Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHUM THO TUOI HOC TRO

Vạt Nắng Trái Mùa

Trần Mộng Dung

Nhỏ ơi ! Nhỏ để quên sợi tóc

Trên sân trường ngập lá hôm qua

Sợi tóc trông như sợi đuôi gà

Vẫn ngúng nguẩy trong sân trường mỗi sáng

Mùa này trời hay mưa lấp loáng

Nên đuôi gà lóng lánh mấy sợi thưa

Tôi ngỡ như nhỏ - vạt nắng trái mùa

Thấp thoáng mãi chờ sang mùa nắng ấm

Này nhỏ ! Khua guốc hoài lóc cóc

Làm sân trường vạt nắng chao nghiêng

Hay là nhỏ đi tìm sợi tóc ?

Có một người đã nhặt lấy "làm tin"...

Nắng sang rồi, sắp mùa thi có phải ?

Mái tóc ai vẫn ngúng nguẩy xa xa

Sợi tóc trông như sợi đuôi gà

Ai mà giữ, đi thi chắc đậu ...

Ngậm ngùi

Trả lại em con đường mùa hạ

Cả cơn mưa ngơ ngác đến bây giờ

Chiều tan lớp tôi một mình đứng đợi

Rồi cúi đầu ngọng nghịu với câu thơ.

Trả lại em chút chớm đầu khờ dại

Đêm Valentine bắt chước bạn bè

Gió với lá trên cành khúc khích

Khi trước nhà em tôi luống cuống vòng xe.

Trả lại cả nhớ thương ngày tháng cũ

Đam mê xưa đành tặng lại cho mình

Những bài thơ đánh rơi ngoài cửa lớp

Tiếng đàn rung lên,hạ xuống lặng thinh.

Rồi tất cả sẽ viết thành kỉ niệm

Tôi nhờ bài thơ 18 nói hộ lòng

Để sau này lúc nào tìm lại

Một con đường mòn hơn rêu phong.

Gạt tàn

Đến một ngày thấy mình như cái gạt tàn

Để anh gạt nỗi buồn về người con gái khác

Khờ dại ôm hơi ấm tình yêu chưa tan hết

Của những cuộc tình nối tiếp nhau đi qua ngón tay anh.

Sao anh không một lần để nỗi buồn tàn trên ngón tay?

Anh sẽ hiểu nỗi đau của gạt tàn thuốc lá

Em cháy lòng, vẫn cố ru mình - chỉ để

Gần anh nhiều hơn tất cả những điếu thuốc kia

Đến một ngày không còn đủ bao dung với đợi chờ

Em không còn tin những tàn lửa thừa một ngày kia sẽ cháy

Sao em không là một điếu thuốc thôi?

Để thấy mình được một lần tan ra

trên những ngón tay anh

run rẩy ...

Đằng ấy

Đằng ấy ơi.

Xa cách mấy năm rồi

Tôi vẫn nhớ, đâu dễ quên đằng ấy

Tuổi học trò trong tôi thức dậy

Những vui buồn đắng ngọt mênh mang...

Tóc xuống vai nghiêng bóng lá bàng

Mắt biếc xanh - một trời mơ ước

Cánh buồm nhỏ - lao xao sóng nước

Tôi trộm nhìn - đằng ấy cũng nhìn tôi

Đôi mắt tôi muốn hoá thành lời

Đắng ấy ơi...tôi yêu đằng ấy quá

Mà đằng ấy cứ ngẩn ngơ đến lạ

Để gió chiều chia nắng phôi pha

Tôi tìm ai ? Tôi đi tìm ai

Mặt đất cỗi cằn nhập nhoè ánh lửa

Mảnh vụn đời thường đốt cháy miền thương nhớ

Bao năm rồi...đằng ấy...nhớ tôi không ?

Tôi đã đi chín núi mười sông

Xuôi ngược dòng đời bon chen cơm áo

Những bóng đen của sắc màu hư ảo

Vẫn còn đây ...đằng ấy của tôi ơi.

Gửi Ngày Hôm Qua

Thuỵ Thảo

Chúng mình không còn là bạn của nhau

Lâu lắm rồi.. (hai ta đều biết thế)

Nếu có gặp trên đường cũng vậy

Không một câu chào cũng chẳng hỏi vì sao

Nếu để tôi nói một lời thôi

Thì tôi sẽ nói rằng tôi rất tiếc

Phút cuối tôi chưa nói lời "tạm biệt"

Chỉ hai từ bình thường đến nhỏ nhoi

Nếi bạn biết rằng tôi rất muốn đến chơi

Như ngày xưa tôi vẫn thường như thế

Sao bây giờ mỗi buổi chiều bóng xế

Vòng xe ngập ngừng trước ngõ.. lại thôi..

Bạn là bạn và tôi là tôi

Là hai người nên có thể đi hai con đường hoàn toàn khác

Nhưng bạn thấy không

Lá nơi nào cũng đang xao xác

Bởi chúng mình cùng gặp Hà Nội thu

Nếu bạn biết rằng tôi vẫn thường viết thư

Viết nhiều lắm để rồi không dám gửi

Nếu bạn biết tôi vẫn muốn gọi điện

Chỉ để nghe chuông reo

Chúng mình không còn là bạn của nhau

Nhưng tôi vẫn nói rằng tôi rất tiếc

Tôi tiếc không nói được câu "tạm biệt"

Để tiếp rằng "Hẹn gặp nhé! Ngày mai

Với thời gian

Thuỵ Thảo

Mùa này có một chòm mây rất cũ

Chợt xanh trong đến ngơ ngẩn giữa trời

Chiều nay có một người rất cũ

Sao lạ lẫm quá thời gian ơi !

Tất cả vẫn là những điều rất cũ !

Mỗi mùa qua ta gặp giữa ngày thường

Lá cứ đổ và hoa cứ nở

Chẳng cần chờ phải nhớ hay thương !

Bức thư cũ ta viết rồi không gửi

Giờ như cho một ai đó khác rồi

Góc-để-quên bụi mờ trên ô cửa

Ranh giới ngày nào: chúng ta - tôi...

Tất cả vẫn là những điều rất cũ

Ta đã qua và gặp lại - bàng hoàng

Có những điều không chia làm hai nửa

Thời gian phủ mờ vẫn nặng mang...

Cây phượng cũ không còn nơi cũ

Quán ngày xưa của mùa vắng xa rồi

Có những điều ta tưởng rằng quen thuộc

Lại trở về trong dáng mới tinh khôi...

Mùa này có một chòm mây rất cũ

Chợt xanh trong đến ngơ ngẩn giữa trời

Có những người ta tưởng rằng rất cũ

Một ngày thành xa lạ, thời gian ơi

Nắng sân trường

Mai Hữu Phước

Nắng sân trường lung linh

Nắng sân trường rực rỡ

Cho tôi nhìn bỡ ngỡ

Hàng cây xanh thì thầm.

Gió đùa tóc bay tung

Hoa cài tươi áo trắng

Cô nữ sinh lúng liếng

Hát khẽ một lời ca.

Tiếng người hay tiếng sáo?

Mà dịu dàng âm thanh.

Như họa mi huyên náo

Buổi sớm mai trên cành...

Một niềm vui bất chợt

Qua trong nắng sân trường,

Một cái nhìn bắt gặp

Để ngàn đời nhớ thương.

Mình và nhỏ

Nguyễn Tiến Trình

Con ve chết giữa dòng lưu bút tím

Bướm phượng khô bên lời hẹn ngọt ngào

Mình như nhỏ cũng ấp ôm kỷ niệm

Nhỏ như mình cũng lãng mạn thanh tao.

Rồi một thuở nhỏ bỏ trường xa lớp

Mình cũng buồn như khúc nhạc dở dang

Cây bàng nhỏ vươn mình che bóng rợp

Ta ra đi lá chưa kịp sắc vàng.

Có một lần nhỏ ghé qua trường cũ

Còn vô tư như áo trắng năm nào?

Tình cờ lắm bắt gặp trang sách nhỏ

Nụ cười hồng và xác phượng màu nâu.

Cùng chợt thoáng hồn nhau suy tư lạ

Dẫu nỗi niềm vội vã như thời gian

Ai gót nhỏ lại rời trường lặng lẽ

Ta về nghe chú ve khóc muộn màng

Mùa hạ cuối cùng

Chào em, hạ đã xa rồi

Gốc bàng còn đó chỗ ngồi hôm qua

Bóng người khuất cuối đường hoa

Phượng hồng phai sắc nhạt nhòasau mưa.

Mắt màu sông vẫn thốt thưa

Hai hàng khuynh diệp sớm trưa thầm thì

Em còn đợi giữa mùa thi?

Nắng ngoan ngủ dưới nhumìgótchân.

Chào em, mùa đã xa dần

Sao màu sông mãi tần ngầnkhông trôi

Sông trôi vào giấc mơ thôi

Phượng nghìn năm vẫn chia phôi một màu.

Nghỉ Hè

Xuân Tâm

Sung sướng quá, giờ cuối cùng đã hết,

Ðoàn trai non hớn hở rủ nhau về.

Chín mươi ngày nhảy nhót ở miền quê,

Ôi tất cả mùa xuân trong mùa hạ !

Một nét mặt, trăm tiếng cười rộn rã

Lời trên môi, chen chúc nối nghìn câu

Chờ đêm nay, sáng sớm bước lên tàu

Ăn chẳng được, lòng nôn nao khó ngủ.

Trong khoảnh khắc, sách bài là giấy cũ.

Nhớ làm chi, thầy mẹ đợi, em trông.

Trên đường làng huyết phượng nở thành bông,

Và vườn rộng nhiều trái cây ngon ngọt.

Kiểm soát kỹ có khi còn thiếu sót,

Rương chật rồi, khó nhốt cả niềm vui.

Tay bắt tay, hồn không chút bùi ngùi,

Các bạn hỡi, trời mai đầy ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro