2
"??????????"Lưu Chương lập tức ngây ngẩn cả người, "Này...... Tăng Hàm Giang, cậu xác định là tôi??? AK Lưu Chương??"
"Đúng thế, thực xin lỗi ha, phi thường mạo muội, nhưng là tôi có cảm giác khoảng cách giữa chúng ta đã đến mức càng kéo càng lớn, sợ hãi lại không nói liền không có cơ hội." Tăng Hàm Giang gãi gãi đầu, trên mặt của Lưu Chương thế nhưng nhìn ra phiếm hồng ngượng ngùng.
"Tôi thích cậu 6 năm!! Từ nhỏ tôi đã cảm thấy cậu rất đáng yêu a, rõ ràng nộn nộn nho nhỏ, còn luôn là xụ mặt làm bộ như người lớn! Này, cậu đừng cảm thấy tôi là biến thái nha?!! Tôi không có!!"
Lưu Chương cảm giác yết hầu khô khô, hỏi, "Nhưng cậu cũng không có tìm tôi kết bạn a? Cậu không phải......"
"Tôi cũng xấu hổ mà!!" Tăng Hàm Giang ngượng ngùng che mặt, "Huống chi, cậu giống như rất ghét tôi, tôi làm sao dám mở lời?"
"Cho nên, cậu nguyện ý cho tôi một cơ hội theo đuổi cậu sao?"
Lưu Chương thấy Tăng Hàm Giang đứng ở dưới cây hoa quế hướng sáng, tóc mái bay loạn, mấy cây tóc ở phía dưới gió nhẹ trên dưới phiêu bãi. Đôi mắt giống như hạt châu lóe sáng.
Lưu Chương có chút muốn khóc.
Cậu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tăng Hàm Giang. Đó là lần đầu tiên cậu gặp được ấm áp, tuy rằng lúc ấy cậu cũng không chịu thừa nhận.
Cấp hai cậu có chút thấp bé, còn có một vài thói quen nhỏ ở trong mắt của người khác là rất kỳ quái.
Thiếu niên ác ý trắng ra mà không biết đúng mực. Bọn họ đoạt đi tiền tiêu vặt của cậu sau đó chia cắt tứ tán rời đi, cố làm đổ sữa ở trên sách của cậu khiến cho cậu bị thầy giáo trách cứ, khóa cậu ở trong tủ lưu trữ mặc cho cậu liều mạng gõ cửa sau đó bọn họ đứng ở bên ngoài làm càn mà cười cợt.
Lưu Chương dần dần học được không đi phản kháng, nhìn bọn họ ý đồ chọc giận chính mình làm ra trò hề, trong lòng cư nhiên sinh ra vài phần thương hại.
Tên con trai đang mắng cậu thấy được ánh mắt của cậu, từ trong miệng nói ra vài câu thô tục ghê tởm, một lần mất đi lý trí đem cậu đẩy đến trên mặt đất.
"Thầy giáo tới!!!!"
Lưu Chương thấy đám con trai còn nhỏ nhưng bệnh hoạn này như thú điểu lập tức liền tan, đứng lên còn không quên giả bộ tới hai câu, "Coi như tụi mày gặp may!"
【 thật là, như thế nào lại buồn cười thế...... Hại, đừng đi Lưu Chương, mày không phải càng buồn cười sao? 】, tự giễu tựa như cười cười thuận thế nằm xuống.
Tăng Hàm Giang chính là lúc này xuất hiện.
"Lưu Vhương!!! Cậu không sao chứ!!!"
【 a? Cậu ta vậy mà nhớ rõ tên của mình......】 đây là cái ý nghĩ đầu tiên của AK sau khi nghe được thanh âm đầu tiên của Tăng Hàm Giang.
Giương mắt xem, mặt trời thế mà lại chói mắt đến thế, chiếu đến đôi mắt lên men. Đôi mắt khi bị đẩy đánh nhục mạ đều bình tĩnh bỗng chốc nổi lên sương mù. Há miệng thở dốc, súng máy lại giống lửa ách, cư nhiên nói không nên lời một chữ.
Cậu thấy đối diện người tới trong mắt quan tâm, vội vàng bởi vì cậu không có trả lời mà càng thêm nôn nóng, "Người nào ăn hiếp cậu sao cậu không nói?!! Cậu là người câm sao?!!"
AK muốn nói, cậu muốn nói, "Tôi đau quá, bọn họ sao muốn đối với tôi như vậy......"
Muốn nói, "Cậu về sau có thể làm bạn với tôi được không, tôi cũng muốn có được một người bạn......"
Chính là cậu cái gì cũng chưa nói, chất phác lắc lắc đầu, cự tuyệt đối phương duỗi tay lại đây, chính mình bò dậy, đối với đối phương nói thanh, "Cảm ơn" liền rời đi.
Cũng không quay đầu lại......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro