Thời gian
Tác giả: 盐卷 ( Diêm Quyển )
Nhiều năm về sau, ở bên bờ cát của đảo Hải Nam Trung Quốc, Riki sẽ nhớ tới anh cùng Santa lần đầu gặp mặt tại một buổi sáng của đầu mùa xuân. Lúc ấy, thái dương vừa mới tỉnh lại, bảo vệ ở dưới lầu còn đang tựa lưng vào ghế ngồi ngủ gà ngủ gật, chỉ có thang máy không người quản lý còn đang không biết mệt mỏi mà vận hành.
Riki thực hưởng thụ khoảng thời gian một người ở trong phòng luyện tập. Tuy rằng, chỉ cần anh mở miệng, không có một nhà cung cấp nào sẽ cự tuyệt vì anh đơn độc chuẩn bị một cái phòng trống, nhưng anh cũng không nghĩ ở bên ngoài sân khấu hấp dẫn quá nhiều chú ý.
Huống hồ, chỉ có ở ngay lúc này, Riki mới có thể an tĩnh mà nghe thời gian “Tích — tắc —” “Tích — tắc —” gõ nhịp, thưởng thức trần nhà phòng tập luyện dưới ánh mặt trời thản nhiên chuyển động. Thành thị bận rộn tại một khắc này không chút bố trí phòng vệ mà hướng về phía anh rộng mở, chờ đợi anh dung nhập đi vào.
Vốn hẳn là như vậy.
Chính là hôm nay, tựa hồ đã có người chiếm trước tiên cơ. Người nọ bước chân thực dồn dập, quấy rầy nhịp yên ổn của thời gian, rồi lại nhẹ nhàng như nước, mỗi một chút đều là ở trên đầu quả tim của Riki điểm ra quyển quyển gợn sóng.
Cậu ta nói cậu tên Santa, là bạn nhảy của buổi biểu diễn này.
Riki đưa cho Santa một bao khăn giấy, nhắc nhở cậu lâu đi mồ hôi nhỏ giọt ở trên sàn nhà, nếu là để bị trượt chân sẽ không tốt.
Santa giống như là bừng tỉnh, liên tục nói lời cảm ơn. Riki không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể fufufu mà cười.
Sau khi đi vào phòng bên cạnh của phòng tập, Riki bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng mới cho màn vũ đạo của mình.
Có lẽ, phần đầu của điệp khúc động tác cuat vũ đạo có thể sửa đến càng thêm nhẹ nhàng một ít. Tuy rằng sẽ không bằng các động tác dồn dập dứt khoát thu hút sự chú ý của người khác, khiến cho mọi người liên tục hò hét phấn khích, nhưng như vậy sẽ càng phù hợp với toàn bộ sân khấu hơn.
Sân khấu cũng giống như thời gian, là lưu động. Khi cậu để mình dung nhập vào trong đó, liền sẽ quên mất tự thân, vui vẻ mà chìm nổi. Thật lâu về sau, một hồi buổi biểu diễn có lẽ chỉ có mấy cái đoạn ngắn sẽ vì cậu nói chuyện say sưa, nhưng Riki hy vọng, những khán giả ở hiện trường cùng bọn họ cộng đồng vượt qua, có thể nhớ kỹ từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc mỗi một khắc vi diệu.
Tựa như hồi ức của anh sẽ luôn bắt đầu từ sáng sớm của hôm nay.
Riki nhớ không rõ anh nghe thấy đầu tiên chính là tiếng mồ hôi nhỏ giọt của Santa hay là tiếng giày đạp trên sàn tập của mình, cũng hoặc là trái tim mình đập như nổi trống. Nhưng anh sẽ vĩnh viễn, rõ ràng mà nhớ kỹ cái cảm giác của một khắc kia.
Nhưng mà hiện tại, Riki còn không biết đến hết thảy những điều này. Anh chỉ là đứng ở phía trước màn ảnh rộng, nhìn vào số phiếu của đội “RESPECT” đang không ngừng gia tăng, đại não trống rỗng.
Riki cũng không biết, có một cậu bé, ở lúc mà anh và em gái đang say sưa biểu biễn tiết mục của mình, ở trước màn hình TV quên mình mà đi theo cùng nhau nhún nhảy. Thậm chí ngay cả khi bọn họ nhảy xong rồi, cậu bé đó vẫn còn đang dư vị, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, chính mình đã bỏ lỡ lượt bình chọn cuối cùng.
A —— thời gian qua đến cũng quá nhanh! Cậu bé đó ở trong lòng oán giận nói. Nhưng cậu lại hy vọng thời gian có thể qua nhanh một chút, cậu muốn lớn lên thật nhanh, muốn có thể cùng nhảy với các dancer giỏi ở trên TV. Ví dụ như là, anh trai kia thì thật tốt!
end.
——
Nội dung nơi phát ra:
👍 bạn nhảy cùng 🍡 biên đạo, ở buổi biểu diễn lần đầu tiên gặp gỡ.
🍡 Riki 17 tuổi cùng em gái tạo thành nhóm nhảy “RESPECT”, ở trong cuộc thi đoạt giải quán quân.
Cũng không có quá nhiều hiểu biết về dance, đều là vô căn cứ, vì đón ý nói hùa trúc mã trong lòng tôi cảm giác được mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro