Chương 239: Đường Về Nhà (5)
Từng đám mây đen chậm rãi trôi trên bầu trời, từng mảng từng mảng tụ lại phía trước.
Lộ trình từ Hàng Châu đến Hồ Châu chỉ có một con đường đào vong. Nếu như tính từ ngày hôm đó tới hôm nay cho thấy đã là bốn ngày từ khi thành Hàng Châu bị phá, mọi người lo sợ không yên không còn cách nào khác phải bỏ thành mà đi. Từ đó về sau rất nhiều người đều lựa chọn trực tiếp đi đến Gia Hưng, khi đó quân đội Phương Lạp cũng tổ chức đủ các loại bao vây chặn đánh, giữ lại không ít người. Càng về sau này, số lượng lớn người bị giết đuổi tiếp tục tụ tập trên đường, trật tự được khôi phục thì đã là sáu, bảy ngày.
Lúc này nghĩa quân của Phương Lạp tụ tập từ phía Tây Hàng Châu tới gần như bão hòa lại bắt đầu khuếch trương tứ phía, nhóm kẻ chạy nạn lại lần nữa khốn khổ tự lựa chọn phương hướng đi, sơn lĩnh chung quanh Hàng Châu tuy rằng không sâu nhưng thủy lộ ngang dọc tụ cả mộ vùng đất rồi lại phân tán, có những người bị nghĩa quân đuổi theo sau vây giết, cũng có những người bị bắt làm tù binh, bị cướp bị bắt đưa về Hàng Châu.
Mấy tháng tới nay, sau khi Phương Lạp hưng binh thì thanh thế trở nên hưng thịnh nhất, Phương Bách Hoa ở tây bắc kháng cự Võ Sậu Soanh của Khang Phương Đình, phía nam Võ Uy Quân của Trần Sĩ Thắng bị Đăng Nguyên Giác, Ti Hành Phương giáp công giữa đường. Đám người Phương Lạp và Phương Thất Phật đánh hạ Hàng Châu, từ đó về sau khắp nơi đều hưởng ứng khởi nghĩa, hướng về Hàng Châu, làm những người chạy trốn tỉnh tỉnh mê mê này mới phản ứng thì đã phát hiện, bắt đầu từ Hàng Châu, bất kể hướng nào gần như đều trở hành khu vực trải rộng nguy hiểm.
Ngoại trừ những người xé chẵn xé lẻ đi đường vùng núi, tránh né ở trong thôn trang cuối cùng tránh được một kiếp ra, đại bộ phận đội ngũ cuối cùng mới chính thức an toàn rời khỏi địa giới Hàng Châu không nhiều lắm, những người này từ trong thành Hàng Châu bị đuổi ra ngoài, trôi giạt khắp nơi, cuối cùng phần lớn đã trở thành tế phẩm hoặc là thần dân ban đầu của "Vĩnh Lạc triều" sau này Phương Lạp thành lập. Dưới lực ảnh hưởng của Vũ triều, trên vùng đất Giang Nam, trong lúc nhất thời bị chèn ép tới mức thấp nhất, đương nhiên, nếu muốn từ giữa tìm kiếm điểm sáng thật nhỏ, đương nhiên cũng là có đấy.
Toàn bộ quá trình của nó chỉ phát sinh ở một góc giao giới giữa Hàng Châu và Hồ Châu, lúc ấy từ Hàng Châu đi ra, một đội ngũ chạy trốn tụ tập đông phú thân thương hào nhất bảy cong tám vòng đi đến tận đây, toàn bộ công tác chuẩn bị chỉ phát sinh trong thời gian không tới hai ngày từ sáng sớm ngày mùng mười đến trưa ngày mười một.
Lấy chiến lược mặt đi lên mà nói, thời gian một ngày rưỡi này rất khó hoàn thành các thao tác quá mức phức tạp rồi, lúc ấy nghĩa quân đuổi theo phía sau đội ngũ dĩ nhiên tổng cộng gần năm đội, phân chia do năm tướng lĩnh trong quân Phương Lạp suất lĩnh gồm Diêu Nghĩa, Lục Sáo, Tiết Đấu Nam, Mễ Tuyền, Thẩm Trụ Thành. Mà một số Hắc Linh Vệ cùng với một bộ phận binh sĩ của Bá Đao doanh do Lưu Đại Bửu Tử suất lĩnh còn chưa tính vào trong đó. Binh lực của năm đội ngũ này tổng cộng lại hơn sáu ngàn người, sĩ khí chính vượng. Mà trong đội ngũ bỏ trốn, tổng cộng có ba ngàn tàn binh, cộng thêm phần đông hộ viện bảo tiêu môn hạ của phú thương thân hào ước chừng hơn một ngàn người, chỉ có điều chiến trường đánh nhau khác biệt, hơn một ngàn người này, chiến lực cũng không đáng để dựa vào.
Sau khi sự việc xảy ra cho thấy, mấy đội ngũ này trong phạm vi chưa đến bốn mươi dặm chỉ đơn giản lần lượt giao thoa và chiến đấu một lần, rồi sau đó bắt đầu chiếu tướng lẫn nhau. Sự việc vô cùng đơn giản, nhưng kết quả sau đó đã ngoài dự đoán của mọi người. Đương nhiên, khi sự việc phát sinh lần đầu, cảm thấy gây ngạc nhiên cũng không chỉ là quân đội dưới trướng Phương Lạp mà thôi, mà ngay cả bản thân đội ngũ chạy trốn đều sau khi là đã trải qua sự việc kinh ngạc không gì sánh được mới phản ứng được.
Mây đen kéo đến, thời tiết khô nóng bức bối, đường sông uốn lượn vươn theo đội ngũ đi ra. Đội ngũ đi về phía trước này tổng cộng gần vạn người, lúc này ở phần đuôi của đội ngũ đang nổi lên những tiếng la hét ầm ĩ tranh chấp, trong đám đông thì thầm những lời nói khó hiểu. Mà ở đoạn trước và giữa, có một vài quân nhân hoặc là sư gia đang chạy từ sau lên trước, bọn họ phần lớn cầm giấy bút, phân chia nhập vào trong đội ngũ tàn binh, ghi chép này nọ.
Việc thống kê trên đường chạy trốn có vẻ có chút gấp gáp, nhưng sự việc này bắt đầu từ sáng sớm, ý tứ những người ở trên truyền xuống cũng đơn giản, lúc này Trần Hưng Đô dẫn đầu cùng với con cháu học trò của Thang Tu Huyền cẩn thận bàn bạc, đội ngũ chỉ cần đi đến Hồ Châu thì mỗi một gã quân nhân chính là quân thần hộ tống rồi. Vì ban thưởng tương lai, hiện tại cần ghi chép lại quê quán và danh tính từng người lại, để trong đội ngũ bất kể là quan quân hay binh lính, người nào cũng sẽ không bị bỏ lại sau, những người này nếu là qua đời ở Hàng Châu hoặc là thất lạc người nhà, mỗi một người còn có thể trợ cấp, đây là thù lao mà mọi người hộ tống "Đại nhân vật" nào đó nên được.
Sau khi thành Hàng Châu bị phá, quân đội Võ Đức Doanh khó duy trì biên chức, trong đội ngũ lúc này mặc dù có hơn ba ngàn quân nhân, nhưng từng người thuộc đội ngũ đều khá hỗn loạn, phần lớn mất đi tâm tư đánh giặc. Sở dĩ Trần Hưng Đô có thể là người lãnh đạo quân sự trong đội ngũ này, là bởi vì người dưới trướng của y hiện tại là nhiều nhất, chừng hơn bảy trăm người, những người còn lại tuy rằng nghe theo điều khiển nhưng khi trong quá trình vận động thì lại khá phiền toái.
Tuy nói Võ Đức Doanh tinh nhuệ, nhưng thật ra kinh nghiệm chiến đấu không được tính là nhiều, sau lần đại bại này, nếu nói tiếp tục gây dựng lại biên chế, chỉ sợ không ít người đều đã sinh lòng sợ hãi rồi. Nhưng thật ra sau khi đạo mệnh lệnh truyền xuống tại đây, để tiện cho việc ghi chép, những người này cũng bắt đầu tự động tụ tập lại, dựa theo phân bố quan quân lúc trước mà tạm thời đề cử quan quân, tuy rằng thoạt nhìn giống như là tự lập người đứng đầu, nhưng dù gì biên chế cũng kiến lập chặt chẽ. Trong lúc này, Trần Hưng Đô tự nhiên cũng sắp xếp một vài tâm phúc phát triển thế lực, làm cho những mệnh lệnh này càng có thể nhanh chóng được truyền đạt xuống.
Trong khi thống kê nhân số quân đội, một vài lời đồn đại bắt đầu lan truyền giữa quan quân hoặc dân chúng bình thường, trong những lời đồn này, đương nhiên có những tin tức tiêu cực, bao gồm cả việc truy binh đằng sau đã đuổi tới gần, bao gồm cả đường đi phía trước đã bị ngăn trở...cũng đã âm thầm lan truyền tới, bị phơi bày trong tai mọi người. Rồi sau đó, cũng có một tin tức khác được truyền ra trong lúc mọi người đang xì xào.
- Đám người Thang tiên sinh đã có biện pháp rồi...
- Nghe nói có người Thang gia có giao tình với phản tặc Thanh Phong trại, hiện tại chúng ta có hơn ba nghìn Võ Đức Doanh qua đó, Thanh Phong trại sẽ mở đường...
- Không phải, nghe nói là mưu kế của một người tên là Ninh Lập Hằng đấy, tất cả đều tính toán hết rồi, Trần tướng quân bọn họ như nhặt được chí bảo ấy. Biểu đệ của ta ở trong đại doanh bên kia, tối hôm qua thấy...
- Ninh Lập Hằng là ai?
- Hắc, các ngươi không biết là ai hả, người này hình như là một thư sinh, nhưng có danh hiệu "Thập bộ nhất toán", hơn nữa võ nghệ cực cao, ban đầu ở Hàng Châu, khi đám người Phương Lạp tác loạn trong thành, hắn đã trợ giúp bày mưu tính kế, sau đó, đám người Thạch Bảo, Phương Thất Phật gì đó đích thân đến giết hắn, bị mắc bẫy của hắn, sau khi giết xong vài kẻ thì hiên ngang rời đi, khiến đám người Thạch Bảo, Phương Thất Phật mặt xám như tro tàn. Ôi, đáng tiếc lúc ấy thành bị phá quá sớm, nếu có thể tiếp tục duy trì vài ngày, hẳn là Phương Thất Phật sẽ bị hắn giết chết...
- Ta nghe nói hắn cũng có danh hiệu trên giang hồ đấy, không phải là "Thập bộ nhất toán", mà là "Huyết thủ nhân đồ" đấy, lần này khẳng định có thể đi qua rồi...
Đủ loại tin đồn lung tung trong khoảnh khắc được lan truyền hết sức kỳ diệu, bao gồm những việc ban đầu Ninh Nghị ở hẻm Thái Bình đã làm, ngoại hiệu và đủ thứ về hắn cũng đều bị lan truyền ra.
Đương nhiên, cái này cũng không thể giảm bớt cảm xúc lo âu trong lòng của đại bộ phận mọi người, tình huống trước sau đều có kẻ thù, không có bao nhiêu người có thể tin tưởng một người có danh tiếng hoặc có đầu óc, cho dù mọi người có đắp nặn hắn thành Gia Cát Lượng chuyển thế, cũng không chắc có thể làm cho nhiều người thêm tin tưởng hơn.
Tuy nhiên, lúc này các quan viên, quân nhân, phú thương, thân hào, địa chủ..v.v..trong đội ngũ cũng không có bao nhiêu lựa chọn, một khi quân đội dưới trướng Phương Lạp đuổi theo, bọn họ tất nhiên không có khả năng may mắn mà chỉ có thể là con đường chết mà thôi. Vào lúc này, bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng vào một thứ gì đó trước mắt. Nhưng trong đội ngũ này hầu như dân chúng nghèo khó, hoặc là không có nhiều người thân gia đình, bọn họ vốn là sẽ theo dòng lớn mà đi, cảm thấy đội ngũ này an toàn, một khối đi theo, lúc này chợt nghe tin tức đó, lập tức bắt đầu trở nên thấp thỏm không yên. Đội ngũ này trật tự không mạnh, bắt đầu vốn đã có các loại mâu thuẫn, chỉ có điều ngay từ đầu bị mọi người đồng lòng trấn áp, nhưng sau khi tin tức tuyệt vọng lan truyền đến thì mâu thuẫn lập tức nổi lên.
Với những người dân bình thường ở đội ngũ này, cho dù bị đuổi kịp, bọn họ rốt cuộc cũng có thể lựa chọn đầu hàng, hoặc là xé chẵn ra lẻ rút vào trong khe suối, trong thôn. Chỉ cần quân đội Phương Lạp không giết toàn bộ chung quanh Hàng Châu, dĩ nhiên là bọn họ có thể tránh khỏi. Tới buổi chiều ngày mùng mười nọ, tại đội ngũ trên dưới đều hỗn loạn, từ lúc đội ngũ đến gần một địa phương tên là Thạch Kiều Tân sau khi đã vượt qua nhánh con sông, đội ngũ chạy trốn nguyên nhân vì một trận ẩu đả quy mô nhỏ đã dấy lên ngọn lửa phân chia thành hai nhánh, một nhánh bảy ngàn với một nhánh gần ba ngàn.
Ba nghìn người này bắt đầu chuyển hướng đi về phía đông bắc, ý đồ hướng về Gia Hưng, vượt qua Thanh Phong trại và trấn Tiểu Lạc phía trước. Những người này phần lớn là bình dân tạo thành, cũng có những phú thương, quan viên tự cho mình là thông minh cũng đi theo đội ngũ đó, trong mắt những người này, loạn quân ở phía sau chủ yếu là cầu tài, nếu dùng bảy ngàn người làm con mồi để dụ, bọn họ ít nhiều có thể có được con đường sống, cũng có người tự cảm nhận được sự nguy hiểm phía trước đấy, dứt khoát rời khỏi đội ngũ, lấy thân phận dân chúng tản đi các khu vực chung quanh.
Lúc này, ở giữa đội truy binh phía sau cũng bắt đầu nảy sinh một vài vấn đề khó quyết đoán, theo sự càng ngày càng đuổi tới gần đội ngũ chạy trốn lớn nhất, một vài tin tức pha tạp cũng bắt đầu len lỏi vào.
Từ trong miệng dân chạy nạn, bọn họ có thể dễ dàng hỏi được ra các loại tin tức, quy mô đội ngũ này, trong đội ngũ này bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, trong đội ngũ truyền lan ra những lời đồn vô cùng kỳ quái, cái gì "Thập bộ nhất toán", "Huyết thủ nhân đồ", khiến đám người Thạch Bảo, Phương Thất Phật, Lưu Bửu Tử mặt mày xám như tro tàn, sau đó là có người bắt đầu rời khỏi đội ngũ đi nghe ngóng lời đồn đại, hoặc là đại phú thương, quan viên nào đó biết tình huống đã hết sức khẩn cấp, bắt đầu thoát khỏi đội ngũ chạy về hướng ngọn núi để báo cáo tin tức.
Đội ngũ mười ngàn người chạy nạn, để lại manh mối thật ra là khá rõ ràng, nhưng tại lúc này lại xuất hiện một vài thứ làm nhiễu loạn phán đoán, tài vật rơi loạn trên đường kéo dài theo các hướng khác nhau. Thám báo trong năm đội đều đuổi đi đằng trước, ở các phương hướng khác nhau đã xảy ra va chạm với thám báo của Võ Đức Doanh. Những người Diêu Nghĩa này một đường bắc tiến, lúc đầu vốn cũng không tính là đồng lòng, việc phân chia con mồi, chiến lợi phẩm đương nhiên cũng phải tranh cãi, mãi sau mới tạm thời duy trì sự bình ổn. Năm đội ngũ đều tự duy trì một khoảng cách, lựa chọn phương hướng đẩy mạnh về phía trước, bởi vì lựa chọn cùng một phương hướng, hai nhóm Diêu Nghĩa, Lục Sao thậm chí cãi vã nhau một hồi, đương nhiên, vào lúc này, mọi người không lo lắng vấn đề đánh giặc. Cho dù là đuổi theo, hơn ba ngàn tàn binh, bảy ngàn người bị bao vây cũng không thể nào chống lại nổi bọn họ.
Chạng vạng hôm nay, hơn bảy ngàn người trong đội ngũ chạy trốn vốn qua Thạch Kiều Tân, lại một lần nữa vòng quay về gần như gặp thoáng qua đội ngũ Diêu Nghĩa đang đuổi theo hướng bắc, đội ngũ thừa dịp ban đêm xuôi nam vài dặm, đóng trú tại địa thế hung hiểm bên khúc sông. Bên đường sông như là một móc, bọn họ xuôi nam đi vòng vèo, vốn trên đường còn có đủ loại dấu vết, lúc này mặt đông nam lại có đường sông chặn đường, khúc ngoặt sông này giống như là miệng lớn túm mọi người lại, nếu như đám người Diêu Nghĩa vòng phía nam lôn trở lại, hầu như chính là tử địa, nhưng lúc này đám người Diêu Nghĩa cũng vội vã đuổi theo hướng bắc, trong lúc nhất thời không quay trở lại tra xét.
Tối hôm đó năm đội ngũ kia đã theo con đường nhỏ khác nhau đi về hướng bắc, trong đó có mấy nghìn người của hai người Tiết Đấu Nam, Mễ Tuyền, thậm chí còn theo mọi người hạ trại ở khúc ngoặt bên kia bờ sông, bọn họ ở đây cùng với bên kia tạm thời cách khu vực hơn mười dặm. Buổi tối hôm nay, trong doanh địa bên kia bờ sông an tĩnh đến mức gần như hít thở không thông, chỉ cần ngày mai năm đội truy binh nhổ trại bắc tiến, bọn họ sẽ có được cơ hội đầu tiên, tiếp tục triển khai kế hoạch tiếp theo.
Không ai dám nhóm lửa, không ai dám đốt đèn, mọi người biết tình thế nghiêm trọng, trước sinh tử tồn vong hầu như mọi người đều tự giác ngừng hô hấp, cũng không một ai dám to tiếng. Nhưng buổi tối nhớ lại khoảnh khắc gặp thoáng qua đội quân Diêu Nghĩa, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy may mắn, vốn chỉ là thủ đoạn nhỏ nhưng mọi người cũng đều cần một ít tự tin làm chống đỡ.
Như vậy tới ngày hôm sau, mây đen trên bầu trời tụ lại, Võ Đức Doanh cử ra vài thám báo tinh nhuệ nhất chú ý động tĩnh của mấy đội quân mặt phía bắc, quân đội Diêu Nghĩa bắt đầu nhổ trại, quân đội của Tiết Đấu Nam, Mễ Tuyền cũng bắt đầu nhổ trại, quân đội của Thẩm Trụ Thành cũng bắt đầu nhổ trại, đội ngũ của Lục Sao rơi vào sau cùng, dọc đường gã theo Diêu Nghĩa đi qua Thạch Kiều Tân, sau đó, vào buổi trưa trước lúc sắp sửa qua sông thì ngừng lại....gã bắt dầu đi vòng trở lại.
Chính ngọ, trên đỉnh núi mặt phía bắc, nam tử tên là An Tích Phúc ngồi trên lưng ngựa, dẫn theo Hắc Linh Vệ chạy đi hướng bắc.
Nhiệm vụ của y khác với đám người Diêu Nghĩa, và cũng khác với đám người Lưu Đại Bưu Tử đi tìm người, mà là phải nhiễu loạn Hồ Châu để không thể cứu viện Gia Hưng, thoạt nhìn rất đơn giản, đám người Diêu Nghĩa xem đó như là trò chơi, để giải sầu, phát tài, nhưng y thì phải phụ trách đại cục.
Dọc đường đi đuổi giết những người chạy trốn cũng được coi là chiến lợi phẩm gặt được, có thể qua loa một chút, nhưng Hồ Châu dù sao cũng chỉ có đội quân của mình, bởi vậy y suất lĩnh Hắc Linh Vệ một hàng nhanh chóng đi về hướng bắc, sớm đã vượt qua tiến độ của mọi người. Thỉnh thoảng gặp phải trường hợp tương tự như Thanh Phong trại, trấn Tiểu Lạc, bởi trước đó không có liên hệ với bên phía Phương Lạp, lúc này cũng phải do phía An Tích Phúc đi qua cấp cho bọn họ một danh hiệu, đồng thời để bọn họ tận sức khi chiến đấu thật sự.
Lúc này bọn họ đã tiếp cận trấn Tiểu Lạc phía trước, đám người Diêu Nghĩa đi sau quan sát động tĩnh, một kỵ mã thám báo quay lại, theo lệ thường nói cho gã biết tiến độ của năm đội ngũ trong một ngày. Xem tin tức mà thám báo mang về, nam tử Hắc Y thuận tiện chỉ tay vào bản đồ, nhíu nhíu mày, đặt bản đồ sáng một bên. Y cảm thấy tốc độ của những người này quá chậm, đánh giặc tốc độ chậm, ngay cả tốc độ giật tiền thưởng cũng chậm, thật là bất trị. Về phận đội ngũ chạy trốn kia, ngược lại có chút cổ quái, ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu, sau đó thì y cũng không để tâm suy nghĩ.
Chỉ có điều một khắc đồng hồ sau, đoàn người dần dần xuống núi, một thứ gì đó trong đầu dần dần nhập vào nhau, y sửng sốt vài lần, sau đó cầm bản đồ xem xem, sau một lát, lại nhíu mày:
- Không thể nào đâu...
Y phất phất tay để đội ngũ dừng lại, sau đó gọi thám báo tới, bắt đầu báo lại lại tin tức có được từ hôm qua tới hôm nay, trong quá trình trình bày, lại nghĩ tới lần đụng độ mà đám Thạch Bảo gặp phải ở Hàng Châu, nhớ tới mục đích mà con gái của Lưu gia tới đây, tuy rằng vẫn không thể xác định, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại cảm giác có điềm xấu, giống như bầu trời xám xịt từ mặt nam đang ép tới.
- Ninh Lập Hằng...
Y ngẫm nghĩ một chút.
- Hy vọng...không phải là như vậy...
Sắc trời mờ tối, trong doanh địa, Trần Hưng Đô ngồi trong lều vải, đang cùng hai gã tâm phúc nghiền ngẫm bản kế hoạch của Ninh Nghị, khi thám báo truyền tin tức đến, cả gương mặt gã trắng bệch.
- Sao lại vậy, tại sao lại vậy...không nên...
Gã theo bản năng nhìn bản kế hoạch của Ninh Nghị, kế hoạch có chút phức tạp, nhưng rất có sức thuyết phục. Đến một bước trước mắt này, thật ra mới có thể coi là bắt đầu. Lại nói tiếp, lúc này quân đội chỉ còn có mấy ngàn người, thật sự phải đột phá qua Thanh Phong trại, trấn Tiểu Lạc để bắc tiến đến Hồ Châu, cũng không phải là không được, nhưng truy binh phía sau đang tới gần, tình hình chiến đấu chỉ cần hơi chút kéo dài cũng sẽ bị gần vạn người bao vây như sủi cảo, mà hiện tai các binh tướng này đều không có ý chí chiến đấu, muốn nói tình hình chiến đấu thuận lợi, vậy thì căn bản không có khả năng.
Bao nhiêu mâu thuẫn, lấy ba nghìn con người kia làm mồi, nhóm bên mình rất nhanh lộn trở lại, trốn vào trong giữa tuyệt địa làm bọn chúng không thể nào điều tra được, chỉ cần tìm được một chút khe hở, có thể lại lần nữa thay đổi tuyến đường, thu hoạch được càng nhiều thời gian để thực hiện kế hoạch. Về điểm này, Ninh Nghị đã cho rất nhiều phân tích, tâm tính của đầu lĩnh những đội truy binh này, dùng vàng bạc như thế nào, kế hoạch tấn công vào nhân tâm để giữa kéo khoảng cách bọn chúng ta, nói thật, an bài nhiều biện pháp ứng biến, gần như mỗi một loại tình huống, đều đã có dự đoán. Ninh Nghị an bài một vài binh lính bố trí nghi trận để truy binh nổi lên chút hiềm khích, sau đó tới thời điểm phân tán. Trần Hưng Đô thật ra vô cùng tin tưởng Ninh Nghị, huống chi bên cạnh còn có Tiền Hải Bình, nhắc đến lúc trước Ninh Nghị bày kế đối phó với đám người Thạch Bảo, cũng gần tương tự như lúc này, khá có hiệu quả.
Trong đội ngũ, lại lần nữa thống kê biên chế binh lính, phương pháp này cũng do Ninh Nghị cấp ra, rồi sau đó tung ra lời đồn đại trong đội ngũ, phân liệt, gần như đều đảm bảo theo đúng từng bước trong kế hoạch, bọn họ quả nhiên ở đây tránh né một đêm, lại thật không ngờ, tại thời khắc quan trọng nhất này, đối phương vẫn phát hiện ra bọn họ, bắt đầu vòng trở lại.
Trên kế hoạch này, lấy đủ loại phương thức khiến đối phương bị mơ hồ, lấy lời nói phức tạp quả thực là có tính khả thi, mà sau đó, đủ loại kế hoạch cũng hết sức làm người khác tin tưởng, chỉ duy nhất là không nói rõ lúc này nên làm gì bây giờ. Lúc trước dường như có người đề xuất ý kiến này, Ninh Nghị khi đó quá ốm yếu, chỉ nói:
- Các ngươi cứ xem tình hình phát triển, sau đó quyết định làm hay không làm, được chứ?
Mọi người trước đó chưa từng thấy kế hoạch nào lại tỉ mỉ cụ thể và có sức thuyết phục như này, thậm chí Thang Tu Huyền cũng nói:
- Dù sao cũng phải mạo hiểm một chút.
Lúc ấy biểu hiện của y vô cùng mạnh mẽ và tự tin, đồng thời ở phương diện khác còn tạm thời áp chế những người đang có lòng nghi ngờ, nhưng tới lúc này, giống như là bị đánh một gậy trên đầu, sự việc ngày hôm sau tại gần địa phương trí mạng bị làm hư rồi.
Sau khi sửng sốt một lúc lâu, Trần Hưng Đô cầm bản kế hoạch kia đi ra ngoài, thời tiết oi bức, âm trầm, mọi người còn chưa rõ tin tức, chỉ đang yên lặng chờ đợi. Y đi thẳng đến chỗ lều trại của Tô gia, lúc này, Ninh Nghị vừa mới thức dậy. Từ chạng vạng ngày mùng chín, trán hắn càng lúc càng nóng sốt cao, giờ được Tô Đàn Nhi chăm sóc đang ngồi dậy ở trên giường, cơn sốt cũng đã tạm thời ảnh hưởng đến tư duy của hắn, lúc Trần Hưng Đô đi vào, hắn có chút choáng váng, sau đó lắc lắc đầu. Trần Hưng Đô nhìn hắn một lúc, cố nén sự run rẩy trong giọng nói:
- Đã xảy ra một chuyện...
Ninh Nghị day day đầu:
- Diêu Nghĩa...không, Lục Sao...hẳn là Lục Sao...
Hắn chưa nói xong, Tô Đàn Nhi quỳ ngồi một bên đang chỉnh trang lại y phục cho hắn mở miệng:
- Trần tướng quân, Lục Sao ở đâu rồi hả?
Trần Hưng Đô hơi ngẩn ngươi, nhìn đôi phu thê này, sau đó ném xuống bản kế hoạch, lại đặt tấm bản đồ, vẽ một điểm:
- Hăn đã qua Thạch Kiều, bắt đầu đi vòng lại rồi! Hắn phát hiện chúng ta!
Ninh Nghị ngẫm nghĩ một chút:
- Những người khác đâu?
Trần Hưng Đô vẽ bốn điểm, năm điểm trên bản đồ giống như hình cái quạt, đã bao vây bên này lại, có xa có gần, Ninh Nghị nhìn nhìn bản đồ một lúc lâu, nhắm hai mắt lại:
- Vậy ngươi còn chờ cái gì?
- Ngươi...
- Đội quân của Lục Sao chỉ có hơn một ngàn người, chúng ta có bốn ngàn, bọn họ hiện tại đã bị phân tán, bị đường sông ngăn cách, tiếp theo sẽ liên tục phát hiện chúng ta. Trần Tướng quân, bây giờ là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt từng bộ phận, ta chỉ có thể làm bấy nhiêu thôi, ngươi còn chờ gì nữa?
Trước mặt Trần Hưng Đô, thư sinh kia đang gắng sức đứng lên, nhìn y, thanh âm cũng không cao.
- Bọn họ lục đục lẫn nhau, lại cách nhau xa, cứu viện không kịp, những người này sau khi bị đánh vỡ, Hồ Châu được giải trừ bao vây, Trần Tướng quân, tương lai thăng quan tiến tước, vợ con hưởng đặc quyền, nhất định sẽ có ngươi một phần, ngươi cũng biết.
Trần Hưng Đô do dự một chút, cắn răng nói:
- Ngươi đang điều khiển ta...Ngươi cũng biết, binh bại như núi đổ, những người này căn bản là đánh không được nữa rồi...cho dù là hơn một ngàn người...
- Nhưng bây giờ không phải là đánh vì người khác nữa, bắt đầu từ ngày hôm qua chúng ta cho bọn họ biết tính nghiêm trọng của sự việc, một số nơi trống không, bọn họ có thể cởi quân phục, trốn vào trong núi, hiện tại không có khả năng. Chúng ta mặt sau không có đường lui nào, chỉ còn cách là đập nồi dìm thuyền, bây giờ là ai binh, không tiến lên trước, thì chỉ còn đường chết.
- Nếu...Nếu đánh không thắng, ngươi biết...
- Kế hoạch kia ngươi cũng tin?
Ninh Nghị hơi cao giọng, cắn răng chỉ vào kế hoạch bị Trần Hưng Đô ném xuống đất.
- Cái đó là gạt người đấy, chỉ như này thôi, ta cũng không phải là thần tiên, sao có thể tính được nhiều như thế. Trần Tướng quân, ta chỉ có thể khống chế thời gian một ngày, bọn họ vẫn là truy binh, quá khinh địch, tạm thời bị xung đến váng đầu não, chưa kịp phản ứng mà thôi, nếu lần này phản phác không thành, bọn họ tỉnh táo lại,chúng ta sẽ chẳng có cơ hội nào nữa.
- Đường có thể do người khác chỉ, nhưng mệnh thì tự bản thân mình tránh! Loại tình thế này, không phải là đùa giỡ, dùng thủ đoạn nhỏ là có thể có biện pháp tốt.
Hắn nhìn Trần Hưng Đô:
- Nương tử của ta mang bầu, bốn ngàn đánh một ngàn nếu đánh không thắng, chúng ta đều chết ở chỗ này, cứ như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro