có một thanh niên đẹp đẽ, thân hình cao ráo, làn da trắng mịn, dưới ánh đèn tạo nên một bóng mờ mờ trên hàng mi dài của y.

Kha Khắc vội vàng chạy tới, nhưng lại bị vấp chân vào thảm đỏ, làm đổ cả ly rượu vang lên bộ quần áo của thanh niên kia.

Nhận ra mình đã gây họa, Kha Khắc hoảng loạn cúi đầu xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, tiên sinh! Tôi thật sự xin lỗi!”

Thấy người hầu liên tục xin lỗi, Tân Hòa Tuyết chỉ khẽ thở dài: “Không sao.”

Y lấy khăn tay ra lau sạch rượu trên tay, nhưng mu bàn tay vẫn ướt đẫm, rượu vang đỏ thấm vào cả áo khoác và áo sơ mi của y.

Kha Khắc, nhớ lại lời dặn dò của tiền bối, hỏi cẩn trọng: “Ngài có phải là tình nhân của Gerard tiên sinh không? Gerard tiên sinh đang đợi ngài ở phòng nghỉ số 224 trên tầng hai.”

Tân Hòa Tuyết nhíu mày, đánh giá người hầu kỳ quặc này: “Tôi không quen biết Gerard.”

Lúc này, Kha Khắc cẩn thận quan sát mới nhận ra thanh niên trước mặt là một Beta, không có bất kỳ dấu hiệu của Omega. Hắn càng thêm hoảng hốt, tiếp tục xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, tiên sinh! Xin ngài đến phòng rửa mặt xử lý. Tôi sẽ xin phép quản gia tìm cho ngài quần áo sạch sẽ.”

Tân Hòa Tuyết bất đắc dĩ chấp nhận tình huống trước mắt, theo Kha Khắc đến phòng rửa mặt nằm ở hành lang bên cạnh.

Căn phòng rửa mặt sáng sủa, phân chia rõ ràng khu ướt và khô, không gian thoáng đãng và trong lành, thoang thoảng hương thơm cao cấp.

Tân Hòa Tuyết đóng cửa lại, nhưng đột nhiên cảm nhận được cơ thể mình có điều gì đó không ổn.

Y nhìn vào gương lớn phía trên bồn rửa tay, dưới ánh đèn sáng rực, có thể thấy rõ làn da hắn đang dần chuyển sang màu đỏ ửng từ trong ra ngoài.

Dị ứng?

Tân Hòa Tuyết nâng cằm lên, nhẹ nhàng chạm vào phần gáy, cảm nhận được hơi thở mình nóng dần lên, đầu óc ngày càng trở nên mơ hồ.

Y dựa vào bồn rửa tay.

Khi nhận ra điều gì đang xảy ra, y mở vòi nước, rửa sạch mu bàn tay – nơi da vừa tiếp xúc với rượu.

Nhưng đã quá muộn.

K: 【Ly rượu đó có vấn đề.】

Rõ ràng, trong ly rượu có hạ thuốc, một loại thuốc áp chế tính dục.

Phản ứng của Tân Hòa Tuyết lần này nhanh hơn rất nhiều so với lần trước khi bị Tân Bảo hạ thuốc.

Chỉ cần qua da tiếp xúc cũng đủ khiến thuốc có hiệu lực. Điều này khiến y nhớ lại những lời đồn đại về một loại thuốc cực kỳ mạnh được bán trên chợ đen, chỉ cần không kịp thời giải quyết ham muốn, sẽ mất đi ý thức và chết.

Bản chất của nó là một loại độc dược.

Thực ra, mục tiêu nhiệm vụ của y đều nằm ở các vị trí khác nhau trong trang viên.

Nhưng Tân Hòa Tuyết tuyệt đối không thể đi tìm họ, điều đó sẽ phá hỏng kế hoạch của y.

Y cần tìm một người đủ đáng tin để giúp mình.

Với đầu óc nặng trĩu, Tân Hòa Tuyết miễn cưỡng suy nghĩ một cách nhanh chóng.

Tuy nhiên, ngoài những điều trên, còn có một yếu tố quan trọng hơn.

Cơ thể y hoàn toàn không thể chịu đựng nổi bất kỳ kích thích mãnh liệt nào, y sẽ tan vỡ ra từng mảnh.

Nghĩ đến đây, trước mặt y chỉ có con đường chết.

Tiếng chuông của máy truyền tin vang lên.

【Tịch Chính Thanh: Cậu đang ở đâu? Nói cho tôi biết, tôi sẽ đến tìm cậu, đừng di chuyển nữa.】

【Tịch Chính Thanh: Đội cảnh vệ đã phát hiện có người bất tỉnh ngoài vườn hoa, gần đó có dấu vết của dị chủng, rất nguy hiểm.】

【Tịch Chính Thanh: Nói cho tôi vị trí của cậu, tôi sẽ đến tìm.】

Tân Hòa Tuyết không chắc liệu người này có quên mất mã thiết lập hay không.

Đầu óc y quá choáng váng, y lấy tay hứng nước từ vòi, tạt lên mặt để lấy lại chút tỉnh táo.

K: 【Tôi kiểm tra một chút, vừa đủ điểm để đổi thuốc giải.】

Tân Hòa Tuyết: “Điểm tích lũy?”

K: 【Khi giá trị tình yêu vượt qua 50, mỗi một điểm sẽ được tính, đồng thời sẽ có tích điểm để dùng trong hệ thống mua sắm đạo cụ.】

K: 【Hiện tại, điểm tích lũy là 78, thuốc giải đặc hiệu có thể đổi bằng 75 điểm.】

Tân Hòa Tuyết không chần chừ, “Đổi đi.”

………

Tổ chức Mồi Lửa, chủ đạo phản kháng dị chủng, lần này giao nhiệm vụ cho các cắt giả là tiêu diệt Gerard, một viên chức của Cục An toàn Liên Bang. Nửa năm trước, hắn đã đưa ra một kế hoạch hàng đầu, muốn huy động toàn bộ lực lượng quân đội Liên Bang để tiêu diệt dị chủng.

Hơn một tháng trước, cắt giả đã nhận lệnh giải quyết đứa con trưởng của hắn, bây giờ là lượt của Gerard.

Cắt giả không có khái niệm đúng sai của con người, chỉ là những cỗ máy giết chóc hoàn hảo do tổ chức điều khiển. Đao của họ không mang theo cảm xúc, chỉ hướng thẳng vào mục tiêu.

Hiện tại, người duy nhất có thể tiến vào khu trung tâm của dị chủng chỉ có cắt giả.

Năng lực mạnh nhất của nó chính là khả năng bám vào những người có ý chí yếu ớt, như trẻ em, thanh thiếu niên, hoặc những cơ thể máy móc. Tuy nhiên, những người mà nó chỉ bám vào trong thời gian ngắn không phải là mục tiêu thực sự của nó, và nó sẽ không làm hại họ.

Cắt giả lần này đã để lộ chút dấu vết, nó bị người ta phát hiện hành tung, dù đã nhanh chóng đánh ngất đối phương và rời khỏi hiện trường.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó có người phát hiện ra dấu vết nó để lại, và đội cảnh vệ đang truy lùng nó khắp nơi. Cắt giả bò qua những ống thông gió lạnh lẽo và kín mít.

Trong ống dẫn tối đen như mực, chỉ khi bò qua các lỗ thông gió, ánh sáng yếu ớt mới lọt vào.

Hệ thống ống dẫn phức tạp và chật hẹp so với hình dáng to lớn của nó. Cắt giả cao hơn hai mét, và điều này chưa tính đến cái đuôi có gai sắc bén của nó. Lớp áo giáp đen bóng như vỏ giáp bao phủ toàn thân nó, đôi kìm như của loài bọ cạp lộ ra những chiếc răng cưa sắc nhọn. Những đặc điểm này khiến nó phải bò rất chậm qua các ống thông gió, để tránh gây ra tiếng động thu hút sự chú ý.

Nó còn cần xác định lại vị trí phòng của Gerard qua lỗ thông gió.

Gió thổi mang theo mùi hương nhạt nhòa của gỗ đàn hương.

Cắt giả cảm thấy tinh thần rung lên.

Nó nhớ đến chủ nhân của mình. Người thanh niên đã đặt tên cho nó là Nhất Hào.

Chủ nhân của nó đang ở đây.

Cắt giả phá hủy lớp che đậy lỗ thông gió.

Nó nhảy xuống từ trần nhà, hình dáng to lớn che phủ toàn bộ không gian bằng một cái bóng đen khổng lồ.

Tình trạng của Tân Hòa Tuyết trông không được tốt lắm. Gương mặt y ướt đẫm, những giọt nước trong suốt dính trên lông mày, lông mi, và chóp mũi.

Bộ trang phục vốn chỉn chu của y đã bị xộc xệch. Áo khoác đã bị cởi bỏ, áo sơ mi trắng và áo choàng với cúc áo mở ra, tay áo được xắn lên, để lộ làn da mịn màng, trắng ngần ửng hồng. Y tựa vào mép bồn rửa tay, những nếp áo sơ mi dính sát vào thân hình gầy guộc của y. Ánh mắt hắn liếc nhanh về phía có tiếng động, thần sắc lãnh đạm đề phòng nhưng đuôi mắt lại ửng hồng.

Cắt giả lo lắng quan sát tình trạng của chủ nhân. Cảm xúc căng thẳng khiến nó không thể diễn đạt thành lời bằng ngôn ngữ của con người. Vì vậy, nó chỉ biết khua múa đôi kìm bò cạp của mình, những chiếc kìm sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Ngay sau đó, nó nhìn thấy Tân Hòa Tuyết tái nhợt, tựa vào bồn rửa tay và không thể kìm được mà nôn khan.

Phảng phất như đang chịu đựng cơn đau co thắt dữ dội ở dạ dày.

Một viên thuốc trắng từ miệng Tân Hòa Tuyết rơi xuống, và do vòi nước vẫn đang chảy mạnh, dòng nước cuốn lấy viên giải dược trôi xuống cống thoát nước.

P/s : Lời của editor
Hu hu cái app note của ĐT t bị lỗi, t lỡ xóa đi tải lại mà ko copy mấy mục note trong đó, nên mất hết note rồi 😭 may mà t vẫn nhớ dc Pass fb lưu trong đó. Edit bằng ĐT nhìu cái khổ lắm huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro