Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Câu chuyện về những chiếc nhẫn

Tác giả: 阳 < https://xyjj2.lofter.com >

Fic chưa có đồng ý của tác giả, không mang đi chỗ khác nha, không chắc đúng 100% nghĩa gốc.

01

  Trong thời gian hai người cãi nhau, Yến Minh Tu đã nhiều lần lấy chiếc nhẫn còn lại của cặp nhẫn ra và đòi Chu Tường đeo nó, nhưng lần nào Chu Tường cũng không chịu.

  Mỗi lần Chu Tường nhìn thấy chiếc nhẫn, anh có thể nhớ đến bản thân khiêm tốn và thỏa hiệp trong mối quan hệ này trước đây, nỗi đau mà chiếc nhẫn mang lại cho anh dường như có thể bóp chết người ta thành cặn bã.

  Anh không đồng ý đeo chiếc nhẫn này, bởi vì chiếc nhẫn này đối với anh mà nói, đích thực là sự mỉa mai không hề nhẹ.

  Trong trí nhớ của Chu Tường, anh nhớ rằng khi anh đưa một chiếc trong cặp nhẫn cho Yến Minh Tu, Yến Minh Tu thậm chí không thèm nhìn và không bao giờ đeo nó vào.

  Nhưng bây giờ, Yến Minh Tu lại coi nó như một báu vật. Chu Tường cười lạnh với Yến Minh Tu, lúc đầu cậu không quan tâm, vậy tại sao bây giờ lại thích như vậy?

  "Anh Tường, đeo vào đi, được không?" Yến Minh Tu ôm Chu Tường từ phía sau và cho anh xem chiếc nhẫn.

  "Không tốt đâu." Chu Tường dứt khoát từ chối, "Anh không đeo."

  Yến Minh Tu sau khi nghe lời này cũng không bỏ cuộc mà càng ôm chặt anh hơn: "Nếu anh không đeo, em sẽ tiếp tục ôm anh như thế này cho đến khi anh đeo vào."

  Chu Tường không đáp, cũng không giãy dụa. Anh cứ để Yến Minh Tu ôm mình, nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại có một nỗi đau không thể giải thích được, mắt anh không khỏi đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, cố gắng không rơi nước mắt. Chu Tường trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói.

  "Trước đây anh cũng nghĩ đến việc đeo nhẫn đôi với em, nhưng em không muốn."

02

  Sự lạnh nhạt thực sự càng ngày càng kịch liệt, mùa đông năm nay còn lạnh hơn những mùa đông năm  trước.

  Yến Minh Tu biết rằng việc tức giận với một thế thân là không cần thiết với đáng giá. Nhưng cậu chỉ không thể quen với việc Chu Tường đi với Lan Khê Nhung mỗi ngày, Lan Khê Nhung là cái gai trong mắt cậu, cái gai trong thịt cậu.

  Gia đình yêu cầu hôm nay cậu về nhà nhưng cậu đã từ chối. Yến Minh Tu cảm thấy vô cùng ghen tị khi nghĩ đến cảnh quay lại nhìn người mình thích và chị gái thân mật.

  Cậu không muốn đi đâu cả, một người đàn ông lái xe lang thang không có mục đích trong đêm tối với tốc độ rất nhanh, như để trút giận bằng cách này.

  Người cậu thích chưa bao giờ là Chu Tường , thứ mà cậu thích chỉ là bóng lưng Chu Tường giống với người cậu yêu. Tuy nhiên, tại sao trong lòng cậu vẫn cảm thấy phẫn nộ không thể hiểu khi nhìn thấy Lan Khê Nhung và Chu Tường ở chung chỗ?

  Đúng như đang suy nghĩ, bên tai có tiếng chuông vang lên, cậu vươn tay cầm điện thoại di động đang để trên ghế phụ, nhìn thấy trên màn hình hiện lên tên của Chu Tường. Cậu ngập ngừng rồi mới trả lời điện thoại.

  "Minh Tu, cậu đang đâu vậy?" Giọng của Chu Tường từ đầu dây bên kia truyền đến, có vẻ hơi lo lắng.

  "Đang lái xe." Yến Minh Tu lạnh lùng nói.

  "Tôi đi tìm cậu." Chu Tường nói.

  Yến Minh Tu liếc nhìn phong cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, khó chịu thở dài, nói sơ qua cho Chu Tường biết địa chỉ, sau đó cúp điện thoại đặt qua một bên. Yến Minh Tu giảm tốc độ rồi chậm rãi lái xe, cuối cùng dừng ở bên đường.

  Thay vì tắt máy, cậu bật máy sưởi trong xe, ngồi vào ghế lái, khoanh tay trước ngực và im lặng chờ đợi.

  Gió lạnh đập vào cửa kính, những cành lá rơi xào xạc. Trời đã mờ mờ tối, trong bóng tối chỉ có mấy ngọn đèn đường thắp lên lờ mờ.

  Thật lâu sau, Yến Minh Tu mơ hồ nhìn theo ánh sáng đèn đường, nhìn thấy phía xa xa có một bóng người quen thuộc đang đi về phía mình.

  Khi bóng người đến gần hơn, Chu Tường xuất hiện từ cửa sổ xe của cậu và gõ cửa sổ. Yến Minh Tu mở xuống cửa kính xe nhìn Chu Tường đang đứng ngoài cửa xe. Chu Tường chỉ quấn một chiếc áo khoác, gió lạnh phát ra tiếng động.

"Tìm được cậu rồi." Chu Tường nhìn thấy Yến Minh Tu mới thở phào nhẹ nhõm, "Cãi nhau là cãi nhau, cậu chạy ra ngoài lúc trời lạnh như vậy, lỡ như cậu chết cóng thì sao?" Có lẽ là bởi vì bên ngoài quá lạnh, Chu Tường mỗi khi nói một lời, môi bất giác run lên, hơi thở trắng bệch không ngừng phát ra, nhưng trên mặt Chu Tường vẫn tràn đầy ý cười, xen lẫn một chút lo lắng.

  "Anh làm gì ở đây?" Yến Minh Tu nhìn Chu Tường nói, giọng điệu vẫn lãnh đạm.

  "Để xin lỗi cậu." Chu Tường nói với thái độ thành khẩn, "Hôm nay là lỗi của tôi, cục cưng, đừng tức giận." Lời nói của anh đầy vẻ ủy khuất.

  "Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tránh xa tên họ Lan đó ra, tôi phiền nó." Yến Minh Tu cau mày nói.

  "Tôi hứa với cậu, cậu đừng tức giận, về nhà đi." Chu Tường tiếp tục dỗ dành Yến Minh Tu. Nhưng mà, Yến Minh Tu trước mặt anh rõ ràng không có tí tha thứ nào, không những không nhìn anh, tựa hồ cũng không muốn để ý tới anh.

  "Minh Tu, tôi thực sự không muốn cãi nhau với cậu, chúng ta về nhà đi?" Giọng điệu của Chu Tường mang theo vài phần khẩn cầu. Nói rồi anh đút tay vào túi, lần mò một hồi cuối cùng cũng tìm được chiếc hộp đựng chiếc nhẫn. Anh mở hộp đưa cho Yến Minh Tu, bên trong là một chiếc nhẫn màu trắng bạc, không có trang trí gì khác, chỉ đơn giản là đính một viên kim cương, nhỏ nhưng rất sáng.

  "Thật ra, tôi mua nó từ lâu, hôm nay định tặng cậu." Chu Tường hít một hơi, sau đó đưa tay trái ra cho Yến Minh Tu xem, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn màu trắng bạc giống hệt, nó tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn đường ,"Minh Tu", chúng ta hãy đeo nó cùng nhau, được không?" Đôi mắt anh tràn đầy hy vọng.

  Tim Yến Minh Tu đập đột ngột, và nỗi uất hận trong lòng cậu biến mất ngay lập tức. Nhìn đôi tay đỏ bừng đông cứng của Chu Tường , trong lòng dâng lên một tia cảm xúc phức tạp, cậu nhẹ giọng nói: "Lên xe."

  Chu Tường lập tức đi tới mở cửa xe rồi chui vào trong. Yến Minh Tu có vẻ không hứng thú lắm với chiếc nhẫn, Chu Tường hơi thất vọng nên đành cất chiếc hộp đi rồi lại cho vào túi.

  Trong xe bật điều hòa, thật ấm áp, cái lạnh băng trên người cũng dần dần biến mất.

  Yến Minh Tu nhìn Chu Tường không ngừng xoa xoa tay thở phì phò, không khỏi hỏi: "Còn lạnh sao?"

  "Không còn lạnh nữa." Chu Tường cười lắc đầu, nhưng động tác trên tay vẫn chưa dừng lại.

  Nhìn thấy bộ dạng của Chu Tường, Yến Minh Tu trực tiếp kéo hai tay Chu Tường qua, đặt ở trước lò sưởi trong xe, xoa nhẹ. Đầu ngón tay lướt qua chiếc nhẫn trên ngón áp út của Chu Tường, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, cả người khẽ run lên. 

"Cậu yên tâm đi?" Thấy vậy, Chu Tường nhanh chóng lại gần Yến Minh Tu .

  "Làm sao anh đến được đây?" Yến Minh Tu gật đầu và hỏi.

  "Xe hết xăng, cậu lại đi xa như vậy, tôi bắt taxi." Chu Tường thành thật trả lời.

   "Mặc như này đi taxi, chết cóng lại thì tính sao?" Yến Minh Tu cau mày.

  Chu Tường nhìn xuống quần áo của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Yến Minh Tu cười nói: "Sao quan trọng bằng cậu."

03

  Sau này? Sau này, Chu Tường đặt chiếc hộp có chiếc nhẫn trên đầu giường, hy vọng một ngày nào đó Yến Minh Tu có thể mang nó theo bên mình. Nhưng Yến Minh Tu chưa bao giờ chạm vào chiếc nhẫn, cứ như thể không có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm đó. Yến Minh Tu dường như đã quên, quên mất việc Chu Tường mặc một chiếc áo khoác mỏng đến tận đường tìm cậu trong đêm gió lạnh và trao cho cậu chiếc nhẫn màu trắng bạc, cậu cũng quên mất mong muốn của Chu Tường là đeo một cặp nhẫn với nhau.

  Chu Tường đã ở bên Yến Minh Tu như thế này, âm thầm cống hiến, cố gắng hết sức để lấy lòng, hy vọng sẽ làm hài lòng cậu.Yến Minh Tu đôi khi cũng đối xử tốt với anh.Tuy nhiên, chiếc nhẫn đó vẫn luôn là một nút thắt trong trái tim Chu Tường, và anh không thể quên nó.

  Đôi khi, bởi bản thân Chu Tường trong lòng hết lần này đến lần khác giúp Yến Minh Tu tìm lý do. Chẳng hạn như việc nhà, nhu cầu công việc không cho phép, người xung quanh hỏi han, vân vân. Vì vậy, anh coi sự im lặng của Yến Minh Tu là một sự từ chối cự tuyệt, anh không đề xuất Yến Minh Tu đeo lại chiếc nhẫn đó, và từ đó về sau, anh không bao giờ thỉnh cầu thứ tình yêu xa xỉ của Yến Minh Tu.

  Chu Tường cất chiếc hộp vào ngăn kéo. Lúc đóng ngăn kéo, anh thấy trên tay trái vẫn còn một chiếc nhẫn.

  Anh sững sờ, trong mắt hiện lên một tia buồn bã. Chu Tường thở dài vươn tay chạm chiếc nhẫn, chậm rãi xoay lại vài lần rồi mới miễn cưỡng tháo ra, cất vào ngăn kéo. Khi đóng ngăn kéo lại, không hiểu sao lại thấy nhói đau trong lòng.

  Tự chuốc vạ vào thân đúng là nhục mặt.

04

  Khi ngăn kéo được mở ra lần nữa, Chu Tường đã không còn ở đó nữa.

  Cảm giác mất đi người mình yêu là gì? Không ai hiểu rõ hơn Yến Minh Tu.

  Cậu tiếp tục tìm kiếm những gì Chu Tường để lại trong phòng. Cậu không thể nhìn thấy Chu Tường nữa, không thể nghe thấy tiếng Chu Tường nữa, cảm giác này khiến cậu suy sụp và không thể chấp nhận được.

  Yến Minh Tu mở ngăn kéo nhìn chiếc hộp đựng nhẫn đang nằm yên lặng bên trong. Nỗi đau nhói từ tận đáy lòng khiến cậu gần như nghẹt thở. Cuối cùng cậu nhớ lại đêm đó, khi Chu Tường lấy ra chiếc hộp này, trong đó có một chiếc nhẫn để đưa cho cậu. Chính cậu là người đã phủi sạch tình yêu và sự kỳ vọng của Chu Tường, đồng thời đẩy anh xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng.

  "Em xin lỗi, em xin lỗi ..." Yến Minh Tu nghẹn ngào tự lẩm bẩm một mình, cậu đưa tay ra và mở chiếc hộp, trong đó có hai chiếc nhẫn giống hệt nhau, nước mắt cậu lăn dài trên khóe mắt.

  Loại đau đớn trong lòng cậu, e rằng không thể diễn tả thành lời.

  Cậu vẫn còn rất nhiều việc phải làm với Chu Tường , chẳng hạn như chụp ảnh, đeo nhẫn đôi, mặc đồ đôi và đi du lịch cùng nhau. Cậu vẫn còn một khoảng thời gian dài của cuộc đời để chia sẻ với Chu Tường, cậu vẫn chưa ăn đủ các món ăn của Chu Tường, cậu chưa đồng ý lời tỏ tình của Chu Tường , và cậu cũng chưa nói "Em yêu anh" với Chu Tường. Rất nhiều thứ vẫn chưa trở thành sự thật, tất cả đều biến đổi thành tan vỡ.

  Chu Tường vừa mới biến mất khỏi thế giới của chính mình, hoàn toàn biến mất. Cậu biết Chu Tường bỏ đi hẳn là vì giận bản thân cậu, tại sao cậu không đeo chiếc nhẫn đó, tại sao cậu không nói "Em yêu anh" sớm hơn.

  Yến Minh Tu run rẩy đeo chiếc nhẫn vào.

  Họ không có tấm ảnh nào chụp cùng nhau, và không ai biết họ đang yêu nhau.

  Và chiếc nhẫn này là bằng chứng cuối cùng cho thấy Chu Tường đã từng xuất hiện trong cuộc đời cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cntt