Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

502

Tác giả: Lão Pháp Vương

Em nguyện lấy tinh huỳnh chi hỏa đúc vinh quang cho anh.



Ở giữa Santa và Riki có một sự ràng buộc mà không bất kỳ ai có thể nhìn thấy được, AK gọi đó là “hiệu ứng 502”.

“Các cậu lần đầu gặp nhau như thế nào?”

“Phòng tập ở Tokyo, tôi là bạn nhảy, anh ấy là biên đạo.”

Hai người chi gian linh hồn đặc thù cộng minh đem bọn họ chỉ mấy năm giao tình kéo dài đến phảng phất như là vài chục năm, không có bất kỳ người nào có thể chen vào giữa bọn họ, trở thành người thứ ba.

Santa dính Riki dính đến cực khẩn, khẩn đến mức độ nào, không thể nói tới, chỉ biết hai người trừ bỏ công diễn tập luyện, mặt khác thời điểm không có lúc nào là không ở cùng nhau.

Ngày đó tiến ký túc xá, có rất nhiều người tới phòng 405 giao lưu, Santa liền dựa vào bên người của Riki, một tay chống ở trên vách tường bởi vì Riki hướng về phía trước dịch mười cm mà bất đắc dĩ gục xuống dưới, đổi lại đáp ở trên bàn, rồi sau đó lại là cọ tới cọ lui dán ở sau lưng của Riki.

Riki bao dung " chó Shiba cộc lốc" Santa  bao dung đến tận xương tủy, loại bao dung này ở lúc Santa chỉ vào anh nói tiếng Anh phiên dịch này không quan trọng đều đột nhiên hiện hữu đến vô cùng nhuần nhuyễn.

AK là loại người điển hình mạnh miệng, ngày thường luôn là cùng với Vu Dương bị Santa và Riki độc hại, như thế nào lại từ đáy lòng giục sinh ra cái ý tưởng dọn khỏi ký túc xá. Đến lúc cả phòng cùng nhau quay video phỏng vấn, AK lại hăng hái, đem hết những câu hỏi mà người khác muốn hỏi nhưng không dám hỏi từ trong miệng của bọn họ một câu tiếp theo một câu moi ra.

“Các cậu sẽ cãi nhau sao? Nếu có thì ai xin lỗi trước?”

“Lúc ngủ bị làm như vậy, có giận không?”

……

Mặc dù AK hỏi đến cuối cùng đều cảm thấy là đang tự rước lấy nhục.

Ở nơi mà cameras không quay được, người huynh đệ Vu Dương của cậu rất có lương tâm mà an ủi cậu:

“Vì sao lại muốn so trình độ ăn ý vậy? Cậu có phải là đang luẩn quẩn trong lòng không?”

Thậm chí ngay cả lúc tập luyện, Santa cũng đều muốn lén lút đi nhìn người anh Riki của mình một cái.

Santa đội cái mũ màu xanh lá “vô tình đi ngang qua” team công diễn của Riki , cố ý vô tình mà nghe thấy được câu “Bọn tôi yêu cậu” kia.

Riki lúc ấy liền bắt được Santa đang dỏng lỗ tai lại đây nghe lén.

Một câu “Get out” của anh nghe vừa hung dữ lại vừa uy vũ khí phách.

Sau khi rời xa Riki hung ác, Santa liền bắt đầu cảm thấy khó chịu, team của Riki có bảy người, ngoại trừ bản thân Riki ra, còn có sáu cái cá nhân muốn cùng cậu đoạt Riki.

Santa cởi mũ xuống, lâm vào trầm tư.

“Santa lại trộm đi xem đội diễn của bài《 Hoa sen 》nữa hả?”

“Một ngày có thể đi 800 lần chớ đùa.”

Ở sâu trong nội tâm của mình, Santa thật sự không muốn cùng Riki cùng đài đối chọi.

Chẳng sợ Riki từ lúc bắt đầu chính là vì muốn thắng Santa mà lựa chọn đội khác.

Ở trong tim của mình, cậu vẫn luôn muốn cùng Riki chung team mà kề vai chiến đấu, không nghĩ trở thành đối thủ của nhau ở địch doanh.

Đánh giá của người khác là xỏ xuyên qua sinh mệnh, cậu minh bạch tâm tư của Riki, lại không nghĩ đi thành toàn.

Nhưng cậu nguyện ý tôn trọng.

Cho nên khi cậu thấy cái khăn trong tay của Cao Khanh Trần là màu xanh mà không phải màu cam, hành động đầu tiên của cậu là nhẹ nhàng thở ra, ngược lại là đau lòng Riki —— trong mắt của Riki chói lọi mất mát nhất thời khiến cho mắt của cậu đau nhức cực kỳ.

Santa chưa từng tự xưng là người mâu thuẫn chấp nhất, lại bởi vì những chuyện liên quan đến Riki, cậu lại chấp nhấp vô cùng.

Thân là dancer, sự hiếu chiến ở sâu trong máu thịt khiến cho cậu mỗi giây mỗi phần đều muốn dùng thực lực đánh tan người khác, cậu lại chưa bao giờ nghĩ rằng người kia là Riki, thậm chí chính mình nghĩ đến còn cảm thấy túng quẫn.

“Cậu có buồn không Santa?”

Có người hỏi cậu như vậy.

Cậu cũng chỉ là cười cười, chưa nói cái gì.

Khóe miệng lại dính chặt vào nhau.

Riki ở trên sân khấu, cùng với dáng vẻ mềm mại dịu dàng của mình hoàn toàn trái ngược.

Cảm giác như là yêu tinh đang câu dẫn người.

Ánh sáng ở trên người anh đều bọc lấy một thân màu máu của chính mình.

“Riki……”

Santa ở dưới khán đài, lẳng lặng mà nhìn Riki, cậu ngoài dự đoán mà an tĩnh, hai con mắt nhìn chằm chằm vào Riki.

Cậu cảm thấy cái mũi lên men.

Riki của cậu lại khóc.

Riki đầy người là máu bị ấn ở bên trong bùn lầy lặp đi lặp lại mà bị nghiền áp.

“Santa, Riki khóc.”

“Không sao,” Santa lau đi nước mắt trên mặt, thanh âm bình tĩnh thật sự.

“Tôi sẽ an ủi anh ấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro